Thời gian cấp bách, tôi trực tiếp cầm chiếc điện thoại của phòng làm
việc Bạch Dương lên, gọi điện cho cha. Nhưng điều không hề may mắn là,
không ai nghe máy. Có lẽ Lê lão đã đến rồi, đang nghe những người phụ
trách chính phủ thành phố thị ủy Bảo Châu báo cáo.
“Chị Bạch Dương, em phải về nhà trước đây.”
Tôi nói với Bạch Dương.
Bạch Dương gật đầu nói: “Cậu đi trước đi, tôi dọn dẹp chỗ này một chút, rồi ngày mai cũng qua đó.”
Trong lòng tôi rộn lên một ý nghĩ, rồi nói với cô ấy: “Hay là, đi cùng nhau luôn. Em có xe mà.”
Đoàn ủy thành phố Bảo Châu đã mời Bạch Dương đi chỉ đạo công tác, thì tất
nhiên sẽ thông qua phòng làm việc của chính phủ thành phố phái xe đến
đón cô ấy, nhưng thủ tục cũng khá phức tạp, giờ đây lại chưa thuận tiện
về việc truyền đạt thông tin, sáng ngày mai có xe đến đón đã được coi là khá lắm rồi.
Bạch Kiến Minh mặc dù không phải là phó bộ trưởng
bộ thường vụ bộ tổ chức trung ương, nhưng cũng được coi là người quyền
cao chức trọng, cần phải biết rằng bộ trưởng bộ tổ chức trung ương, là
người thường xuyên có mặt trong những vấn đề liên quan đến cục diện
chính trị, có thể thấy rằng trung ương quan tâm chú trọng đến công việc
tổ chức đến thế nào.
Con gái của ông ấy có thể kịp thời xuất hiện trước mặt Lê lão, việc đó đã phản ánh từ một góc độ khác thái độ của
Bạch Kiến Minh.
Với điểm này, có lẽ Lê lão cũng có sự quan tâm nhất định.
Bạch Dương nghĩ một lúc, rồi nói: “Được rồi, vậy cậu đợi một chút, tôi đi báo cáo một tiếng với bí thư Hàn.”
“Ừm.”
Đây cũng là việc nên làm thôi. Mặc dù vừa nãy bí thư Hàn đã nói giao cho cô ấy quản chuyện này. Nhưng đi một cách đột ngột thế này, vẫn phải nói
với người ta một câu.
Lần này Bạch Dương về rất nhanh, cười nói với tôi: “Đi thôi.”
Thế là tôi quay người bước ra cửa, Bạch Dương đi sát đằng sau. Hai người
cách nhau gần nửa thân người. Ra khỏi lầu của phòng làm việc đoàn tỉnh
ủy, khi đi qua một căn phòng nhỏ, cô gái vừa nãy đến đưa văn kiện cứ
nhìn theo suốt.
Tôi và Bạch Dương đều vờ như không nhìn thấy.
Bạch Dương đẹp đến vậy, lại có gia đình quyền quý thế, lại vừa ly hôn, muốn
không bị người khác để ý, dường như là một việc không thể. Nghĩ mà xem,
Bạch Dương đã nói “Cây ngay không sợ chết đứng”, vì thế những việc này,
chỉ có một cách giải quyết tốt nhất, đó là vờ như nó không diễn ra trước mặt mình.
Tôi đưa Bạch Dương về ký túc xá hai gian của cô ấy, để thu dọn đồ đạc.
Lúc đó không có di động, cũng không có laptop, nếu như tôi ra ngoài, nhiều
nhất cũng chỉ có mấy bộ quần áo, có lúc thậm chí còn hai tay trống
không. Chỉ cần không phải đi đến thâm sơn cùng cốc, nhất định sẽ có cách mua được quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Nhưng Bạch Dương là phụ
nữ, không thể đơn giản như vậy được. Huống hồ lúc đó đã gần hết năm,
thời tiết lạnh giá, chỉ quần áo mang đi giặt thôi cũng là một bao lớn
rồi.
Tôi bèn đi lên giúp cô ấy.
Bạch Dương cũng không phản đối, cô lấy quần áo trong tủ ra, rồi tôi bèn gấp gọn gàng lại.
Bạch Dương quay đầu lại nhìn tôi, cười nói: “Thật là không thể nhìn ra được, cậu lại có thể gấp quần áo một cách thẳng thướm đến thế.”
Đúng thế thật, đó là do kiếp trước làm việc ở miền duyên hải, đã quen với cuộc sống một mình.
Đến khi Bạch Dương vất đôi tất lại chỗ tôi, tôi cầm đôi tất, đột nhiên hơi
thừ người ra, khuôn mặt trắng của Bạch Dương chợt chuyển thành màu đỏ,
thò tay ra cầm lấy đôi tất, rồi thấp giọng nói: “Để tôi tự làm.”
Tôi cười, lùi sang một bên, móc ra một điếu thuốc, rất vui vẻ nhìn cô ấy bận rộn.
...........
Vì từ thành phố Đại Ninh đến thành phố Bảo Châu vẫn đang mở rộng đường, vì thế hơi tắc, tôi và Bạch Dương lái xe luân lưu, dùng gần 6 tiếng đồng
hồ mới về đến thành phố Bảo Châu, đến nơi đã gần mười giờ tối.
Tôi vừa dừng xe trước nhà xe của khách sạn Thu Thủy, người phục vụ mặc quần áo đồng phục đã đến mở cửa xe cho Bạch Dương, giơ tay làm động tác
“mời” rất nghiêm chỉnh.
“Chà, thành phố Bảo Châu có một khách sạn ra dáng thế này từ bao giờ thế?”
Bạch Dương ngạc nhiên hỏi.
Tôi cười đáp: “Đây là công trình đầu tư của một ông chủ ở thành phố Nam
Phương đó. Tối nay chị nghỉ ở đây một buổi, sáng mai em đến đón chị!”
“Nếu theo lệ thường thì tôi nên ở trong phòng đón tiếp của chính phủ mới đúng.”
Tôi cười ha ha: “Vậy thì tối nay coi như em dùng danh nghĩa cá nhân để mời
chị vậy. Chị đến thành phố Bảo Châu, nếu không mời chị đến ở khách sạn
tốt nhất, chẳng phải em đã tự dùng tay em đánh vào mặt em đó sau? Đây là điều em nên làm thôi!”
Bạch Dương bĩu môi, nói với tôi: “Điều cậu nên làm? Cậu nghĩ rằng cậu là thiếu gia con quan sao?”
“Đại tiểu thư Bạch giá lâm, không thể xem là chuyện đùa, tại hạ đành phải làm thiếu gia một lần vậy!”
Bạch Dương nhoẻn miệng cười, rồi nói: “Thôi đi, tôi đi cùng cậu thăm chú Liễu rồi về khách sạn Bảo Châu.”
Ngay lập tức tôi thấy rất cả mđộng, Bạch Dương đang dùng hành động thực tế để ủng hộ cha tôi.
Tôi thò tay ra nắm lấy tay Bạch Dương, rồi nắm chặt, chiếc xe chầm chậm đi vào cửa lớn của khách sạn Thu Thủy.
Lần này về đây, tôi không nói với nhà trước, mẹ vừa thấy tôi rất ngạc
nhiên, ngay lập tức mừng rỡ nói: “Tiểu Tuấn, sao tự nhiên con lại về thế này?”
“Vâng ạ, con về rồi đây....Mẹ, đây là chị Bạch Dương.”
Mẹ đã từng tham dự hôn lễ của Bạch Dương, vừa nghe tôi nhắc đến, ngay lập
tức đã nhớ lại, rồi đi lên trước nắm tay Bạch Dương, vui vẻ nói: “Ôi
chà, là đồng chí Bạch Dương, hoan nghênh hoan nghênh!”
Bạch Dương nói rất tự nhiên: “Cháu chào cô Nguyễn, cô cứ gọi cháu là Dương Dương được rồi.”
Mẹ đờ người, không biết từ chối thế nào.
Tôi cười nói: “Mẹ à, mẹ cứ gọi chị ấy là Dương Dương đi, bác Bạch và bác gái đều gọi vậy cả đấy.”
Mẹ bèn lườm tôi, nói: “Thằng bé này!”
“Mẹ, cha con đâu rồi?”
“Đang ở trong thư phòng đấy.”
“Con đi gọi ông.”
“Không cần, con ở đây mời....Dương Dương ngồi đi, mẹ đi gọi ông ấy.”
Mẹ đã bắt đầu mở miệng gọi Dương Dương.
“Cũng được, chị Bạch Dương, mời chị ngồi!”
Bạch Dương mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở phòng khách, tôi đứng dậy
rót trà cho cô ấy. Lúc này chị ba vẫn chưa ngủ, nghe thấy có tiếng động, bèn đi từ trong phòng ra, thấy Bạch Dương, ngay lập tức rất vui mừng.
Chị ba ở đại học Ninh Thanh bốn năm, thường xuyên qua lại với Bạch Dương,
hai người đã quen nhau từ lâu, ngay lập tức đến nắm lấy tay Bạch Dương,
rất thân mật.
Một lúc sau, cha bước từ thư phòng ra, cười hà hà nói: “Ôi chà, là bộ trưởng Bạch à, đúng là khách quý khách quý...”
Ngay lập tức, Bạch Dương đứng dậy, hơi khom lưng, nói: “Chú Liễu, chú cứ gọi cháu là Dương Dương đi ạ, gọi là bộ trưởng Bạch cháu không dám nhận đâu ạ.”
Tôi đứng ở một bên cười nói: “Đúng thế, cha à, nếu như bác
Bạch cũng ở đây, mà cha nói câu này ra, thì người ta còn không hiểu là
gì nữa kìa.”
Cha cười ha ha: “Nói cũng phải nói cũng phải, vậy
thì ta đổi vậy. Dương Dương à, vì công tác của đoàn thị ủy chúng ta, lần này vất vả cho cháu phải đến đây, thật là xấu hổ quá!”
“Đều là vì công việc cả, nên làm thôi ạ.”
Bạch Dương mỉm cười.
“Hơn nữa, cháu cũng đi nhờ xe của Tiểu Tuấn đến đây, thật là tiện lợi.”
Cha bèn cười gật đầu, trong ánh mắt ông nhìn tôi có vài phần tán thưởng. Tất nhiên tôi làm vậy rất hợp với ý ông.
Mẹ vội vàng bê lên nước trà và hoa quả mời khách.
“Dương Dương, bộ trưởng Bạch vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe ạ. Cháu nghe mẹ nói, ngày nào cha cháu cũng tập thái cực quyền nửa tiếng đồng hồ đó.”
“Ha ha, lao động và nghỉ ngơi kết hợp, bộ trưởng Bạch đúng là phong độ.”
Bạch Dương bèn mỉm cười đáp lại.
Tôi nói: “Cha, bác Bạch biết chuyện chị Bạch dương đến chỉ đạo công tác của đoàn thị ủy, đã cho rất nhiều chỉ thị cụ thể.”
Cha hơi lặng người, nụ cười trên mặt vẫn không tắt, quay sang nói với Bạch
Dương: “Ồ, bộ trưởng Bạch quan tâm đến công tác của đoàn thị ủy như vậy, chúng ta nhất định sẽ thực hiện chỉ thị của bộ trưởng Bạch.”
Bạch Dương mỉm cười nói: “Chú Liễu à, thực ra những điều cha cháu nói cũng
chẳng phải là chỉ thị gì đâu. Ông ấy biết cháu còn trẻ người non dạ, sợ
cháu suy nghĩ không chu đáo, nên đã nhắc nhở cháu mấy điều thôi. Ví dụ
như ông bảo cháu phải dành chút thời gian đi điều tra xã hội, đặc biệt
là về vấn đề tái nghiệp của những công nhân về hưu, nếu như có cơ hội,
thì bảo cháu phải nói đúng sự thật với Lê lão. Lê lão là nhà cách mạng
tầng lớp vô sản một đời rồi, nên rât quan tâm đến những biểu hiện cụ thể của xã hội chủ nghĩa....”
Bạch Dương nói có đầu có cuối, dường như đang nói chuyện phiếm, nhưng đã truyền đạt lại tất cả ý của Bạch Kiến Minh.
Tôi nhìn sang Bạch dương, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đây là Bạch dương vừa nghe đến “đấu đá trong quan trường” là không vui sao? Đây là phóng viên Bạch Dương hồi trước nghe đến “lòng đấu tranh” của
đàn ông là bĩu môi sao?
Xem ra hoàn cảnh đã không giống trước kia, nên con người cũng thay đổi.
Cha mỉm cười, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Nhìn bề ngoài thì ông điềm tĩnh như mặt nước, nhưng thật ra một chữ một lời
Bạch Dương nói ra, ông đều đã ghi nhớ rất kỹ vào trong não.
“Chị Bạch Dương, tối nay chị ở lại nhà em nhé, có được không?”
Chị ba nhiệt tình đề nghị.
Bạch Dương mỉm cười lắc đầu nói: “Tôi đến đây là vì công chuyện.”
Chị ba nhất định là không hiểu sự thâm thúy trong câu nói này rồi. Nghĩ mà
xem, Bạch Dương thâm là con gái của phó bộ trưởng bộ tổ chức trung ương, đêm hôm ở lại nhà Liễu gia, đã là điều cấm kị rồi. Nếu như bình thường, thì cô ấy phải đi làm vào ngày hôm sau, đi đến đoàn thị ủy báo cáo
trước, rồi để đo đoàn thị ủy liên lạc với thư ký của bí thư Liễu, sắp
xếp thời gian thích hợp, có người phụ trách của đoàn thị ủy đi theo,
cùng báo cáo công tác với cha.
May mà Bạch Dương còn trẻ, lại là
phụ nữ, đơn vị của cô lại là bộ phận xa như đoàn tỉnh ủy, nên hơi phạm
điều cấm kỵ một chút cũng không phải việc gì quá lớn. Nhưng nếu ngủ lại ở nhà Liễu gia, thì chắc chắn sẽ là vấn đề.
Nếu như điều này mà truyền ra ngoài, thì sẽ gây nên rất nhiều tin đồn.
Thấy chị ba không hiểu ý của câu nói đó, vẫn muốn thuyết phục, cha phải cật lời rồi.
“Dương Dương, giờ không sớm nữa rồi, cháu từ tỉnh đến đây, nhất định rất mệt
rồi, cháu về khách sạn nghỉ ngơi đi đã. Tiểu Tuấn, con đưa Dương Dương
về khách sạn đi.”
“Vâng. Chú Liễu, cô Nguyễn, vậy cháu xin cáo từ ạ....Liễu Yên, chào em.”
Bạch Dương mỉm cười đứng dậy, bắt tay với mẹ và cha.
Tôi đã chuẩn bị khởi động xe rồi.
Cha đưa Bạch Dương đến cổng, rồi lại dặn dò mấy câu.
Bạch Dương thấy tôi chân thành, cũng không đòi về khách sạn Bảo Châu nữa, để cho tôi đăng ký một phòng trong khách sạn. Vào trong phòng, lại khen
ngợi một hồi nữa.
.........
Về đến nhà, thấy đèn vẫn sáng
trưng, trong phòng đầy những người, khói thuốc mù mịt. Nhìn kỹ ra, thì
thấy thị trưởng Thạch Vinh Hiên, phó bí thư chuyên chức thị ủy Đường Hải Thiên, bộ trưởng tổ chức Đổng Kiến Huy, bộ trưởng tuyên truyền Dung
Bách Xuyên, thị trưởng thường vụ Lôi Vệ Quốc, phó thị trưởng thường vụ
Điền Văn Minh đều ngồi vây bàn tròn với nhau, thư ký Liêu Thuận Lợi ngồi ở một chiếc ghế nhỏ bên cạnh, tay cầm tờ giấy đang ghi chép, giống như
một cuộc họp thường vụ thị ủy quy mô nhỏ vậy.
Ngoài bí thư ban kỷ
luật thành phố Vương Quân Kiện, những bộ khác đều đã đến đủ, hội tụ tất
cả những người ở dưới cha tại thành phố Bảo Châu.
Ngoài ra còn
một vị không nằm trong thường ủy cũng đến dự, đó chính là phó bí thư
chính pháp ủy thành phố, cục trưởng công an Lương Quốc Cường.
Mao Ích Nông mặc dù vẫn đang làm bí thư chính pháp ủy, thường ủy thị ủy,
nhưng trong lòng ông ta biết rất rõ, mình nhiều lắm cũng chỉ làm được
một nhiệm kỳ là phải rút về, vì thế rất nhiều công tác thường nhật, ông
đều giao cho Lương Quốc Cường làm. Lương Quốc Cường đã trở thành phó bí
thư thường ủy thật sự. Lần này Lê lão đến thị sát thành phố Bảo Châu,
công tác vệ sĩ cũng là một công việc quan trọng hàng đầu, Lương Quốc
Cường tham gia hội nghị này hoàn toàn là điều dễ hiểu.