Liễu Tuấn rất quan tâm đến vấn đề cải tạo trường học Thất Lĩnh Trùng,
mặc dù cách tám mươi km, phải mất ba giờ lái xe nhưng không có việc gì
hắn cũng đến xem.
Lẽ ra hắn đã không còn “ giúp việc” trong hội
thanh niên nữa rồi nên làm tốt công việc quản lý tư tưởng học sinh của
mình vậy mà hắn cứ chạy đến lo việc của trường Thất Lĩnh Trùng, đúng là
có chút “ bất chính”
Liễu Tuấn không thèm để ý đến quy tắc này.
Hắn quan tâm đến bạn học của hắn. Hai người này khi còn đi học rất khiêm nhường, đạo đức tốt, tuy có chút “ hận đời” nhưng vẫn rất đáng được
kính nể.
Đầu tháng chín, trường học Thất Lĩnh Trùng đã chọn xong
địa điểm, ở ngay cạnh trường cũ, dù sao cũng không còn chỗ nào khác. Dự
định trong vòng một năm xây xong trường học mới, cuối tháng 6 năm sau
khai giảng năm học mới, học sinh và giáo viên có thể chuyển đến trường
mới.
Đây là chuyện đại sự của trường Thất Lĩnh Trùng, ai cũng vui mừng.
Không ngờ khi sắp xây dựng xong,Trương Hiểu Mạn vội vã chạy đến đoàn Tỉnh ủy
tìm hắn. Khi đó Liễu Tuấn đang ở văn phòng của Bạch Dương, hai người
đang bàn việc của phòng giáo học năm sau thì Trương Hiểu Mạn xông vào.
Điều kiện của đoàn Tỉnh ủy cũng bình thường, Liễu Tuấn cấp phó trưởng phòng
cùng văn phòng với một phó trưởng phòng khác, trước đó không lâu, vị phó trưởng phòng đó đã bị điều đi, Liễu Tuấn đương nhiên là phó trưởng
phòng duy nhất "Độc bá" cái văn phòng này.
Nhưng mà nhiều lúc
Liễu Nha Nội cứ ngồi lì trong phòng làm việc của Bạch Dương không chịu
đi. Hắn muốn làm cấp phó của Bạch Dương hơn là cấp phó duy nhất, đó có
thể nói là một lí do rất chính đáng.
Về phần đồng chí Liễu Tuấn rốt có mục đích gì thì không ai biết.
"Hiểu Mạn nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Liễu Tuấn bình tĩnh lại, nói, trấn tĩnh Trương Hiểu Mạn.
"Là như vậy, Đằng Phi không phải là sẽ quyên góp 350 nghìn sao? Nhưng sau
khi thông qua cục tài chính huyện, giáo ủy đến trường thì chỉ còn có 100 nghìn, tầng thứ nhất xây xong hết tiền rồi. Trường học báo cáo để giáo
ủy tiếp tục chi 100 nghìn nữa nhưng họ chỉ cho có 50 nghìn. Nói là khoản còn lại đợi sang năm . Trường học đã có kế hoạch, sẽ hoàn thành vào
tháng 4 tháng 5 năm sau, chỉ qua một mùa nóng nữa thôi là bắt đầu khai
giảng rồi. Giờ đây giáo ủy không chi thì công trình phải dừng lại, sang
năm sau không thể hoàn thành đúng kì hạn được. Bạch trưởng phòng,Liễu
Tuấn cũng biết đấy, phòng học mới xây mà bị phơi một mùa nắng thì ở đó
dễ bị trúng gió, bọn trẻ đều còn nhỏ…”
Bạch Dương cùng Liễu Tuấn
đồng loạt gật đầu. Trường học vẫn áp dụng phương pháp xây dựng cũ, nên
nếu trải qua một mùa nóng quả thật là không có lợi.
"Đúng vậy." Liễu Tuấn nói .
" Chính xác. Dịch Hàn nói lý cùng với giáo ủy, ai ngờ trưởng phòng tài
chính lại không đồng ý, còn nói, xây trường học không phải là chuyện của giáo ủy, xã cũng nên bỏ tiền ra, nếu chưa đủ, thì các gia đình quyên
góp, các thầy cô giáo trong trường cũng vậy, vì sao giáo ủy phải chi tất cả?" Trương Hiểu Mạn tức giận nói.
Liễu Tuấn lập tức giận dữ:
"Nói nhảm gì vậy? Khoản tiền này không phải là của giáo ủy mà đều là của công ty Đằng Phi quyên tặng, sao lại thành tiền của giáo ủy chứ?"
Bạch Dương thản nhiên nói: "Đương nhiên đây là trò của bọn họ rồi!"
Liễu Tuấn lạnh lùng nói: "Tổng cộng 350 nghìn, lúc này mới chỉ chi ra có 150 nghìn, còn lại 200 nghìn, bọn họ cố tình giữ lại."
Bạch Dương muốn cười phá lên, rồi lại cười không nổi.
" Dịch Hàn sao lại bị công an bắt?"
"Anh không phải không biết tính của anh ấy. Anh ấy cãi nhau với tên kia thì
tên kia mới đẩy anh ấy ra ngoài thế là hai người đánh nhau, về sau nhiều người đến can. Nói là khuyên can, nhưng thật ra là giúp tên đó đánh
Dịch Hàn. Dịch hàn cuống vội vàng cầm lấy ấm nước sôi đánh hắn, kết quả
làm cho tên đó bị bỏng..."
"Vậy nên bị công an bắt?" Liễu Tuấn trầm thấp hỏi.
"Đúng thế, tên kia đang nằm bệnh viện, đòi viện phí 3000! Hắn còn muốn tố cáo Dịch Hàn cố ý gây thương tích, phải trừng phạt anh ấy..."
Trương Hiểu Mạn nói, nước mắt lại dâng lên.
"Đã vậy, huyện Ninh Bắc đều là do giáo ủy mở ra.!" Liễu Tuấn lạnh lùng nói , liếc nhìn Bạch Dương.
"Cậu đi đi!" Bạch Dương hiểu ý nhẹ nhàng nói .
"Ừ"
"Phải làm rõ mọi chuyện không thể hồ đồ kết luận." Bạch Dương nói thêm một câu.
Vốn Liễu Tuấn làm việc rất cẩn trọng, Bạch Dương rất yên tâm, nhưng mà cô
cũng nhìn ra, gặp bạn cũ, Liễu Tuấn có chút kích động. Tuy nói huyện Bắc Ninh nằm dưới sự quản lý của thành phố nhưng mà công tử bí thư thị ủy
đích thân xuất mã, không phải là chuyện gì khó. Nhưng mà Liễu Tuấn vội
vàng mà giải quyết mọi chuyện quá kíchđộng thì sẽ gây lời ra tiếng vào.
"Dịch Hàn bị công an huyện bắt hay là công an ở đâu?" Liễu tuấn hỏi trương hiểu man."Công an huyện Mà tôi cũng không rõ lắm, nghe tin xong tôi như ngất đi, vội vàng chạy tới đây.” Trương Hiểu Mạn đáng thương nói.
Liễu Tuấn gật gật đầu, cầm điện thoại gọi cho Trình Tân Kiến.
"Anh Trình em có chuyện muốn nhờ anh... Anh đợi em ở văn phòng nhé, em đến ngay."
Liễu Tuấn nói xong, liền chào Bạch Dương một tiếng rồi lập tức đến cục công
an thành phố. Trình Tân Kiến đương nhiên ngồi ở văn phòng đợi đại công
tử Liễu Tuấn giá lâm.
Liễu Tuấn vừa vào cửa, hắn vẫn theo thói
quen cũ liếc nhìn cô gái bên cạnh, lập tức hiểu ra Trương Hiểu Mạn không có quan hệ gì gì với Liễu Tuấn. Phụ nữ bên cạnh hắn đương nhiên phải vô cùng xinh đẹp.
"Ha ha, sao có chuyện gì mà đích thân cậu đến tận đây, không nói qua điện thoại được sao?" Trình Tân Kiến vui vẻ nói, rồi rót nước mời thuốc.
Trình Tân Kiến càng ngày càng bội phục Liễu
Tuấn, mới tốt nghiệp chưa được nửa năm, đã thăng hai cấp, từ trưởng khoa nho nhỏ trong nháy mắt trở thành cốt cán trẻ tuổi nhất.
Hắn mãi
đến những năm gần đây mới được làm cấp phó. Mặc dù đương nhiên là có sự
trợ giúp của bí thư Liễu, nhưng mà thăng chức nhanh như vậy cũng phải có thực lực.
"Chuyện này trong điện thoại không nói rõ ràng được. Công an huyện Ninh Bắc bắt bạn của em." Liễu Tuấn hầm hừ của nói.
“Hả?” Trình Tân Kiến kinh ngạc.
Liễu Tuấn liền đem chuyện kể cho hắn nghe. Trình Tân Kiến không tức giận, dù sao Dịch Hàn không phải là người có quan hệ với hắn. Hắn thừa hiểu thủ
đoạn của cấp dưới. Hôm nay tên Dịch Hàn này đúng là tốt số, trùng hợp là bạn học của Liễu Tuấn, chuyện coi như xong.
"Ha ha, có chuyện
như thế sao? Để tôi gọi điện hỏi xem sao.” Trình Tân Kiến không thấy
Liễu Tuấn nói lập tức thả người nên cũng phải nắm bắt thời cơ.
Trương Hiểu Mạn lúc này đã thấy yên tâm hơn. Liễu Tuấn chỉ cần một cú điện
thoại là có thể bảo phó cục trưởng ngoan ngoãn ngồi chờ ở văn phòng thì
chuyện của Hàn Dịch chỉ là chuyện nhỏ.
Trình Tân Kiến trực tiếp
gọi điện thoại đến huyện Ninh Bắc, bên kia đương nhiên không dám chậm
trễ, hẹn 10 phút tra hỏi xong sẽ báo cáo lại. Sau đó hắn nhận được điện
thoại báo cáo là có chuyện như vậy, Dịch Hàn bị tình nghi "Cố ý đả
thương người", trước mắt đang tạm giam tại phòng giam công an huyện.
Trình Tân Kiến "Ừ" một tiếng rồi nhìn về phía Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhíu mày: “Phòng giam không phải là nơi cho người ở, không được đánh cậu ấy bị thương."
Dịch Hàn đắc tội trưởng khoa giáo ủy, không biết thế nào chỉ cần hắn có chút quan hệ là có thể thuê bọn đầu gấu hành hạ Dịch Hàn, cho Dịch Hàn nếm
mùi đau khổ.
Trình Tân Kiến hiểu ý, lập tức nói : "Chuyện này,
phải điều tra rõ ràng, không thể oan uổng cho người tốt, đương nhiên,
không thể tah cho người xấu. Các cậu phải đảm bảo an toàn cho đương sự"
Bên kia khúm núm nghe lời.
Liễu Tuấn lúc này mới thoáng an tâm. Trình Tân Kiến để điện thoại xuống,
nhìn Liễu Tuấn ý hỏi có phải hắn muốn huyện thả người không?
Liễu Tuấn nhớ tới lời dặn dò của Bạch Dương, cảm thấy trước khi sự việc chưa được làm rõ thì không thể ỷ thế át người, chỉ cần Dịch Hàn không sao
thì hắn có thể đòi lại công bằng. Trình Tân Kiến đã gọi điện thoại thì
ít nhất Dịch Hàn cũng không bị hành hạ về thể xác.
"Hiểu Mạn, đi thôi, chúng ta đi tìm Dịch Hàn, làm rõ mọi chuyện rồi nói tiếp.” Trương Hiểu Mạn vội vàng đứng dậy.
"Tiểu Tuấn, có cần tôi đi cùng không?" Trình Tân Kiến hỏi.
Liễu Tuấn nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tạm thời không cần, không nên làm to chuyện."
Trình Tân Kiến cười nói: "Có gì đâu mà to chuyện,tôi mặc thường phục là được mà.Cùng lắm là tôi không nói chuyện."
Liễu Tuấn thấy hắn thành ý cũng không phản đối nữa mỉm cười gật nhẹ đầu.
...
Đến huyện Ninh Bắc đã là hơn bốn giờ chiều. Liễu Tuấn cùng Trương Hiểu Mạn trực tiếp đến gặp Dịch Hàn..
Trong văn phòng của phòng giam họ gặp bố mẹ của Dịch Hàn, cả hai đều đã hơn
50 tuổi, đầu hoa râm, quần áo chỉnh tề, dù sao cũng là người nội thành.
Trương Hiểu Mạn kêu lên một tiếng “ cha mẹ” rồi nước mắt như mưa.
"Hiểu Mạn, bọn họ không cho chúng ta gặp Dịch Hàn..." Mẹ của Dịch Hàn cũng khóc nấc lên.
"Không thể nào, không phải là chuyện lớn mà đến gặp cũng không được sao?" Trương Hiểu Mạn tức giận nói.
Một cảnh sát nghe vậy khinh miệt xì một cái.
"Khẩu khí thật! Cô nói chuyện không lớn thì chuyện không lớn sao? Tên lưu
manh đó làm người khác bị thương, người bị hại giờ vẫn nằm trong viện.
Tôi nói cho các người biết, đừng có ở đây nữa mà hay vào viện lo tiền
thuốc men đi. Nhận lỗi với người bị hại, xin họ bỏ qua, nếu không khéo
lo liệu thì phiền lắm đấy."
Liễu Tuấn nhướng mày: "Chúng tôi từ thành phố đến cũng thể vào gặp chút được sao?"
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn thoáng thấy một tên tiểu tử chắp hai tay sau lưng,
thần sắc cao ngạo, cười lạnh nói: "Vụ án chưa điều tra rõ ràng, không
thể tùy tiện vào gặp."
Liễu Tuấn cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, liếc Trình Tân Kiến.
Trình phó cục trưởng không nói hai lời, lấy giấy chứng minh công tác, đưa cho tên cảnh sát.
Tên cảnh sát nhìn thấy, sắc mặt đột biến, co rúm người lại, rồi nghiêm túc cúi chào nói: "Chào phó cục trưởng !"