Vào một ngày trung tuần tháng 8, Liễu Tuấn lại xuất hiện tại tứ hợp viện của nhà họ Hà vì chuyện mừng thọ cho ông cụ nhà này. Dù sao việc này
gia đình họ Hà cũng không hề có ý định tổ chức quá linh đình.
Trong cả tuổi đảng của Liễu Tuấn cũng chỉ có duy nhất một lần tham dự buổi
tiệc chúc thọ trong nội bộ toàn đảng. Đó là những năm tháng chiến đấu,
do yêu cầu của chính trị cho nên đích thân những nhà lãnh đạo cấp cao đã đứng ra tổ chức mừng thọ cho tổng tư lệnh, từ đó về sau thì cũng chưa
từng tham gia một buổi mừng thọ nào như vậy cả. Thông tin mừng thọ này
cũng là do Hà Mộng Doanh tiết lộ cho Liễu Tuấn.
Đầu tháng chín,
tham mưu tưởng khu quân đội Nam Phương Hà Trường Chinh chính thức nhậm
chức chỉ huy khu quân sự Nam Phương, cho nên nhân cơ hộ đến thủ đô lần
này, liễu tuấn cũng có ý nâng chén chúc mừng cho sự thành công của ông
ta. Trong nội bộ quân sự, thì hai gia đình Hà- Vũ đều có những ứng cử
viên giành được chức vụ cao, Hà Trường Chinh lên chức chỉ huy quân đội
khu Nam Phương, còn Vũ Hoàng Hà cũng lên chức chỉ huy của bộ nội vụ, đây cũng là kết quả xứng đáng với công sức và nhưng thể hiện của họ: thái
độ rõ ràng, lập trường kiên định. Những người có quan hệ với hai gia
đình này cũng được hưởng thành quả không nhỏ.
Khi biết thông tin
này, Liễu Tuấn vốn sẽ đi thành phố Nam Phương chúc mừng Hà Trường Chinh, để liên hệ lại với Hà Mộng Doanh một chút, cô ta nói vào trung tuần
tháng chín thì lễ mừng sinh nhật này sẽ được tổ chức tại tứ hợp viện của kinh thành.
Kì thực Hà Mộng Doanh vừa nhắc đến chuyện này thì
liền thấy hối hận, tại sao phải nói chuyện này với tiểu tử này chứ? Anh
ta cứ đến thành phố Nam Phương không phải tốt sao, hai người không phải
lại có thể gặp mặt hay sao? Nếu đến chúc thọ, nhiều người trông theo,
chưa cần nói đến chuyện mây mưa gì cả, ngay cả ánh mắt cũng phải nghiêm
túc, nếu không thì rất dễ lộ ra “Bí mật”
Hà Mộng Doanh đang định
thay đổi, thì thật đáng ghét con người đó đã dập máy, làm cho Hà đại
tiểu thư thấy khó chịu bức bối cả ngày hôm đó.
Không ngờ đến ngày thứ tư, Liễu Tuấn đột nhiên xuất hiện tại thành phố Nam Phương, đây
cũng là tính cách của anh ta rồi. Làm thọ ông Hà và mừng cho Hà Trường
Chinh là hai chuyện riêng biệt, không thể gộp lại mà nói được, nhất định phải đến thành phố Nam Phương, sau khi gặp mặt Hà Trường Chinh, đến
trung tuần tháng chín lại đến tiếp là được.
Lần này, Hà đại tiểu thư rất ngạc nhiên, trái tim vui mừng đến nỗi như muốn nổ tung ra.
Kì thực khi nhận cuộc điện thoại đó của Hà Mộng Doanh thì Liễu Tuấn đã đến thành phố Giang Khẩu, trước tiên ở chỗ của Xảo Nhi, triệu tập Hắc Tử,
Đại Hải cùng những người khác, thảo luận bàn bạc về kế hoạch mở rộng đại khách sạn Thu Thủy và công ty quảng cáo Phượng Hoàng.
Trong
những năm 92, cổ phiếu hai sở giao dịch chứng khoán trong nước đã cho
phép buôn bán tự do trên thị trường, hơn một ngàn cổ phiếu của Xảo Nhi
đang tăng mạnh, cô ấy chỉ cần bán ra một số nhỏ thì đã có thể thu được
một số tiền lớn, dùng số tiền đó tiếp tục đầu tư vào bất động sản tại
thành phố, hiện nay tất cả gia sản của cô ấy cũng đã lên tới 5 trăm
triệu, một số tiền lớn như vậy nên dùng như thế nào, thật sự là một
chuyện rất quan trọng. Cho nên khi Liễu Tuấn đến liền mở một buổi họp để bàn bạc.
Liễu Tuấn tham gia buổi họp này, không phải là cùng họ
bàn bạc nên tiếp tục kiếm tiền như thế nào, dựa theo tình hình hiện nay
thì không cần anh ta phải lo lắng. Lượng cổ phiếu hiện nay mà Xảo Nhi có đã lên tới chục triệu rồi, nó tương đương với một nguồn dự trữ đáng kể.
Các công ty con của khách sạn Thu Thủy hiện nay đã có tới 9 chi nhánh tại
khắp nơi trên đất nước Trung Quốc này, hai cơ nghiệp bất động sản tại
thành phố Giang Khẩu này cũng vững bước mà phát triển, thương mại tại
biên cương vẫn rất phát đạt, công ty cơ khí linh kiện với những ngành
công nghiệp nặng chủ chốt cũng đã có rất nhiều ưu thế. Công ty quảng cáo Phượng Hoàng đã trở thành tập đoàn, Đại Hải đã mở thêm nhiều chi nhánh
của nó tại rất nhiều nơi, công ty Hoa Hưng cũng bội thu khắp nơi nó đến, tổng tài sản lến đến hơn 2 trăm triệu, chính là giá trị mà công ty
Thông Đạt doanh nghiệp hàng đầu tại tỉnh N.
Theo tính toán, thì
Lương Xảo nắm trong tay đế quốc tài chính, tổng giá trí tài sản đã vượt
qua con số 2 trăm triệu, tiểu Thanh nắm trong tau công ty đầu tư cũng
được xem như là ngọn cờ đầu của ngành này, đặt được nền móng vững chắc
như vậy thật sự là rất tốt rồi, nếu vẫn tiếp tục vì chuyện kiếm tiền mà
mà lo lắng thì thật mất công của Liễu Tuấn, mục đích đến lần này cũng
chỉ cố vấn cho họ đôi chút.
Hắc Tử thì lại nóng lòng muốn đồng
thời mở 10 nhà hàng, trong đó 1 nhà hàng được xây dựng tại Hồng Kông,
mục đích của Hắc Tử đã rất rõ ràng, chính là mở rộng liên kết của tập
đoàn nhà hàng này thành một hệ thống lớn ra khắp toàn Đông Nam Á. Với kế hoạch này của Hắc Tử, Lương Xảo rất đồng tình, cho rằng với số vốn hiện nay thì hoàn toàn có thể thực hiện được nó.
Đại Hải muốn tiến
công vào ngành điện ảnh và truyền thông cũng đã nhận được sự ủng hộ của
Xảo Nhi, Liễu Tuấn nói vào một câu, với những điều mà Đại Hải nói, ngành truyền thông vẫn là cấm địa,những khó khăn thì rất nhiều, có thể nghĩ
đến mạng lưới truyền thông, đây là thứ vừa bắt đầu xuất hiện cho nên
những khó khăn của nó còn thấp, nhà nước cũng chưa có những hành động
nào quản chế cả, hiện nay nếu tiến vào ngành này, thì sẽ làm cho người
khác phải bất ngờ, có lẽ những kinh nghiệm đã từng trải qua trước đây
của Liễu Tuấn thì mạng lưới truyền thông này hoàn toàn có thể tạo nên
một điều mới mẻ trong xã hội, với chỉ điểm này của Liễu Tuấn chẳng có ai nghi ngờ gì cả, Đại Hải liên tục gật đầu. Đi theo Liễu thiếu gia nhiều
năm như vậy, mấy người bọn họ hiện nay cũng đã giàu sang phú quý, được
hưởng thụ những ngày tháng an nhàn, Đại Hải và Hắc Tử khi rảnh dỗi nói
chuyện với nhau thì đều thắc mắc tại sao Liễu Tuấn không tham gia việc
thương trường kiếm tiền bạc tỉ mà lại đâm đầu vào làm chính trị, chẳng
nhẽ chức vụ phó sở trưởng lại hấp dẫn hơn tỷ phú sao?
Hắc Tử thì
không nghĩ như vậy, vỗ vai anh ta nói: “Liễu thiếu gia có cách nghĩ của
mình, anh ta làm gì đều đúng cả, chúng ta đâu thể nghĩ sâu xa như vậy?”
Đại Hải gật đầu, quy mô công ty càng lớn, tiền tài của anh ta càng nhiều,
tấm lòng khâm phục của anh ta với Tuấn thiếu gia cũng tỷ lệ thuận với
chúng.
“Liễu thiếu gia như thần vậy!”
Đại Hải lắc đầu.
Hiện nay có mấy trăm triệu tiền vốn lưu động trong tay, có mấy trăm triệu có được từ buôn bán bất động sản của thành phố, tiền vốn của công ty Hoa
Hưng đương nhiên vẫn phải đầu tư và công ty Hoa Hưng rồi, hiện nay chi
nhánh tại Đại Ninh đang mở rộng quy mô, cho nên cần một khoản tiền vốn
lớn đổ vào công việc mở rộng này, nếu như không đủ có lẽ Lương Xảo sẽ
phải rót thêm mấy trăm triệu vào đây, vốn tiền này, sau khi đã thu lại
được cả gốc lẫn lãi thì tất cả tiền lãi phải chia cho 7 phần cho Hà Mộng Doanh, thực ra cô ấy cũng chẳng để ý đến chuyện này, cô ấy biết Hà Mộng Doanh đang cố gắng giúp đỡ tiểu Tuấn, đó không phải đang giúp đỡ Lương
Xảo hay sao? Chia cho cô ấy phần hơn cũng đâu có gì?
Xảo Nhi vốn đang nắm hơn 2 trăm triệu trong tay nên với số tiền lãi này cô ấy thực sự cũng chẳng quan tâm cho lắm.
“Tiền kiếm được nhiều như vậy, đương nhiên là việc tốt, chẳng qua cần ghi nhớ rằng, cần đóng góp cho xã hội”
Liễu Tuấn vừa uống trà vừa nhắc nhở.
“Thế trong tay vẫn còn có chút tiền….ừm….xây một bệnh viện được không?”
Xảo Nhi lập tức thuận theo ý của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hơi ngạc nghĩ nói: “Xây một bệnh viện đương nhiên tốt, trị bệnh
cứu người là việc tốt, thế em định xây bệnh viện cao cấp hay bình dân?”
Lương xảo cười nói: “Thế xây cả hai vậy, xây một cao cấp để kiếm tiền, còn bệnh viện bình dân thi sẽ chữa bệnh cho mọi người…”
Liễu Tuấn ha ha cười, bóp mũi lương xảo nói: “Em kiếm tiền hành thiện là
không sai lầm, xây bệnh viện là chuyện tốt, cũng là chuyện lớn, em không phải là người trong ngành, cần triệu tập mọi người để bàn về chuyện này nữa, hãy viết ra một phương án cụ thể sau đó cùng xem xét quyết định”
Xảo Nhi liền gật đầu, Liễu Tuấn mỗi lần mở cuộc họp, ngoài đưa ra những
phương hướng hoạt động ra thì thi thoảng cũng đưa ra những cách nhìn
khác, làm như vậy cũng chẳng phải làm cho người khác mê khả năng cá nhân của mình, mà muốn họ hãy tin tưởng vào tư vẫn của các chuyên gia, Liễu
Tuấn tin chắc, đây mới là một con đường phát triển của doanh nghiệp và
sự ổn định nhất của một quốc gia, Liễu Tuấn chỉ ở với Xảo Nhi tại thành
phố Giang Khẩu có hai ngày sau đó phải đến thành phố Giang Khẩu chúc thọ Hà Trường Chinh.
“Không phải bảo cậu giữa tháng cùng đi hay sao? Lại còn chạy đến đây, thật khổ rồi…”
Hà Mộng Doanh vừa vui mừng vừa có chút đau lòng, may mà cô không biết Liễu Tuấn đã “Vất vả” hai ngày qua tại thành phố Giang Khẩu rồi.
Liễu Tuấn cười hi hi nắm chặt lấy eo mềm mại của cô, hôn lên đôi môi đó, nói:
“Nhạc phụ nhậm chức chỉ huy quân đội, tôi không đến mà được sao? Sau này đừng đòi bước chân vào nhà nữa, nhưng đi như thế này, mấy trăm con mắt nhìn
chằm chằm vào chúng ta, cho nên cũng chỉ “Nghiêm túc như quân lệnh, với
kiểu thái độ đó thì thật chán ngắt..”
Liễu Tuấn vừa nói vừa lắc
đầu, Hà Mộng Doanh nhẹ nhàng đánh anh ta, cơ thể mịn màng đó như càng
mền đi một chút, Hà Mộng Doanh làm chỉ huy quân sự, cũng chẳng có gì
thay đổi. Khu đại bản doanh của quân đội, ông ta vẫn ở tại căn phòng cũ, khi Liễu Tuấn đến thì Hải Hướng Quân cũng có ở đó, thấy Liễu Tuấn đến,
ông ta tỏ ra vui mừng vô cùng ánh mắt nhìn anh ta như sáng hơn, đưa tay
ra bắt tay với Liễu Tuấn, cười nói: “Tiểu tử, đến đó à”
Liễu Tuấn thấy rất ngạc nhiên, Hà Mộng Doanh mỉm cười, hai người cùng đi về nhà,
nhưng Hà Mộng Doanh vào nhà trước, Liễu Tuấn đứng một mình bên ngoài,
đợi một lúc sau mới từ từ bước vào nhà, không dám “Hai người cùng vao”
“Tôi nói tiểu tử sẽ đến chúc thọ ông cụ nhà mình vào giữa tháng, thì đã đỡ
phải chạy đến đây thế này rồi. Tư lệnh nói sẽ không thể nói cậu nhất
định sẽ đến đây trước….vẫn là tư lệnh hiểu cậu”
Hải hướng quân nói.
Liễu Tuấn cười nói: “Cháu còn trẻ, đi lại nhiều cũng có sao đâu, chú Hải và tư lệnh đã đánh cược sao?”“Không phải sao? Ta đã thua đó bữa tiệc tại nhà hàng Hải Giang đó”
Hải Hướng Quân có chút đau lòng nhưng cũng chỉ là giả vờ.
“Bây giờ còn sớm, đợi đến khi ăn tại nhà hàng Hải Giang. Liễu Tuấn, cháu đến đó cùng đi”
Liễu Tuấn liền ngồi đối diện với Hà Trường Chinh. Hà Mộng Doanh mang trà lên
“Bác Hà, anh Kinh Vĩ và chị Mộng Khiết đâu ạ?”
Liễu Tuấn hỏi.
“Chúng nó đã đến thành phố rồi, ông nhớ cháu, cho nên muốn đưa ông đi thăm…”
Chỉ Hà Trường Chinh nói.
“Sức khỏe của ông vẫn tốt chứ ạ?”
“Vấn khỏe, ăn ngủ đều rất tốt”
Hà Trường Chinh tuy khuôn mặt luôn nghiêm nghị nhưng khi nhắc đến cha thì
lại lộ ra 1 nụ cười, có thể thấy tình cảm giữa hai cha con này rất tốt.
“Liễu Tuấn, nghe nói thời gian trước cháu đã đánh nhau làm náo động tại trường Thủy Lợi à?”
Hà Trường Chinh sau khi nở ra nụ cười đó liền nhanh chóng nghiêm túc lại.
ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Tuấn, ông ta và Vũ Thu Hàn cũng không hề
bình thường, có lẽ việc này là do Vũ Thu Hàn đã nói với ông ta.
Nhưng cũng có thể là Hà Mộng Doanh nói, thời gian đó, Liễu Tuấn không dám có ý gì với Hà Mộng Doanh.
“Dạ, tên tiểu tử đó có ý đùa bỡn người khác, đánh hắn hai cái, cũng chỉ rụng mấy cái răng”
Liễu Tuấn chẳng chút để ý nào nói thắng ra.
“Tại sao lại đánh người ta?”
Hà Trường Chinh không thay đổi sắc mặt nói.
“Ỷ mạnh bắt nạt yếu là không tốt, việc này ông cũng đã nghe qua”
Nghe bảo ông cũng biết, Liễu Tuấn càng chú ý thận trọng hơn, xem ra vẫn còn
có người đem “Công trạng” này báo cáo cho ông biết, đó chắc chắn không
phải nhân vật bình thường.
Những loại tôm tép thì đương nhiên
không dám đứng trước mặt ông mà nói chuyện. người đó không phải nhằm vào Liễu Tuấn, trong mắt của quang minh kiệt thì Liễu Tuấn cũng chẳng là gì cả? vận may này không rơi vào đầu anh ta mà là nhằm vào Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, dù sao điều chỉnh nhân sự trong quy mô lớn đã được
mở màn, trên mặt trận “Màu mỡ” đó, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn tài
chính là ngôi sao chính trị sáng chói trên bầu trời đó, đương nhiên đã
tạo được sự chú ý của tất cả mọi người.
Liễu Tuấn liền bình tĩnh
kể lại chuyện xảy ra tại trường Thủy Lợi, tất cả là sự thật không thêm
chút mắm muối nào cả, đương nhiên, hiện nay cần nói với Hà Trường Chinh
nghe, điều này cũng tương đương là báo cáo với ông rồi.
“Đồ vô liêm sỉ đó. Nên bắn bỏ mới đúng”
Liễu Tuấn nói xong, không đợi cho Hà Trường Chinh có bất cứ câu nói nào, Hải Hướng Quân liền …Liễu Tuấn cười, nói: “Có lẽ cũng là sẽ bắn chết đó”
“Thì ra là như thế”
Hà Trường Chinh gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ yên tâm.
“Đã như vậy, thế thì chẳng có gì đáng nói cả,”
Liễu Tuấn đã cùng Vũ Thu Hàn cùng đến kinh thành trước một ngày, người đồng
hành cùng với họ đương nhiên vẫn có cả vũ chính…và liễu ….hai gia đình
Hà Vũ có mối quan hệ lâu đời rồi, hai chủ gia đình này đã cũng nhau vượt qua bao nhiêu hoạn nạn không chỉ trong thời gian đấu tranh mà ngay cả
sau này khi tham gia công tác chính trị họ cũng thường xuyên trao đổi
với nhau, hai người đã cùng vượt qua bao nhiêu sóng gió của cuộc đời.
Hai người này chúc thọ, con cái hai bên dù có bận rộn đến thế nào thì cũng
nhất định đến chúc thọ, còn về Vũ Chính Hiên và Liễu Yên, Vũ Thu Hàn có ý đưa họ đến cho ông Vũ xem mặt.