Không khí mang theo vị muối đậm đặc nhiều khi làm người khó thở.
Chỗ này không phải Aidonatello.
Nơi này thuộc về Nocardia Manchester, "Biển Mê", nơi tận cùng thế giới.
Trong bóng tối chỉ có ngọn đèn từ boong tàu hắt lên vài tia sáng trên mặt biển.
Thuyền dài 40m, rộng 12m, chất liệu chủ yếu là gỗ ma thuật. Hai bên
thuyền có một cái bánh chèo cực lớn. Một nửa bánh chèo trong nước, một
nửa trong không khí, chuyển động im ắng đẩy thuyền tiến lên. Cạnh ngoài
bánh chèo còn có một bóng đèn màu đỏ, bên phải là một bóng đèn màu xanh.
Đây là một chiếc thuyền ma thuật, tên là "Mojie" .
Nàng là một thuyền đánh cá viễn dương.
Nửa trước thuyền là một boong rộng, boong thuyền có hai van. Mũi tàu có một gác nhỏ. Nửa sau là phòng thuyền trưởng, phòng hải đồ, đuôi
thuyền... Còn có...một boong nhỏ.
Sick ở trong boong chủ. Thời tiết rét lạnh, mỗi hơi thở đều toát ra
khói trắng. Hắn mặc áo khoát nặng không thắm nước, chà xát tay không
ngừng. Phía sau hắn có rất nhiều người, tay cầm dây thừng ma thuật, lưỡi câu ma thuật...
"Mồi ở chỗ này, đã giả nhuyễn rồi." Sick chỉ vào cái rương cạnh chân, nói với những người kia.
"Mark lại để một mình cậu làm? Cậu học thât nhanh nha. Thoạt nhìn rất không tồi."
"Mark ở phía trước. Mồi hôm nay do một tay tôi làm đấy, ông ta có kiểm tra thành quả..."
Sick vừa nói, vừa cùng mọi người cùng đi đến khu làm việc.
"Mạn trái thuyền thu dây thừng, mạn phải phóng dây thừng!" Trưởng
boong hô to. Mọi người chia thành hai nhóm công tác. Trục dây thùng kêu
xiết, cuốc từng cuộn dây thừng lên.
Bọn họ dùng phương pháp "thả nổi mồi câu" . Chính là thả một sơi dây
thừng dài làm chủ, mỗi mét dây được buộc một khối cầu rỗng để cho dây
thừng không chìm sâu vào biển. Sau đó buộc các dây nhánh lên dây chủ,
buộc tiếp các lưỡi câu vào dây nhanh đợi cá cắn câu.
Phóng dây thừng là thả ra dây thừng chủ cùng mồi câu. Thu dây thừng là kéo dây về, nhìn xem có cá cắn hay không.
Sick là trợ lý mồi ma thuật trên thuyền, phụ trách chế tạo mồi câu. Bọn họ cần mồi câu đặc thù chỉ có pháp sư mới chế tạo được. Sick không biết chút gì về kỹ thuật đánh bắt cá đành ngồi trên thuyền xem các ngư dân
làm việc. Các ngư dân buộc dây thừng gọn gàng, gắn mồi câu làm Sick lên
dây, buông xuống. Các khối cầu rỗng kéo dây thừng nổi lềnh bềnh trên
nước.
Mồi hôm nay là tôm đen tươi, mực dạ quang cùng một số loài nhuyễn thể
quấn cùng ruột cá, lại dùng một pháp thuật nhỏ làm nó di động, thoạt
nhìn giống như vật sống. Cá bọn họ câu rất kén mồi, cần hao tâm tổn trí mới được.
Mặc dù bọn họ gọi là mắc lưỡi câu, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy
cái móc, chỉ là một viên cầu để mắc mồi. Cá ăn mồi sẽ kinh động bẫy ma
thuật.
Sick nhìn dây thừng, xem tình huống mồi rất tốt, mồi được mắc vẫn đang nhảy nhót, lại nhìn sang đội thu dây.
Cửa thu dây mở ra, phía dưới là lạch nuôi cá. Cá mắc câu sẽ được quăng vào đây.
Cho tới bây giờ còn không có thu hoạch, bên dưới vẫn trống rỗng. Nhưng ngư dân cũng không hấp tấp, công việc vẫn đâu vào đấy.
"Khách đến!" một ngư dân thâm niên hô to. Từ độ chìm của dây thừng, ông đoán là có cá cắn câu, thế là hô to cho mọi người chuẩn bị.
Chủ dây thừng được kéo lên nhanh chóng, nhánh dây có cá càng ngày càng gần, vừa đến cạnh thuyền, một người liền cởi nhánh dây ra, bốn người
khác cùng kéo cá lên. Toàn bộ quá trình gọn gàng sạch sẽ, quá trình thu
dây không bị ảnh hưởng.
Tại chi dây thừng phần đuôi có một quả cầu ngũ sắc (vàng, xanh, đỏ,
trắng, đen). Bên trong có một con cá lớn dài nửa mét, vảy như bảo
thạch, vây như vỏ sò, con mắt như ngọc châu. Thân hình nó như cá heo,
miệng rất lớn, đuôi hình vuông, có râu.
Con cá vùng vẫy trong quả cầu ánh sáng. Quả cầu ánh sáng đang nhốt nó,
đồng thời cũng bảo vệ nó không bị thương trong quá trình lên
thuyền."Khách vào phòng rồi!" Ngư dân lại hô to.
Ngư dân di chuyển lưỡi câu ma pháp, quả cầu ánh sáng rời khỏi lưỡi câu. Nhiều người khiên quả cầu ánh sáng vào lạch nước. Cá được thả vào lạch.
Một giọng nói vang lên: "Khách vào ở rồi!"
Con cá này ăn phải mồi do Mark làm đấy. Sick hi vọng mồi hắn làm cũng có thể có thu hoạch.
Kinh nghiệm từ công việc lúc trước đã làm hắn thất vọng triệt để với
văn minh hiện đại. Hắn không muốn nhìn những người kia nữa, đặc biệt là không muốn gặp một thánh kỵ sĩ tóc vàng mắt xanh nào đó. Hắn muốn đi
thật xa, đến một nơi không ai biết. Nhưng là di chuyển rất cần tiền, đây chính là đồ vật hắn thiếu nhất, đúng lúc này, hắn phát hiện công việc
này.
Chạy thuyền là lao động nặng, đã vất vả lại nguy hiểm, còn có vấn đề
say tàu. Bình thường thì người trẻ tuổi không muốn làm loại công việc
này, nhất là những pháp sư, người nguyện ý làm lao động thân thể gần
như không có. Cho nên việc này thiếu người nghiêm trọng, lại càng thiếu
pháp sư. Thế là sau khi Sick chứng minh hắn rất chịu khó, hắn nhận được
công việc này.
"Biển Mê" nằm ở thế giới khác. Bọn họ phải đi qua lỗ sâu, lướt qua nhiều thế giới mới đến được ngư trường này.
Mặc kệ Even Joseph là Âm Hồn Bất Tán thế nào, lần này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện!
"Khách đến, lần này khách to ah!" Ngư dân thâm niên hô to.
Nhiều người giữ vững tinh thần, Sick cũng nhìn chăm chú.
Lần này dây thừng rất nặng, cầu nổi bị ngập luôn trong nước. Phải bảy
người cùng kéo mới lên được. Quả cầu ánh sáng lập tức được chuyển lên
boong tàu, tất cả mọi người trầm mặc. Ngư dân thâm niên vốn muốn hô to
khách vào phòng cũng ngây ngẩn cả người.
Trong quả cầu ánh sáng không phải cá mà là một thùng xăng. Trước không
đề cập tới tại sao thế giới khác sẽ có đồ vật quen thuộc như thế, lưỡi
câu của bọn họ không có chìm đến đáy biển, làm sao sẽ câu được một thứ
không có sức nổi?
Không ai biết rõ nên xử lý thế nào, chỉ có thể trao đổi ánh mắt lẫn
nhau, lại không ai dám hành động. Ít nhất thứ này không thể tiến vào
lạch nước đấy.
Sick thân là một trong bốn pháp sư có giấy phép trên thuyền, còn là
pháp sư duy nhất ở hiện trường, lúc này hắn nên dẫn đầu. Hắn tiến lên,
dùng tế đao chọc vào quả cầu ánh sáng, quả cầu ánh sáng vỡ tan biến mất. Thùng xăng lăn hai vòng, rơi vào boong thuyền. Sick nhìn chằm chằm,
phát hiện nó bị đổ đầy xi măng.
Thùng xăng đầy xi-măng —— không thể không nói, điều này làm Sick liên
tưởng đến một ít thứ có thể đăng lên báo, cần tìm cảnh sát đến điều
tra.
Tổng không phải là con thuyền nào đó chạy được một nửa, cảm thấy đồng
bạn nhìn không vừa mắt liền đem người ta bỏ vào thùng quăng xuông biển
đi à nha?
Sick tiếp tục nhìn. Xi-măng là đồ vật phản quang, nhưng lúc này lại có màu vàng nhạt. Trong này có đồ vật không tầm thường.
"Muốn mở xem sao?" Một ngư dân hỏi.
"Mở a." Sick bổ một đao tóe lửa. Lại một đao, thùng xăng đã mở, nhưng
đồ vật bên trong vẫn không sao. Ánh sáng mãnh liệt chói ra, Sick dùng
tay che mắt, trong lúc nhất thời không thấy gì cả. Đợi ánh sáng biến
mất, Sick nhìn thấy một nam nhân lăn ra. Mái tóc hắn dính đầy máu, trên
người toàn là xi măng.
Sick cảm thấy thân lạnh cả người, hắn lật người kia lạu, dùng mu bàn
tay nhấp vào ngực người kia. Như kỳ tích, người kia vẫn còn hô hấp, bị
nhét vào thùng xi măng quăng xuống biển không thể giết chết hắn. Sick
nhìn thấy ngực phải nam nhân có một huy chương kỵ sĩ, hiện tại đang phát sáng, có lẽ có quan hệ đến việc hắn còn sống. Sick còn chứng kiến dưới
đồ người có còn phình lên. Hắn đang muốn thò tay xốc lên quần áo nhìn
xem, người kia lại mở mắt, bắt lấy tay Sick, nói: "Ta —— muốn —— đi pháp viện."
"Sao, xảy ra chuyện gì?" Ngư dân vây quanh.
Sick xoa xoa cái cổ, nam nhân nói xong lại ngã xuống. Sick suy nghĩ
một thời gian ngắn mới tìm được lời dạo đầu phù hợp: "Ta giới thiệu một
chút, người này là Even Joseph. Thành viên đoàn kỵ sĩ hoàng gia thuộc
Sarangi Lehra."
Lần thứ hai Even Joseph mở mắt, hắn thấy được một bầu trời đêm. Hắn
chuyển mắt về phía đường chân trời, ngây ngẩn nửa ngày mới phát hiện
mình đang nằm trên một boong thuyền, trên người đang đắp chăn lông. Sick ngồi bên cạnh hắn, trong tay bưng một cái ly trắng.
"Tỉnh rồi? Muốn uống sao? Khương trà." Sick đưa ly cho Even Joseph. Ly
trà vẫn đang bốc khói. Even Joseph có thể cảm nhận được gió lạnh thổi
tới còn mang theo một chút ôn hòa.
"Cảm ơn." Even Joseph đẩy ra chăn lông, hớp một ngụm khương trà, cảm thấy thân thể tốt hơn, thế là lại uống một hớp lớn.
Hơi chút hoàn hồn, Even Joseph hỏi Sick: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Không nên đoạt lời kịch người khác." Sick cau mày trừng Even Joseph:
"Ta đang làm việc! ngươi xuất hiện ở chỗ này mới kỳ quái!"
"Không kỳ quái. Ta đang muốn đi pháp viện, tại bờ sông —— sông ——" Even Joseph nhìn bốn phía, vừa hay nhìn thấy một con cá xinh đẹp đang bơi.
Đây không phải là sinh vật ở Aidonatello."Đây là nơi nào?" Even Joseph
nhíu mày hỏi Sick.
"『 Biển Mê 』, ngươi cũng có thể hiểu là 『 Dị Giới 』. Đối với kỵ sĩ mà
nói thì cũng như vi diện nguyên tố hay ma giới." Sick nói: "Con thuyền
này là 『 thuyền đánh bắt nguyên tố kết tinh 』, ta không biết ngươi có
nghe qua cái nghề này chưa. Nguyên tố kết tinh là tài liệu pháp thuật
cao cấp, rất đáng tiền. Là sản phẩm của cá huy hoàng. chúng ta dụ bắt cá huy hoàng trong Biển Mê, nuôi trong lạch nước, đợi nó bài xuất ra kết
tinh, đánh dấu, sau đó lại thả." Sau này nếu như đụng phải cá có ký
hiệu, có thể cân nhắc thả nó đi. Lúc trước thì không cần, bởi vì cá huy hoàng rất nhiều, tỉ lệ bắt lại rất thấp, hiện tại không chỉ càng ngày
càng khó bắt được, tỷ lệ bắt lại cũng càng ngày càng cao rồi.
Mặt Even Joseph trắng xanh. Sick lần đầu tiên chứng kiến biểu lộ này từ Even Joseph.