Tô Mộc Vũ dường như cảm thấy trên người Phong Kính phát ra khí lạnh… cùng với hận ý dày đặc.
Tô Mộc Vũ theo bản năng vươn tay, bị hắn mạnh tay đóng cửa nhà: “Không cho phép bước ra!”
“Nhưng…” Tô Mộc Vũ không biết như thế nào, chỉ lo lắng. Một lần bước
ra khỏi Phong gia, hắn đã tự biến bản thân thành cái dạng không ai nhận
ra, làm sao cô không thể không lo lắng?
“Cô dám bước ra, tôi cắt đứt chân cô!” Phong Kính lạnh lùng bỏ lại một câu, mang theo một thân đầy khí lạnh đi xuống lầu.
Tô Mộc Vũ vội úp sấp trên cửa sổ, nhìn Phong Kính từng bước đi xuống, vệ sĩ dường như muốn mời hắn lên xe, nhưng bị hắn cự tuyệt.
Phong Kính tựa trên vách tường, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Ông muốn làm cái gì?”
Phong Khải xoay người, ông ta tuy tuổi đã cao nhưng không hề có vẻ
yếu đi vì tuổi già. Ánh mắt khắc đầy dấu vết năm tháng của ông ta nhìn
chằm chằm đứa cháu nội mình nuôi mười sáu năm, bình tĩnh mở miệng: “Cô
gái vừa rồi, con chơi đùa thì được, động vào thật, con nên biết, Phong
gia chúng ta, sẽ không bao giờ tiếp nhận loại người như vậy”
Phong Kính nghiêng đầu, cười nói: “Cho nên người phụ nữ trong lòng
ông, trừ bỏ mang đến ích lợi cho ông, cũng chỉ là công cụ nối dõi tông
đường thôi, có phải hay không? Cũng giống như người mẹ vô dụng của tôi,
bởi vì gia thế bà ấy ông không dùng được, cho nên ông mới khoanh tay
đứng nhìn bà ấy đi tìm cái chết, cuối cùng còn ban cho bà ấy vài phát
súng, có phải hay không?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Phong Khải cuối cùng trở nên lạnh lẽo, trong mắt già nua của ông ta xẹt qua vị máu tanh, ông ta quát khẽ: “Mày, mày
không nên vì một người phụ nữ không có quan hệ gì mà tranh chấp cùng
ông. Đàn ông Phong gia, không nên có nhược điểm! Trước kia là Vệ Nhu Y,
ông nhân nhượng mở một con mắt nhắm một con mắt là vì cô ta đã cứu mày
một mạng, bây giờ… Tô Mộc Vũ này, ngay cả Vệ Nhu Y cũng không bằng! Mày
vì cô ta, cắt mất một cái lỗ tai của Phong Nghi. Phong Kính, rốt cuộc
mày muốn chứng tỏ cho ông thấy cái gì?”
“Nhược điểm? Ông nói là bản chất máu lạnh sao? Đúng vậy, cả Phong
gia, cho dù máu lạnh đến đâu cũng không ai sánh bằng ông. Ông nội, tôi
là do ông nuôi lớn, giọt máu chảy trong người tôi cũng giống với ông,
cho nên người nào đụng đến tôi một chút, tôi sẽ đáp trả mười phần. Đừng
nói là thằng Phong Nghi đó, cho dù là La Vân, tôi cũng giết” Nhắc tới
hai cái tên kia, đôi mắt Phong Kính đầy mùi máu tanh.
“Mày!” Phong Khải nheo mắt nhìn hắn, không biết qua bao lâu mới thở
ra một hơi như mệt mỏi, không muốn tiếp tục nói những chuyện không có
điểm dừng, năm mươi năm qua chưa từng có một nấc thang cho cả hai đi
xuống.
“Con chơi đùa bên ngoài cũng đủ rồi, đến lúc nên trở về. Thằng con
trai Tiền gia tháng sau cũng chính thức thăng lên kiểm sát trưởng thành
phố S, Tiền gia xem như đã có người nối nghiệp. Con là đứa cháu ông vừa ý nhất, con chơi đùa ở bên ngoài mười năm, ông cũng mặc con mười năm, cái gì mà nghệ thuật gốm sứ, chơi cũng đủ rồi. Bây giờ cũng đến lúc Phong
gia chúng ta nên có người tiếp nhận”
Phong Khải gằn từng tiếng, giống như từng viên đá to nện xuống nền đất.
Phong Kính cười cười, đốt một điếu thuốc trong tay, tàn thuốc lấp
lánh dưới bầu trời dần tối. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu tôi nói
không thì sao? Như thế nào? Ông là muốn bắt tôi trở về sao? Vẫn muốn tái diễn chuyện con trai ông đối xử với mẹ tôi như thế nào một lần nữa
sao?”
Mắt Phong Khải sáng như đuốc, cây gậy gỗ trong tay ông ta hung hăng
nện trên đất “Mày là cháu nội đích tôn của Phong Khải tao!” Mười chữ
kia, như sấm sét giáng xuống trời quang.
Vài người vệ sĩ sợ tới mức lui về sau từng bước.
Chỉ có Phong Kính, vẫn duy trì tư thế như cũ, khóe miệng hơi hơi gợi
lên một đường cong lãnh đạm “Rồi sao? Tôi tình nguyện không phải” Tàn
thuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất, hắn nâng mủi chân lên nghiền
nát từng chút một.
Phong Khải chống cả người lên gậy gỗ, không có một chút gì là mệt
mỏi, cây gậy này tượng trưng cho quyền lực của ông ta vài thập niên qua. Ông ta vung gậy, hung hăng nện lên đầu Phong Kính: “Nghịch tử!”
Phong Kính quay đầu đi, đưa tay sờ sờ, nhìn thấy máu tươi dính đầy trên tay mình, nhẹ nhàng cười rộ lên.
“Tướng quân!” Lão quản gia đi theo bên cạnh thấy tình thế không xong, bước lên phía trước ngăn cản.
“Cút!! Tất cả đều cút qua một bên cho tôi! Phong gia vài thập niên
nay không phải để cho mày lãng phí. Tao nói cho mày biết, mày không tiếp nhận thì không xong đâu!” Phong Khải hung hăng tát lên mặt hắn.
Phong Kính bị lời của ông ta chọc giận, ánh mắt như máu, nhìn thẳng
Phong Khải: “Biết không? Từ năm tôi mười sáu tuổi đã bắt đầu nghĩ làm
sao để hủy diệt Phong gia, hủy diệt đi cái gia đình dơ bẩn kia, hủy diệt bảo bối tham vọng của các người. Nơi đó đối với tôi mà nói, ngay cả rác rưởi cũng không bằng!”
Con ngươi hắn đầy máu tươi, giống như đem toàn bộ hận ý mười mấy năm qua nén vào đó.
“Mày… mày câm miệng cho tao!” Phong Khải không nghĩ tới hắn sẽ nói
những lời như vậy, cây gậy trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất,
tiếp tục giơ lên lại bị Phong Kính giữ chặt.
Từng giọt máu tươi trợt xuống từ trên đầu của hắn, chảy xuống cằm
hắn, nhìn Phong Kính như vậy lại giống như quỷ Satan “Ông nội, đừng đụng chạm vào đồ của tôi, tính cách của tôi ông là người rõ nhất. Ông làm hư đồ vật vốn thuộc về tôi, tôi cũng sẽ trả lại đồ vật hư hỏng của ông
giống như vậy”
Ánh mắt già nua của Phong Khải nháy mắt đỏ lên, vứt bỏ cây gậy trong
tay, rút ra súng lục gác lên đầu Phong Kính, lại bị lão quản gia sống
chết ngăn cản.
“Tướng quân, tướng quân, ngài đừng tức giận. Đại thiếu gia chỉ là nói trong lúc nóng nảy thôi, ngài ngàn vạn lần đừng cãi nhau với đại thiếu
gia. Đại thiếu gia, ngài mau xin lỗi tướng quân đi…”
Phong Khải đột nhiên che ngực, rồi ngã xuống.
“Tướng quân! Tướng quân!” Vài người vệ sĩ nhanh chóng đỡ lấy Phong Khải, đưa lên xe.
Lão quản gia lo lắng thở dài: “Đại thiếu gia, ngài cần gì phải như
vậy chứ?… Tướng quân cũng chỉ là muốn gọi ngài về nhà ăn bữa cơm đoàn
viên thôi”
Phong Kính nhìn bóng lưng Phong Khải, đầu ngón chân vừa chuyển: “Ông
nội, thật ra tôi rất hi vọng, mười một năm trước, ba viên đạn kia ông
cũng chia cho tôi một viên, như vậy, tất cả không phải đều sẽ tốt hơn
sao?” Hắn xoay người, rời đi.
Lão quản gia thở dài, vội lên xe, đưa Phong Khải về nhà.
Phong Khải uống thuốc, dịu đi một chút, trong xe im lặng đến dọa người.
Ông ta nhắm mắt lại, con người làm trời đất rung chuyển hơn năm mươi
năm qua cuối cùng cũng để lộ ra phiền não. Ông ta lẩm bẩm: “Chẳng lẽ,
năm đó tôi thật sự đã sai lầm rồi sao?”
Lão quản gia không dám đáp, ông theo Phong Khải ba mươi năm, mưa gió
cỡ nào cũng từng trải qua, sự kiện kia mười một năm trước tựa như một
cây đao cắm trong tim đại thiếu gia, nhổ ra là chết, không nhổ ra cũng
là một chữ chết.
Phong Khải sau một hồi quả nhiên nói bốn chữ kia: Chưa chết chưa ngừng.
____________________
Tô Mộc Vũ tận mắt nhìn thấy Phong Kính rời khỏi với đầu đầy máu, cô cuống quít chạy xuống lầu, lại không tìm thấy bóng dáng hắn.
Hắn đi đâu? Chảy nhiều máu như vậy!
Tô Mộc Vũ sắc mặt tái nhợt đuổi theo, tìm khắp nơi, bên ngoài bầu
trời dần tối đen, cô tìm hơn hai tiếng đồng hồ cũng không hề thấy hắn.
Cuối cùng chỉ đành phải thất vọng trở về, thế nhưng lại nhìn thấy
Phong Kính ngồi trước cửa, dưới ánh đèn, từng lon bia nốc thẳng vào
cuống họng, những lon không khác lại nằm rải rác trên đất.
Tô Mộc Vũ vội ngăn hắn lại, không thể để hắn tiếp tục uống như thế.
Phong Kính nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười: “Cô về rồi? Tôi không mang theo chìa khóa”
Chỉ một câu nói như vậy, lại làm cho mũi Tô Mộc Vũ đau xót. Cô quỳ xuống ôm lấy người đàn ông này.
Phong Kính lại giữ chặt, không cho cô động đậy “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát thôi”
Hai người… ôm chặt lấy nhau trong đêm đông lạnh giá, giống như hai con chó nhỏ ôm lấy nhau, sưởi ấm lẫn nhau.
______________
Tần Nghị Hằng bước vào cửa, nhìn thấy Tô Mộc Tình giống như một con
ong mật bận rộn, quét dọn quanh nhà, mua thức ăn nấu cơm, giống như
những gì Tô Mộc Vũ làm trước kia.
Tất cả chuyện này không những không khiến hắn cảm thấy vui vẻ, ngược lại những sợi tóc còn dựng đứng cả lên.
Hắn nhớ rõ bộ dáng sợ hãi của cô ta đêm đó. Chẳng thà cô ta nổi điên, phá rối, thậm chí liều mạng với hắn cũng được, chứ hắn thật không muốn
nhìn thấy bộ dáng này, một Tô Mộc Tình như vậy khiến cho hắn cảm thấy
đáng sợ.
Trong lòng bà Tần mấy ngày nay cũng run sợ không kém. Bà làm cái gì
Tô Mộc Tình cũng đều ngăn không cho bà làm, nếu như bà từ chối, Tô Mộc
Tình chỉ yên lặng nhìn bà, cho đến khi bà thỏa hiệp mới thôi.
Bà cũng muốn phát cáu, nhưng khi vừa nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Tô
Mộc Tình do chính con trai mình bóp chết, bà một chút sức lực phát cáu
cũng không có, thậm chí lại càng sợ Tô Mộc Tình cảm thấy không vui, đi
kiện Tần Nghị Hằng. Nếu thế, con trai bà thật không xong rồi.
Mấy ngày này bà thật hối hận, tại sao trước kia lại cứ một mực cho hồ ly tinh này vào cửa, khiến bây giờ gà chó không yên, vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh. Hiện tại ngẫm lại, Tô Mộc Vũ xem ra thật tốt, quả
thật không có chút vết sẹo nào.
Tần Nghị Hằng nhìn Tô Mộc Tình chăm chú bưng canh cá ra “Anh rể, anh
nếm thử canh xem có vừa miệng không? Mẹ, mẹ cũng nếm thử xem con nấu
canh cá có ngon hơn chị con không?”
Tần Nghị Hằng cùng bà Tần đồng thời ngẩn người, cái này sao gọi là
canh cá? Canh này căn bản… chưa chín, trên lưng cá còn mang theo tơ máu.
“Mẹ, mau ăn đi nha” Tô Mộc Tình khẽ cười nói.
Bà Tần run rẩy vươn thìa, múc một ít nước canh cá sống, run run đưa vào miệng, may mắn bị Tần Nghị Hằng đánh đổ “Đủ rồi!”
Hắn đứng lên, gạt đổ hết một bàn đồ ăn, nắm áo khoác, rời khỏi ngôi nhà ngạt thở này.
Bà Tần sợ tới mức vội bỏ lên lầu, đóng chặt cửa quyết không ra ngoài.
Trong phòng khách, chỉ còn lại có một mình Tô Mộc Tình, cười cười, cúi người nhặt lại từng mảnh vỡ của chén bát.
Cô ta sống không tốt, cô ta càng phải khiến bọn họ không ai sống tốt cả.
Tần Nghị Hằng rốt cục đặt chân ra khỏi cánh cổng nhà, hắn đứng im bên đường lớn, đột nhiên muốn bật khóc. Mỗi năm, Tô Mộc Vũ đều chuẩn bị
những vật dụng và thức ăn dành cho ngày tết, cả nhà đều tràn đầy hương
vị tết, mà bây giờ…