Tiểu Tra tiếp tục tìm kiếm chủ
đề nói chuyện. Cậu có vốn kỹ năng giao tiếp rất tốt, Tiểu Tra vừa nghĩ
tới chủ để “Sở thích của phụ nữ. Sẽ không làm cô ấy cảm thấy khó chịu.” rồi lại suy tính thêm các chủ đề ”Có thể làm cho phụ nữ cảm giác mình
đang được coi trọng, che chở.” Tiểu Tra biết rõ chỉ cần thỏa mãn hai
điểm này thì cậu sẽ nói chuyện rất thuận lợi với nữ sinh. Nhưng điều này cũng có nghĩa Tiểu Tra không thể nói những chủ đề tối nghĩa mà cậu yêu
thích, những lời phê bình hà khắc mà buộc lòng lựa chọn những câu chuyện nhẹ nhàng, thoải mái.
Nhưng mà, không biết tại sao, Tiểu Tra cảm thấy cậu không cần phải làm
như vậy với cô gái trước mặt. Không phải cô gái trước mắt không cần sự
mềm mỏng nhẹ nhàng, mà Tiểu Tra tin rằng ở một số thời điểm nhất định
(ví dụ như cầu hôn) cô gái nào cũng muốn một chút bay bổng. Nhưng Jiana
thì ngược lại, cô không cần người khác lúc nào cũng phải nghĩ cho mình,
không cần người khác vì mình mà thay đổi thành con người khác. Cô không
yêu cầu người khác khi nói chuyện phải hùa theo. Tiểu Tra cảm thấy Jiana sẽ thích một người thật lòng cùng nàng đấu võ mồm,còn hơn là vì mình mà ngụy tạo một câu chuyện dối trá.
Thế là,Tiểu Tra hỏi vấn đề mà hắn cảm thấy hứng thú nhất :”Cùng ‘Bé Ngoan’ nói chuyện, cô có cảm thấy nhàm chán không?”
“Vì sao lại nói thế?” Từ kính chiếu hậu, Tiểu Tra thấy Jiana cười. Cậu nói trúng rồi.
“Vì thấy thế.” Tiểu Tra trả lời trung thực,không sử dụng bất cứ lời hoa mỹ nào.
Jiana cười ra tiếng, lúc cười cô còn hơi cố mím môi nhưng âm thanh vẫn
tuôn ra. Tiểu Tra bất chợt phát hiện cậu thích âm thanh ấy, trong xe
này, ngay cạnh mình.
Jiana nói:”Xác thực rất nhàm chán. Tôi vốn muốn trao đổi thêm mọt ít
cách nhìn mới lạ,kết quả nàng ta là 『 kiểu người kia 』: ‘ Cái kiểu một
khi đã tranh luận thì phải phân thắng bại. Loại này dù có đọc được bao
nhiêu quyển sách, tham dự bao nhiêu hội nhóm học thuật đi nữa thì cũng
khó mà tiến bộ. Căn bản cô ta chỉ muốn thắng, muốn chiếm thượng phong
khi nói chuyện. Mặc kệ người khác nói cái gì cũng không quan trọng. Nói
chuyện với cô ta quá nhàm chán, chả ích lợi gì. ”
“Loại người như cô ta chỉ có thể đè xuống truyền kiến thức như truyền dịch, ngoài ra thực sự hết cách rồi.”
“Tôi đồng ý với cô.” Tiểu Tra cười đáp. Miệng lưỡi cô gái này sắc bén
không kém gì cậu. Tiểu Tra tiếp tục hỏi : “Sao cô có mặt ở đó được? Để
tôi nói trước nhé. Tôi bị lớp trưởng chộp đến cho đủ số tham gia. Hắn
nói nếu tôi tham gia thì số lượng các cô gái dự hội nghị sẽ tăng gấp
đôi. Nữ nhiều thì cơ hội tăng nha. Thân là thành viên trong lớp, tôi
đành phải cống hiến sức lực trợ giúp bọn họ tìm bạn gái.”
Jiana nói :” Bọn họ không biết có người để so sánh chỉ khiến cho tiêu chuẩn của con gái cao lên sao?”
Tiểu Tra chợt cười lớn.
Jiana : “ Là bạn tôi bắt tôi đến đấy. Bọn họ nói buổi tiệc lần này có
tiêu chuẩn rất cao, có thể xuất hiện nam sinh đối phó được tôi. Vì vậy
tôi bị buộc đến.”
“Đối phó? Cô?”
“Đúng vậy á! Nam sinh bình thường cảm thấy loại con gái như tôi rất khó đối phó!”
Tiểu Tra ngẫm lại thấy cũng đúng. Ít nhất là đám kia sẽ cảm thấy Jiana
không nghe lời còn lắm mồm. Con trai còn chưa tin vào bản thân mình thì
càng khó lòng tiếp thụ lời Jiana nói.
Cô nói tiếp : “Tôi không hiểu tại sao bọn họ cho rằng lúc nói chuyện
nhất định phải mở đầu và kết luận bằng ‘Đúng ,đúng,đúng! Cậu nói không
sai!’, biện luận thú vị nhất là lúc ‘A! Anh nói mới đúng’ hoặc ‘Chuyện
này tôi chưa từng nghĩ đến’. Thốt được hai câu kia thì biện luận mói có
giá trị. Cũng có một vài người có thể tranh luận được nhưng lại có ấn
tượng không tốt với con gái, sợ tôi thù dai chẳng hạn nên cũng không
tranh luận đến cùng. Có vài người thấy tôi là con gái đã gán mác chỉ
biết ‘Đúng,đúng đúng’ cho tôi. Đến khi tôi nói ra cách nhìn thì lại thẹn quá hóa giận. Lúc tôi tìm được người đàn ông có thể tranh luận sòng
phằng thì……. ” Jiana thoáng nở nụ cười : ”……. Người ta đã kết hôn và có
con vài năm.”
“Bởi vì con trai trưởng thành chậm hơn con gái.” Tiểu Tra nói : “ So
bằng lứa tuổi thì hiếm ai bằng cô à.” Đến khi sinh hoạt gia đình, nuôi
dưỡng con cái mới có thể làm con trai trưởng thành nhanh hơn.
Jiana ngả lưng vào ghế,hỏi :”What? Thông kê ở đâu thế?”
“ Tôi đọc trong sách….” Tiểu Tra nói thêm : ”… Đối với nữ sinh trong
nước mà nói thì nam sinh cùng tuổi ngây thơ đến đáng ghét. Thực tế thì
mặc kệ cổ đại hay hiện đại, tuổi kết hôn của nam giới luôn cao hơn nữ
giới. Tôi đoán chắc cũng có chút quan hệ. Con trai trưởng thành chậm hơn con gái.”
“Con gái thành phụ nữ thì nhanh lắm. Con trai phải mất nhiều năm mới
biến thành đàn ông tốt. Dựa vào góc độ sinh lý mà xem thì rất phù hợp
với lẽ thường. ”
“Nhưng mà đàn ông lại thường đoản mệnh. Tuổi thọ bình quân của phái nữ tính ra dài hơn phái nam.”
“Tại sao?”
Hai người lập tức trầm mặt một lúc, chìm vào suy tư.
Jiana nói : “Vô lý! Tại sao lại có sinh vật trưởng thành muộn mà lại chết sớm nhỉ?”
Tiểu Tra cười nói: “Ah ha, mình đã biết.”
“A? Tại sao?”
“Bởi vì…..”
Tiểu Tra đang muốn trả lời thì bọn họ vừa đến khu chung cư cao tầng mà Jiana đã nói. Cậu đổi giọng hỏi :”Cậu ở đây à?”
Tiểu Tra nhường lối cho Jiana xuống xe. Xuống xe, cô còn cười với Tiểu
Tra trên ghế lái : “Không phải. Mình muốn về nhà từ chỗ này.”
Tiểu Tra chỉnh cửa xe xuống thấp nhất :” Tại sao lại phiền toái như thế?”
“ Nếu cậu là tên biến thái nửa đêm leo vào nhà người ta thì để cậu biết địa chỉ chẳng phải là ngu ngốc sao?”
Tiểu Tra thở dài : “Hoàn toàn chính xác.”
“Chính xác vế nào? Chẳng lẽ cậu là biến thái?” Jiana biết rõ nhưng còn cố hỏi.
Tiểu Tra cười một tiếng : “Vế còn lại hoàn toàn chính xác.”
“Đáp án vấn đề ‘tại sao đàn ông lại yểu mệnh hơn so với đàn bà’ là? ”
Tiểu Tra lấy ra danh thiếp có ghi số điện thoại cho Jiana : ” Lần sau mình mời cậu đi uống trà rồi sẽ nói. ”
“Mình không uống trà, xin tìm quán có bán nước trái cây.” Jiana nói.
“Tuân lệnh.”
Thấy Jiana có chút kinh ngạc, Tiểu Tra biết cô không ngờ cậu lại trả lời kiểu đó. Điều này khiến Tiểu Tra sinh ra một loại cảm giác “thành công
làm người bất ngờ.”.
“Đi đường cẩn thận.” Tiểu Tra cười vui vẻ. Cậu chầm chậm kéo cửa xe lên , nói : ” Nhớ nói cho bạn cậu biết mình không phải kẻ thích giết người
trên xe đấy!”
Jiana cười to : “Mình sẽ không tin tưởng người quen biết ngày đâu tiên đâu!”
Tiểu Tra lái xe rời đi. Cậu soi gương sau thì thấy Jiana đi bộ chậm rãi
đến trạm xe bus. Cậu đột nhiên có cảm giác không nỡ. Có lẽ cậu phải rời
đi rồi đợi nàng chủ động liên lạc, nhưng cậu cực kì không muốn đợi.
Căn cứ vào công tác thống kê thì ‘đàn ông chết sớm hơn phụ nữ khoảng năm năm’. Nhưng theo thống kê cùng loại khác, những người đàn ông có cuộc
sống sinh hoạt hạnh phúc thì sẽ sống lâu hơn đúng với số năm năm kia.
Đàn ông đoản mệnh, bởi vì bọn họ cần phụ nữ đi đong đầy sự thiếu sót sinh mệnh của họ.
Chẳng biết vì sao mà Tiểu Tra cảm giác rằng cậu có thể nói điều này với
bất cứ ai, ngoài trừ Jiana. Hắn không có dũng khí lên tiếng.
Một tháng sau, Tiểu Tra cuối cùng hẹn được Jiana uống trà lần đầu. Cậu
cố nhịn không lợi dụng quan hệ để điều tra Jiana. Ngay cả vậy, buổi hẹn
uống trà vẫn không phải là một với một đâu. Ngoài dẫn theo bạn, nhóm của Jiana còn yêu cầu chia đều tiền trả (Thế là Tiểu Tra cũng tìm được lý
do không nói đáp án cho Jiana). Ba tháng sau,Tiểu Tra mới xin được ma
thoại của Jiana. Nửa năm sau, cuối cùng cô mới cho phép Tiểu Tra tiến
vào cuộc sống của mình. Lúc nói chuyện phím cũng tâm sự thêm ít chuyện
riêng. Nhưng chỉ dừng ở đó.
Ở thời đại mà mọi thứ đều diễn ra chóng vánh, thời gian Tiểu Tra tiếp
cận Jiana xem như dài không tưởng tượng nổi. Tiểu Tra vẫn duy trì tính
nhẫn nại, chậm rãi tiếp cận từng bước. Cậu biết tính cách Jiana là như
thế, chỉ có kiên nhẫn mới có thể tiến lên. Động tác càng nhanh, phản
dame càng mạnh. Cô cần có thời gian chậm rãi hiểu rõ người trước mắt. Mà Tiểu Tra cực kì tình nguyện để cô tìm hiểu.
Quen biết nhau hơn một năm rưỡi, cuối cùng có thể đi du lịch một mình
cùng với Jiana. Không phải đi nhà hàng cùng quán trà đâu (không đen tối
như mọi người nghĩ)!
Địa điểm ăn chơi là một cây cầu cao chuyên nhảy bungee.
“Mua bảo hiểm, xem giấy chứng nhận kinh doanh, kiểm tra báo cáo trang
bị……” Jiana cực kì cẩn thận kiểm tra tính an toàn và biện pháp đề phòng
thiết yếu, đồng thời nghiêm túc nghe nhân viên giải thích. Lúc nhân viên bắt buộc mọi người có mặt kiểm tra cân nặng thì cô cười lớn nhìn bộ
dạng tức giận của đám con gái khác khi bị vạch trần nói dối.
Nhân viên cho bọn họ mặc trang bị chuẩn bị trước khi nhảy. Hai ngày
trước có một cơn mưa lớn. Cây cầu sắt sơn xanh cách mặt nước đúng 120m.
Nước sông phía dưới cuồn cuộn, thế như vạn mã thiên quân.
Trước khi nhảy thì huấn luận viên kiểm tra trang bị một lần nữa, cuối
cùng mở miệng hỏi để xác nhận : “Có ai bị bênh tim,chứng sợ độ cao,
huyết áp cao không?” Có nguy cơ xuất huyết não? Hay bị trật khớp? Có đi
phẫu thuật gần đây? Cân nặng ở trong bản khai có đúng hay không?
Tiểu Tra lần lượt trả lời theo thứ tự : “Chưa ,chưa,chưa,chưa ,thật sự.”
Huấn luyện viên cười có chút hiểm ác, hoặc chỉ là ảo giác của Tiểu Tra :” Cậu có dũng khí nhảy xuống sao?”
Tiểu Tra cúi đầu nhìn xuống sông. Cái thế nước này có thể nuốt chửng bất cứ kẻ nào. Cho tiền cậu cũng không muốn nhảy.
“Không có.”
Vậy là huấn luyện viên chuyển sang hỏi Jiana: ”Cô muốn giúp cậu ấy một 『 cước 』 không?”
“Cực kì …. Tình nguyện!” Jiana lộ nụ cười sáng lạn, tràn đầy sức sống.
Hai mắt cô tỏa sáng, tiến đến lấy một chân đạp Tiểu Tra rơi xuống.
Tiểu Tra vừa YOLO vừa nghĩ : nhảy một lần đổi lấy nụ cười kia, có lẽ không tồi?
Tiểu Tra biết cậu nguy rồi. Cậu biết người bình thường hình dung loại tình huống này như thế nào.