Chuyện của Ninh Ái Vân đã có thông tin. Tối hôm đó lương quốc cường gọi điện thoại đến.
“Ninh Ái Vân cuối năm ngoái đã được phóng thích”
Tôi thấy có chút kì lạ: “Không phải bị giam 3 năm sao?”
“Nghe nói có thái độ cải tạo tốt, cho nên được giảm mấy tháng”
Nghĩ tới người phụ nữ này có khả năng giao tiếp ứng xử khéo với tất cả mọi
người. Cho nên có thái độ cải tạo tốt khi ở trong trại giam nữ làm cho
cán bộ quản giáo yên tâm cũng là điều dễ hiểu, chẳng có gì là khó khăn.
“Thế có biết phương hướng của cô ta là gì không?”
“Nghe người cô ta nói, là đi thành phố Nam Phương”
Quả nhiên là như vậy.
“Tiểu Tuấn, nếu như người mà cậu nhìn thấy đúng là cô ta, thì có lẽ việc này có liên quan tới cô ta thật”
Lương Quốc Cường vốn là người từ tốn, chẳng qua là vì sự an toàn của đệ tử mới nói nhiều hơn một câu mà thôi.
“Sư phụ, theo thầy việc này nên giải quyết như thế nào?”
“Án tại thành phố Nam Phương, chúng ta không thể tham gia vào, em cứ dựa
vào thế lực của Lương Kinh Vĩđi, tìm hiểu tình hình của Ninh Ái Vân, làm rõ nguyên nhân hệ quả của sự việc, sau đó mới có thể đưa ra đối sách
được”
“Dạ, trò biết rồi ạ”
Đặt điện thoại xuống, tôi gõ gõ tay lên ghế sa lông. Xảo Nhi ngồi bên cạnh tôi, có chút lo láng nhìn.
Tôi cười an ủi,”Không sao, đừng lo lắng, trước đây cô ta sống tại khu vực
Bảo Châu, có trang kiện bảo vệ cô ta, anh còn có thể giải quyết được,
huống hồ bây giờ cô ta chỉ có một mình, có gì mà phải sợ chứ”
Xảo Nhi tin tưởng tôi vô điều kiện, gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào lòng tôi,
đưa tay ôm lấy vai tôi. Việc này chỉ là để cho Xảo Nhi yên tâm, sự thực
thì việc này còn phiền phức hơn nhiều so với thời gian còn ở Bảo Châu.
Nguyên nhân rất đơn giản, thành phố Nam Phương không phải là “Căn cứ địa” của
tôi. Ninh Ái Vân còn đến đây trước tôi mấy tháng nữa, dựa vào tiền bạc
của cô ta thì cho dù cục trưởng Vũ có xử lý anh Xuân thì cô ta cũng thừa sức để thuê một người đàn ông khác. Chỉ cần đã bị cô ta nhằm tới, thì
có thể trốn thoát dù sao cô ta cũng ở trong tối tôi lại ở ngoài ánh
sáng. Nhưng việc này cũng không nên để cho Xảo Nhi phải bận tâm.
“Xảo Nhi, mấy hôm nay bà chủ lại trốn việc à?”
Tôi cười hỏi.
Nhắc tới bà chủ, Xảo Nhi liền cười nói: “Chị Phạm rất có năng lực,em thì lại chẳng có chút nào cả”
Tôi cười nói: “Mặc kệ quy tắc cũng không tồi, chỉ sợ em cảm thấy chán thôi.”
Xảo Nhi lắc đầu trong ngực tôi, ôm chặt lấy tôi, nói: “Em không nhàm chán,
mỗi ngày đợi anh trở về, thì đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi…”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, nhưng lại là những câu từ đáy lòng.
Tôi có chút mềm lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên đầu cô ấy.
“Xảo Nhi, khi mà không có việc gì thì nên học cách quản lý của chị Phạm
Thanh Linh đi, tìm hiểu chút việc cũng rất tốt mà., sau này, tiền của
chúng ta ngày càng nhiều nếu không biết cách quản lý chi tiêu thì không
được.”
Xảo Nhi ừm nhẹ một tiếng khi vẫn đang trong lòng tôi.chuông điện thoại lại vang lên.
“Tiểu Tuấn”
Lương Kinh Vĩ gọi ở đầu bên kia. Ông ta vẫn không biết tôi và Xảo Nhi sống
trong cùng một phòng, cho rằng tôi đang ở tại kí túc xá, thấy tôi nhanh
chóng nhấc máy nên thấy có chút kì lạ.
“Là tôi, anh Kinh Vĩ, việc đó có tin gì rồi?”
“Ừm, anh Xuân đã khai là nhận chỉ thị của Ninh Ái Vân, bảo anh ta cửa mấy đàn em đến thanh toán cậu..”
Tôi lại có chút vui mừng.
“Nói như vậy, có thể bắt người phụ nữ đó rồi à?”
Xem ra người phụ nữ vừa ra khỏi trại giam của tỉnh N thì lại rơi vào trại
giam của tỉnh D rồi, lần này không thể để cho cô ta có thêm cơ hội để
“tỏ thái độ tốt” được.
“Ừm, cục trưởng Vũ nói, đang tính toán phương án để bắt.”
“Thế thì tốt quá, anh kinh vĩ, gửi lời cảm ơn của em tới chị mộng khiết nhé”
Khi đó gọi người ta là chị mộng khiết là để tỏ rõ sự cảm ơn chân thành. Nói chuyện với Lương Kinh Vĩ, đương nhiên cần lễ phép gọi cái tên khác chị
dâu rồi.
“Ha ha, người ta không nói một câu nào”
Tôi lại
cảm thấy ngạc nhiên. Lời Lương Kinh Vĩ nói,thật làm cho người ta phải
suy nghĩ.Mọi người đều là người hướng dương, ở tại thành phố Nam Phương, cũng có thể gọi là “ Một người ta”, chẳng qua hiện nay tôi và lương xảo đã có quan hệ xác thịt, Lương Kinh Vĩ nói câu này là để nhắc nhở tôi. Thấy tôi đặt điện thoại xuống, có chút không yên tâm, Xảo Nhi lo lắng hỏi: “Sao thế, không bắt được người phụ nữ đó à?”
“Không, bây giờ mới bắt đầu bắt”
Tôi lắc đầu.
“Thế, anh lo lắng cái gì?”
Tôi lại lắc đầu, không nói gì, tinh thần hơi xao động. Xảo Nhi suy nghĩ,
sắc mặt hơi chút biến sắc, nói nhỏ: “Anh có phải đang lo lắng…lo việc
của chúng ta bị an hem biết ?”
Tôi vốn có thể lắc đầu, khuôn mặt lại phản lại chính tôi.
Xảo Nhi lo lắng mím môi không nói.
Lòng tôi lại trào lên, ôm lấy cô ấy, nói: “Xảo Nhi, đừng nghĩ linh tinh, anh sẽ lấy em!”
lúc này thật sự là tôi nghĩ như vậy, tất cả nhưng người khác đều đã quên
hết. Xảo Nhi mỉm cười nói: “Ngốc, anh làm sao có thể lấy em? Em hơn anh 5 tuổi đó”
“Anh không quan tâm, anh sẽ lấy em”
“Đừng ngốc nữa, người nhà em sẽ không đồng ý đâu”
“Anh đi thuyết phục họ”
Xảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Anh không cần làm khó mình đâu, nói như
vậy, chuyên viên Liễu và mẹ anh sẽ không vui đâu. Em…em coi như được gả
đi, họ cũng sẽ không vui, anh cũng sẽ không vui, thế em có thể vui được
sao…”
“Thế thì làm thế nào?”
Tôi vội hỏi.
Câu nói
này nói ra, tôi lại cảm thấy chua xót trong lòng. Câu nói như vậy mà
cũng có thể nói ra được? không muốn cho Xảo Nhi lo lắng, nói: “Không sao đâu, chỉ cần anh cả đời đối tốt với em, em…em sẽ nguyện đi theo anh cả
đời này…”
Trong giây phút đó tôi ôm cô ấy thêm lần nữa.
Sau khi lên đại học, mức trốn học của tôi không như thời trung học, dù sao
thì đại học cũng có rất nhiều trình học, dựa vào nhưng kiến thức trước
đây về văn chương mà tôi học được từ Chu tiên sinh, thì việc thi cử cũng chẳng có vấn đề gì. Chẳng qua là muốn trở thành “Sinh viên ưu tú” để
thực hiện những mong muốn thăng tiến của mình thì cần có nhưng biểu hiện tốt.
Trước mắt khách sạn và lầu viết chữ bên thành phố Giang
Khẩu đang có nhưng ngày tháng kinh doanh tốt, doanh thu cứ thế tăng
thêm. Việc làm ăn tại bốn lầu chữ phúc cũng rất tốt, đã không còn phòng
trống, tuy không có khách thuê phòng trong thời gian dài nhưng hết đợt
khách này lại có đợt khách khác đến nên việc làm ăn cũng không tồi.
Những việc này thì tạm thời không cần phải bận tâm, có thời gian tăng cường
kiến thức, cũng không phải là chuyện không hay. Do đó khi mà không có
việc gì, tôi thường chăm chỉ đi học, đăc biệt là những môn do chính
những vị giáo sư và phó giáo sư giảng dạy, có gắng không bỏ buổi nào.
Thời những năm 83, lớp phụ đạo vẫn chưa thịnh hành, một phó giáo sư đã là
một chuyên gia rất có trình độ rồi, phần lớn đều giảng dạy những điều mà mình biết chứ không có kiểu giảng dạy lửng lơ. Thầy giáo phụ đạo của
lớp chúng tôi là thầy Khưu, một thanh niên trẻ tuổi năm nay khoảng hai
mấy, là sinh viên khóa trên của chúng toi, cũng là người tỉnh N, là
người biết ngoại giao. Là phó thư kí chi bộ của tổng chi đoàn khoa trung văn. Với khả năng của bổn nha nội thì rất nhanh đã có thể bắt quan hệ
với thầy đó.
Trường đại học những năm 86, phong cách của trường
học còn tương đối thuần khiết, sinh viên đại học thì thuộc kiểu “Kiêu
ngạo tính trời sinh” vô cùng kiêu kỳ. trước mặt thì vô cùng coi trọng
nhưng thầy giáo phụ đạo trẻ tuổi, nhưng sau lưng thì chẳng có chút khâm
phục nào cả( kiếp trước tôi còn hơn họ). như bổn nha nội với miệng lưỡi
ngọt như mía, hầu bao rủng rỉnh, lại làsinh viên “Tham gia kinh doanh”,
quả thật là của quý hiếm có, giống như “Loại đặc biệt” vậy.
Tôi
đến tận nhà hỏi thăm, tặng chút rượu, thuốc, thầy Khưu tuy nói là đồng
hương, lập tức tỏ ra thân thiện. Bề ngoài vẫn có chút khước từ nửa không nhận, nhưng nửa lại muốn giữ lại. dù sao tôi chẳng qua chỉ là một tân
sinh viên, thầy ta cũng chỉ là một giáo viên ít lên lớp, tôi cũng không
qua nhiều yêu cầu với thầy ta, thầy ta cũng không thể cho tôi quá nhiều
cái lợi, quan hệ đồng hương đến thăm nhau, cũng không cần phải lo lắng
“Tặng vật chất thì nhận vật chất” đừng chê.
Chỉ cần đạt được cái
cấp độ này, những năm sau của tuổi 17, tìm cách vào hàng ngũ của đảng,
đảm nhiệm chức vụ cán bộ hội sinh viên hay cán bộ chi bộ đoàn, có lẽ
cũng chẳng khó khăn gì.
Khi đó nhưng sinh viên đại học muốn giành lấy cái chức cán bộ hội sinh viên không nhiều. mọi người chỉ để ý đến
chuyện “Văn tự gạt đục khơi trong chỉ điểm giang sơn” nhưng không ngờ
chính điều này lại chính là “Chỉ điểm giang sơn”
Mấy ngày liền,
không nhận được thông tin của Ninh Ái Vân, tôi cũng dần dần yên tâm. Có
lẽ người phụ nữ này thấy khó khăn khó đối phó, nên đã bỏ trốn tạm thời
không lộ diện.
Đây chính là ưu thế của những người phụ nữ đẹp, nếu
như người đàn ông đó “Chạy” trong nước, vẫn cần phải lo lắng cho những
điều kiện cuộc sống hằng ngày. Theo phong cách của Ninh Ái Vân, chỉ cần
biết tìm cách quyến rũ người thì không lo không ai nuôi cô ta.
Nhưng tôi cũng không tính hoàn toàn yên tâm, cứ vậy quên đi cô ta. Nếu như
sau một thời gian không có tin của cục trưởng Vũ, thì tôi sẽ cử đại hải
béo kết thân với những người bạn trên giang hồ rồi hãy nói. Ninh Ái Vân
đã có thể qua lại với anh xuân, theo tính cách của cô ta, có lẽ cô ta
vẫn sẽ tiếp tục kết giao với những “Đại ca” giang hồ khác. Đại hải béo
bây giờ cũng đã khá rồi, sống trong sự hòa trộn của trắng và đen tại
thành phố giang khẩu, gọi anh ta đên thành phố Nam Phương này thật sự là một quyết định không tồi.
Cùng lắm là xây một khách sạn tại
thành phố Nam Phương và lấy tên của Xảo Nhi. Tiền vốn hàng tháng là 1
trăm vạn của công ty linh kiện đúng lúc phù hợp với tài khoản của tôi,
doanh thu của khách sạn Thu Thủy và lầu viết chữ cũng không kém, xây một khách sạn tại thành phố Nam Phương, tiền vốn có lẽ không thành vấn đề.
Coi như không xây khách sạn, mà xây cái công ty thương mại xuất nhập
khẩu cũng được. Kiểu công ty này, mấy năm sau, cũng sẽ rất phát đạt.
ừm, cứ quyết định như vậy đi, đợi mấy ngày nữa xem thế nào.
Ngày hôm nay học xong, tôi gọi thầy Khưu lại, muốn mời thầy cùng ăn một bữa. Dù sao bây giờ thầy ta cũng ăn cơm một mình, chắc cũng cảm thấy nhạt
nhẽo. Thầy Khưu lại không chút giả vờ nào, lập tức đồng ý, cùng tôi đi
ra ngoài cổng trường.
Tôi tuy là “Ngang ngược”, nhưng cũng không
thường xuyên lái xe vào tận trong trường học. trường đại học này tiềm
tàng nhân tài, chiếc xe này cũng chẳng có gì đáng xem, nên cũng chẳng ai chú ý tới.
Vừa đi đến cổng trường, đứng đó đòn lại là một thanh
niên gầy gầy, mặc bộ đồ tây, đeo cà vạt, mỉm cười vẫy tay chào, không
phải Tôn hữu đạo thì là ai?
Thấy anh ta, tôi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, vội vàng chạy lên trước: “Anh Tôn, sao lại đến thế này?”
Tôn Hữu Đạo cười nói: “Tổ chức trong khu vực tổ chức chiêu đãi đoàn đại
biểu thương nhân, hội nghị doanh nghiệp được tổ chức tại thành phố này.
Buổi trưa không cõ việc gì, tôi đến đây, anh em ta đã lâu không cùng
nhau uống rượu rồi.”
Điều này hoàn toàn đúng, Tôn hữu đạo hiện
nay vẫn làm chủ nhiệm quản lý doanh nghiệp tại ủy ban khu vực ủy ban
thành phố Bảo Châu, đến thành phố Nam Phương thu hút đầu tư cũng nằm
trong hạng mục công tác.
Tôi vô cùng vui, đang buồn với thầy Khưu uống rượu không co không khí, thêm cả Tô Kiến Trung nữa cũng chẳng đáng là bao. Tôn Hữu Đạo lại là người nhanh nhẹn, lại hiểu biết, kéo anh ta
vào cùng thật đúng.
“Lại đây, anh Tôn, em giới thiệu một chút, vị này là thầy giáo phụ đạo của em thầy Khưu, cũng chính là người có quê
tại khu Cửu An tỉnh N, thầy Khưu, vị này là chủ nhiệm văn phòng thu hút
thương mại của ủy ban khu vực khu Bảo Châu tỉnh N, Tôn tiên sinh, hai vị đến làm quen đi” tôi nhiệt tình giới thiệu.