Tỉnh Quỳnh Hải tháng bảy trời rất xanh, nước rất xanh, cát rất trắng, không khí rất tươi mát và mặt trời cũng rất gay gắt.
Trên bãi cát trắng tinh, nhưng người nằm bên cạnh Liễu Tuấn không phải là Nghiêm Phi.
Việc này cũng không thể trách Liễu Tuấn thất hứa, thực tế kế hoạch đến Quỳnh Hải du lịch này đã gặp phải sự phản đối đồng thời của Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh.
Dù sao Liễu Tuấn và Nghiêm Phi vẫn chưa kết hôn, cô nam quả nữ cùng đồng hành, nơi đến lại còn là tỉnh Quỳnh Hải xa lắc,
mặc hở hang để đi tắm biển (theo lời của Giải Anh) thì nhất định sẽ xảy
ra vấn đề.
Vợ chồng Nghiêm Ngọc Thành đã mặc định quan hệ của
Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, nhưng với sự tôn nghiêm của một phó bí thư tỉnh ủy thì đương nhiên sẽ hi vọng tất cả sẽ được tiến hành theo quy tắc.
Chưa tới ngày kết hôn thì vẫn không được phát sinh "tình huống ngoài ý
muốn".
Nghiêm Phi miệng vểnh lên cao, nhưng lại không thể phản bác, ít nhất thì cũng không thể công khai phản bác.
Cô gái nhà người ta có những lời bất luận như thế nào cũng không thể nói ra.
Liễu Tuấn vốn đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, đó chính là gọi cả
Nghiêm Minh và Liễu Diệp cùng đến Quỳnh Hải chơi, có anh ruột đi cùng
"bảo vệ" thì sự an toàn của Nghiêm Phi chắc sẽ không có vấn đề gì, không phải sợ tên tiểu tử Liễu Tuấn "giở trò háo sắc".
Hình như tên
này đã có bài học về sự "háo sắc" này, nên Nghiêm Ngọc Thành còn bảo hắn bổ trợ cho Nghiêm Phi một bài học, nhưng vẫn không yên tâm.
Huống hồ Nghiêm Phi lại xinh đẹp xuất chúng như vậy, toàn thân toát lên vẻ
thiếu nữ thanh xuân và đầy mê lực. Cho dù Liễu Tuấn có đổi tên thành
Liễu Hạ Huệ thì Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh vẫn không thể yên tâm
được.
Nhưng ai mà biết kế hoạch mà Liễu Tuấn cho rằng hoàn toàn kín kẽ lại vì một sự ngoài ý muốn mà đổ bể hết.
Việc ngoài ý muốn phát sinh này là ở chỗ Nghiêm Minh và Liễu Diệp. Một chút không cẩn thận Liễu Diệp đã có thai.
Giải Anh và Nguyễn Bích Tú vì chuyện này mà vừa vui mừng vừa buồn bã. Vui
mừng thì không nói làm gì. Mắt thấy sắp làm ông làm bà rồi, không cần
nói đến Giải Anh mà ngay là bí thư Nghiêm cũng cười híp cả mắt, vui mừng vô cùng. Nhưng buồn là vì phản ứng của Liễu Diệp quá mạnh, hoàn toàn
không có cách nào đi làm chứ đừng nói là lo lắng việc nhà.
Không
thể đi làm cũng được, cái đơn vị thư viện khu Tú Thành này sao dám làm
khó con dâu của bí thư Nghiêm? Đi làm hay không cũng không sao.
Quan trọng là bảo Nghiêm Minh chuyển đến khu thường ủy thị ủy ở, nhưng
Nghiêm Minh sống chết không chịu. Mỗi ngày lo lắng đề phòng nhìn sắc mặt "nhạc phụ" hắn, đúng là chẳng dễ chịu gì.
Nhạc phụ hắn bây giờ đã chính thức là thường ủy tỉnh ủy rồi kiêm cả bí thư thị ủy thành phố Bảo Châu.
Liễu Tấn Tài trước khi kết thúc khóa học ở trường Đảng, Bạch Kiến Minh đã
thay diện cho tổ bộ trung ương tìm Liễu Tấn Tài để chính thức nói
chuyện, biểu thị sự xem trọng của lãnh đạo tổ bộ trung ương với Liễu Tấn Tài, mà tiểu tổ cán bộ kháo sát của tổ bộ trung ương thậm chí còn bay
cùng Liễu Tấn Tài tới thành phố Đại Ninh.
Việc Liễu Tấn Tài tiến
bước vào phó bộ rõ ràng đã không thể ngăn cản được. Có điều cách thức
tiến vào thì có chút ngoài dự đoán, tiến vào thường ủy tỉnh ủy nhưng vẫn kiêm người đứng đầu của thành phố Bảo Châu.
Trong lịch sử của
tỉnh N thì đây là lần đầu tiên xuất hiện một tình huống mà một người
đứng đầu một thành phố phi tỉnh hội lại đảm nhiệm chức vụ thường ủy tỉnh ủy. Đây có thể coi là mở ra mộ tiền lệ.
Có điều Liễu Tuấn phân
tích một chút thì thấy sự điều động công tác của cha mình chỉ là vấn đề
sớm muộn, sẽ không phải đợi quá lâu.
Dù sao thành phố Bảo Châu
cũng chỉ là thành phố cấp địa, đặt một thường ủy tỉnh ủy ở đó trong một
thời gian quá dài sẽ hình thành một thông lệ. Sau khi chức vụ của Liễu
Tấn Tài được thay đổi thì trong lòng bí thư kế nhiệm cũng sẽ thấy khó
chịu, ánh mắt sẽ trông đợi một chiếc mũ ô sa phó bộ sẽ rơi xuống đầu
mình.
Nếu như Liễu Tấn Tài rời khỏi thành phố Bảo Châu thì với
tình hình trước mắt của tỉnh N thì chỉ có một chỗ có khả năng nhất. Thứ
nhất đương nhiên là chuyển giao lại chức bí thư thành phố Đại Ninh đã
làm rất nhiều ngày, thứ hai vẫn là thế chỗ bí thư chính pháp ủy của Long Thiết Quân.
Đương nhiên khả năng thứ hai tương đối thấp, chung
quy năng lực của Liễu Tấn Tài đã nhận được sự khẳng định của tỉnh lị và
trung ương, sự ca ngợi của cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh ủy, nhưng biểu hiện sáng chói nhất vẫn là nắm được mặt kiến thiết kinh tế.
Khi Liễu
Tuấn nói chuyện riêng với cha lại phân tích ra một khả năng khác, chính
là Hồ Vi Dân thay thế vị trí của Long Thiết Quân, Liễu Tấn Tài kế nhiệm
chỗ của Hồ Vi Dân.
Từ lí lịch của Hồ Vi Dân mà nói thì thời gian
đồng chí này đảm nhận công tác đảng vụ tương đối dài, năng lực nắm bắt
công tác đảng vụ rõ ràng là mạnh hơn năng lực kiến thiết kinh tế. Nắm
giữ công tác chính pháp của một tỉnh là sự sắp xếp hợp lí.
Chỉ có điều nếu như vậy thì sở trưởng Chương của sở công an tỉnh lại sẽ vô cùng buồn bực.
Vị trí của sở trưởng tên Chương này đã làm đủ hai nhiệm kì, chức vụ phó bí thư chính pháp ủy cũng đảm nhiệm nhiều năm rồi, mắt thấy sau khi Long
Thiết Quân lùi khỏi chiến tuyến thì mình có thể thuận thế lên kế nhiệm,
hắn cũng bị cái chức thường ủy tỉnh ủy này mê hoặc rồi.
Trong
tỉnh vừa truyền ra tin Long Thiết Quân muốn nghỉ , con người này trong
lòng đã ngứa ngáy, 'hoạt động' khắp nơi. Ai mà biết Long Thiết Quân vẫn
ngồi vững vàng ở trên 'bảo tọa' của bí thư chính pháp ủy, chưa từng bị
chuyển dịch, Liễu Tấn Tài lại trèo được lên cái hàm thường ủy tỉnh ủy
một cách khác thường.
Đương nhiên sao lại có cái lí đó.
Lão Chương nếu như không lên nổi cái ghế bí thư chấp pháp ủy thì chỉ sợ
ngay cả vị trí sở trưởng sở công ai tỉnh cũng không còn chắc nữa.
Bất luận là Liễu Tấn Tài hay là Hồ Vi Dân lên làm bí thư chính pháp ủy, sở
trưởng sở công an cũng nhất định phải nắm chắc được người mà mình có thể tin tưởng được trong tay, không có thân tín như vậy thì nói không chừng phải không yên cương mà ra trận, mình kiêm cả chức vụ sở trưởng này.
Về mặt địa phương mà nói, bốn nhà tư pháp công kiểm chung quy vẫn là vị trí công an quan trọng hơn.
Có điều sở trưởng Chương có buồn bực hay không thì cha con Liễu gia cũng
không để ý nhiều như vậy. Chuyện nhà mình vẫn còn chưa lo xong.
Nghiêm Minh không chịu chuyển đến nhà nhạc phụ, mà cũng không thể bảo một mình Liễu Diệp về nhà mẹ.
Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Hai bà mẹ Giải Anh và Nguyễn Bích Tú lo lắng không yên, cuối cùng cũng là
nhờ một câu nói của Liễu thiếu gia mà mọi chuyện đã được giải quyết.
"Mẹ, có gì mà phải lo lắng chứ, tìm cho chị hai một bảo mẫu, vạn sự đại cát."
Nguyễn Bích Tú lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng gọi điện thông báo cho bà thông gia quyết định này, Giải Anh cũng cười híp cả mắt.
Còn về tiền thuê bảo mẫu thì còn phải nói, đương nhiên là do Liễu Tuấn lo rồi. Ai bảo Liễu Tuấn có tiền chứ?
Cứ như vậy thì vấn đề của Liễu Diệp đã được giải quyết, kế hoạch du lịch
của Liễu thiếu gia và Nghiêm đại tiểu tư cũng đổ bể. Bất đắc dĩ Liễu
Tuấn lại ở lại chơi cùng với Nghiêm Phi một tuần ở thành phố Đại Ninh,
vừa nịnh vừa lừa, khó khăn lắm mới dỗ được Nghiêm Phi luôn buồn bực
không vui, sau đó mới có thể khởi hành đến tỉnh Quỳnh Hải được.
Người đồng hành với Liễu Tuấn là tổng tài của tổng công ty phát triển thực nghiệp Liễu Triệu Ngọc.
Gần một hai năm nay, tốc độ phát triển của công ty linh kiện này quả làm
người ta kinh ngạc. Liễu Triệu Ngọc lấy bất động sản ra thế chấp, dùng
một khoản tiền lớn nhanh chóng khuếch trương tiến về phía trước. Bây giờ quy mô tổng quy tư sản của công ty linh kiện đã đạt đến trên mười triệu nhân dân tệ, nơi làm việc đã vươn tới tận nước ngoài.
Đối với sự mở rộng như vậy của Liễu Triệu Ngọc, Liễu Tấn Văn ít nhiều cũng có chút lo lắng. Nếu như đã từng bước giao quyền cho con trai, để duy trì uy
tín của tổng tài Liễu cũng không nên can thiệp nhiều, huống hồ hình thế
của công ty linh kiện rất tốt, cũng không có lý do gì để can thiệp.
Liễu Tấn Văn không yên tâm, liền tìm đến Liễu Tuấn để bàn bạc.
Đối với đứa cháu trẻ tuổi này, Liễu Tấn Văn luôn có sự tin tưởng hơn cả với con trai mình.
"Bác năm, không cần phải lo đâu."
Liễu Tuấn rất chắc chắn nói.
Nói như vậy cũng là có căn cứ. Bây giờ sản nghiệp tam đại trụ của công ty
linh kiện Liễu Gia Sơn - Chế tạo cơ giới, sản xuất thức ăn gia súc và
điện khí gia dụng đều rất thịnh vượng. Đặc biệt là hàng loạt những máy
điều hoa được tung ra thị trường hai năm trước đã được tổng công ty linh kiện không ngừng cải tiến làm mới, đã phát triển thêm hàng loạt các
loại mới, tổng ngạch tiêu thụ và lợi nhuận đều không ngừng tăng lên,
tiền chảy vào như nước.
Khi ban đầu Liễu Tuấn quyết định đầu tư
vào xưởng chế tạo cơ khí của Liễu Gia Sơn thì đã định ra con đường "thực nghiệp báo quốc". Vì thế luôn muốn vững chắc mà đánh từng bước, tuy cực nhanh nhưng cũng cực kì ổn định. Bất luận là sản xuất cơ địa hay là con đường tiêu thụ thì đều rất hoàn thiện, chỉ cần nguồn đầu tư không ngắt
quãng thì sẽ không có sự nguy hiểm như sụp đổ trong một đêm.
Liễu Triệu Ngọc cho dù đã vay vốn ngân hàng nhưng khả năng trả nợ vốn luôn ở trong phạm vi an toàn.
Nếu như Liễu Tuấn đã không lo thì còn gì phải lo chứ.
Liễu Tấn Văn lập tức yên lòng.
Liễu Triệu Ngọc lần nay đưa cả một đám người đi cùng Liễu Tuấn đến tỉnh
Quỳnh Hải là một công hai việc. Bề ngoài thì là thưởng công, trong đám
người đại bộ phận là những "nguyên lão trọng thần" của công ty linh
kiện, là nhân viên quản lý cấp cao đã vì sự phát triển của công ty mà bỏ biết bao nhiêu mồ hôi công sức; còn một bộ phận nhỏ là những nhân viên
ưu tú được các tập đoàn công ty bình chọn, mời họ đến Quỳnh Hải để vui
vẻ một chuyến, hoàn toàn là chuyện nên làm.
Còn mục đích của bản thân Liễu Triệu Ngọc lại là đã ngắm trúng được một một mảnh bất động sản như hỏa ở Quỳnh Hải.
Là một tổng tài của công ty linh kiện thì thắng cảnh su lịch như thế này, trước đây hắn đã từng đi chơi qua rồi.
Việc này không phải do Liễu Tuấn chỉ cho ra mà là do chính Liễu Triệu Ngọc
nghĩ ra. Dù sao thì bây giờ người ta cũng là một tổng tài nắm giữ cả một công ty lớn với của cải cả chục triệu, đâu còn giống như ngày xưa nữa.
Đối với việc Liễu Triệu Ngọc muốn mở một khu địa sản ở mảnh đất màu mỡ này, Liễu Tuấn không phản đối gì.
Việc mở rộng bất động sản của tỉnh Quỳnh Hải cuối cùng đã trở thành một cái
bẫy cực lớn, làm cho rất nhiều người vì thế mà tán gia bại sản, tiền vốn không thể lấy lại.
Nhưng nguy hiểm này chỉ có thể xảy ra với
người chơi cuối cùng, còn trước đó những người chơi khác đều có thể kiếm được tiền, vấn đề là kiếm ít hay kiếm nhiều mà thôi.
Tiếng còi kết thúc cuộc chơi sẽ vang lên vào lúc nào thì Liễu Tuấn là người biết rõ nhất.
Nếu như trong tay Liễu Triệu Ngọc đã có nhiều tiền như thế mà lại không tìm được chỗ đầu tư thì đem tới Thanh Đảo cũng tốt, nếu đem tiền cho người
khác kiếm thì chi bằng để cho người nhà mình kiếm còn hơn
Lần này Liễu Triệu Ngọc đã đem hết những người quan trong của công ty địa ốc liên tổ đến.
Đương nhiên việc này cũng không tránh khỏi ánh mắt tò mò của những nhân viên
khác. Mấy người này không phải là nguyên lão, lại cũng không phải là cốt cán, sao lại cũng có thể hưởng sự đãi ngộ đặc biệt của công ty vậy?
Có điều họ chỉ có thể để trong lòng, sẽ chẳng có ai lại đến chất vấn Liễu tổng tài cả.
Nếu luận về vẻ đẹp của bãi biển thì nam đảo hơn một bậc so với bắc đảo.
Nhưng công ty bất động sản chủ yếu là muốn tập trung ở thành phố tỉnh
hội của tỉnh Quỳnh Hải, vì thế cái đám người của công ty linh kiện này
đương nhiên cũng sẽ ở trong thành phố Lâm Hải gần bắc đảo.
Xảo Nhi và vợ chồng Lương Kinh Vĩ khởi hành từ thành phố Nam Phương, gặp mặt Liễu Tuấn thành phố Lâm Hải.
Hà Mộng Khiết đã sinh được một tiểu tử mập mạp, cha mẹ hai bên đều vui
mừng vô cùng, đương nhiên đứa trẻ sẽ ở lại khu bộ đội, dù sao điều kiện
của thành phố Nam Phương còn kém xa thành phố Bảo Châu, đại viện quân
khu cũng tốt hơn nhiều lần so với thôn Phong Thụ.
Hà Mộng Khiết
không giống chị gái Hà Mộng Doanh, một chút cũng không "tư sản", kiên
trì nuôi con bằng sữa mẹ, đứa trẻ càng lúc càng béo trắng, ai nhìn cũng
thấy yêu. Lần này quyết tâm để đứa trẻ ở nhà, hai vợ chồng đi du lịch vì thế mà muốn cai sữa.
Có điều Lương Xảo không phải là đến để cùng Liễu Tuấn ngắm biển, chủ tịch Lương của công ty Hóa Hưng vẫn là muốn
đến để thị sát công việc của công ty. Đáng thương cho Liễu thiếu gia nằm trên bãi cát, nhìn đông nhìn tây mà vẫn không thấy bóng giai nhân đâu,
chỉ thấy cái bụng mập mạp nhấp nhô của Liễu Triệu Ngọc.
Liễu Tuấn đột nhiên cảm thấy mất hứng, suy nghĩ có nên kết thúc sớm chuyến du lịch Quỳnh Hải lần này không.
"Tiểu Tuấn này, bờ biền này vui nhỉ!" Liễu Triệu Ngọc đầy hứng thú, bê một
quả dừa lên uống mấy hớp, cười híp mắt nói: "Đây là lần thứ hai anh đến
đây, nhưng cái cảm giác thích thú vẫn không hết."
"Vui thì ở lại thêm mấy hôm nữa đi."
Liễu Tuấn ngồi dậy, châm một điếu thuốc, mắt nhìn về đám cán bộ công ty linh kiện đang vui đùa nghịch nước ở phía trước, mỉm cười nói.
"Không được đâu, trong nhà còn có rất nhiều việc, hai ngày nữa chúng anh phải về trước rồi."
Liễu Triệu Ngọc lắc đầu có chút bất đắc dĩ.
"Vậy tùy anh thôi."
Liễu Triệu Ngọc nhìn thấy cậu em họ không có mấy hứng thú, liền nói: "Cô bạn gái xinh đẹp mà là con gái của bí thư Nghiêm sao không đi cùng cậu?"
Không nhắc đến thì thôi, cứ nhắc đến là Liễu thiếu gia lại thấy bực mình.
"Ai chứ? Lại dám không tin tưởng vào tôi? Cũng quá xem thường bổn thiếu gia rồi." Liễu Tuấn thầm nghĩ
"Thôi đi, nhắc làm gì, là dì Giải Anh không nỡ để Phi Phi rời xa mình quá lâu."
Có tức giận hơn nữa thì Liễu Tuấn cũng không muốn nói nguyên nhân thật sự ra, cũng quá mất mặt
"Này, Tiểu Tuấn, cậu nói coi, cậu và Lương Xảo..."
Liễu Triệu Ngọc nhìn hai bên không thấy ai, áp giọng xuống nói.
Đối với ngọn nguồn quan hệ của tôi và Lương Xảo, Liễu Triệu Ngọc cũng biết
rất rõ, trước đây còn vì Lương Xảo mà bị đám lưu manh ở huyện Hướng
Dương Triệu Cường cho một trận.
Liễu Tuấn mỉm cười, cũng không trả lời.
Dù sao cũng không có người ngoài, nhân viên của công ty linh kiện cũng rất tự giác mà giữ một khoảng cách nhất định với hai người bọn họ.
Liễu Triệu Ngọc cười ha ha, không hỏi nữa. Nhưng trong lòng lại nhận định
100% Liễu Tuấn và Lương Xảo có quan hệ này. Hai ngày nay, cho dù Lương
Xảo rất ít khi lộ diện, nhưng chỉ cần xuất hiện là đôi mắt to lại không
ngừng nhìn về phía Liễu Tuấn, rất có tình ý, người đầu gỗ cũng có thể
nhìn ra. Cũng may bây giờ Liễu Triệu Ngọc cũng là một nhân vật lớn,
đương nhiên cũng biết đối với người như thế nào thì phải nói những lời
như thế nào.
Việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất ảnh hưởng đến quan hệ giữa bí thư Nghiêm và chú mười hai, đó có thể coi là chuyện
động trời. Trong mắt mấy lão bối như Liễu Tấn Văn thì Liễu Gia Sơn có
nhiều tiền như ngày hôm nay vẫn không phải là chuyện vinh quang nhất, mà điều đáng được vẻ vang nhất chính là chú mười hai. Liễu Gia Sơn cuối
cùng cũng đã sinh ra một nhân vật lớn cấp tỉnh bộ, nếu như so với thời
xưa thì còn to hơn nhiều cái chức bát phủ tuần án.
"Tiểu Tuấn, đến rồi kìa..."
Liễu Triệu Ngọc đột nhiên cười híp mắt nói.
Liễu Tuấn nhìn theo hướng ánh mắt của Liễu Triệu Ngọc, đó không phải là
Lương Xảo đang mặt một chiếc váy xanh nhạt mỏng, đang yểu điệu đi tới
hay sao, quả nhiên là Lăng Ba tiên tử, phong tình vạn chủng, trong chốc
lát Liễu Tuấn thấy mắt mình hoa lên.
"Chào em. Xảo Nhi này, đừng có khách sáo như vậy, vẫn cứ như ngày trước ý,
gọi anh là anh Triệu Ngọc, anh gọi em là Xảo Nhi, như vậy có tốt hơn
không? Nếu không sẽ thấy không được tự nhiên lắm..."
Liễu Triệu Ngọc vội vàng đứng lên.
Tuy chơi ở bãi biển thì mọi người đều ăn mặc như thế này, con trai đều cởi
trần. Nhưng trước mặt Lương Xảo, Liễu Triệu Ngọc lại thấy mặc mỗi cái
quần đùi như vậy, nằm ngẩng mặt lên trời thật không thích hợp tí nào."
Lương Xảo cười, nói: "Anh Triệu Ngọc, vậy em cũng không khách sáo nữa."
"Đấy, cứ như thế có phải tốt hơn không...nào, em ngồi xuống đi."
"Cám ơn anh!"
Xảo Nhi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, thuận tay cầm quả dừa trên
bàn, dùng đầu dao khoét lỗ trên đó rồi cắm ống mút vào, đưa cho Liễu
Tuấn.
Liễu Tuấn vốn không muốn nhận lấy, chỉ muốn uống luôn trên
tay cô ấy, giống như trước đây khi họ đi du lịch ở Quỳnh Hải cũng làm
như vậy. Nhưng suy nghĩ đến tình hình hiện nay đã khác, vẫn không dám
quá khoa trương, liền cười nhận lấy.
Trong lòng Liễu Triệu Ngọc
thầm than. Tên em họ này phúc khí cũng quá tốt cơ. Bây giờ sắp trở thành con rể của phó bí thư tỉnh ủy, vị hôn thê xinh đẹp như tiên nữa, vậy mà ở đây lại cũng có một người con gái xinh đẹp như tiên một mực đòi đi
theo.
Thật là làm người ta tức chết.
Bản thân mình là một chủ tịch của công ty linh kiện mà đã từng có mấy lúc được thư thả sung sướng thế chứ?
"Anh Triệu Ngọc, nghe nói công ty linh kiện của anh cũng định mở công ty bất động sản ở đây?"
Lương Xảo lại khoét một quả dừa, rồi đưa lên miệng uống. Cười hỏi.
Đây là việc tối qua Liễu Tuấn đã nói với cô ấy. Vì có Lương Kinh Vĩ và Hà
Mộng Khiết ở đó nên biểu hiện của hai người rất bình thường, không dám
công khai ra vào có nhau, chỉ có ở trong phòng mới gần gũi nhau.
Tối hôm qua sau khi đợi vợ chồng Lương Kinh Vĩ đi ngủ, Liễu Tuấn không nhịn được mà lén vào phòng Xảo Nhi, quần phong một trận, lúc nghỉ ngơi đã
nói chuyện này.
Liễu Triệu Ngọc trong tay có tiền nhưng lại không có kinh nghiệm về bất động sản. Nếu như Liễu Tuấn đã ủng hộ hắn đến
Quỳnh Hải thì nên bảo Lương Xảo dẫn đường cho hắn. Huống hồ lần này
ngoài công ty linh kiện đầu tư bất động sản thì mấy anh em họ Liễu Triệu Ngọc, Liễu Triệu Thời, Liễu Triệu Mẫn và anh họ Nguyễn Vĩ Đức cũng góp
tiền riêng, muốn thuận gió đẩy thuyền, nhanh chóng kiếm được khoản lớn.
Tên Liễu Tuấn này càng không thể ngồi không nhìn.
Tổng công ty linh kiện quả thật là có tài sản rất lớn, nhưng vẫn là một xí
nghiệp tập thể, thuộc về sở hữu chung của toàn bộ thôn dân Liễu Gia Sơn, tiền lương của đám người Liễu Triệu Ngọc cũng chỉ cao hơn thôn dân một
chút, cuối năm có thêm tiền thưởng, hoa hồng cũng tính theo đầu người.
Kế hoạch của Liễu Tuấn cần phải thực hiện trong hai năm, đợi sau khi những điều luật có liên quan của nhà nước được ban ra thì mới bảo bọn họ tiến hành cải tạo chế độ cổ phần, đó cũng là để càng thích hợp với tình thế
phát triển kinh tế sau này. Có lẽ sau khi thay đổi xong chế độ cổ phần
thì mỗi gia đình ở Liễu Gia Sơn ít nhất cũng là phú ông trăm vạn. Có
điều đó là tiền chết, muốn biến nó thành tiền thật thì phải nhượng lại
cổ phần