"Những lời nói này của đồng chí Liễu Tấn Tài, có thể trở thành văn kiện có tính chỉ đạo cho công cuộc kiến thiết thành thị."
Trương Quang Minh ít nhiều mang theo tính chất nói đùa, nhưng cái hay của lời
nhận xét thì còn cao hơn cả Liêu Khánh Khai, lại không trực tiếp nhắm
vào Hồ Vi Dân. Đây chính là chỗ bất đồng giữa Trương Quang Minh và Liêu
Khánh Khai.
Mà ngược lại cũng chính là khá nhún mình.
Mà
thành ủy Đại Ninh, đem những tóm tắt của hội nghi lần này làm thành một
văn kiện, đưa xuống dưới cho các bộ môn và năm khu ba huyện thị hạt. Cái gọi là tóm tắt hội nghị, kỳ thực chủ yếu chính là những lời nói của
Liễu bí thư. Văn kiện được đề xuất, cơ quan đảng chính các cấp phải tổ
chức học tập thảo luận chuyên môn, nghiêm túc quán triệt đầy đủ tinh
thần của hội nghị liên tịch thị chính phủ thành ủy, tranh thủ trong đoạn thời gian ngắn, khiến diện mạo thành thị của thành phố Đại Ninh có một
chuyển biến thật lớn.
Sách lược "nắm bắt chỗ nhỏ, bắt tay làm chỗ lớn" mà Liễu Tuấn trước đây đề ra đã bắt đầu được thực hiện rồi.
Tuy vậy, Liễu nha nội vẫn trung thực thi hành lời hứa của mình, cùng Nghiêm Phi đi dạo phố, tiện thế tiếp tục hiểu biết thêm về "phong thổ nhân
tình" của thành phố Đại Ninh. Kết quả bị vợ chồng Doãn Xương Huy, Lý
Uyển "bắt tội phạm hiện hành".
Hai người này ở giữa đường ngăn cản Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đang chuẩn bị ngồi xe đi ăn, khăng khăng kéo bọn họ đi ăn cùng.
Đối với việc bàn bè mời cơm, Liễu Tuấn cũng rất ít khi cự tuyệt, lập tức cao hứng lên xe.
"Xương Huy. Anh mua xe rồi à."
Sau khi lên xe, Liễu Tuấn hỏi.
Đây chính là một chiếc xe Nhật. Liễu Tuấn mặc dù cấm chỉ sử dùng hàng Nhật
trong đế quốc thương nghiệp của mình, nhưng lại không thể ép buộc tất cả bạn bè và người thân được phải làm theo như vậy được.
"Chiếc xe này không tồi, tốn bao nhiêu tiền vậy?"
Không đợi Doãn Xương Huy trả lời, Liễu Tuấn lại hỏi.
Vợ chồng Doãn Xương Huy mặc dù không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng
nếu có sự giúp đỡ của Doãn Bảo Thanh thì vẫn kiếm được tiền mua xe.
"Tôi nào có mua nổi xe, đây là mượn của một người bạn đó, đi một chút cho đỡ nghiền!"
Doãn Xương Huy cười nói.
Liễu Tuấn không ngờ rằng Doãn thẩm phán cũng là một người mê xe.
"Ồ, người bạn nào vậy? Người bạn nào mà lại xa hoa vậy?"
Liễu Tuấn cũng chỉ là thuận miệng hỏi.
Với thân phận nha nội chính tông của Doãn Xương Huy, mặc dù hàng ngày hành
sự luôn nhún nhường, tính tình cũng rất thành thực an phận, nhưng tìm
một người bạn mượn xe lái chơi cũng không khó chút nào.
"Là một
người bạn của cục công an, lúc trước khi thẩm tra án kiện cũng từng có
qua lại một chút. Hắn biết tôi thích lái xe, nên cho tôi mượn xe mấy
ngày."
Doãn Xương Huy cười đáp.
Liễu Tuấn cười cười, không để ý.
Nhưng khi xe dừng ở trước cửa khách sạn Phù Dung, Liễu Tuấn hơi có chút ngạc nhiên: "Sao tới ăn ở đây à?"
Lần trước còn đánh nhau một trận ở đây với cháu ngoại của Trang Hoa Dương.
Doãn Xương Huy cười nói: "Đồ ăn nơi này rất khá, vả lại không phải là có thẻ ưu đãi của các cậu sao? Cũng tiết kiệm được vài đồng."
Liễu Tuấn không khỏi cười cười, vỗ vỗ vai Doãn Xương Huy, rất là vui vẻ. Nếu như
không vướng những chuyện phiền lòng trên quan trường, Liễu Tuấn rất
thích ở cùng một chỗ với Doãn Xương Huy, không có nửa điểm áp lực.
Kể ra thì Liễu Tuấn thật sự không có bạn bè nào khác giống như Doãn Xương Huy.
Bọn Hắc tử cực kỳ trung thành với hắn, không tạo thành áp lực gì cho hắn.
Nhưng mọi người đều bảo trì sự kính nể từ sâu trong thâm tâm, coi hắn
như ông chủ. Đám người của quan trường thành phố Bảo Châu rất minh bạch
căn nguyên của hắn, thậm chí có thể nói, đều là thuộc hạ của hắn. Thân
thiết thì thân thiết thật, nhưng chung quy vẫn có chút khoảng cách.
Mọi người đều tuân thủ quy củ, không vượt qua giới hạn dù chỉ một bước.
Về phần hai vị hồng nhan tri kỷ Bạch Dương và Hà Mộng Doanh, cảm giác mà
họ mang lại cũng khác với Doãn Xương Huy. Bạch Dương rất quan tâm hắn,
nhưng bên trong lại ít nhiều mang theo một chút vị đạo "chị cả" trông
nom "đứa em nhỏ". Mà giữa Hà Mộng Doanh và hắn thì đã xen lẫn một chút
tình cảm nam nữ.
Duy có Doãn Xương Huy mới là bạn bè chân chính của hắn.
Nghiêm Phi thì chỉ lo ríu rít nói chuyện với Lý Uyển, nói là đã đặc biệt thiết kế một bộ quần áo cho Lý Uyển, đang may dở, đợi khi làm xong sẽ lập tức tặng cô ta, hơn nữa còn rất đẹp.
Lý Uyển lại ôm lấy vai Nghiêm Phi, hỏi cô ta lúc nào thì thiết kế áo cưới cho mình.
Nghiêm Phi không trả lời, quay sang cù Lý Uyển, nhưng không biết rằng năng lực đề kháng của người đã kết hôn đối với cù léc không thể nào bằng được
tiểu cô nương chưa kế hôn, kết quả là Lý Uyển bị cù cho cả người run
rẩy, vội vàng xin tha.
Một người phục vụ bưng khay thức ăn nhìn mà trợn mắt há miệng, suýt chút nữa thì đổ cả khay thức ăn lên đầu khách.
Trịnh Hinh Liên, quản lý đại sảnh vừa thấy bọn họ vào cửa, lập tức liền nhận
ra, không khỏi cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, vội vàng bước
lên trước chào hỏi, lại chủ động an bài bao sương cho họ, hơn nữa còn
nói là phí bao sương miễn hoàn toàn, rượu thịt thì giảm giá tám phần.
Khiến cho Doãn Xương Huy rất áy náy.
Liễu Tuấn thì rất thản nhiên, biết rằng Trịnh tổng của khách sạn Phù Dung
chắc chắn là đã nghe ngóng được thân phận và lai lịch của bọn họ. Đây đã tính là rất cẩn thận rồi, nếu không nhất định sẽ miễn toàn bộ. Anh nếu
không tiếp nhận ưu đãi của người ta, vậy thì sẽ khiến người ta trong
lòng cảm thấy bất an.
Đã là Doãn Xương Huy mời khách, Liễu Tuấn
rất tự giác, đều gọi những thức ăn phong vị bản địa trông đẹp mà giá lại rẻ. Nếu không phải là thấy Trịnh quản lý tự mình dẫn vào cửa, thái đội
cực kỳ khách khí thì cô gái ghi món ăn đã "trừng mắt" lườm bọn họ rồi.
Trước giờ chưa từng thấy dạng khách này, vào bao sương dành cho khách quý của khách sạn Phù Dung, không ngờ lại gọi toàn thức ăn chưa tới tám mươi
đồng. Chút tiền này, ngay cả phí bao sương cũng không đủ.
Mấy vị
này, nói không chứng đều vẫn là học sinh, không biết Trịnh quản lý vì
sao lại khách khí với họ như vậy, không những khách khí, quả thực chính
là cung kính mới đúng.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài uống rượu gì?"
Nhân viên ghi món ăn cố kiềm chế sự tức giận trong lòng, ngữ khí cứng ngắc hỏi.
"Không uống rượu, cho nước chanh đi!"
Doãn Xương Huy không hề lưu ý tới ngữ khí của cô gái ghi món ăn, cười nói.
Cô gái ghi món ăn cuối cùng cũng rất không vui bước ra ngoài.
Vốn cho rằng kiếm được ít tiền nhờ rượu, không ngờ lại uống nước chanh!
Liễu Tuấn cười nói: "Xương Huy, anh đắc tội với người ta rồi."
"Cái gì?"
Doãn Xương Huy hồn nhiên không hiểu.
"Ha ha, người ta thấy chúng ta ngồi ở bao sương, còn tưởng là người giàu có."
Doãn Xương Huy không chút để ý, nói: "Ăn cơm thôi mà, hợp vị ăn no là được, xa xỉ làm cái gì."
"Rất đúng, rất đúng."
Liễu Tuấn gật đầu lia lịa.
Song thức ăn được mang lên lại khác nhau một trời một vực với những gì mà
bọn họ vừa gọi, đều là các loại thức ăn có tiếng và quý giá như "Phật
khiêu tường", "Bạo sạo quần biên", "Thải tham độn kê", đầy đủ mọi thứ,
thậm chí còn có bốn con cua béo ngậy đỏ au.
Thành phố Đại Ninh là thành thị trong lục địa, chỉ mấy con cua này thôi giá đã không rẻ rồi.
Doãn Xương Huy giật nảy mình, vội vàng gọi nhân viên phục vụ lại.
"Ê, cô bé, đây không phải là thức ăn của chúng tôi mà? Các cô có phải là đưa nhầm rồi không?"
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Không sai, là khách ở bao sương bên cạnh
phân phó đưa tới, nói là hóa đơn của các vị ngày hôm nay đều do ông ấy
thanh toán!"
Doãn Xương Huy lập tức ói: "Ai vậy? Chúng tôi không quen!"
"Cái này thì tôi cũng không biết, thấy bọn họ mặc cảnh phục, chắc là người của cục công an? Các anh không nhận ra ư?"
Nhân viên phục vụ cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Doãn Xương Huy lập tức đứng dậy, muốn sang bao sương ở bên cạnh xem thử.
Lý Uyển và Nghiêm Phi cũng rất kinh ngạc.
Liễu Tuấn liền kéo hắn lại, cười nói: "Đã có người mang dến tặng thì chúng
ta cứ ăn đi. Mà đâu phải là chúng ta bắt họ tặng, không ăn thì phí ra."
"Sao lại thế được? Không làm rõ thì sao có thể tùy tiện mà ăn được."
Doãn Xương Huy không chịu.
Liễu Tuấn cười ha ha, nói: "Xương Huy, làm người đừng thật thà quá. Nói thế
này cho cậu dễ hiểu vậy nhé? Cậu chịu ăn chính là nể mặt người ta đó!
Nào!"
Lập tức Liễu nha nội cũng không khách khí nữa, đưa tay ra tóm lấy một con cua.
"Cô bé, mang một bình Mao Đài đến đây? Ăn cua là phải uống rượu, thế mới ngon."
Liễu Tuấn đĩnh đạc nói.
Doãn Xương Huy vẫn còn trù trừ.
Lý Uyển mỉm cười cầm một con cua lên đặt vào bát ở trước mặt hắn, nói: "Ăn đi, Liễu Tuấn nói rất đúng, đã đưa tới rồi thì cứ ăn đi!"
Thấy Lý Uyển nói vậy, Doãn Xương Huy lúc này mới do dự ngồi xuống, ăn một chút, nhưng thực sự là không thấy ngon.
Nghiêm Phi thì lười chẳng buồn để ý tới những cái này, gắp một miếng Bạo sao
quần biên, chậm rãi nhai nuốt, cay đến khuôn mặt trắng nõn đỏ rực cả
lên, xinh đẹp vô cùng.
"Nào, Xương Huy, nhấp một ngụm đi!"
Liễu Tuấn giơ Mao Đài lên cụng với Doãn Xương Huy.
Đang ăn rất vui vẻ thì ngoài cửa xuất hiện một người mặc cảnh phục, tay cầm chén, cười hi hi bước vào.
"Doãn thẩm phán, nào, tôi kính anh một chén!"
Doãn Xương Huy vừa thấy ngày này, lập tức bừng tỉnh.
"Thạch đội trưởng, thì ra là anh! Tôi còn cho rằng là ai mà lại đùa với tôi như vậy!"
Thạch đội trưởng cười ha ha, nói: "Thấy các anh vào ăn cơm, tôi chỉ muốn tạo
cho anh một cái bất ngờ nho nhỏ thôi. A, Xương Huy, sao không giới thiệu bạn bè cho tôi được biết."
Doãn Xương Huy vội vàng giới thiệu:
"Liễu Tuấn, đây chính là người mà tôi vừa nói với anh, là bằng hữu ở cục công an đó, Thạch đại đội trưởng của một đại đội chi đội hình cảnh,
tính tình rất coi trọng nghĩa khí... Thạch đội trưởng, đây là Liễu Tuấn. Ặc, là thạc sĩ nghiên cứu sinh của đại học Hoa Nam, đây là Nghiêm Phi,
là bạn gái của Liễu Tuấn."
"Ái chà chà, thạc sĩ nghiên cứu sinh
của đại học Hoa Nam ư, vậy thì là phần tử đại trí thức rồi, là long
phượng trong loài người... Người mà lão Thạch tôi kính trọng nhất chính
là những phần tử trí thức có học vấn như các anh đấy... Nào nào nào, lão Thạch kính hai vị một chén!"
Thạch đột trưởng lập tức mặt mày tươi cười, bước lên chạm cốc với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cũng không lên mặt, mỉm cười cụng ly với hắn.
"Liễu lão đệ tướng mạo đường đường, bạn gái của câu lại xinh như thiên tiên,
hai vị đúng là lang tài nữ mạo, là một đôi mà thiên tạo địa thiết đó!"Thạch đội trưởng bắt đầu nịnh hót.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Thạch đội trưởng quá khen rồi."
"Xương huynh, chọn ngày không bằng gặp ngày, vừa hay bên tôi còn có mấy người
bạn, hay là gọi qua đây, mọi người cùng nhau uống cho vui nhé?"
Thạch đội trưởng đảo mắt lia lịa, mỉm cười nói.
Lời nói tuy là nói với Doãn Xương Huy, nhưng mắt thì lại nhìn thẳng vào mặt Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không vạch trần.
"Được được, cùng nhau tới uống mấy chén!"
Doãn Xương Huy thì lại vẫn không rõ.
Liễu Tuấn có chút buồn cười, tên này tửu lượng còn kém hơn mình, không ngờ
mở miệng ra là uống mấy chén. Người thật thà thì ra cũng có lúc thích
chém gió.
Thạch đội trưởng thấy Liễu Tuấn không có ý tứ phản đối
liền vô cùng cao hứng, *** ton chạy đi. Một lát sau, dẫn một thằng cha
đầu dầu má phấn co do cúm dúm bước nào.
Nghiêm Phi vừa thấy người này, khuôn mặt đang tươi cười lập tức trầm xuống, chán ghét quay mặt đi.
Thì ra người này chính là công tử của Hách cục trưởng, đồng chí Hách Xuân Quang đã ăn một cái tát của Liễu Tuấn.
"Đây là vị nào vậy?"
Liễu Tuấn mỉm cười, biết rồi còn cố hỏi.
"Ặc, Tuấn thiếu, hôm đó là tôi không đúng, tôi có mắt mà không biết Thái
Sơn, đắc tội với hai vị. Cha tôi đã giáo huấn tôi rồi, bảo tôi tôi phải
tới xin lỗi hai vị một cách chân thành. Xin cái vị hãy tha lỗi cho
tôi..."
Hách Xuân Quang cuối cùng cũng lấy hết can đảm, cầm một
chén rượu bước tới, lắp bắp nói. Còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Liễu
Tuấn, chỉ hơi ngước lên liếc sắc mặt của Liễu Tuấn một cái rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
Phải nói rằng Hách Vĩ Hiến để chế tạo một
cơ hội xin lỗi cho con trai, có thế nói là vô cùng nhọc tâm. Trước tiên
là đem chủ ý đặt lên người Tạ Ý Tường, nhưng Tạ Ý Tường vừa mới lên làm
thư ký của Liễu Tấn Tài, sao dám xen vào trong? Hách Vĩ Hiến bất lực,
đành đặt chủ ý lên Doãn Xương Huy, sớm đã nghe nói công tử của Liễu bí
thứ là bạn bè tốt của thiếu gia nhà lão Doãn, liền an bài Thạch đội
trưởng có chút giao tình với Doãn Xương Huy đi làm công tác này. Doãn
Xương Huy tính tình thực thà, hồ đà hồ đồ bị rơi vào tròng, bị bọn họ
kéo đi rồi lại kéo lại.
Liễu Tuấn vỗ đầu Hách Xuân Quang đang cúi thấp xuống ở trước mặt, nói: "Hách thiếu khách khí rồi, tôi không phải
đã nói rồi sao, chỉ là hiểu lầm. Không sao đâu, đừng để trong lòng!"
Hách Xuân Quang như được đại xá, cảm kích không thôi, giơ chén rượu lên, một hơi uống cạn, lại nói thêm mấy câu xin lỗi nữa.
...
"Liễu Tuấn, chuyện gì vậy?"
Đợi khi lão Thạch và Hách Xuân Quang đi rồi, Doãn Xương Huy không nhịn được liền lên tiếng hỏi.
"Không có gì, vị Hách thiếu gia này là con trai của Hách cục trưởng cục công an, có một chút hiểu lầm với chúng tôi..."
Liễu Tuấn liền kể lại chuyện ngày đó cho Doãn Xương Huy nghe.
Doãn Xương Huy lập tức cảm thấy không vui, nói: "Dạng người này, quả thực là cặn bã của xã hội, anh còn tha thứ cho hắn ư?"
"Đúng vậy, tiểu Tuấn, anh sao lại uống rượu với hắn?"
Nghiêm Phi cũng tức giận nói.
"Em nhìn thấy hắn là thấy ghét rồi."
Xem ra tiểu cô nương này đã nhịn rất lâu rồi, có điều vì nể mặt Liễu Tuấn, cho nên không phát tác ngay lúc đó.
"Oan gia nên giải không nên kết. Người ta đã đặc biệt tới nhận lỗi, chúng
cũng nên tha được thì ta, đừng kết oán quá sâu làm gì!"
Liễu Tuấn vẫn mỉm cười nói.
Mắt thấy Doãn Xương Huy còn đang muốn nói thêm gì đó, Lý Uyển đã kéo hắn
lại, mỉm cười, nói: "Thôi nào, chuyện kiểu này Liễu Tuấn tự có chủ
trương, anh đừng tức giận làm gì!"
Liễu Tuấn nhìn Lý Uyển một cái, hai người hiểu lòng nhau mà không nói ra.
Hiện tại, vẫn chưa phải lúc động tới Hách Vĩ Hiến, không cần thiết phải đánh rắn động cỏ.
…
Bữa tiệc tại nhà của Hướng Quân, không phải là người bình thường có thể
tham gia. Liễu Tuấn có hân hạnh được có mặt, nhưng sau khi cảm thấy vinh hạnh thì lại cảm thấy vô cùng đau đầu. Bất kỳ ai uống nửa cân Nhị Oa
Đầu, chỉ cần không phải là tửu lượng như biển thì đều đau đầu vô cùng.
Nếu chỉ là Hải Hướng Quân mời khách thì cũng thôi đi, Liễu Tuấn dẫu sao
cũng quen rồi. Có thể từ chối thì từ chối, có thể lấp liếm thì lấp liếm, nhấc chén lên rồi nhấp môi, sau đó thỉ bỏ xuống. Hải Hướng Quân biết
tửu lượng của hắn kém cho nên cũng không cưỡng ép.
Chỗ then chốt
của vấn đề là Hà Trường Chinh cũng có mặt, Vũ Thu Hàn cũng có mặt, hai
người này không ngờ đều thi nhau nâng chén mời hắn, thử hỏi Liễu nha nội sao dám từ chối?
Bữa tiệc này, chính là lễ mừng công Hải Hướng Quân được thăng chức lên làm tham mưu trưởng của tập đoàn quân sự lục quân.
Lễ mừng công chính thức, mấy ngày trước đã uống rồi, quân khu trưởng do Hà Trường Chinh làm, địa phương trưởng do Vũ Thu Hàn làm, có tới mấy chục
người đều là thượng cấp, chiến hữu của Hải Hướng Quân tham gia, không
phải nhân tài kiệt xuất trong quân đội thì cũng là quan lớn một phương,
đều là những nhân vật có lai lịch. Bữa tiệc được đặt tại khách sạn Hải
Giang, uống tới hôn thiên hắc địa.
Bữa tiệc này, Hải Hướng Thiên cũng mời Liễu Tuấn.
Người này trọng nghĩa khí, biết rằng mình lần này sở dĩ có thể thuận lợi lên
làm quân tham mưu trưởng, thực tế là công lao của anh bạn nhỏ này. Không có hàng loạt báo cáo trên quân báo, thì không có cái mũ ô sa của quân
tham mưu trưởng này mà đội.
Liễu Tuấn ước lượng tửu lượng của mình, không dám uống nữa, lấy cớ sắp thi để từ chối.
Trên thực tế, quyết định này của Liễu Tuấn là hoàn toàn chính xác.
Thử nghĩ Hải Hướng Quân tửu lượng như thế nào, uống Nhị Oa Đầu bốn mười hai độ mà như uống nước sôi, cuối cùng thì hảo hán cũng không chống nổi
nhiều người, bị chuốc cho say mèm, về đến nhà nôn thốc nôn tháo, suýt
nữa thì phải vào bệnh viện.
Liễu Tuấn nếu tham dự hội nghị, thuần túy là tìm chết!
Chắc chắn sẽ xuyên việt thêm một lần nữa.
Nhưng bữa tiệc ở nhà Hải Hướng Quân, Liễu Tuấn không tiện chối từ nữa.
Hà Mộng Doanh tự mình lái xe tới đón.
Lương Xảo mấy ngày này đã tới Thượng Hải thị sát công việc.
Khách sạn Thu Thủy, xí nghiệp Hoa hưng đều có chi nhánh ở Thượng Hải. Giao
dịch cổ phiếu trị giá trên chục tỷ cũng ở bên đó, thực sự là nơi rất
quan trọng trong mắt Xảo nhi, thị sát nhiều một chút cũng là điều dễ
hiểu.
Thân là một trong hai người cầm lái lớn nhất trong đế quốc
thương nghiệp của Liễu Tuấn. Lương Xảo càng lúc càng nhập vai, tuần thị
các nơi, chính là một trong những công việc của cô ta.
Ngồi trong chiếc xe BMW thơm ngát của Hà Mộng Doanh, Liễu nha nội không thèm đẻ ý
tới cái trợn mắt của Hà đại tiểu thư, ngông nghênh móc thuốc ra châm,
hít hà phả khói. Hà đại tiểu tư tức giận nhưng cũng đành bất lực, trước
khi xuống xe còn đưa cho hắn một viên thuốc, nói: "Lát nữa ngậm trong
miệng cho đỡ say!"
Liễu Tuấn ngẩy ra, kinh ngạc nói: "Không phải nói là gia yến sao? Cũng phải uống rượu à?"
Hà Mộng Doanh cười lạnh một tiếng, nói: "Lát nữa anh tiến vào là biết thôi."
Liễu Tuấn vừa bước vào đại sảnh liền kêu khổ, không biết cao thấp.
Thì ra Hà Trường Chinh, Vũ Thu Hàn, hai lão sát thần mặt đen cũng có mặt! Ở trước mặt bọn họ, Tuấn thiếu không thể trốn tránh, cũng không thể giả
vờ, chỉ có thể gồng minh bước lên cúi người cung kính thăm hỏi.
"Chào bác Hà! Chào Vũ bí thư! chào chú Hải!"
Hà Trường Chinh gật đầu, mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Vũ Thu Hàn hất cái mặt đen như nhọ nồi lên hừ một tiếng: "Tiểu tử, cậu gọi nhị ca của ta là bác Hà, gọi lão Hải là chú Hải, nhưng lại gọi ta là Vũ bí thư? Phân chia cũng rõ ràng quá nhỉ!"
Thì ra vị này là vì cách xưng hô mà phụng phịu.
Liễu Tuấn cười nói: "Trưởng bối không nói nên cũng không dám gọi loạn!"
Vũ Thu Hàn lại hừ một tiếng.
Hải Hướng Quân cười nói: "Lão Vũ, người ta đến nhà làm khách, ông cũng đừng có làm như vậy, định dọa người ta chạy mất à."
"Hắn mà bị dọa cho chạy mất được ư?"
Vũ Thu Hàn mặt mày khó chịu.
"Đối tượng mà tôi giới thiệu cho đại nha đầu, không ngờ lại bị hắn làm cho chạy mất!"
Vạn lần không ngờ rằng Vũ Thu Hàn lại có ngay trước mặt Hà Trường Chinh mà hưng sư vấn tội, Liễu Tuấn lập tức toát mồ hôi.
Hà Trường Chinh ngây người, không hề biết còn có chuyện này.
Liễu Tuấn nhìn Hà Mộng Doanh một cái, nhưng chỉ thấy cô ta đang kéo tay vợ
của Hải Hướng Quân, nói chuyện rất vui vẻ, căn bản là không nhìn sang
bên này, không khỏi hận được ngứa cả răng.
Lần nào cũng chơi trò "tọa sơn quan hổ đấu" này.
"Chú Vũ à, thật sự là oan uổng mà... Đối tượng mà chú giới thiệu cho chị
Mộng Doanh, cháu cảm thấy rất tồi, chị Mộng Oán bảo cháu làm tham mưu
cho chị ấy. Còn về sau làm sao mà thất bại, cháu thực sự là không
biết... cháu bận viết luận văn tốt nghiệp!"
Chuyện đã thế này, Liễu nha nội không lui được nữa rồi, chỉ đành gồng người lên mà trợn mắt nói dối thôi!
Vũ Thu Hàn lại hung hăng lườm Liễu Tuấn một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười.
"Coi như là dọa được cậu rồi! Xem cầu trán đẫm mồ hôi kìa! Thế mà nhị ca của ta và lão Hải lại hết lời khen ngợi cậu, thì ra cũng chỉ có chút gan
dạ!"
Liễu Tuấn lau mồ hôi, không dám cãi, trong lòng thì oán thầm không thôi.
Ông hùng hổ dọa người như vậy cơ mà? Làm lầm lỡ chuyện chung thân của người ta và hủy tiền đồ của người ta, tội danh thực sự quá nghiêm trọng, ai
mà chịu cho nổi? Huống chi còn vạch khuyết điểm ở ngay trước mặt Hà
Trường Chinh, hỏi sao không khiến người ta sợ hãi trong lòng!
Huống chi giữa Liễu Tuấn và Hà đại tiểu thư, còn có một chút tình ý lờ mờ không rõ ràng.
"Được, đại nha đầu đã bảo tiểu tử cậu làm tham mưu, vậy chuyện của người trẻ
tuổi các cậu tôi cũng không quản, sau này chuyện đại nha đầu tìm đối
tượng sẽ đặt lên người cậu!"
Vũ Thu Hàn phất tay hạ lệnh.
Liễu Tuấn lại lau mồ hôi, luôn miệng vâng dạ, cứ qua được cửa này đã rồi
hẵng tính. Đợi khi hồi thần lại thì không khỏi kêu thầm "trúng bẫy rồi"! Loại chuyện như thế này, có thể tùy tiện gánh lên người được ư?
Chỉ là đã "vâng dạ" ở trướng mặt Vũ Thu Hàn và Hải Hướng Quân rồi, sao có thể đổi ý được?
Ông ta vẫn gọi Hà Trường Chinh là "quân trưởng" như trước kia, chỉ là đặt
tiểu Tuấn cùng với quân trưởng và lão Vũ song song, thực sự là rất cho
Liễu Tuấn mặt mũi rồi.
Trừ bốn người bọn họ rồi, chỉ có Lương
Kinh Vĩ và Hà Mộng Doanh tiếp khách. Hà Mộng Khiết ở nhà trông con, cùng mẹ già nói chuyện, không hề tham gia. Vợ Hải Hướng Quân cũng rất lạc
hậu, kiên trì không lên bàn trên.