Ăn xong điểm tâm sáng, Cơ Điệp Nhi đúng giờ đến viện tử của Cơ Cửu Nhi,
mỗi lần đến là ngồi nguyên cả một ngày, lại đúng giờ cơm chiều mới đứng
dậy rời đi, liên tục vài ngày đều diễn t nguyên như vậy, làm cho Cơ Cửu
Nhi rất là tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi. Hồng Nhi vì tình hình này
mà nói lóng không ít lần, nhưng đối phương lại làm bộ như nghe không
hiểu, suốt ngày ngây ngốc ở chỗ của chi thứ hai.
Cơ Cửu Nhi đang
ngồi trong thư phòng, kiên nhẫn đọc quyển sách trên tay, “Còn chưa đi
sao?” Nàng thấp giọng hỏi Hồng Nhi đứng bên cạnh.
Sắc mặt Hồng
Nhi giận giữ nói: “Vẫn ngồi ở trong phòng khách. Đại tiểu thư cũng thật
là, không biết nàng ta đang nghĩ cái gì nữa.” Hồng Nhi dở khóc dở cười,
hiển nhiên không ngờ được một đại tiểu thư Tướng phủ lại sở hữu da mặt
dày như thế này.
“Nàng rõ ràng là đang chờ Phượng Ngạo Hải.” Cơ
Cửu Nhi lập một trang sách, nhẹ giọng nói: “Dâng trà bánh cho nàng, hầu
hạ cẩn thận một chút, nếu nàng muốn chờ liền làm cho nàng chờ đi!”
Cơ Điệp Nhi ngồi tròn đại sảnh trống rỗng, bàn tay giữ ly trà đã thay đổi
không biết bao nhiêu lần, điểm tâm trên đĩa cũng muốn vơi đi phân nửa,
trên mặt càng ngày càng hiện lên mất kiên nhẫn.
Tình Sương đứng ở sau nàng ta, nhìn Cơ Điệp Nhi như vậy chỉ biết âm thầm lắc đầu, trong
lòng thay nữ nhân vụng về như xuẩn này mà thở dài, nhưng nàng cũng chỉ
là một nô tỳ thấp kém, không thể nói với nàng ta cái gì.
Trong
lòng Cơ Điệp Nhi không ngừng la mắng, đại phu nhân dạy nàng phải biết ôm cây đợi thỏ, nhưng nàng đợi đã nhiều ngày như vậy, tại sao cả một bóng
người đều không nhìn thấy a! Ngược lại còn làm cho chúng hạ nhân nhìn
nàng mà chê cười! Nhưng nếu nàng rời đi, nhỡ đâu chân trước vừa mới rời
đi, chân sau người nọ lại bước tới thì làm thế nào, không phải nàng sẽ
thất bại sao? Cơ Điệp Nhi cắn môi, nắm chặt khăn tử ở trong tay, răng
nàng cắn chặt, lại âm thầm hít vào một hơi, nàng chờ!
“Nương,
người không ra ngoài nên không biết, trong phủ mấy ngày nay thật đúng là náo nhiệt!” Tam phu nhân nhìn Cơ lão phu nhân đang uống thuốc, liền
tranh mở miệng trước đại phu nhân, “Cũng không biết đại tức dạy dỗ đại
tiểu thư như thế nào, đại tiểu thư mỗi ngày đều đến chỗ chi thứ hai báo
danh, đến ngồi là ngồi cả một ngày, nghe nói Tam tiểu thư đã ám chỉ
nhiều lắm mà đjai tiểu thư đều ngây ngốc không hiểu được.” Bà ta cầm
khăn tay che miệng, ánh mắt phóng ra một cái mị nhãn.
Cơ lão phu nhân nắm tràng hạt trong tay, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.
Đại phu nhân liếc mắt nhìn Tam phu nhân một cái, tức giận nhìn nét mặt vui
sướng khi người gặp họa của bà ta, đại phu nhân quay đầu nhìn lão phu
nhân mỉm cười nói: “Điệp Nhi cũng là thương tiếc Cửu Nhi, Cửu Nhi tuổi
nhỏ mà không có mẫu thân chiếu cố, Nhị thúc nói sao cũng là một đại nam
nhân, cho dù quan tâm hơn nữa cũng không hiểu được tâm tư của nàng. Hai
người vốn có tuổi cũng xấp cỉ nhau, cùng một chỗ để bồi dưỡng cảm tình
cũng tốt, dù sao đều là tỷ muội trong nhà, cũng không nên để người ngoài chế giễu.” Đại phu nhân giải thích, vừa nói vừa âm thầm quan sát thần
sắc của lão phu nhân, nhìn đến đáy mắt thâm trầm kia dần dần tản đi mới
dám âm thầm thở phào nhẹ ngõm một hơi.
Trong lòng tam phu nhân không ngừng cười lạnh.
Đại phu nhân trắng mắt nhìn Tam phu nhân một cái, lại nói với lão phu nhân, :Nương, con dâu đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, Cửu Nhi cũng đã lớn,
bên cạnh chỉ có mỗi một mình Hồng nhi chăm sóc, đơn điệu một người làm
sao có thể lo lắng chu toàn mọi chuyện, huống hồ nếu nàng gả ra ngoài,
bên cạnh không có thân phúc để tin tưởng cũng là chuyện không tốt!”
“Các tiểu thư trong phủ chúng ta bên cạnh đều có cùng số nha hoàn nhất định, không bằng bổ sung cho nàng.”
Tam phu nhân hí mắt nhìn, thấy trên mặt lão phu nhân có dấu hiệu buông lỏng ra thì nói: “Đại tẩu thật sự là thiện tâm a, chỉ là..” bà ta chần chờ
một lát, rồi sau đó cười gượng nhìn lão phu nhân, “Đại tẩu không phải là quên rồi chứ, lúc trước nhị tẩu được gả vào Tướng phủ, nương có nói
rằng, mọi chi phí sinh hoạt của chi thứ hai đều do chính họ làm chủ, đại tẩu à, ngươi muốn làm nương tự mình vẽ mặt sao, tẩu đừng làm cho chi
thứ hai với nương sinh ra oán hận. Ta xem vẫn là thông báo một tiếng với Nhị ca mới tốt.”
Đại phu nhân nheo mắt, trong lòng mắng_ Vương
Uyển chết tiệt, ngươi không đối nghịch với ta trong lòng sẽ không thoải
mái có phải không!
Nhìn sắc mặt buông lỏng của lão phu nhân vì
mấy lời của tam phu nhân mà khôi phục bình thường, đại phu nhân hận đến
nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện này chờ Vũ Nhi đến đây rồi nói
sau.” Lão phu nhân kết luận như vậy, đại phu nhân cũng không thể nói gì
hơn, nàng nguyên bản muốn sắp xếp người của mình theo dõi nhất cử nhất
động của Cơ Cửu Nhi, nhưng nếu chạm vào trong tay Cơ Vũ, việc này tuyệt
đối không dễ làm.
“Điệp Nhi cũng đến tuổi, ta đã mấy lần muốn nói cho lão thái gia, muốn hắn lo lắng đến nha đầu đó một chút.” Lão phu
nhân nhìn sắc mặt kinh ngạc của đại phu nhân, cũng không cho đối phươn
cơ hội mở miệng: “Ngươi dạy dỗ Điệp Nhi công việc theo dõi sổ sách đi,
về sau về nhà chồng sẽ không bị khi dễ. Đừng để nàng cả ngày dỗi dãi
không có việc gì làm.” Một câu cuối cùng của lão phu nhân còn mang theo
một tia tức giận.
Thân mình đại phu nhân run lên, cúi đầu không lên tiếng.
Tam phu nhân cúi mắt, khóe miệng giơ lên một nụ cười châm chọc.
“Tiểu thư, Từ ma ma tới đây!” Hồng Nhi đi vào thư phòng, nói với Cơ Cửu Nhi.
Cơ Cửu Nhi nhíu mày, nàng ta tới làm gì ?
" Cơ Điệp Nhi đâu ? "
" Sáng sớm đã bị đại phu nhân kêu trở về. " Hồng Nhi sửa sang y phục của Cơ Cửu Nhi, rồi đi theo sau nàng ra ngoài.
Ở phòng khách, Từ ma ma kiên nhẫn đứng chờ, vừa nhìn thấy Cơ Cửu Nhi từ
bên trong đi ra lập tức cười cười : " Lão nô thỉnh an Tam tiểu thư. "
Cơ Cửu Nhi đạm cười gật đầu, ngồi vào phía trên nhìn ba ta.
" Từ ma ma, có việc cứ phân phó cho nô tỳ. " Hồng Nhi thay Cơ Cửu Nhi nói chuyện.
Từ ma ma cười, nhìn như cung kính nhưng là đáy mắt lại bình thản, không hổ là người đi theo bên cạnh lão phu nhân, " Bên cạnh tiểu thư chỉ có một
mình Hồng Nhi hầu hạ có chút đơn bạc, hôm nay đúng dịp có người mới tới, lão phu nhân cũng muốn Tam tiểu thư có thêm vài nha hoàn hầu hạ bên
mình, nên mới bảo lão nô đến hỏi ý tứ của Tam tiểu thư. "
Hồng
Nhi vừa nghe, mí mắt lập tức nhảy vài cái, Cơ Cửu Nhi trái lại thần sắc
thực bình tĩnh, nàng thản nhiên đến mức người xung quanh không thể nhận
ra ý nghĩ trong lòng của nàng.
Hồng Nhi vẫy vẫy tay với tỳ nữ ở
bên cạnh, người đó lập tức cầm giấy bút tiến lên phía trước, Cơ Cửu Nhi
cầm lấy bút, viết một hàng chữ rồi đưa cho Từ ma ma.
Từ ma ma
nhìn sau, chần chờ một chút, sau đó cười vài tiếng làm lành, " Nếu tiểu
thư đã có chủ ý, vậy lão nô sẽ không nói nhiều nữa, lão nô hiện tại trở
về bẩm báo lão phu nhân. "
Từ ma ma trở về, cầm tờ giấy trong tay đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân vừa nhìn lại tức giận một phen không nhẹ, " Đê tiện giống hệt hồ ly tinh kia, đúng là tiện nhân không biết
xấu hổ. "
" Lão phu nhân nguôi giận, Tam tiểu thư có lẽ không
quen tiếp xúc với nhiều người nên mới cự tuyệt ! " Từ ma ma thuận khí
giúp lão phu nhân nói, " Huống hồ Tam tiểu thư lại khác hẳn với người
bình thường, bí mât khó giữ nếu nhiều người biết, chọc giận nàng cũng
không tốt, lão phu nhân đã cho lão nô đến hỏi như vậy, nếu chuyện này lộ ra bên ngoài cũng không ai có thể nói xấu đến lão phu nhân đâu. "
Lão phu nhân nghe vậy mới bình phục tức giận, bà ta trầm giọng nói : " Thôi thôi, hôm đó nàng ta trở về, nghe nói là Tam hoàng tử đích thân đưa về. "
" Vâng, là đưa đến tận đại môn, đích thật là Tam điện hạ, hai
người vừa đi vừa nói, giống như đã quen biết từ lâu. " Từ ma ma cười
nói.
Lão phu nhân nhíu mày, vẻ mặt bất mãn, " Thật sự là tiện
nghi cho nàng ta. " Nhớ đến cái gì bà ta lại nói, " Lão thái gia sáng
sớm đã gọi Vũ nhi đi à ?
Phái người hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra. "
" Lão nô hiểu được. " Từ ma ma xoay người đi ra ngoài an bài.
" Phu nhân, người vì sao luôn giúp đỡ chi thứ hai ? " Tỳ nữ của Tam phu nhân giúp bà ta cài trâm lên búi tóc, khó hiểu nói.
Tam phu nhân cười cười : " Giúp đỡ chi thứ hai ? " Trên mặt bà ta biểu lộ
rõ ràng sự khinh thường, " Ngày mai ngươi đem thư của ta giao cho Vương
gia. "