Trước cửa phủ Thừa tướng đã chờ rất nhiều xe ngựa, còn có rất nhiều thị vệ tư thế sẵn sàng đứng ở sau.
Ở giữa là một cỗ xe ngựa màu hồng nhạt, bên trong ngồi ba vị tiểu cô
nương. Cơ Cửu Nhi cũng ngồi trong đó. Cơ Cửu Nhi mặc y phục trắng đơn
giản, trên đầu búi một búi tóc đơn giản, sắc mặt có chút tái nhợt, hữu
khí vô lực tựa vào vách xe. Đối diện nàng ngồi hai vị tiểu thư mặc quần
áo vô cùng hoa lệ, tuổi tác không sai biệt lắm so với Cửu Nhi, trên đầu
đeo các loại trang sức kêu đinh đinh đang đang, trang điểm phấn son vô
cùng trang nhã thanh thuần.
Hai tiểu cô nương kia liếc nhìn nhau, tựa hồ trao nhau tin tức gì đó rồi đồng thời nhìn về phía Cơ Cửu Nhi.
Tiểu cô nương mặc y phục hồng nhạt nói chuyện trước, khẩu khí rất ngạo mạn,
“Ngươi tên gì? Ta nghe nói Nhị thúc nhặt ngươi ở bìa rừng? Dã nha đầu
ngươi nói tiếng người sao?” Tiểu cô nương chất vấn không chút khách khí, ánh mắt nhìn Cửu Nhi vô cùng quái dị, giống như trước mặt nàng ta không phải người mà là loại quái vật gì đó.
Cơ Cửu Nhi nhìn lướt qua hai người trước mặt, nàng không trả lời rồi không để ý nhắm mắt lại.
“Này! Tỷ tỷ đang hỏi ngươi đó, ngươi đây là thái độ gì?” Một tiểu cô nương
khác bất mãn nhìn Cửu Nhi đầy căm tức, rồi sau đó lại nở nụ cười đầy
châm chọc, “Sẽ không phải là người câm điếc chứ? Cơ gia chúng ta chưa có người nào sinh ra mắc bệnh đâu, nếu truyền ra ngoài quả thực đủ mất
mặt.” Nàng ta ra vẻ bộ dáng đáng tiếc, rồi sau đó lắc lắc đầu .
“Tổ phụ rốt cục là nghĩ cái gì, một người không rõ lai lịch như vậy đơn
giản thu nhận vào Cơ gia? Cũng không đi tra xét rõ ràng, nếu là nhầm thì làm sao bây giờ?” Tiểu cô nương mặc phấn y rất nhanh nhíu lại chân mày, không khách khí nói : “Nhị thúc cũng thật là, mười năm qua đi lại có
thể khẳng định đứa nhỏ của mình có hình dáng như thế nào sao?”
“Tỷ tỷ, không phải nàng tự tìm tới cửa sao?” Nữ tử bên cạnh tiếp lời, dường như khiêu khích nhìn Cơ Cửu Nhi.
Cơ Cửu Nhi nghe hai người nói chuyện vô nghĩa, sắc mặt bình thản, chẳng
qua trong lòng nàng hiện tại là châm chọc châm biếm, ánh mắt mông lung
nhìn qua màn xe nhìn ra bên ngoài.
Hai vị tiểu cô nương đối diện
nhìn Cơ Cửu Nhi căn bản không thèm để ý đến các nàng, đơn giản ngậm
miệng lại, nhưng khinh thường nơi đáy mắt thể hiện ra vô cùng nhuần
nhuyễn.
Tuy rằng Cơ Cửu Nhi không nhớ chuyện trước đây, nhưng cảm giác của nàng vẫn còn, nàng không phải là ngốc tử, cũng không phải
người nhu. Nàng không phải vì mất đi trí nhớ mà trở nên yếu đuối, mặc kệ người xâm lược! Hai tiểu cô nương trước mặt này, căn bản hiện tại không có bao nhiêu uy hiếp, nàng sẽ không tự đi tìm phiền toái.
Xe
ngựa rốt cục đi đến Hộ Quốc tự thì dừng lại, Cơ Cửu Nhi được Hồng Nhi đỡ xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn miếu thờ rộng lớn nguy nga trước mặt, đáy mắt một mảnh thanh tĩnh. Bốn phía đề tràn ngập một loại hơi thở tinh
thuần, làm cho cả thể xác là tinh thần Cơ Cửu Nhi đều thư sướng. Ở cửa
miếu đã có vài vị tăng nhân cung kính ra ngoài nghênh đón từ sớm, mọi
người đều kính cẩn đi theo phía sau lão phu nhân.
Cơ Cửu Nhi nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của hai người kia.
“Làm phiền phương trượng đại sư.” Lão phu nhân hơi phúc thân mình với vị lão hòa thượng trước mặt.
“Lão phu nhân, mời.” Phương trượng đại sư ôn hòa nghênh đón người đi vào,
vừa đi vừa nói, “Lão nạp đã thu thập một chút thiện phòng, lão phu nhân
đến…”
Cơ Cửu Nhi đối với hai người kia nói chuyện không mấy để ý, nàng vừa đi vừa chú ý cảnh tượng bốn phía, không hổ là Hộ Quốc tự, nơi
nơi đều là người đến dâng hương, không chỉ có người thường, quan to quý
nhân đều không thiếu, thân phận không đồng nhất nhau.
Đoàn người
được dẫn đến Bảo điện Đại Hùng, nghe thấy từng trận âm thanh gõ mõ
truyền ra, trong đại điện là một pho tượng phật Thích Già Mục Ni rất
lớn, hai mắt phật tượng nửa đóng nửa mở giống như quan sát chúng sinh.
Vừa bước chân vào đại điện liền làm cho người ta dâng lên một cảm giác
sung bái trong lòng.
Lão phu nhân cầm đầu nữ quyến, lễ bái với
phật tượng kia. Nhưng mà khi quay đầu lại, lại phát hiện Cơ Cửu Nhi vẫn
đứng thẳng tại chỗ, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng phật tượng kia vẫn không
nhúc nhích.
Phương trượng cũng phát hiện Cơ Cửu Nhi đứng ở phía
sau không bái lễ, cũng không tức giận, ngược lại thận trọng đánh giá đối phương, đôi mắt hắn thâm trầm tựa hồ đang lo lắng cái gì.
Lão
phu nhân lễ bái một lượt xong mới đứng lên, sắc mặt cứng ngắc nhìn Cơ
Cửu Nhi, chính là bộ dáng bình tĩnh coi thường hết thảy kia của Cơ Cửu
Nhi chọc lão phu nhân vô cùng tức giận.
“Tuổi còn nhỏ như vậy,
lại dám bất kính với phật tổ như thế!” Lão phu nhân quát lớn,s ắc mặt âm trầm, nhưng ngại vì có phương trượng đứng ở một bên nên chỉ có thể áp
chế chính mình nuốt xuống.
Cơ Cửu Nhi đứng đối diện Phật tượng
kia, trong lòng thế nhưng dâng lên một cỗ cảm giác thân thiết, trực giác nói cho nàng, nàng không cần quỳ lạy.
Tiếng quát lớn của lão phu
nhân rốt cục lôi thần trí Cơ Cửu Nhi trở về, Cửu Nhi lúc này mới phát
hiện mọi người đang dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn mình,
ngoại trừ Hồng Nhi đứng ở một bên là rất lo lắng.
“Lão phu nhân
không cần tức giận, đứa nhỏ mà thôi.” Phương trượng rốt cục ra mặt hòa
giải, “Lão nạp chưa từng gặp qua vị tiểu thư này, đây là?”
Phương trượng lên tiếng hỏi lão phu nhân.
“Nàng là nữ nhi của Nhị lão gia vừa tìm về, làm cho Phương trượng chê cười
rồi, nàng lớn lên ngoài hoang dã, cái gì cũng đều không hiểu.” Lão phu
nhân sắc mặt xanh mét trừng Cơ Cửu Nhi, sau đó thản nhiên giải thích .
Phương trượng không nói cái gì, chỉ là gật gật đầu, “Hiện tại lão phu nhân có
thể đi thiện phòng.” Phương trượng nói vài câu với tiểu tăng bên cạnh.
Vào trong Thiện Phòng, lão phu nhân bị đè nén hồi lâu cuối cùng phát uy,
“Mang dã nh đầu kia lại đây.” Lão phu nhân vừa ngồi xuống liền gầm lên.
Cơ Cửu Nhi vừa bước vào trong cửa phòng liền nghe thấy tiếng hô, đáy mắt
hiện lên một nụ cười lạnh, nhưng nàng vẫn trầm mặc đi vào. Giờ phút này, mọi người trong phòng đồng thời vây quanh nàng, chờ lão phu nhân trừng
phạt. Hơn hết chính là hai tiểu cô nương ngồi chung xe với Cơ Cửu nhi,
vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Quỳ xuống!” Nhìn Cơ Cửu Nhi
đứng thẳng, Từ ma ma nhíu mi, “tam tiểu thư, người không cần lại chọc
lão phu nhân tức giận thêm, mặc kệ như thế nào, lão phu nhân đều là tổ
mẫu của người, quy củ tôn kính trưởng bối từ xưa đến nay đều như vậy.”
Từ ma ma không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói.
Quỳ? Cơ Cửu Nhi
cười lạnh, muốn làm nàng quý cũng phải xem người đó có xứng hay không,
muốn cho nàng tùy tiện chọn cái a miêu a cẩu quỳ, nàng sợ bọn họ chịu
không được.
“Phản, phản rồi.” Lão phu nhân nhìn bộ dáng quật
cường của Cơ Cửu Nhi, tức giận đến mức suýt thì ngất xỉu, “Mang đi ra
ngoài, đuổi nàng ra ngài, không cần ở trong này làm chướng mắt ta, phạt
nàng quỳ ngoài cửa, không có lệnh của ta không cho đứng dậy.” Lão phu
nhân đỏ mặt hét lớn.
“Lão phu nhân, tiểu thư thân thể yếu đuối,
nàng không nhận nổi ép buộc, cầu lão phu nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban
ra.” Hồng Nhi bỗng nhiên quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh với lão phu
nhân.
Cơ Cửu Nhi bình tĩnh nhìn lão phu nhân, trong mắt tràn đầy
châm chọc, nhưng cũng không lên tiếng. Cơ Cửu Nhi không để ý đến Hồng
Nhi, một mình xoay người rời đi, mọi người phía sau thấy thế đều cười
nhạo bóng lưng của nàng, các nàng đang nghĩ Cửu Nhi sợ bọn họ.
“Đường đường tiểu thư tướng phủ, thế nhưng không hiểu quy củ như vậy, nếu
truyền ra ngoài còn không làm người ta cười rụng răng?” Lão phu nhân
nhìn Cơ Cửu Nhi rời đi, nghĩ đến Cơ Cửu Nhi đã khuất phục, cảm xúc cũng
dần dần bình tĩnh xuống.
“Lão phu nhân, người có thể dạy từ từ,
tức giận tự hại mình thì không đáng, lão nô nhìn Tam tiểu thư cũng là
người hiểu chuyện. Mặc kệ như thế nào nàng đều là cốt nhục của Nhị thiếu gia.” Từ ma ma mượn cơ hội khuyên giải lão phu nhân, trong lời nói ý tứ rõ ràng, ám chỉ lão phu nhân không cần quá mức, bằng không tình cảm với Nhị thiếu gia coi như liền hỏng.
Lão phu nhân thở dài, sắc mặt
vừa mềm mỏng đi một chút, nha hoàn bên ngoài đột nhiên kích động chạy
vào, “Lão phu nhân, lão phu nhân, không thấy, không thấy Tam tiểu thư
đâu.”
Cái gì?
Lão phu nhân vừa nguôi xuống cơn giận, lại lập tức cuồn cuộn bốc lên