“Cô không muốn biết đám côn đồ hôm qua là do ai phái tới sao?”
Thanh âm trầm thấp vang lên nặng trĩu sau lưng cô.
Tô Mộc Vũ bỗng nhiên dừng bước, do dự, lại tiếp tục bước đi.
“Cô cũng không muốn biết những bức ảnh đó là do ai làm sao? Cô rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, mặc kệ cho người ta chém giết à?” Thanh âm của Phong Kính lại vang lên sau người cô, câu nói đó như một lời nguyền vang âm ỉ trong tai.
Tô Mộc Vũ nâng chân, nghe được câu này rốt cuộc vẫn cứng ngắc thân mình.
Phong Kính nhẹ hừ một tiếng, dường như đối với hiệu quả này rất là vừa lòng.
Hắn
tiến tới một bước, thong thả, tao nhã và tiêu sái đứng trước mặt cô, một cánh tay vòng ra sau, cúi người, ánh mắt sắc bén nhìn cô, bức cô phải
dao động đôi con ngươi.
Vẻ mặt
lạnh lùng của hắn, mang theo khí phách bẩm sinh cùng kiêu ngạo. Phản
chiếu trong đôi mắt hắn là hình ảnh cô mỏng manh, run rẩy cùng giãy dụa.
“Cô
muốn tiếp tục làm một con kiến nhỏ đáng thương, bị bọn chúng khi dễ một
cách nhục nhã, mặc kệ cho bọn chúng đè bẹp lòng tự trọng của cô, khiến
cô vĩnh viễn cũng không cách nào giải thoát sao?” Từng câu từng câu lạnh như băng mà nặng nề cùng nhau đánh úp vào cõi lòng Tô Mộc Vũ.
“Cô có
biết sau này cô sẽ ra sao sao? Chỉ cần bọn chúng còn ở chung một ngày
thì cô cuối cùng gì cũng sẽ bị đè bẹp dưới chân, bị mọi người cười nhạo. Cô thật muốn thanh danh của mình bị phá hư, để đi tới chỗ nào cũng trở
thành tâm điểm cho người ta chỉ chỉ chỏ chỏ sao? Giống như là một con
chó nhỏ làm xiếc cho loài người mua vui thôi sao?”
Con ngươi của Tô Mộc Vũ bỗng dưng trừng lớn, cõi lòng run rẩy.
“Hoặc
là… dùng hai tay của cô… báo thù” Một câu cuối cùng, giống như một lời
cám dỗ của quỷ Satan mang theo dòng nước ấm áp chảy đến tận tim cô,
khiến toàn thân cô run rẩy.
Thấy cô chậm rãi xoay người, từng bước tiêu sái đứng trước mặt hắn, khóe miệng nam nhân anh tuấn rốt cục cũng cong lên.
Tô Mộc Vũ nắm chặt nắm tay, khắc chế run rẩy, cắn cắn môi, nói: “Anh… muốn gì?”
” Muốn
cùng cô làm một giao dịch nhỏ” Đầu ngón tay lạnh như băng lướt nhẹ trên
mặt cô, nâng bờ môi hồng nhạt đến gần môi hắn “Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ cho cô tất cả, kể cả… niềm đam mê gốm sứ của cô”
Đôi con ngươi đen nhánh, lành lạnh, sâu như vậy, giống như bao vây lấy tất cả,
chứa toàn bộ bầu trời đen đầy sao trời, lại như lời dụ dỗ Eve ăn trái
cấm, dùng lời nói nhẹ nhàng, kéo cô rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
“Đừng có do dự buồn cười như vậy. Cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận!”
Những lời này như tiếng sét đánh cho Tô Mộc Vũ giật mình, mặt trắng như tờ giấy, trong đầu ong ong.
Trước
mắt không ngừng hiện lên hình bóng chồng cũ cùng đứa em gái ruột thịt,
còn có sự chán ghét trong mắt cha mẹ, ánh mắt xem thường của thế nhân,
từng giấc mộng mất mát… Tất cả những chuyện này như cái lưới vây chặt
lấy cô, như lửa địa ngục thiêu cháy, không thể siêu thoát.
Xúc
động cùng giãy dụa của cô đều lọt vào mắt hắn, Phong Kính lui ra phía
sau từng bước, thản nhiên nói: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội duy nhất. Cô
rời khỏi đây, mọi thứ đều xoá bỏ” Nói xong, hắn xoay người mở cửa xe.
Ngay
lúc hắn mở cửa xe, một bàn tay lạnh lẽo đến run rẩy giựt mạnh góc áo
hắn, run rẩy đó giống như bi ai cùng bất đắc dĩ tận sâu trong đáy lòng
cô.
Khóe miệng Phong Kính rốt cục chậm rãi hiện lên ý cười nhợt nhạt.