“Tiểu nha đầu, ngươi nếu không trở về là không muốn dễ sống à?” Lão hòa
thượng vô ý liếc nhìn Cơ Cửu Nhi, vừa nói vừa quơ quơ bầu rượu, sau đó
còn khoa trương cắn một miếng chân gà, con gà nướng này lão đã phải giấu rất kĩ mới giữ được đấy.
“Minh Nguyên!” Hắn vừa dứt lời liền có một tiểu hòa thượng cung kính đi đến, gật đầu với lão hòa thượng.
“Đưa Cơ tiểu thư trở về đi.” Lão hòa thượng làm một bộ dáng cao tăng nói,
trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một sâu tràng hạt.
“Vâng!” Minh Nguyên nhận lời liền dẫn Cơ Cửu Nhi rời đi.
Thời điểm xoay người, Cơ Cửu Nhi phóng ra tề mị lộng nhãn miết miết gương
mặt lão hòa thượng, nhìn cách thay đổi nhanh hơn lật sách của hắn làm
nàng không khỏi âm thầm buồn cười, bàn tay chắp ở sau lưng vẩy vẩy với
lão, rồi nàng lập tức thu liễm cảm xúc của mình đi phía sau tiểu hòa
thượng.
Trở lại thiện phòng vừa đúng lúc người làm trong phòng
nâng Cơ Duy trở về, sắc mặt Cơ Duy tái nhợt, cả người đã hôn mê từ lâu,
nhưng vẫn có thể nhìn ra sự run rẩy đau đớn từ cánh tay trái đen xì của
hắn. Người Cơ gia làm gì có ai muốn quan tâm Cơ Cửu Nhi, lão phu nhân
thấy Cơ Duy liền bổ nhà vào người hắn khóc rống.
Cơ Cửu Nhi không khỏi cười lạnh, cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình lo lắng, nhìn lại,
hóa ra là Hồng Nhi, Cơ Cửu Nhi gật gật đầu với nàng ta, ý bảo chính mình không có việc gì.
“Rốt cuộc sao lại thế này, đang tốt đẹp như
vậy tại sao lại biến thành dạng này?” Lão phu nhân nổi giận đùng đùng
mắng, “Nhanh đi thỉnh Thái y trong cung đi, tất cả lập tức hồi phủ!”
Nhìn thấy tôn tử mình nâng trong tay cả ngày biến thành cái dạng này,
lão phu nhân đâu còn tâm tư ngồi thiền cái gì nữa…
“Lão phu nhân, tam tiểu thư làm sao bây giờ?”
“Tam tiểu thư lạc đường, vừa được một vị tiểu hòa thượng dẫn về nên vẫn là
bình an.” Từ ma ma lên tiếng, bà ta trừng mắt nhìn tỳ nữ kia một cái,
xoay người liền nói vài lời với lão phu nhân vài tiếng, lại chỉ thấy lão phu nhân hơi hơi nhíu mi rồi liền vẫy vẫy tay không để ý đến nữa.
“Chạy nhanh dọn dẹp tất cả đi, tìm vài người cẩn thận trông chừng tiểu thiếu
gia!” Từ ma ma đối với người làm hạ lệnh, liền đỡ phu nhân ngồi xuống
một bên.
Cơ Cửu Nhi nhếch miệng cười, xem ra Cơ Duy bị tật như
vậy rất tốt, ít nhất làm cho nàng an toàn tạm thời, lão gia hỏa kia chắc chẳng còn tâm tình gì mà để ý đến nàng nữa đi.
Lão phu nhân cáo biệt qua loa với phương trượng, toàn bộ trên dưới Cơ gia vội vàng rời đi Hộ quốc tự.
Trên một chỗ rất cao trên đỉnh Hộ quốc tự lúc này đang đứng hai vị hòa
thượng, một người không ai khác chính là phương trượng Không Tuệ đại sư, hai người cứ đứng như vậy nhìn đoàn xư ngựa của Cơ gia dần dần khuất
bóng.
“Đại sư, một trong ba vị công tử vừa bị sét đánh , có một
là đại công tử tướng phủ.” Trí nói với Không Tuệ đại sư, trong lòng hắn
lúc này thực nghi hoặc, sao lại có chuyện như vậy xảy ra đây? Cho dù hắn là người rất tin tưởng vào phật đạo, thì cũng không thể tin đây là
trùng hợp được.
“Trí, ngươi thấy thế nào?” KHông Tuệ nhìn lướt qua vị sư điệt của mình, thản nhiên hỏi.
Trí nhìn theo ánh mắt của Không Tuệ đại sư, biết là đại sư đang nói tam
tiểu thư của Cơ gia, nghĩ nghĩ một lát liền nói ra quan điểm của mình,
“Nàng cả người mang nặng sát khí, chỉ sợ là uy hiếp cực kì đối với Trần
thế.” Tiểu cô nương mười tuổi kia, hắn nhìn không thấu.
Không Tuệ thản nhiên nhìn lướt qua Trí, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, sau đó
liền lắc đầu, nói ý vị thâm trường, “Trí, ngươi còn phải tu hành nhiều
lắm!”
“Thỉnh đại sư chỉ giáo!” Trí ngẩn ra, khiêm tốn cúi đầu với đại sư.
“Ngươi chỉ thấy một mà không biết hai, ngươi chỉ nhìn đến sát khí từ trên
người nàng, nhưng không có phát hiện ra một cái khác, họa cùng phúc đều
song song tồn tại, tiểu cô nương tuyệt không đơn giản!” Không Tuệ nhìn
thiên không có chút đăm chiêu__Là người đến trời đều muốn che trở, sao
có thể đơn giản?
Trí vẫn khó hiểu như trước, nhưng càng nghĩ càng không ra, sau lại âm thâm buồn cười, có thể vì chấp niệm của chính mình chưa diệt tận.
Trở lại tướng phủ, Cơ Duy được người nâng về
nơi ở của lão thái thái, cả sân viện người ra người vào, đến Thái Y cũng phải chạy như bay mà đến. Lúc đó Cơ Vũ cùng Cơ Việt đang ở thư phòng
bàn bạc cái gì, nghe được tin không khỏi sửng sốt vội vàng chạy tới,
cũng không kịp hỏi tình huống đầu đuôi ra sao đã nhìn thấy tôn tử của
mình, mặc dù là người trải qua vô cùng nhiều sóng to gió lớn, nhưng nhìn đến một cánh tay bị sét đánh cháy khô như vỏ cây kia vẫn không nhịn
được hoảng sợ.
Cơ Vũ nhìn thấy Cửu Nhi liền đi qua, dắt tay Cửu
Nhi đứng một bên. Cơ Tập cùng đại phu nhân nghe tin cũng vội vàng chạy
đến, nhìn đến nhi tử duy nhất của mình bị đánh thành dạng này đều cực
hận đau lòng, nhất là đại phu nhân, khi nàng ta nhìn đến cánh tay kia
suýt nữa không chịu nổi mà hôn mê.
“Thái y, thế nào?” Lão thái thái vội vàng hỏi.
“Cánh tay trái của đại thiếu gia đã bị thương vào trong gân cốt, chỉ sợ ngón
út, ngón áp út cùng ngón giữa phải phế đi thôi.” Thái Y không có kiêng
dè chút nào, nói thẳng ra phán đoán kết quả của mình.
“Cái gì?”
Lão thái thái vừa nghe đến kết quả như vậy, trừng mắt ngất xỉu, đại phu
nhân vốn còn một tia thanh tỉnh khi nghe đến những lời này đều không
nhịn được ngã xuống ngất lịm đi, nha hoàn cùng mọi người trong phòng một trận bối rối.
“Nâng lão thái thái cùng đại phu nhân về nghỉ ngơi.” Cơ Việt ra lệnh, sau đó lại hỏi thái y, “Không có biện pháp khác sao?”
Thái y lắc đầu, “Lão phu tài sơ học thiển, chỉ có thể viết mấy phương thuốc
dùng trước, mỗi ngày đổi ba lần dược, miệng vết thương hiện tại đã xuất
hiện mủ rồi, sợ là còn ảnh hưởng đến sau này.” Lão thái y thở dài, đứng
dậy đi ra ngoài viết phương thuốc.
“Tại sao có thể như vậy?” Sắc
mặt Cơ Tập cực kì khó coi, nếu phế đi cánh tay, không phải cùng với phế
cả người giống nhau sao, không còn khả năng vào triều thăng quan tiến
chức nữa. Kỳ vọng của hắn với nhi tử cực kì cao, mắt thấy sắp thành tài, không ngờ lại gặp chuyện bậc này, hắn cũng chỉ có một nhi tử duy nhất
này thôi.
Cơ Việt liếc mắt nhìn trưởng tử của mình, âm thầm tán
thành trong lòng, lại nhìn qua nữ quyến trong phòng, trừ bỏ một mình Cơ
Cửu Nhi mặt không đổi sắc ra, còn lại đều dị thường hoảng sợ. Cơ Việt
nhíu mày, tầm mắt dừng lại vài phần trên người Cơ Cửu Nhi, sau đó nói,
“Đều đi xuống đi, các vị tiểu thư cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Cơ
Vũ nói mấy câu với Cơ Cửu Nhi, lúc này mới lệnh cho Hồng Nhi đem Cơ Cửu
Nhi trở về. Sau đó hắn cũng tính rời đi nhưng lại bị Co Việt gọi đi thư
phòng.
Còn có hai người Cơ Tập và Cơ Vân, phụ tử bốn người gặp nhau nhưng không thể trưng ra được sắc mặt tốt.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ trong thời gian ngắn như vậy bên ngoài đã
đồn ầm ầm lên. Một tiểu hài tử thôi, tự nhiên sao bị sét đánh?” Cơ Vân
nhìn thoáng qua đại ca mình, rồi sau đó nhìn về phía cơ việt, “Phụ thân, chỉ sợ trên triều đình có người cố ý gây phiền toái.”
Cơ Việt
thực chất vẫn rất bình tĩnh, nhưng Cơ Tập làm sao có thể kiềm chế được
như vậy, tuy hắn đã cố gắng khống chế chính mình nhưng đáy mắt bối rối
kia cũng không trốn khỏi ánh mắt Cơ lão nhân gia. Cơ Việt ở trên triều
là một thân Thừa tướng dưới một người trên vạn người, trưởng tử Cơ tập
giữ chắc hộ hộ, Nhi tử nhỏ tuổi nhất là Cơ Vân cũng giữ chức ở Hàn Lâm
Viện, chỉ có một mình nhi tử thứ hai là Cơ Vũ cái gì cũng không làm. Cơ
Tập đã muốn tấn chức đến nơi, không ngờ lại gặp phải loại sự tình hôm
nay.
“Sự tình đã xảy ra rồi, nhiều lời vô ích” Cơ Việt bình tĩnh
nói, “Mấy ngày nay các ngươi tốt nhất ở nguyên trong phủ chờ đợi tin
tức, an ủi thê nhi. Chuyện tình của Duy Nhi không cần quá miệt mài quan
tâm làm gì, bên ngoài cứ nói là bị thương ngoài ý muốn là tốt nhất.”
Cơ Vân cùng Cơ Vũ liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó gật đầu tán thành, Cơ Tập thì trầm giọng đáp ứng không tình nguyện chút nào. Chuyện này phát sinh ở Hộ Quốc tự, mặc kệ nói như thế nào cũng không có lợi cho Phủ Thừa
tướng, làm như vậy là lựa chọn tốt nhất rồi.
“Tiểu thư, về
sau không cần dọa nô tỳ.” Hồng Nhi giúp Cơ Cửu Nhi thay y phục liền
không nhịn được lên tiếng, “Tiểu thư chắc không nhìn thấy được, lão phu
nhân bị tức giận không nhẹ.” Hồng Nhi nhìn bộ dáng của Cơ Cửu Nhi, cắn
cắn môi, vẫn phải hỏi một câu, “Tiểu thư vì sao không muốn quỳ đây? Đây
chính là đại bất kính.”
Cơ Cửu Nhi nhíu mày nhìn nàng, cái gì cũng không có trả lời.