Chuyện tình vốn phải vui mừng lại thành trò gièm pha, mọi việc đêm hôm đó bị
rất nhiều gia nhân trong phủ chứng kiến, một màn ‘đồ sộ’ như vậy thì dù
Cơ Việt có nghiêm lệnh cấm khẩu như thế nào đi chăng nữa đều vẫn truyền
được ra bên ngoài. Thiên hạ này có bức tường nào mà không lọt gió chứ!
Hôn sự giữa Hứa phủ và Tướng gia giờ đây đã trở thành chuyện chê cười
cho mọi người, dù là Cơ Việt trải đời vô số cũng phải tức giận không
nhẹ. Cơ lão phu nhân lại càng không cần phải nói, nghe chuyện này xong
liền khí bệnh ở trên giường.
Người đáng thương nhất phải kể đến
Cơ Điệp Nhi, sau khi nàng ta thanh tỉnh liền phải tự mình chứng kiến
hình dáng thê thảm của mình, hơn thế là dấu hôn loang lổ trải đầy trước
ngực càng làm nàng choáng váng. Cơ Điệp Nhi mấy lần thanh tỉnh thì lại
khiếp sợ mà ngất đi, khi thì thanh tỉnh, khi thì hoảng hốt, miệng thì
không ngừng nói những lời mơ hồ quỷ dị, làm cho người ta vừa thấy liền
sinh ra kinh hãi.
Đưa nàng tới Thái y trị liệu, thái y cũng chỉ
có thể nói, nàng bị kinh hách quá độ, hơn nữa ‘vận động’ quá mức kịch
liệt làm bản thân khó tránh khỏi thương tổn. Hiện tại tu dưỡng bản thân
là tốt nhất, rồi ông tay kê đơn thuốc sau đó vội vàng rời khỏi Tướng
phủ.
“Đừng đụng vào ra, cút ngay!” Đại phu nhân tính chạm vào Cơ
Điệp Nhi, Cơ Điệp Nhi liền nổi điên muốn phản kháng, nàng ta ôm chăm ghì chặt trước ngực mình, hung hăng trừng mắt nhìn Đại phu nhâ, giống như
bà ta là kẻ thù của mình vậy.
“Điệp Nhi, ngươi thanh tỉnh một
chút đi, ta là mẫu thân ngươi đây, ta là nương a, ngươi đừng dọa nương
nữa có được không?” Đại phu nhân lau nước mắt cầu xin Cơ Điệp Nhi, “Vì
sao mọi chuyện lại thành như vậy, Tại sao?” Đại phu nhân vừa khóc vừa
kể, không đành lòng nhìn bộ dáng chật vật của nữ nhi liền đứng dậy rời
đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn một mình Cơ Điệp Nhi, nàng ta
kinh ngạc ngồi trên giường, hai mắt dại ra, qua một lát mới chậm rãi
khôi phục tinh thần, hai mắt căng thẳng, Cơ Điệp Nhi nắm chặt hai tay
liều mạng xé rách y phục trước ngực mình, một loại dấu hôn đỏ chói bỗng
chốc ánh vào hai mắt nàng ta, da thịt nguyên bản trơn bóng không tỳ vết
nhưng lại biến thành bộ dáng này!
“A…a…” Cơ Điệp Nhi thê thảm hét lên không thể tin, “A…đây không phải là ta, đây không phải là ta…a..”
Bọn nha hoàn đứng bên ngoài nghe những tiếng kêu thảm thiết ấy liền nhanh
chóng vọt vào trong phòng, Đại phu nhân vốn đi được nửa đường nghe thấy
tiếng kê cũng tức khắc quay lại. Cơ Điệp Nhi nổi điên, không ngừng xe
rách y phục trước ngực mình, kéo mái tóc loạn xạ.
“Đây là làm sao vậy, còn không đè đại tiểu thư lại!” Đại phu nhân thở hắt ra, nhanh chóng hạ lệnh cho nha hoàn.
Thật vất vả mới ngăn lại được Cơ Điệp Nhi, đại phu nhân ngồi vào bên giường, đau lòng vuốt ve hai má Cơ Điệp Nhi, ngực của nàng lại bị cào cho chảy
máu. Đại phu nhân cẩn thận thoa thuốc trị thương lên ngực nữ nhi mình.
“Đại phu nhân, đại phu nhân!” Bỗng nhiên có một nha hoàn lỗ mãng vọt vào
trong phòng, quỳ trên mặt đất run run nói: “Đại phu nhân, Hứa, Hứa gia
đến từ hôn!”
“Cái gì?” Đại phu nhân đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn nha hoàn kia, “Ngươi nói cái gì?”
“Hứa, Hứa, đại nhân hôm nay đến, tìm đến tận Lão thái gia nói muốn từ hôn,
lão thái gia cho gọi lão gia cùng phu nhân đến chủ viện!” Nha hoàn nhỏ
giọng trả lời.
Bàn tay Đại phu nhân run lên, đặt bình thuốc lên
đầu giường rồi lập tức đứng dậy, “Chiếu cố tiểu thư cho tốt.” Bỏ lại một câu bà ta liền chạy nhanh rời đi.
Từ hôn! Nếu Cơ Điệp Nhi thật
sự bị Hứa gia lui thân cả đời này của nàng liền thật sự bị hủy, ai còn
dám thú một nữ tử đã mất đi trinh tiết chứ! Không dược, quyết không thể
để cho bọn họ từ hôn.
“Thừa tướng đại nhân, không phải hạ quan
không nể mặt, mà là thể diện Hứa gia của chúng ta lần này xem như mất
hết, ngài đã nghe lời đồn đãi ở bên ngoài chưa! Nghe một chút những lời
bị truyền ra xem, hạ quan hiện tại còn không dám ra khỏi cửa a/” Hứa đại nhân bất chấp mọi thứ nói thẳng thừng, “Trước sau hai lần bị hãm hại ở
tướng phủ, tuy nói khuyển tử hạ quan là nam tử, nhưng là cũng không
thể…”
Cơ Việt cùng Cơ Tập ngồi một bên vẻ mặt âm trầm, bọn họ lúc này thực không nói ra lời, nhưng chuyện này, bị thương lớn nhất là Cơ
Điệp Nhi!
“Hứa đại nhân!” Đại phu nhân ở cửa thật sự là nghe
không nổi nữa, trực tiếp vọt vào trong, bà ta nghiêm giọng nói, “Hứa đại nhân nói những lời này là có ý gì? Mặc kệ như thế nào, Điệp Nhi nhà ta
bị công tử nhà đại nhân đạp hư, như thế nào, nghĩ muốn bỏ qua sao? Trong thiên hạ này khi nào thì có chuyện tốt như vậy!”
Hứa đại nhân nhất thời sửng sốt, không biết phải nói tiếp như thế nào, vài lần muốn há mồm nói cái gì nhưng lại thôi.
“Hứa đại nhân, lời nói không dễ nghe nhưng ta vẫn phải nói, Hứa công tử
đường đường là một đấng nam nhi, bị hãm hại dễ dàng như vậy nói ra không sợ người ta chê cười sao!” Đại phu nhân hít sâu một hơi, “Cơ gia chúng
ta không bắt các ngươi bồi thường đã là tốt lắm rồi, Hứa gia các ngươi
không cần khinh người quá đáng!”
“Tốt lắm!” Cơ Việt đột nhiên mở miệng, “Hứa đại nhân chuyện này rõ ràng là có người châm ngòi muốn li
gián hai nhà Cơ Hứa chúng ta, không phải lão phu cậy già lên mặt cái gì
nhưng chuyện này thương tổn lớn nhất là cháu gái của lão phu, hôn nhân
hai nhà vốn đã định được một thời gian, tốt nhất không cần để người ta
làm mất hòa khí của hai nhà.” Đúng là gừng càng già càng cay, Cơ Việt
chỉ dùng mấy câu đã có thể đem lợi hại phân tích rõ ràng.
Người
ta nói quan trường giảo hoạt, Hứa Cường sao lại không biết lợi hại ẩn
sâu trong đó, hắn âm thầm thở dài rồi nói: “Ai…nếu hạ quan biết là ai
gây ra chuyện này, tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.”
Hứa Cường
tức giận vỗ bàn, sau đó liền đứng phắt dậy: “Vậy hạ quan liền trở về phủ bàn bạc lại thôi.” Hứa Cường xoay người lập tức rời đi.
Đại phu nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, than ngồi trên ghế, chỉ cần nhả ra là tốt rồi!
…
Hồng Nhi vui sướng khi người gặp họa nói một lượt với Cơ Cửu Nhi, rất là hết giận nói: “Nàng ta tự làm tự chịu, báo ứng! Báo ứng khó chiu! Chỉ là
cho dù Hứa gia không lùi thân thì về sau cũng chẳng thú được vợ!”
Cơ Cửu Nhi gật đầu, nếu Hứa Lập thật sự nhìn thấy ‘cảnh đẹp’ trước ngực Cơ Điệp Nhi, chắc hắn cũng sẽ bị dọa cho chết khiếp chứ còn lấy vợ cái gì? Phỏng chừng nạp thiếp cũng sẽ làm hắn ghê tởm.
“Hồng Nhi, đây là chuyện tình của đại phòng, cùng chi thứ hai chúng ta chẳng có quan hệ
gì.” Cơ Cửu Nhi ôm lấy khóe miệng, đôi mắt hoa đào hiện lên một chút
cười lạnh.
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ hiểu được.” Hồng Nhi kính cẩn
phúc thân mình, nhưng mà tươi cười không thèm giấy diễm trên mặt kia
thực làm cho người ta không nói được lời nào.
Cơ Cửu Nhi cầm lên
cuốn sách trên bàn, đáng tiếc lắc đầu: “Chính là tổn thất một quyển sách vô cùng hay, bất quá, cũng đổi lại được giá trị.” Cơ Cửu Nhi ném cuốn
sách lên bàn, nghiêm túc nhìn Hồng Nhi, “Hồng Nhi, ta trái lo phải nghĩ, vẫn là cảm giác tên hắc y nhân kia không tầm thường, trong khoảng thời
gian này ngươi phải chú ý một chút!”
“Vâng.” Hồng Nhi thận trọng gật đầu.
…
Từ ma ma vừa hầu hạ Cơ lão phu nhân uống dược, tỳ nữ liền tiến lên bẩm
báo, nói chuyện tình Hứa gia đến từ hôn, lão phu nhân kém chút nữa lại
hôn mê bất tỉnh.
“Làm bậy! Thật sự là làm bậy!” Cơ lão phu nhân
suy yếu vỗ đùi, thần sắc trầm xuống, “Từng chút đều không làm cho ta bớt lo, mọi chuyện cứ liên tiếp xảy ra, Cơ gia ta rốt cuộc tạo ra cái
nghiệt gì! Toàn chuyện vô liêm sỉ!” Lão phu nhân lúc này chỉ hận không
thể đem Cơ Điệp Nhi ném ra.
“Lão phu nhân, thái y nói người đừng
nên kích động!” Từ ma ma đau lòng nhìn lão phu nhân, chạy nhanh tiến đến trấn an. Lão phu nhân xoa xoa cái trán đau nhức, hô hấp không ngừng dồn dập đứng lên.
…
Hứa lập nghe Hứa Cường nói chuyện từ hôn
không thành, liền bị dọa từ trên ghế nhảy dựng lên, hãy nói giỡn, hắn
mỗi ngày ở trong mơ còn mơ thấy phải cưới quỷ dạ xoa làm vợ đó, không
muốn đâu!
“Phụ thân, con tuyệt không thú loại nữ nhân này vào
cửa!” Hứa Lập hô to, “Còn tưởng đại tiểu thư Tướng phủ cái gì? Tiểu thư
khuê các? Tiểu thư khuê các có ai lại mặc y phục tỳ nữ chạy loạn, còn
dám cùng nam tử lạ mặt đến gần?”
Sắc mặt Hứa cường cũng vô cùng
khó coi, nhưng là Cơ Việt âm thầm muốn tạo áp lực, hắn nếu cố ý lui mối
hôn sự này thì chính là tự mình tìm phiền toái. Nhưng muốn Hứa gia họ
thừa nhận loại con dâu như vậy thì cũng đồng nghĩa Hứa gia ngã không dậy nổi nữa.