“Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.” Hồng Nhi bưng bát dược tiến vào liền nhìn
thấy Cơ Cửu Nhi nửa nằm nửa ngồi trên gối mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
bệch, cánh môi không một chút huyết sắc, cả người không có bất cứ biểu
cảm dư thừa nào, chỉ có duy nhất một đôi mắt hoa đào tràn đầy bình tĩnh, cứ như người đang bị bệnh kia không phải là mình.
Cơ Cửu Nhi
quay đầu, thản nhiên cười cười với Hồng Nhi, nàng đưa tay nhận bát,
hương vị chua sót xông vào mũi vậy mà ngay cả chân mày nàng đều không
nhíu một cái, ngửa đầu đem bát dược đen tuyền một hơi uống cạn, sau đó
lại đem bát giao cho Hồng Nhi.
Cơ Cửu Nhi thật không ngờ trong
người mình còn có bệnh, nhưng mà thái y nói chuyện thực mịt mờ không rõ, nguyên nhân cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể nói cho nàng một
cái kết quả là bệnh tình phức tạp. Bệnh tình tuy phức tạp nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc lão phu nhân nghe vậy thì đáy mắt thế
nhưng tràn trề thất vọng. Mặc dù bà ta che dấu rất tốt, người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng không may bà ta lại đụng phải Cơ Cửu Nhi nàng.
Vì thế, lão phu nhân vô cùng ‘săn sóc’ hạ lệnh, muốn Cơ Cửu Nhi ở trên
giường tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, mà vừa nghỉ ngơi chính là thời gian nửa
năm.
Bất quá cũng may, nửa năm nay chính vì có bà ta mà Cơ Cửu Nhi tránh đi rất nhiều phiền toái, thanh tĩnh tự tại.
Cơ Cửu Nhi để Hồng Nhi dìu xuống dường, nàng đã lâu không vận động cơ thể, cả người có chút cứng ngắc, Cơ Cửu Nhi động động bước chân chậm rãi đi
ra bên ngoài.
Hiện tại đã là cuối hạ, thời tiết không còn quá khô nóng nữa, gió nhẹ thổi tới mang theo cảm giác man mát nhè nhẹ. Cơ Cửu
Nhi đứng ở đầu tường nhìn ra ngoài, nhất thời trước mắt sáng ngời, làm
dấu hiệu ý bảo Hồng Nhi đưa nàng qua.
Vừa bước ra khỏi cánh cổng, từng đợt hương thơm hoa cỏ lập tức xông vào mũi, hương thơm ngát, Cơ
Cửu Nhi hơi hơi gợi lên khóe miệng, nàng đối với hương vị như vậy thực
rất thích, nàng cứ dựa vào trực giác đi đến nơi tỏa ra hương thơm kia.
Không lâu sau một mảnh vườn hoa in vào mi mắt, hoa nhài trải rộng khắp
vườn lay động theo gió, nhưng vừa nhìn Cơ Cửu Nhi đột nhiên nhăn mày
lại, bước chân vốn muốn cất lên lại nhanh chóng hạ xuống.
“Tiểu thư, hay là trở về đi.” Hồng Nhi cũng nhíu mày, cẩn thận dò hỏi nàng.
Cơ Cửu Nhi gật gật đầu, nhưng vừa muốn xoay người sau lưng liền vang lên một loạt thanh âm không chút thiện ý nào.
“Ui! Ma ốm hôm nay rời giường, thật sự hiếm thấy!” Ở giữa vườn hoa một bóng
dáng đỏ lửa xuất hiện, trên làn váy thướt tha của nàng ta thêu đầy hoa
Mẫu Đơn, từ trên xuống dưới đều làm cho người đối diện không thấy tự
nhiên. Thân ảnh kia vừa nhìn thấy Cơ Cửu Nhi thì chạy nhanh đi đến,
giống như sợ Cơ Cửu Nhi sẽ chạy trốn vậy.
“Thật sự là ông trời
hỏng mắt rồi, thế nhưng không để ngươi chết ở trên giường luôn.” Mở
miệng không chút lưu tình nào, cũng không bận tâm xung quanh còn có
nhiều nô bộc đang làm việc.
Cơ Cửu Nhi chính là bình tĩnh nhìn,
trên mặt không có chút biểu tình nào. Đưa tầm mắt ra xa thì thấy một nữ
tử mặc y phục phấn hồng theo phía sau, xa xa còn đứng rất nhiều thị nữ.
Cơ Điệp Nhi hèn mọn nhìn Cơ Cửu Nhi từ trên xuống dưới, khăn tay đột nhiên đưa lên che mũi lại, “Chậc chậc chậc, thật sự là ghê tởm chết đi được,
toàn mùi thuốc cho người chết.” Dứt lời nàng ta liền lùi ra sau một
bước, không hờn giận nhíu mi, “Ngươi đúng là tiện nhân không có giáo
dưỡng.” Cơ Điệp Nhi đột nhiên nói sang chuyện khác.
Cơ Liễu Nhi
phía sau nghe vậy mỉm cười, tinh quang đáy mắt chợt lóe, “Tỷ tỷ đừng
quên, trong phủ chúng ta ai chẳng biết Cửu Nhi muội muội không thể nói
chuyện.” Ánh mắt thương hại của nàng ta đảo trên người Cơ Cửu Nhi, “Cửu
Nhi muội muội muốn thỉnh an tỷ tỷ đấy nhưng là không tiện mở miệng đâu.”
“Ai nha, bổn tiểu thư thế nhưng quên mất, trong tướng phủ có thừa một đứa
câm điếc.” Cơ Điệp Nhi phóng đại thanh âm của mình không chút kiêng kị
nào, “Thật sự là xin lỗi, nghe nói bất kính với trưởng bối nên bị thần
linh trách tội, xem ra thần linh đúng thực có thiêng liêng!” Cơ Điệp Nhi cùng Cơ Liễu Nhi một xướng một họa. Có lẽ Cơ Cửu Nhi không biết nhưng
trong lòng mọi người ở đây đều rõ ràng, một lời này của Cơ Điệp Nhi nói
ra biến thành phong ba như thế nào.
Hồng Nhi sắc mặt nhanh chóng
trầm xuống, vừa muốn mở miệng nói cái gì lại bị Cơ Cửu Nhi ngăn cản, Cơ
Cửu Nhi thản nhiên nhìn đến hai người đang ‘hát hí khúc’, đúng là không
buồn không giận.
Biết Cơ Cửu Nhi có thể nói chuyện cũng chỉ có
hai người Cơ Vũ và Hồng Nhi, Cơ Vũ không hỏi nguyên nhân nên Cơ Cửu Nhi
chưa bao giờ lên tiếng giải thích, nhưng hiểu lầm cũng tốt, Cơ Cửu Nhi
muốn cho mọi người cho rằng nàng có ách tật (Câm điếc).
Cơ Điệp Nhi cùng Cơ Liễu Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi nghe hai người nói mà mặt không đổi sắc, nhất thời trong lòng buồn bực.
“Đừng tưởng ngươi vào tướng phủ thì là người Cơ gia ta! Gọi ngươi một tiếng
tam tiểu thư là để mắt đến ngươi, đừng bao giờ nghĩ có thể lên mặt mũi
với bọn ta, tên ngươi còn không có khắc vào trong gia phả đâu!” Cơ Điệp
Nhi đột nhiên cảm thấy tâm tình mình rất tốt, “Kỳ thật ngươi giống như
một nô tài hạ đẳng thôi.” Cơ Điệp Nhi đột nhiên tiến lên phía trước,
hung tợn nói bên tai Cơ Cửu Nhi.
Cơ Cửu Nhi cúi xuống hai trong
mắt, đáy mắt xẹt qua một chút ý cười__Không có trong gia phả, vậy có
nghĩa nàng không phải người nhà họ Cơ, một khi có chuyện gì liên lụy đến Cơ gia trong mắt thế nhân đều không liên quan đến Cơ Cửu Nhi nàng, như
vậy tốt lắm.
Nhìn Cơ Cửu Nhi trước mặt mình cúi đầu, Cơ Điệp Nhi
tự nhiên cho rằng nàng đang thương tâm, trong lòng vô cùng đắc ý cười
cười, “Liễu Nhi, về sau ngươi phải hiểu được rõ ràng thân phận của mình, tiểu thư chính là tiểu thư, nô tài chính là nô tài, đừng rối loạn quy
củ!” Cơ Điệp Nhi âm thầm châm chọc.
Mà tỳ nữ đứng ở chung quanh nghe đến lời nói của Cơ Điệp Nhi, thần sắc đều lập tức thay đổi, có thể nói là bay theo hướng gió một cách tuyệt đối,
một lần nữa nhìn Cơ Cửu Nhi đều không còn một chút cung kính như lúc
trước.
“Tỷ tỷ, đại ca đến đây!” Cơ Liễu Nhi hưng phấn nhắc nhở Cơ Điệp Nhi.
Cơ Điệp Nhi vừa nghe liền xoay người, vừa vặn nhìn đến xa xa có hai nam tử diện mạo anh tuấn đi tới vườn hoa thì sắc mặt vui vẻ, không tự giác sửa sang lại y phục, hai má đỏ lên thẹn thùng cúi đầu.
“Tỷ tỷ?” Cơ Liễu Nhi huých Cơ Điệp Nhi một cái, tựa hồ đang nhắc nhở cái gì.
Cơ Điệp Nhi sợ run một cái, sau đó liền phản ứng lại, đi đến phía trước.
Nhưng mà ngay tại thời điểm ánh mắt mọi người ở đây đều bị hai vị công tử kia hấp dẫn, Cơ Cửu Nhi ở phía sau bỗng nhiên dùng sức ở dưới chân, một
viên đá bị nàng dẫm nát lập tức lăn ra ngoài. Cơ Điệp Nhi nào có chú ý,
một bước đã đè lên viên đá đang lăn đi kia.
A__
Cơ Điệp Nhi trượt
chân một cái, thân mình mất cân bằng liền muốn đổ ra phía sau, cánh tay
nàng ta nhanh chóng giữ lấy sườn Cơ Liễu Nhi, Cơ Liễu Nhi không chú ý
nên đành phải chịu chung một số phận.
“Đại tiểu thư!”
“Nhị tiểu thư!”
Vài tỳ nữ đi theo sau hai nàng thấy vậy thì hét lên kinh hãi, chạy nhanh về phía trước nâng người dậy, nhưng bởi vì có quá nhiều người muốn vươn
tay ra nên nhất thời cùng đụng phải nhau, ngã thành một đoàn trên mặt
đất. Đến khi tất cả mọi người hồi hồn đứng lên, Cơ Điệp Nhi cùng Cơ Liễu Nhi đã vô cùng chật vật, quần áo ô bẩn nhăn nhún, trang sức trên búi
tóc tán loạn, cái kia, y phục Cơ Liễu Nhi còn bị rách một số chỗ.
Chính là hai vị công tử phía trước đã muốn đến trước mắt rồi.
Cơ Cửu Nhi đột nhiên phát hiện có hai đạo ánh mắt hướng về chính mình, một đạo hung ác nham hiểm, tràn đầy hận ý, một đạo khác toàn là ôn hòa cũng nghiên cứu kĩ.
“Còn không mau nâng người trở về!” Nam tử nói
ngầm có ý tức giận, hô lên với một đám tỳ nữ, đối với vị công tử đi sau
mình cười xin lỗi : “Nhị công tử thứ lỗi, xá muội bướng bỉnh.”
“Đại ca!” Cơ Điệp Nhi ủy khuất nhìn nam tử đang nói chuyện, có một chút
không tình nguyện, nhưng là bất đắc dĩ, nàng ta chỉ kịp vụng trộm liếc
công tử kia một cái liền cúi đầu rời đi theo đám tỳ nữ.
Lúc này,
Cơ Cửu Nhi tay trái nam tử kia có đeo một cái bao da đen tuyền, vừa vặn
đem toàn bộ bà tay che khuất, kết hợp với cách xưng hô của Cơ Điệp Nhi
vùa rồi, Cơ Cửu Nhi vậy mà không ngờ gặp được người quen nữa___Cơ Duy!