Buổi sáng sau khi Hàn Dương ăn sạch Mộc Song nhà ta vài lần nữa, Mộc
Song chết sợ với Hàn Dương nên cứ trốn trong chăn mãi không dám chui ra. Cho đến khi Hàn Dương đi thượng triều, nàng mới dám thò cái đầu nhỏ bé
ra ngoài chăn, nói đến việc này nàng cự tuyệt không dám tin nổi rằng hắn dám ăn sạch nàng. Chả phải hắn bị đoạn tụ sao? Chẳng những vậy hắn còn
làm tời sáu bảy lần, hại cô không thể ngồi dậy nổi, đã vậy cô đắp chăn
lên đầu ngủ luôn cho đỡ bực mình.
Hàn Dương sau khi phê duyệt ở triều về thì Mộc Song vẫn đang còn trên giường, đáng lẽ nàng nên mặc
xiên y và y phục rồi chứ! Lắc đầu chán nản, đến gần thì hắn đơ luôn một
lúc lâu . Lí do là vì bây giờ chiếc chăn mỏng đã bị nàng đá không thương tiết xuống giường , còn nàng đang ngủ trong một tư thế rất bá đạo với
chiếc áo mỏng cháy mắt mà trước khi đi Dương đã cố tình mặc vào cho
nàng. Hắn cứ nghĩ rằng nàng là gái thanh lâu nên.... Thật là trong lúc
tức thời, bây giờ chàng đã biết nàng vẫn còn là xử nữ, thân thể bạch
ngọc đã bị hắn cắn xé, ăn đến không chừa một chút gì luôn (Cua: *ngây
thơ vô số tội*)
Bỗng có tiếng ẻo lã cất lên là giọng thái giám đang chạy vội vào gọi, Hàn
Dương như lấy lại được hồn phách lơ lửng trên mây, hắn thoáng nhấc chân
nhẹ nhàng như bay đến đóng cửa lại, rồi từ tốn đi đến chỗ Mộc Song.
Dương Dương không phải là người dễ dãi, càng không thể để thái giám
chiêm ngưỡng bộ dạng của nữ nhân hắn, chưa nói đến... Song nhi không có
mặc y phục nha, nữ tì thì có thể, nhưng hắn bỗng nhớ đến Mộc Song không
thích được người khác hầu hạ.
Từ tối hôm qua hắn đã xác định
rằng tình cảm của mình dành cho nàng ra sao, bây giờ nàng đã là của hắn
rồi, không thể cứ để nàng thong dong buông thả thế được, thế là hắn phải lắc đầu, thở dài thườn thượt đầy ngán ngẩm, lần đầu tiên một vị vua lại đi thay y phục cho nữ nhân của mình. Mộc Song bị chạm, nàng giật bắn
người, la oai oái:
- Nè ngươi làm gì vậy hả? Bỏ ra bỏ ra aaaaaaaaaaa... Ta tự làm được không phiền ngươi giúp đâu ....( đã lượt bỏ 1000... chữ)
Nói tới Mộc Song đang ngủ tự nhiên có cảm giác ai đó thập thò muốn giở trò
gian manh, chạm vào người, từ nhỏ nàng đã không thích bị ai tự tiện đụng vào thân thể của nàng, trừ mấy tỉ muội ra hoặc là bị hắn cưỡng ép không thể chống chế được. Hàn Dương bụm miệng nàng lại, thôi không cho hét ầm lên nữa, chỉ là giúp nàng mặc y phục mà, có cần phải hoảng sợ đến như
vậy không? Chuyện phu thê mà cứ nghĩ như là chuyện gì kinh thiên động
địa lắm vậy.
Nếu là bình thường thì nàng đã đá hắn ra khỏi
phòng rồi nhưng nhớ đến đêm hôm qua, thêm cả việc cơ thể cảm thấy cực kỳ ê ẩm, tay chân bũn rũn cứ như kiệt sức ấy (Kun: e hèm, làm tới mấy hiệp sao không kiệt sức. Trâu bò à?. HD: *nhột*).
Sau một hồi vật
vả, Hàn Dương cuối cùng cũng hài lòng với những gì mình làm, mặc dù đây
là lần đầu hắn thay trang phục cho nữ nhân nhưng cũng rất hoàn hảo chứ
bộ. Có điều không khéo léo , tỉ mỉ mấy.
- Hừm... cũng không tệ.
Mộc Song chiêm ngưỡng mình trong gương, hắn cũng có tài về chuyên viên
trang phục lắm, nếu là ở hiện đại chắc sẽ theo ngành quản lý quần áo.
(Tội, từ vua xuống người làm rồi)
- Hừ...
Hàn Dương hừ
lạnh liếc xéo Mộc Song, hắn cũng chẳng muốn nhịn Mộc Song nữa, bản tánh
vốn điềm tĩnh đã bộc lộ, bung lụa, cắn trả nàng. Làm cho tên tiểu thái
giám đứng mãi chờ ngoài cửa để mệt mỏi, lê lết ôm cột đình bên ngoài cửa phòng.
( Cua : thật là tội nghiệp a~
Tiểu thái giám : chứ không phải tại ngươi sao*uất ức nói*
Cua: ta làm sao *giọng đầy ngây thơ nhưng mà tiêu thái nhà ta đã run rồi*
Tiểu thái giám : ngươi ngươi rõ ràng ngươi cố ý a
Cua : ta không biết gì hết a~ haha )
Hai người cứ mãi đấu khẩu đến nỗi Thái Hậu giá đáo mà cả hai cũng không
biết nữa là... Cho đến khi Thái Hậu phì cười, hai người mới ngạc nhiên,
ngây người, dừng lại cuộc đấu khẩu của mình.
- Tham kiến Thái Hậu/ Mẫu Hậu.
Cả hai cùng đồng thanh, quỳ xuống, không may Mộc Song nhà ta vẫn còn đau
đứng không vững nên đã ngã vào người Hàn Dương khiến cả hai cùng ngã
nhào ôm sàn. Cứ tưởng Thái Hậu sẽ trách phạt, nhưng ngược lại, bà phẩy
tay, cười hiền, bảo:
- Miễn lễ.
- Đa tạ Thái Hậu/ Mẫu Hậu.
- Xem ra ta đã đến không đúng lúc rồi.
Mộc Song và Hàn Dương lúng túng không biết trả lời làm sao thì lại nghe tiếp.
- Tuy nhiên ta cũng không thể rời đi được, ta đến đây là muốn cùng hai con chuẩn bị lương thực, xuất cung vào ngày mai.
- Ý Mẫu Hậu là...
Hàn Dương ngạc nhiên, hắn cũng định sẽ di hành nhưng chờ cho đến khi Mộc
Song lên ngôi Hoàng Hậu, bây giờ mãu hậu của chàng lại muốn cả hai xuất
cung chắc chắn sẽ có lý do gì.
- Đúng, chắc các con đã nghe
qua tên gọi Bạch Tử Hồn? Ta muốn các con xuất thành đi tìm Bạch Tử Hồn
và Tiểu Mã, một người cũng có thể.
Mộc Song nghe tới đây liền
phản ứng dữ dội, chẳng phải Thái Hậu đây muốn ám chỉ tới Mã nhi nhà nàng sao? Mộc Sonb vui vẻ, liền lập tức đồng ý, mặc xác cái tên bên cạnh
thích hay không thích, và đặc biệt nhất là nàng sẽ được đi chơi a. Hay
là rủ cả Mộc Nữ nữa? Nghĩ đến đây liền thưa:
- Thần thiếp mạo
muội có thể xin Thái Hậu một ân sủng không ạ? Thần chỉ xin Thái Hậu, cho phép Mộc Nữ và Dương Ngư cùng xuất cung di hành.
Thái Hậu khá ngạc nhiên, Mộc Song rất đẹp, cho dù nàng không trang điểm gì cả, trên
khuôn mặt nàng ánh lên nét tinh nghịch lạ thường. Khuôn mặt phúc hậu của bà chợt giãn ra tạo thành một nụ cười:
- Đừng khách khí cứ gọi ta là Mẫu Hậu, người một nhà cả mà, con muốn thế nào cũng được.
- Đa tạ mậu hậu
Mộc Song cảm động, cổ họng lạc đi. Sau khi mẹ mất, ba nàng phải một mình
nuôi dưỡng sáu chị em nàng, bây giờ các nàng ở đây không biết ba nàng có buồn không, mặc dù ở hiện đại các nàng vẫn còn sống nhưng chỉ là những
cái xác rỗng tuếch không hồn. Nghe Thái Hậu nói vậy, nàng cảm thấy hạnh
phúc , ấm lòng, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn người. Còn Hàn Dương khi nghe
thấy vậy liền nhìn Mộc Song, quan sát từng biểu hiện ở Song, hắn dường
như đoán ra rằng bây giờ nàng đang suy nghĩ về điều gì đó rất sâu xa.
Nhất định hắn sẽ giữ chặt lấy Mộc Song, không để nàng rời khỏi tầm tay.
- Ta nên về cung thôi. Các con cứ việc tiếp tục đi.
Bóng dáng của Thái Hậu và tiểu thái giám chợt khuất dần, nhưng vang đâu đó một giọng nói lớn đầy trêu chọc:
- À mà mau mau cho ta một dứa cháu đi haha...
Cả hai im lặng , bầu không khí tự nhiên yên ắng lạ thường. Hàn Dương thấy vậy liền cất tiến hỏi:
- Tại sao nàng lại muốn Dương Ngư và Mộc Nữ đi cùng?
Mộc Song thấy Hàn Dương hỏi, liền trả lời nửa thật nửa hư:
- Tại ta thấy nếu có nhiều người đi cùng sẽ tiện tìm người hơn thôi .....
Đang nói bỗng bụng nàng kêu gào đòi ăn . Thế là cả hai gọi người đem thức ăn đến Ân Dạ và cuộc chiến giành thức ăn lại bắt đầu .
Sau khi ăn xong, Hàn Dương lấy cớ đi xem tấu chương, một chốc đã rời đi bỏ
mặc Mộc Song trong Ân Dạ, hắn truyền ý chỉ xuống cho Dương Ngư và Mộc Nữ cùng di hành vào ngày mai. Vì chán quá, nàng quyết định lấy chiếc kèn
báo tin ra thổi, một lá thư gửi được trao đi đến Mộc Bảo và một chuyện
động trời đã xảy ra, Hàn Dương không còn là đoạn tụ nữa.
Tối
đến, Hàn Dương cứ để bước chân mình đi đến Ân Dạ trong tiềm thức, và rồi hắn hoảng hốt, ngạc nhiên khi Mộc Song rất vô tư đọc sách cấm mà hắn
cất giấu rất kỹ lưỡng.( thực chất nàng vô tình thấy nó ở dưới chậu hoa
nên lấy ra đọc).
- Nàng đang đọc cái gì thế hả?
Hàn
Dương chạy tới giật lấy không cho Mộc Song xem nữa . Thấy Hàn Dương
giành lại cuốn sách, dòng nước dãi trên môi bị nhỏ xuống đất, mắt nàng
ti hí, nheo chặt hùng hổ la hét:
- Trả cho ta, ta tìm thấy mà!
- Không được.
Mộc Song đang say mê, bị cuốn hút và nằm giữa chừng của sự kích thích, cả
người cô đỏ ran, khó chịu, cứ dán thân thể mềm mại vào lòng Hàn Dương.
Nữ tử nhỏ nhắn, đáng yêu lại quyến rũ trước mặt, một tên nam nhân như hắn
sao có thể kiềm lòng cho đặng, Hàn Dương không thể chịu nổi nữa, hắn lật người nàng nằm sấp xuống giường, vội vã cởi nhanh y phục mỏng trên
người Song ra, hai tay hắn ma mãnh se lấy nhụy hoa hồng nhuận, một hơi
thúc mạnh vào bên trong Mộc Song.
Cả đêm tối bình lặng, vạn
vật đã ngủ say, nhưng Hàn Dương lại ra sức hoạt động không cho Mộc Song
ngủ, hắn đương ăn sạch Mộc Song một lần nữa. Nàng hoàn toàn đuối sức,
ngất lịm trong lòng hắn, khi Hàn Dương cấu chặt vào vai nàng, hắn rống
lên như con thú bị thương. Một dòng sữa trắng nóng hổi bao phủ bên trong cô bé non mềm đã mệt rũ rượi yên lặng.