- Năm ngoái, quốc gia mở
hội nghị sửa đổi chế độ nhà ở lần thứ hai, bộ trưởng bộ kiến thiết, phó
tổ trưởng lãnh đại chế độ cải cách là Cao bộ trưởng nói những lời rất
quan trọng, mọi người hẳn là nhớ chứ? Cao bộ trưởng nhắc tới, vì tập
trung tài chính xây nhà, chính phủ và xí nghiệp có thể bán một phần nhà
thuộc diện nhà nước, Bành huyện trưởng hẳn là nắm rõ nội dung của những
lời này.
Đối với lời phát biểu của Cao bộ trưởng, thân là người
chủ quản kiến thiết kinh tế, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là đọc qua, cũng
có ấn tượng khá sâu. Thực tế, tiền hành cải cách nhà ở như thế nào, cũng là đại sự các cấp chính phủ khá quan tâm, bất quá Bành Thiếu Hùng không ngờ Liễu Tuấn lại nắm rõ vấn đề kiến thiết như vậy, nghe thế mày hơi
cau lại, hỏi:
- Ý của Liễu bí thư là bán một số nhà thuộc diện nhà nước để gom tài chính xây trung tâm thương mại? Điều này sợ là không ổn.
Lý Giang là người phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật, không hiểu về
phương diện tài chính lắm, chỉ có ấn tượng sơ qua, nhưng nghĩ tới bán
nhà làm tài chính xây dựng, liệu có thể thành dùng cho việc khác không,
lập tức cũng cau mày lại, nhưng không nói gì.
Chu Quốc Trung uống một ngụm trà rồi mới nói:
- Số tiền này này phải là khoản chuyên dụng, trong đó chừng 10% dùng để
duy tu những căn nhà cũ vốn có, số còn lại phải dùng ở việc xây dựng nhà ở.
Chu Quốc Trung hiện giờ mặc dù là chủ tịch đại hội nhân dân
cấp huyện, không can dự trực tiếp vào công việc của đảng và chính phủ,
nhưng trước kia ông ta là phó huyện trưởng, đối với công tác kinh tế khá quen thuộc, liền nhắc nhở một câu.
Chu Quốc Trung là người
tương đối chính trực, chính bởi vì như thế mà trước kia bị Phương Triêu
Dương gạt ra ngoài, nhưng Phương Triêu Dương cũng không dám làm thái
quá, kiếm cho ông ta đãi ngộ chính xử, chỉ đầy ông ta ra khỏi quản lý sự vụ mà thôi.
Năm ngoái ban bệ của huyện Ninh Bắc thay đổi lớn,
Chu Quốc Trung luôn mang thái độ bàng quang, nói thực lúc mới đầu, Chu
Quốc Trung chẳng coi Liễu Tuấn vào đâu, cho rằng Liễu Tuấn chỉ là tên
hoàn khố dựa vào cha mình mà leo lên chức này.
Thế nhưng sau khi Liễu Tuấn lên nhậm chức, những hành động việc làm nằm ngoại dự liệu tất cả
mọi người, rất kiên trì nguyên tắc, đối với thói quen xấu trong đội ngũ
cán bộ kiên quết đấu tranh không mềm lòng.
Đặc biệt là trong việc chỉnh đốn những hầm than nhỏ trong toàn huyện, Chu Quốc Trung chuẩn bị
ngồi xem trò cười, chẳng ngờ Liễu Tuấn hết sức thuần thục giải quyết mọi việc một cách đẹp đẽ gọn gàng.
Mà trên hội nghị thường ủy năm ngoài, Liễu Tuấn đưa ra con đường chấn hưng kinh tế toàn bộ, làm cho Bành
Thiếu Hùng tối tăm mặt mũi, cuối cùng không ngờ huyện lại làm theo
phương án tổng thể đó thật, rồi dẫn tới năm trăm triệu đầu tư bên ngoài
bằng tiền mặt, chính thức khởi động bộ máy kinh tế toàn hiện Ninh Bắcc,
đủ các loại chuyện như vậy đều làm Chu Quốc Trung nhìn Liễu Tuấn bằng
con mắt khác.
Vì thế ông ta phá lệ nhắc nhở một câu, sợ Liễu Tuấn nhất thời kích động mà phạm sai lầm.
Liễu Tuấn gật đầu với Chu Quốc Trung, tỏ ý cảm tạ.
- Bạch bí thư , Bành huyện trưởng, Chu chủ nhiệm, Lý bí thư , chúng ta tính toán xem sao nhé.
Liễu Tuấn vẫn mang nụ cười bình tĩnh, tựa hồ rất chắc chắn.
Bạch Dương cười nói:
- Được tính toán rõ ràng thì tốt hơn.
- Tổng đầu tư theo kế hoạch của trung tâm thương mại là 60 triệu, công
trình xây dựng theo giai đoạn, giai đoạn thứ nhất đầu từ chừng 30 triệu, tài chính khởi động hẳn là 15 triệu là đủ rồi, huyện dốc cả túi ra chắc là có thể tập trung được 6,7 triệu chứ?
Liễu Tuấn lấy bút ra, thuận tay viết mấy con số lên sổ ghi chép, chậm rãi nói, ánh mắt nhìn qua Bành Thiếu Hùng.
Bành Thiếu Hùng gật đầu, tỏ ý tán thành phỏng đoán tình huống tài chính của
Liễu Tuấn, trong lòng thoáng chút khó chịu, hắn quản chuyện tài chính,
Liễu Tuấn quản chuyện đảng, không ngờ cũng hiểu rõ như thế.
Bất qá lúc này hắn hiển nhiên không tiện so đo với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khẽ gõ tay lên bàn nói:
- Tốt rồi, sau đó chính là bán nhà, nhiều không dám nói, tôi thấy 4,5
triệu là có thể kiếm được. Như vậy đã rất gần con số tài chính khởi động rồi, khi đó lại thông qua ngân hàng vay 2,3 triệu sẽ không phải là vấn
đề lớn. Như vậy đủ tài chính khởi động, chúng ta cứ làm trước rồi hãy
nói.
Lý Giang hỏi:
- Vậy tài chính tiếp sau đó thì sao?
Thế nào cũng không thể làm thành đâu voi đuôi chuột được.
Liễu Tuấn nói chắc chắn:
- Tài chính kế tiếp cũng không phải là vấn đề, tới khi đó chuyện có thể
lấy công ty Hưng Thịnh thế chấp ngân hàng để vay tiền cơ bản đàm phán ổn thỏa rồi. Chẳng may chưa đàm phán xong, với lợi nhuận mà công ty Hưng
Thịnh sinh ra, đủ để duy trì tài chính cho giai đoạn một công trình rồi. Sau khi giai đoạn một của công trình hoàn công, tiền bán và cho thuê
cửa hàng có thể thu hổi lại một phần tài chính, số tiền bán nhà có thể
kiếm lại, dùng để xây dựng nhà cửa. Tới khi đó lại nghĩ cách gom tài
chính cho giai đoạn hai. Nói ra chúng ta chỉ dùng tiền bán nhà cửa là
tài chính kiến thiết, hơn nữa cũng là dùng để kiến thiết kinh tế huyện,
cho dù có vấn đề cũng không thể nghiêm trọng được.
Bạch Dương nhìn sáng phía Bành Thiếu Hùng.
Kỳ thực Bạch Dương đã bị thuyết phục rồi, lúc này chưng cầu ý kiến của
Bành Thiếu Hùng chỉ là chủ trọng lễ tiết, tôn trọng quyền uy ở lĩnh vực
kiến thiết kinh tế của Bành Thiếu Hùng mà thôi.
Bành Thiếu Hùng
trầm tư chốc lát, tỏ vẻ cũng có chút động lòng, nghe ra thì biện pháp
của Liễu Tuấn đúng là có thể làm được, làm trung tâm thương mại có thể
mau chóng hoàn thành đi vào sử dụng, há chẳng đạt được mong muốn? Có
điều hắn không vội bày tỏ thái độ mà hỏi:
- Liễu bí thư nói bán xe là có ý gì?
- Kiếm thêm tiền
Liễu Tuấn cười:
- Chúng ta không phải là nghèo không có tiền kiến thiết sao, vậy chúng ta đem xe con mà lãnh đạo chính phủ huyện ngồi bán cả đi. Nói thực, xe mà
huyện cấp cho, là vượt ngoài giới hạn, xe cấp cho lãnh đạo thành ủy cũng kém hơn xe của chúng ta mấy bậc.
Liễu Tuấn vừa nói ra, mọi người lại không kìm được nhìn nhau.
Không phải chứ, vị này thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Tốt xấu gì cũng là lãnh đạo huyện ủy, cái xe để đi cũng bán mất?
Huyện Ninh Bắc tuy nghèo nhưng đâu tới mức như thế!
Nhưng Bạch Dương Thì lại vỗ tay nói:
- Tôi tán đồng, ít nhất điều này cũng đại biểu cho thái độ toàn huyện ủy
ra sức ủng hộ kiến thiết kiết kinh tế, xe chủ yếu là để tiện cho công
việc, không cần thiết phải dùng loại xe xa hoa đắt giá như vậy.
Lý Giang thầm bĩu môi.
Con bé Tiểu Bạch này chẳng ra sao, chỉ cần thằng nhãi kia nói, bất kể là xấu hay tốt gì đều nhất nhất tán đồng.
Rốt cuộc bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc là ai chứ?
Bành Thiếu Hùng vẫn mỉm cười, nói với ý tứ rất sâu xa:
- Tôi cũng đồng ý, thực sự không đủ tiền dùng thì chúng ta đổi xe đi!
Chu Quốc Trung cười nói:
- Tán đồng tán đồng, đây đụng là đập cả nỏi bán sắt để kiến thiết rồi.
Những lời này làm mọi người cười rộ lên.
Lý Giang cho dù không vui cũng không tiện nói thêm cái gì.
Nói gì chứ, chẳng lẽ là nói mình thân phận tôn quý, thế nào cũng phải ngồi xe tốt à?
Lãnh đạo huyện ủy xoa tay múa chân, chuẩn bị đập nồi bán sắt lấy tiền kiến
thiết, không ngờ ở vào thời khắc quan trọng này, công ty Hưng Thịnh mà
huyện ủy gửi gắm hi vọng lớn lại xảy ra vấn đề, hơn nữa lại còn là vấn
đề lớn.
- Liễu bí thư , không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.
Điện thoại báo cáo xảy ra chuyện do Dịch Hàn gọi tới, giọng nói rõ ràng hơi run run.
Lúc này Liễu phó bí thư chính đang thong dong đọc một bản báo giá, do một
công ty xe gửi tới, đề nghị đổi xe Liễu Tuấn đưa ra đã được hai người
đứng đầu huyện tán đồng, một đề nghị nhìn như trò đùa được đưa lên thảo
luận ở hội nghị thường ủy.
Phải nói là các thường ủy cũng không để ý chuyện này lắm.
Huyện ủy có mấy cỗ xe tốt, như chiếc Nissan Gongjue Wang (Công tước vương)
của Bạch bí thư , chiếc Toyota Crown của Bành huyện trưởng, ba chiếc
Audi Fields của ba phó bí thư , giá mua đều không phải ít. Các thường ủy khác đầu dùng xe Santana rất bình thường, không tính là đắt lắm, thế
nào cũng chẳng thể đưa về ngồi xe Jeep chứ?
Bởi thế mọi người cho rằng, muốn đổi xe cũng chỉ mấy vị chính phó bí thư thống nhất đổi thành xe Santana thôi, như vậy cũng không tệ, mọi người đều bằng nhau rồi.
Mấy vị chính phó bí thư muốn mượn cái cớ này để giảm bớt xe công vụ trên
diện rộng của các cơ quan và đơn vị trực thuộc cùng các khu trấn.
Tính toán sơ bộ nếu nghiêm túc làm chuyện này, toàn huyện ít nhất có thể
giảm được hai mươi cỗ xe công vụ, cho dù là xe second hand bán không
được giá cao, cũng có thể gom được 1,2 triệu, cái này chưa tính, quan
trọng là có thể để xướng phong trào đơn giản tiết kiệm.
Nếu không một mặt hô hào phát triển kinh tế, một mặt ra sức tiêu pha cũng chẳng ra gì.
Kinh tế địa phương muốn phát triển, mở rộng nguồn tài chính và giảm bớt chi
tiêu quan trọng như nhau, quốc gia hao tổn công sức, siết chặt kế hoạch
sinh đẻ, lấy làm "quốc sách cơ bản thời gian dài”, nguyên nhân sâu xa
cũng là muốn"tiết kiệm" từ căn bản.
Liễu Tuấn luôn cho rằng làm
quan một kỳ, tạo phúc một phương, phát triển kinh tế tất nhiên là vô
cùng quan trọng, nhưng rèn lên một đội ngũ cán bộ mạnh mẽ, nuôi dưỡng
lên một lề lối quan trưởng tốt đẹp càng quan trọng hơn.
Đây mới là đản bảo căn bản có thể tiếp tục phát triển.
Nếu không cho dủ huyện Ninh Bắc trong nhiệm kỳ của Liễu Tuấn và Bạch Dương, kinh tế tiến bộ một bước dài, mà đội ngũ cán bộ không được kiến thiết
tốt, đợi bọn họ điều đi, cuối cùng cũng chỉ là cảnh đẹp thoáng qua mà
thôi.
Ví như Bảo Châu bây giờ có thể luôn giữ được xu thế phát
triển tốt đẹp, gắn liền với "chính khí" mà Nghiêm Liễu bồi dưỡng ra
trong khi tại nhiệm, hình thành không khí quan trường tốt, chỉ cần người kế nhiệm không quá tệ hại, thì không xảy ra vấn đề lớn, cả thành thị sẽ vận hành tiếp theo quán tính.
Hạ thấp tiêu chuẩn xe phân phối,
tước giảm xe công, hạn chế chi tiêu, đó là chuyện tốt, các thường ủy đều tán thành. Chuyện này nếu như làm tốt, là một tin tức tư liệu thực tế
không tệ, có thể tăng thêm một phần công lao cho ban lãnh đạo huyện Ninh Bắc.
Thân ở trong thể chế, vui đầu vất vả làm việc tất nhiên là
cần thiết, quảng bá thích đáng, mở rộng chút "danh tiếng", để cái tên
của mình thường xuyên xuất hiện trên phương tiện truyền thống, cũng là
rất cần thiết.
Cho nên Liễu tuân khi đang lật bảng báo giá thì
tâm tình rất khá, sau đó nhận được tin tức của Dịch Hàn, trái tim Liễu
Tuấn thắt lại:
- Xảy ra chuyện gì?
Nếu như công ty than xảy ra sự cố lớn, rất có khả năng là sự cố dưới mỏ, nếu như chết người, thì
không khéo sẽ chết rất nhiều người, Liễu Tuấn không phái giáo đồ của
Phật, nhưng hắn cũng quý trọng sinh mạng.