Thầy giáo đứng tại chỗ của các tân học sinh nhìn tôi, thật sự ánh mắt
đấy không có chút thiện ý nào cả. Cái tên tiểu tử này, mấy ngày nay toàn tới muộn, mà lại với thái độ hết sức thong dong, thản nhiên như không,
ngoài tờ giấy báo học ra thì trong tay chẳng có cái gì khác, giống như
đang đi dạo phố vậy.
Điều này cũng khó trách tại sao người ta lại nhìn chằm chằm về phía tôi như vậy.
Nếu như bổn nha nội ôm túi to túi nhỏ, cầm được cái này mất cái kia, chân
tay luống cuống đi vào, gặp ai cũng cúi đầu chào, rồi cười nụ cười khiêm tốn, có như vậy mới hợp với lòng của thầy giáo.
Cái tên nhóc đó
không phải là học sinh mới tới từ một thành phố nhỏ hay sao? Còn làm ra
vẻ không biết gì cơ chứ? Đạt được điểm cao nhất gì cơ chứ?
“Lườm” thì kệ “Lườm” việc làm thủ tục thì bổn nha nội vẫn cứ phải làm đã. Sau
khi làm xong thủ tục, tôi lại từ từ đi ra khỏi cửa, cười nói với Tô Kíên Trung-người đang cầm những túi to túi nhỏ đồ cho tôi: “Đi thôi, kí túc
xá khu 18, tầng 5, phòng 502..”
Rõ ràng là có nhà cao cửa rộng
thì không ở lại tìm đến chỗ nhà hơn 6 người để sống, với Tô Kiến Trung
mà nói thì đây là tự mình tìm khổ cực. Nhưng người này lại không muốn
hỏi nhiều nên cũng chẳng nói ra câu nào. Tôi đi khổ sai đó là việc của
tôi, việc của anh chỉ là xách đồ mà thôi.
Vườn hoa lớn của đại
học này có chút lộn xộn. Bổn nha nội lại có tính lười biếng. Từ chỗ làm
thủ tục nhập học đến kí túc xá chỉ có mấy bước nhưng cũng phải ngồi xe
đi.
Tô Kiến Trung thấy tôi nhìn đông ngó tây, biết là tôi đang
tìm xe, liền để túi đồ xuống nói: “Đợi tôi một chút”.Định quay đầu đi
thì bất ngờ có một chiếc xe jeep đỗ ngay trước mặt làm cho hai chúng tôi hơi bất ngờ, từ trên xe bước xuống là một quân nhân tuấn tú. Ha ha cười bắt tay với tôi.
“Anh Kinh Vĩ…”
Thấy Lương Kinh Vĩ, gặp được anh ta tôi vui đến nỗi quên còn có cả Xảo Nhi đứng đằng sau.
“tiểu Tuấn, thật không coi bạn bè ra gì nữa rồi, đến thành phố Nam Phương mà không gọi điện thoại cho tôi…”
Sau khi tay bắt mặt mừng, Lương Kinh Vĩ lùi sau một bước vỗ vào vai tôi.
Tuy đây là cách chào hỏi thường thấy của cánh nam nhi, đặc biệt là quân
nhân, thích dùng cách này để bày tỏ sự chào đón nhiệt tình của mình,
nhưng Lương Kinh Vĩ lại dùng cái vỗ mạnh vào tôi như vậy? may mà bổn nha nội đã rèn luyện võ công nhiều năm, thấy cú đấm đó của anh ta vừa ra
liền lé sang một bên nếu không chắc đã phải chịu đòn đau rồi.
Tôi cười nói: “Không phải Xảo Nhi cũng đến rồi sao? Cô ấy nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh, cho nên tôi mới thôi”
Tôi quay nhìn về phía chiếc xe, cười nói: “Anh đến một mình? Chị ý đâu?”
“Sao, chỉ có mình tôi, cậu muốn cùng tôi đọ sức?được,được, để xem chú Quốc Cường đã dạy cậu bao nhiêu tuyệt chiêu..”
Lương Kinh Vĩ nheo mắt, xốc lại cổ áo.
Hi hi, cái này thì thật không dám.
Về điểm này Bổn nha nội biết rõ. Võ nghệ của tôi có thể đối đầu với những
tên lưu manh đầu đường xó chợ thì dư sức, nhưng nếu muốn đấu lại với
Lương Kinh Vĩ thì cũng cần phải xem xét.
“Được rồi, để tránh đánh thắng anh, đường đường là tiểu đoàn trưởng còn mặt mũi nào nữa chứ….em nhận phạt vậy..”
Tôi ha ha cười, dùng khả năng mồm mép vẫn hữu dụng.
Lương Kinh Vĩ cũng chỉ là đùa với tôi, cũng không thật sự coi tôi là đối thủ.
“Nhận phạt thì tốt, tối mai tại khách sạn Nam Thiên, cậu mời”
Khách sạn Nam Thiên vẫn là khách sạn số một của Nam Phương, sau này khi đánh
giá về cấp bậc thì nó thuộc top những khách sạn 3 sao của thành phố Nam
Phương này, dần dần lên 4 sao, rồi 5 sao. Trước sau vẫn đứng vào vị trí
dẫn đầu tại Nam Phương.
Lương Kinh Vĩ vừa mở miệng ra đã nhắc tới khách sạn cấp cao như thế này, xem ra là muốn “ Bạo chúa địa phương” đây.
Được, muốn bạo chúa thì bạo chúa, ai sợ ai chứ?
Tôi cười nói: “Tại sao lại là ngày mai, tối nay không được sao?”
“Hi hi, chiều nay và ngày mai, còn phải họp, chiều mai mới họp xong”
Tôi bĩu môi, giả bộ hơi giận nói: “Thì ra anh cũng không phải là chủ định đến thăm em, thật không phải là bạn bè..
Lương Kinh Vĩ lắc đầu, có chút hơi ái ngại.
Khách sạn Nam Thiên cũng mới xây dựng xong cách đây không lâu, có lẽ thời
gian cũng gần gần với thời gian khách sạn Thu Thủy khai trương, nghe nói đây là hạng mục hợp tác có cả vốn nước ngoài, có sự tham gia của các
quan lại.
Ngày hôm nay, tại khách sạn Nam Thiên này mấy người vợ
chồng Hắc Tử, vợ chồng Lương Kinh Vĩ, Lương Xảo, Phạm Thanh Linh và Tô
Kiến Trung cùng ngồi tại đây “Chúc thọ” bổn nha nội.
Bao nhiêu những giấc mơ thuần khiết Lương Kinh Vĩ đều mang đến đây rồi, thể diện này cũng thật quá lớn rồi.
Theo những lời anh ta nói với tôi, Hà Mộng Khiết này căn bản không thể tham
gia vào việc tụ tập như thế này, nghe nói là lần sinh nhật của tôi mới
là ngoại lệ. Xem ra mấy năm trước cô ấy đã trở về đại đội Thụ Phong cùng với Lương Kinh Vĩ, cho đó cô ta cũng đã để lại ấn tượng khá tốt với bổn nha nội. Tuy đường đường là đội trưởng quân đoàn tập thể, lại có thể
đến đây để chúc mừng tân sinh viên đại học của một thành phố nhỏ mới 17
tuổi ư?
Bổn nha nội tuy “Tự thấy rất cao”, cũng khó tránh nghiêng mình chào nữ quân nhân này, khó mà “Chân chó”
Cứ coi như cô ấy là thiên kim của quân trưởng quân đoàn tập thể, là chị
dâu của Lương Xảo, cũng đang để tôi “Thiết tiết”(kiềm chế bản thân thay
đổi những hành vi thường ngày). với Xảo Nhi, trong lòng tôi là cảm giác
hổ thẹn.
“Tiểu Tuấn, mấy năm không gặp, sắp thành người lớn rồi..”Hà Mộng Khiết cười bắt tay với tôi.
“Mấy năm không gặp, chị Mộng Khiết càng ngày càng thấy trẻ ra đó, xem ra
giống em gái của tôi hơn rồi? có bí quyết gì truyền lại cho Xảo Nhi
đi..”
Đối phó với những phụ nữ trẻ tuổi thế này, bổn nha nội lại
rất có kinh nghiệm, cứ khen ngợi hết lời, tuyệt nhiên không có ai là “Từ chối nhận” cả. hơn nữa tôi gọi là chị Mộng Khiết chứ không có gọi là
chị dâu, đây là cách gọi là cho người ta trẻ ra đôi phần.
Hà Mộng Khiết mỉm cười.
“Tiểu Tuấn mấy năm không gặp mà miệng lưỡi của cậu cũng ngày càng ngọt đấy.
Đáng tiếc, câu nói như vậy đã đặt không đúng chỗ rồi….Xảo Nhi nhà chúng
tôi xinh đẹp như vậy, có cô ấy ở đây, thế gian này còn có người hơn hay
sao?”
Câu nói này của Hà Mộng Khiết không phải là đối phó lại với câu nói của tôi, cô ta chọn cách kéo Xảo Nhi vào cuộc thì có thể thấy
là tuy chỉ có gặp một lần nhưng Hà Mộng Khiết cũng đã rất yêu quý rồi.
Xảo Nhi hiền lành, lại “Giỏi giang” như vậy, một mình kiếm được nhiều tiền
như vậy, trong gia đình quân nhân như họ hà thì đó thật sự là một người
tài giỏi rồi!
Khi đó phu nhân Hà cũng có chút lo lắng, sợ nhà họ Lương quá nghèo, sẽ liên lụy tới Lương Kinh Vĩ.
“Chị dâu, tặng cho chị này…”
Với chị dâu tài chí anh dũng thế này, Xảo Nhi cũng có chút bẽn lẽn lấy ra món quà.
“Cảm ơn em”
Hà Mộng Khiết cười nhận món qua từ tay của Xảo Nhi.
“Chị Mộng Khiết, nghe nói chị sắp tới, món quà này Xảo Nhi đã chọn đi chọn
lại tại cửa hàng Đại Phúc Châu Bảo đó, chị không mở ra xem à?”
Tôi cười nói.
Thật sự cũng không ngờ Hà Mộng Khiết sẽ đến, chẳng qua chị ta đến rồi thì
cũng phải đến chào hỏi, Xảo Nhi cũng đã bàn bạc với tôi, hai người cùng
dắt tay nhau cả ngày đến các cửa hàng nổi tiếng nhất của thành phố mới
chọn được chiếc nhẫn kim cương. Đương nhiên, chiếc dây chuyền của cô ấy
cũng do chính tay tôi đeo cho.
Ngày nhập học thứ hai, bổn nha
nội lại ngang nhiên dẫn bạn gái đi dạo phố, có lẽ đã để lại ấn tượng
không tốt rồi. Nhưng cũng chẳng sao cả, tôi không tin với khả năng tài
chính của mình lại không thể làm yên lòng cho các thầy giáo đại học
thanh hoa.
Điều này nhất đinh phải làm nếu như bổn nha nội muốn
sau này tham gia vào trận chiến quan trường, thì tốt nhất cần phải vào
đảng khi còn đang đi học, tuổi đảng càng lâu càng tốt. Nếu như có thể
tham gia vào hội cán bộ sinh viên, thì không có gì tốt hơn cả. Dù sao
Thanh Hoa cũng là trường trọng điểm của quốc gia, cán bộ sinh viên đương nhiên không thể xem nhẹ. Sau này có được đánh giá tôt trong học bạ thì
thật là một điều “Vô cùng huy hoàng”
Đã không muốn chăm chỉ đi học, lại muốn tiến bộ, ngoài khổng phương đệ ra, thì ai có thể có cái quyền uy này?’
Hà Mộng Khiết nghe thấy cửa hàng đại phúc bảo châu, thì vô cùng kinh ngạc. Cửa hàng này là chi nhánh của cửa hàng chính tại Hồng Kông, mấy năm
trước mới được lập một cái tại đây, sản phẩm đều rất tinh xảo, giá cả
đương nhiên là trên trời rồi.
Vừa mở ra đã trông thấy chiếc nhẫn
kim cương sáng lấp lánh, đương nhiên không khỏi kinh ngạc, chị ta chưa
kịp phản ứng gì thì,Phạm Thanh Linh đã ô lên một tiếng nho nhỏ.
“Á, đây thật sự là món quá rất đáng giá, tôi không thể nhận..”
Hà Mộng Khiết đóng hộp nhẫn lại, đưa cho Xảo Nhi.
Xảo Nhi hơi đỏ mặt, nói: “Chị dâu, đây là quà em tặng chị, tại sao không nhận?”
“Được, Xảo Nhi, tâm ý của em chị dâu xin nhận, chị hiện là quân nhân, bộ đội
có quy định…hơn nữa, chiếc nhẫn quý như thế này, chị cũng không thể đeo
được..”
Hà Mộng Khiết cười giải thích với Xảo Nhi.
“Chị
Mộng Khiết, quy tắc của bộ đội, là không nhận đồ của quần chúng nhân
dân, những điều này em cũng biết chút ít…nhưng đây là quà của Xảo Nhi
tặng chị, là thuộc quan hệ gia đình thân thiết không nằm trong phạm vi
này?”
Tôi cười nói.
Hà Mộng Khiết nói: “tiểu Tuấn, em có
thê nói, các em làm như vây là làm cho chị gặp sai lầm đó, chiếc nhẫn
đáng giá mấy ngàn tệ, chị lại ăn mặc như vậy, đâu có thể hợp để đeo nó
chứ?”
Điều này cũng có lý, tất cả đều cần phải phù hợp với trang
phục. nhẫn đeo cũng phải là nhẫn bình thường còn chiếc nhẫn đắt thế này
làm sao có thể được?tiền lương của chị ấy và Lương Kinh Vĩ đều không
cao.
“Cái này tôi không quản, chị xinh như vậy, nên đeo chiếc nhẫn đẹp như vậy..”
Không ngờ xỏa nhi cũng “Ngang ngược”, rồi cầm nhẫn ấn vào tay của chị dâu,
môi mím lại đến đỏ cả lên, với cái dáng vẻ “Chị không muốn nhận cũng
phải nhận”
Lương Kinh Vĩ cười nói: “Xảo Nhi cũng có ý tốt, chúng
ta cũng nên nhận đi, anh đã thắt lưng buộc bụng đến giờ để mua cho em
nhà hai tầng..’
Hà Mộng Khiết cười, cũng không tiếp tục từ chối
nữa, nhận món quà này, cười nói: “Nhìn em nói đáng thương như vậy, có
phải là thấy lấy em không nuôi nổi à?”
Mọi người đều cười lớn.
Rượu nhanh chóng được mang lên, tuy là đều gọi thức ăn mang phong vị tỉnh N, vị tanh của đồ hải sản thành phố Nam Phương, nhưng tay nghề của đầu bếp tại cửa hàng này rất giỏi làm những món ăn này rất thơm ngon hợp khẩu
vị của mọi người.
Khi mới bắt đầu, mọi người đều rất chú ý tới
việc tuân thủ các quy tắc, chúc rượu tôi. Bổn nha nội tửu lượng bây giờ
đương nhiên là rất tốt rồi, ba cốc hai chén “Rượu nhạt”, làm sao có thể
làm khó tôi được cơ chứ.
Chẳng qua mỗi lần bổn nha nội ngửa cổ
uống rượu thì Xảo Nhi lại tỏ ra lo lắng, một chén mới vào bụng, cô ấy đã vội vàng gắp thức ăn cho tôi, rồi nói nhỏ nhắc nhở tôi uống ít thôi.
Tình tiết này không tránh được con mắt của Hà Mộng Khiết, cho nên chị ta
cũng có chút nghi ngờ. Tuổi của tôi và Xảo Nhi cách khá xa nhau, chị ấy
cũng biết. Nhìn cảnh này, thì đã biết Xảo Nhi đã có tình cảm với tôi, có cố che giấu cũng chẳng có tác dụng gì. Kì thực suy nghĩ kĩ lưỡng, tôi
mới đến học tại thành phố Nam Phương này, Xảo Nhi liền không do dự mà
kết thúc ngay công việc buôn bán tại Bảo Châu, chuyển ngay đến đây, nhìn lại tình tiết này, không phải là rõ ràng là có tình cảm là gì nữa?
Việc này không tiện nói trên bàn rượu, chỉ có thể đợi đến khi về nhà hỏi Lương Kinh Vĩ rốt cuộc là thế nào?