Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cả kinh, nghĩ tới có biện pháp nào có thể né
tránh được Ngu Hành không, nếu không thì nàng sợ bị Ngu Hành phát hiện
ra. Nhưng lúc nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị Tiểu Lâm Tử kéo đi ra ngoài, chỉ kịp tay ra hiệu với trong phòng, để Diễm Nhất bọn họ ở lại
chỗ này. Nếu bọn họ đi theo nàng ra ngoài, khẳng định sẽ bị Ngu Hành
phát hiện. Nếu một mình nàng, nàng còn có thể tùy cơ ứng biến.
"Tiểu Lâm Tử, sao Thiên Tôn đại nhân lại tới đây vậy? Chúng ta đi làm cái gì
à?" Độc Cô Thiên Diệp bị lôi kéo chạy về phía trước, hỏi Tiểu Lâm Tử.
"Thường cách một đoạn thời gian Thiên Tôn đại nhân sẽ đến cấm địa một lần, mỗi
lần đến thì mọi người trong đội tuần tra chúng ta phải đi điều tra phụ
cận cấm địa một lần trước, nếú để người khác nhân cơ hội này mà trộn lẫn vào, hoặc là để Thiên Tôn đại nhân phát hiện có người xâm nhập vào cấm
địa, tất cả mọi người trong đội tuần tra chúng ta đều xong rồi! Thiên
Diệp, trước tiên chúng ta đừng nói nữa, chạy nhanh đi." Tiểu Lâm Tử nói
xong, lôi kéo Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu chạy như điên.
Đến lúc
Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Lâm Tử đi vào cấm địa, mọi người trong đội
tuần tra không sai biệt lắm đều đã đến đông đủ, đội trưởng tuần tra hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái, nói: "Thiên Tôn đại nhân đã tới
rất nhiều lần, quy củ này ta cũng không cần nói nữa rồi. Hiện tại ta an
bài cho mỗi người khu vực phụ trách. Ngươi, đi khu ngũ phía Đông. Ngươi, đi khu tứ phía Đông. Ngươi, ..." Đội trưởng phân cho mỗi người một khu
vực, sau khi đã phân chia xong xuôi cho tất cả mọi người liền phất phất
tay, làm cho mọi người mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Độc Cô Thiên Diệp bị an bài ở khu vực cách cửa cấm địa cửa cũng không phải
quá xa, nàng đi theo mọi người cùng đi về phía khu vực mà mình phụ
trách, đang lo lắng cách cửa vào cấm địa gần quá có thể bị Ngu Hành phát hiện ra không, chợt nghe thấy một nam tử bên cạnh đang oán hận mình bị
phân tới chỗ quá xa.
"Nhị Lăng, có vẻ ngươi thực bất mãn về khu
vục mình phụ trách?" Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên cạnh người kia, nói.
Nàng vừa mới nghe được hình như là hắn bị phái đến khu vực xa nhất.
Nhị Lăng nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Lần này ta không có cơ hội gì
rồi, chỗ ngươi phụ trách cũng không tệ lắm, ngươi phải nắm chắc cơ hội!"
"Cơ hội? Cơ hội gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Nhị Lăng nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp mới đến mấy tháng, không hiểu rõ tình
huống nơi này, hảo tâm nhắc nhở: "Thiên Tôn đại nhân đã tới đây nhiều
lần, mỗi lần lúc hắn đến đều lựa chọn một nhóm người từ trong đội tuần
tra chúng ta. Vị trí kia của ngươi cách Thiên Tôn đại nhân tương đối
gần, ngươi phải biểu hiện thật tốt, nếu được Thiên Tôn đại nhân phát
hiện ra thì sau này có thể lên như diều gặp gió."
Độc Cô Thiên
Diệp lắc đầu, nói: "Ta chỉ nghĩ muốn ở trong Tông Môn học tập kỹ thuật
luyện khí thật tốt, đối với cái khác ta cũng không có ý nghĩ gì. Nếu ta
được Thiên Tôn đại nhân nhìn trúng, ta còn không muốn đi đâu!"
"Thật sự?" Nhị Lăng vui sướng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tỷ lệ khu vực kia của ngươi được lựa chọn rất lớn! Bởi vì nghe nói đúng lúc là ở chỗ con
đường kia của ngươi. Lần trước chính là chỗ người kia được lựa chọn!"
"Thật vậy sao?" Độc Cô Thiên Diệp biểu hiện ra biểu tình kinh ngạc thích hợp, sau đó thở dài, nói: "Không biết được lựa chọn thì có thể nói không đi
được không."
Nhị Lăng ngây ngốc nhìn Độc Cô Thiên Diệp, đột nhiên con ngươi chuyển động, nói: "Đương nhiên không thể! Được lựa chọn thì
nhất định phải đi, bằng không sẽ làm cho Thiên Tôn mất hứng, chết không
toàn mạng! Nếu ngươi thật sự không muốn được lựa chọn, ừm, như vậy đi,
xem trên việc chúng ta sinh hoạt cùng nhau lâu như vậy, ta và ngươi đổi
đi, ngươi đi chỗ ta, ta ở chỗ ngươi, như vậy ngươi liền không cần lo
lắng được tuyển chọn phải không?"
Độc Cô Thiên Diệp giả vờ do dự một chút, nói: "Như vậy có thể chứ? Nếu bị đội trưởng biết, có xử phạt chúng ta không?"
"Việc này không sao đâu, trước kia cũng có người đổi vị trí. Đội trưởng biết
cũng không nói cái gì." Nhị Lăng nói, "Nếu xảy ra vấn đề, ta gánh chịu
thay ngươi, thế nào?"
"Thật sự?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Nhị Lăng vỗ vỗ ngực, nói: "Đương nhiên! Ai cho ngươi là nữ nhân duy nhất
trong đội chúng ta chứ, chúng ta không chiếu cố ngươi thì chiếu cố ai,
đúng không?"
Độc Cô Thiên Diệp lại nghĩ nghĩ, lúc đến khu vực
mình phụ trách, nói: "Vậy được rồi, vậy ngươi ở tại chỗ này đi, ta đi
chỗ ngươi, ngươi ở chỗ nào?"
Trong mắt Nhị Lăng hiện lên ý cười thực hiện được, chỉ vào phía sau núi, nói: "Chỗ ta ở tuốt phía sau, phía sau núi."
"Ngạch, xa vậy!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nhị Lăng sợ Độc Cô Thiên Diệp đổi ý, nói: "Không có xa đâu, ngươi cũng đã
đáp ứng đổi với ta, ngươi sẽ không muốn đổi ý chứ? !" Nói xong hắn còn
nhìn nhìn những người khác, ý tứ là người khác đều thấy, ngươi không thể đổi ý!
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Vậy được rồi, ngươi ở chỗ này, ta đi chỗ ngươi. Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi cần phải chịu
trách nhiệm thay ta đó!"
"Nhất định nhất định!" Nhị Lăng cười nói, "Ngươi mau đi đi, nơi đó hơi xa, không nhanh một chút thì sẽ không kịp!"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, cùng những người khác tiếp tục đi về phía
trước. Tiểu Lâm Tử đi đến, nói: "Vị trí của ngươi tốt như vậy, vì sao
lại đổi với người khác? Ngươi ở chỗ đó có lẽ sẽ có cơ hội rời khỏi nơi
này!"
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Cơ hội như vậy ta cũng
không muốn." Sau đó nàng tới gần Tiểu Lâm Tử, nói: "Ta nghe nói tính
tình của Thiên Tôn đại nhân kia rất táo bạo, gần vua như gần cọp! Nếu ta được tuyển chọn rời đi, lại không làm tốt, chết như thế nào ta cũng
không biết!"
Tiểu Lâm Tử nghĩ nghĩ, cũng hiểu được là có chuyện
như vậy. Tuy rằng hắn luôn ở trong đội tuần tra, nhưng lúc trở về đội
vẫn nghe nói không ít loại chuyện tình, so với cái mạng nhỏ của mình,
tiền đồ gì gì đó sẽ không còn quan trọng vậy nữa! Khu vực hắn phụ trách ở ngay bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, rất nhanh liền đi tới, hắn nói với Độc Cô Thiên Diệp một câu: "Hết thảy cẩn thận!" Nhìn Độc Cô Thiên Diệp một
mình đi về phía sau núi, lắc đầu thở dài.
Rõ ràng là cô nương nhỏ như vậy, thế nhưng lại nghĩ nhìn thấu đáo thế sự như vậy, chắc hẳn trước kia cũng từng chịu khổ.
Độc Cô Thiên Diệp tạm biệt Tiểu Lâm Tử, không nói chuyện với những người
khác nữa, bước nhanh về phía sau núi. Nàng sợ đi chậm, Ngu Hành đã tới
rồi. Lúc nàng vừa mới qua chỗ rẽ, Giản Phong Hành và Giản Ước Chi mang
theo một đám người xuất hiện rồi.
Giản Ước Chi nhìn nhìn đại môn
cấm địa, không nhìn thấy bóng dáng của Độc Cô Thiên Diệp, tiếp theo
hướng bốn phía nhìn nhìn, cũng không có. Chắc hẳn lại bị người khi dễ,
an bài nàng đến chỗ xa nhất rồi.
Nhưng hắn biết Độc Cô Thiên Diệp không thích trường hợp như vậy, an bài như vậy có lẽ có cùng một ít tâm ý với hắn, vì thế thu tâm tư của mình lại, an phận đứng phía sau Giản
Phong Hành.
Đinh như đứng ở phía sau, vẫn luôn chú ý tới nhất cử
nhất động của Giản Ước Chi. Thấy hắn vừa tới liền tìm kiếm Độc Cô Thiên
Diệp khắp nơi, nàng hận nghiến răng nghiến lợi. Sau khi thương thế của
nàng lành vốn muốn giết chết Độc Cô Thiên Diệp, nhưng tạm thời bị phái
ra ngoài, hai ngày trước mới trở về. Nàng để cho Đinh Lị xúi giục người
trong đội tuần tra đi làm phiền Độc Cô Thiên Diệp, thậm chí là tìm cơ
hội cường bạo nàng. Nàng đồng ý chỉ cần ai hãm hại được Độc Cô Thiên
Diệp, nàng liền mang người đó ra khỏi đội tuần tra. Nhưng đám phế vật
kia, chẳng những không thành công, ngược lại còn bị biến thành không
phải sinh bệnh thì là trúng độc.
"Đồ vô dụng!" Đinh Như nhìn người trong đội tuần tra đứng thẳng tắp ở trạm nghỉ cấm địa, trong lòng mắng thầm.
Nàng nhìn theo ánh mắt của Giản Ước Chi, không thấy bóng dáng của Độc Cô
Thiên Diệp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nếu Độc Cô Thiên Diệp được
Thiên Tôn đại nhân nhìn trúng, mang nàng đi, nếu còn muốn đối phó nàng
thì vốn không có cơ hội nữa! Nàng có cừu hận với Độc Cô Thiên Diệp,
không rút gân lột da, uống máu ăn thịt nàng là không thể tiêu trừ!
Đội trưởng tuần tra tiến lên hành lễ với Giản Phong Hành và mười người
trưởng lão, sau đó nói: "Tông chủ đại nhân, ta đã muốn phái người phòng
thủ ở mỗi một chỗ của cấm địa, cam đoan ngay cả một con ruồi cũng không
thể bay vào!"
Giản Phong Hành nhìn người đội tuần tra hai bên cấm địa, gật gật đầu, nói: "Vẫn phải để cho bọn họ cẩn thận một chút, nếu
xảy ra chuyện gì, Thiên Tôn đại nhân trách tội xuống, ngươi và người đội tuần tra ngay cả có mười cái đầu cũng không đảm đương nổi!"
"Dạ, thuộc hạ hiểu được!" Đội trưởng tuần tra nói xong lại đi xuống căn dặn
người ở phụ cận một lần nữa. Lúc thấy Nhị Lăng ở khu vực Độc Cô Thiên
Diệp phụ trách cũng không nói gì thêm. Chỉ cần có người phòng thủ cấm
địa thật tốt cho hắn, là ai ở chỗ này cũng không quan trọng!
"Các ngươi đều phải giám sát chặt chẽ cho ta, nếu để cho ai đó đi vào, các
ngươi chờ bị lột da đi!" Đội trưởng tuần tra nói xong, đứng ở cửa cấm
địa.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Ngu Hành và Cung Sử xuất
hiện ở trên không khu cấm địa, Giản Phong Hành mang theo mọi người Tông
Môn quỳ xuống.
"Cung nghênh Thiên Tôn đại nhân!" Giọng nói đồng
đều vang lên ở cấm địa, làm cho Độc Cô Thiên Diệp phía sau núi biết Ngu
Hành đã tới.
"Đứng lên đi!" Ngu Hành phất phất tay, Giản Phong Hành liền dẫn mọi người đứng lên.
Ngu Hành rơi xuống trước đại môn cấm địa, Giản Phong Hành nghênh đón, nói:
"Thiên Tôn đại nhân, hết thảy đã chuẩn bị tốt! Bất cứ lúc nào cũng có
thể đi vào."
Ngu Hành gật gật đầu, nói: "Được." Ánh mắt lướt qua
Giản Ước Chi, chuẩn bị xoay người, thân thể dừng lại một chút, hỏi: "Ước Chi, nghe nói ngươi gặp Hạ Hầu Thanh Đế, hai đại thiên tài gặp nhau,
cảm giác thế nào?"
Giản Ước Chi hướng về phía Ngu Hành, lễ phép
nói: "Tạ Thiên Tôn đại nhân quan tâm, kỹ thuật luyện đan của Hạ Hầu
Thanh Đế rất tốt, nhưng hắn luyện đan, ta luyện khí, chúng ta mỗi người
một sở trường riêng, ta cũng không thấy kém hắn!"
Ngu Hành nghe
được lời nói của Giản Ước Chi, cười ha ha, nói: "Không sai, có tự tin!
Ta chờ ngươi đột phá tới mức độ cao nhất mà tổ tiên ngươi đã đạt tới!"
"Ước Chi sẽ cố gắng hết sức!" Giản Ước Chi đáp.
"Nghe nói ngươi còn đi Luyện Đan Sư Tông Môn, nơi đó thế nào?" Ngu Hành tiếp tục hỏi.
Giản Ước Chi suy nghĩ một chút, nói: "Ta không thích nơi đó, nơi đó không có tốt như Luyện Khí Sư Tông Môn chúng ta!"
Ngu Hành cười, không tiếp tục hỏi Giản Ước Chi nữa, nói với Giản Phong Hành: "Chúng ta đi vào thôi."
Mọi người thối lui sang một bên, Giản Phong Hành đánh ra hai đạo linh lực
về phía đại môn, vừa vặn đánh vào hai cái hõm giữa cửa, sau khi linh lực rót vào hết thì toàn bộ cấm địa đột nhiên hiện ra một đạo kết giới, kết giới này vây toàn bộ cấm địa lại, dưới ánh mặt trời lóe ra một tầng lại một tầng quang mang.
Độc Cô Thiên Diệp ở phía sau núi, đang nghĩ có nên vào trong Luyện Yêu Hồ trốn một lát hay không, để tránh bị Ngu
Hành phát hiện, lúc nàng đang do dự, cấm địa đột nhiên hiện ra kết giới, chỉ chốc lát sau, kết giới dần dần biến mất.
"Kết giới?" Độc Cô
Thiên Diệp không nghĩ tới cấm địa lại có gì gì đó. Trước đó nàng đã bay
qua toàn bộ Tông Môn, cũng không điều tra rõ được lúc ấy vì sao Sa Hồng
Phi phản bội Tông Môn. Nghĩ tới lúc hắn rời khỏi đội tuần tra từng nói
với Tiểu Lâm Tử, dự định lúc nào đó sẽ đi vào cấm địa nhìn xem. Cũng may là nàng còn chưa hành động, nếu nàng tự tiện xông vào cấm địa, nhất
định sẽ bị phát hiện.
Đột nhiên trong không khí truyền đến một trận dao động, Diễm Nhất xuất hiện trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
"Diễm Nhất, sao ngươi lại tới đây?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Diễm Nhất, nhỏ
giọng nói. Nàng nhìn nhìn bốn phía, xác định không có những người khác,
mang theo Diễm Nhất, lắc mình vào Luyện Yêu Hồ. Sau khi đi vào, nàng mới nói: "Ta không phải ra dấu cho các ngươi ở lại chỗ đội tuần tra sao?
Sao ngươi lại tới đây? Ngu Hành vừa mới đến, ngươi đi ra như vậy, nếu bị hắn phát hiện thì làm sao bây giờ?"
Diễm Nhất có thể cảm giác
được sự lo lắng trong lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nữ chủ nhân,
chúng ta tra được manh mối quan trọng."
"Manh mối gì? Sa Hồng Phi?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Diễm Nhất gật gật đầu, lấy ra thư tín mà Diễm Tự Quân vừa mới truyền đến.
Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy nhìn nhìn, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
"Đinh Lị lại là nữ nhi của Sa Hồng Phi? !" Độc Cô Thiên Diệp nghĩ tới mấy
tháng nay bị quấy rầy, biết hết thảy đều là do nha hoàn bên người Đinh
Như giở trò quỷ, chẳng qua mỗi lần đều bị mình hóa giải. Lúc đầu nàng
còn tưởng là vì Đinh Như thích Giản Ước Chi, nàng mới như thế, hiện tại
xem ra không chỉ là vì thế, giết chết chính mình, khơi mào cừu hận giữa
Giản Ước Chi và Giản Phong Hành còn có Tông Môn mới là thật sự mục đích!
Nàng tiếp tục nhìn xuống, sau khi xem hết thư tín, trầm mặc.
Như nàng suy nghĩ, Đinh Lị này quả thật là vì trả thù Tông Môn, muốn Tông
Môn đảo loạn mới đối phó mình. Khó trách nàng cảm thấy Đinh Lị này có
cừu hận khó hiểu với mình, hóa ra là chẳng qua mình bị liên lụy vào!
Nguyên danh của Đinh Lị là Sa Lị, là nữ nhi của Sa Hồng Phi sau khi chạy trốn khỏi Tông Môn sinh ra.
Lúc trước Sa Hồng Phi phát hiện ra gì đó ở trong Tông Môn, sau đó trước khi Giản Phong Hành bọn họ phát hiện ra thì chạy trốn khỏi Tông Môn, trong
vài năm Tông Môn vẫn luôn chơi trò mèo vờn chuột. Trong một lần sau khi
đột phá vòng vây thì bị thương nặng, hắn được một nữ tử cứu, hai người
nảy sinh tình cảm. Sa Hồng Phi biết mình sớm hay muộn cũng bị Tông Môn
bắt được, liền sinh ra ý rời đi. Không biết làm sao mà nàng kia tình
thâm, nguyện ý cùng hắn, làm cho hắn không nhẫn tâm rời khỏi, đành phải
mang theo nàng trốn đi. Đoạn thời gian kia hình như Tông Môn phát sinh
chuyện gì đó, cũng không có người đuổi giết bọn hắn, hai người ở cùng
một chỗ, cùng trải qua một đoạn thời gian hạnh phúc. Sau đó không lâu
sau, nữ tử phát hiện mình mang thai, vì suy nghĩ cho đứa bé trong bụng,
Sa Hồng Phi tạm thời rời khỏi nữ tử, dấu nàng rồi rời khỏi một mình, về
sau chưa từng xuất hiện nữa.
Sau khi mang thai mười tháng, nàng
kia sinh hạ nữ nhi, chính là Sa Lị hiện tại. Lúc nàng nuôi dưỡng Sa Lị
đến mấy tuổi thì qua đời, trước khi chết nàng nói tất cả về Sa Hồng Phi
cho Sa Lị. Sa Lị mấy tuổi chịu rất nhiều khổ, cơ duyên xảo hợp mà đến
Đinh gia, làm nha hoàn của Đinh Như.
Bởi vì chịu rất nhiều khổ,
cho nên ở trong lòng Sa Lị vẫn cho rằng nếu không bởi vì Luyện Khí Sư
Tông Môn, nàng vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng nàng lại thành một
cô nhi, bây giờ còn thành nha hoàn, cho nên nàng hận Tông Môn, hận Giản
Phong Hành! Biết được Đinh Như vào Luyện Khí Sư Tông Môn, nàng liền lấy
lý do phải chăm sóc cho Đinh Như để cùng đi vào. Trong mấy năm ở Tông
Môn nàng làm ra không ít chuyện, nhưng đều dùng những nữ nhân ghen tị
bên cạnh Giản Ước Chi để làm lý do lừa dối cho qua.
"Nếu Đinh Lị là nữ nhi của Sa Hồng Phi, vậy nàng có biết chuyện Kim Linh Châu không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Chúng ta bắt nàng lại, dùng tất cả phương pháp thẩm vấn, nàng đều nói không
có Kim Linh Châu. Lúc trước Tông Môn nói Sa Hồng Phi trộm Kim Linh Châu
phản bội Tông Môn hoàn toàn chính là một cái cớ. Cho nên thuộc hạ nghĩ
có lẽ lúc trước lúc Sa Hồng Phi cũng không mang theo Kim Linh Châu. Mà
là vì chuyện khác mới rời đi." Diễm Nhất đáp.
Độc Cô Thiên Diệp
nhìn tờ giấy, trầm tư trong chốc lát, nói: "Tiểu Lâm Tử nói trước khi Sa Hồng Phi rời khỏi đội tuần tra thì nói với hắn hãy an phận tuần tra,
không thể có bất luận lòng hiếu kỳ nào, có cơ hội thì nhất định phải rời khỏi nơi này. Có lẽ là hắn đi vào cấm địa, sau đó phát hiện gì đó, mới
có thể mà bắt buộc phải rời đi."
"Vậy Kim Linh Châu ở trong Luyện Khí Sư Tông Môn?" Diễm Nhất hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Mấy tháng nay ta đã đảo qua khắp nơi
trong Tông Môn, Hỏa Linh Châu bọn họ không cảm giác được hơi thở của Kim Linh Châu, nếu Kim Linh Châu ở trong Tông Môn, Hỏa Linh Châu chúng nó
sẽ không thể không biết. Có lẽ trước đây Tông Môn đã mất đi Kim Linh
Châu, lúc Sa Hồng Phi rời khỏi vừa vặn trở thành một cái cớ."
"Chúng ta đây không phải là lại chặt đứt manh mối sao?"
Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cũng hơi trầm thấp, nếu thật sự có lẽ là mất đi
Kim Linh Châu, vậy nếu bọn họ còn muốn tìm, ngay cả một chút manh mối
cũng không có.
Lúc này, các Linh Châu vẫn im lặng đột nhiên xao động lên, Độc Cô Thiên Diệp lấy Hỏa Linh Châu ra, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hỏa Linh Châu hóa thành hình người, nói: "Cảm giác được hơi thở của Tiểu Kim!"
Độc Cô Thiên Diệp kích động hỏi: "Thật vậy sao?"
Hỏa Linh Châu gật gật đầu, nói: "Ngay tại bên trong cấm địa, trước kia có
kết giới bao vây, cho nên chúng ta mới không cảm thấy được hơi thở của
nó, hiện tại kết giới biến mất, hơi thở của nó liền truyền ra đây. Nhưng ta cảm giác được hơi thở của nó trở nên yếu, hiện tại hẳn là nó rất
nguy hiểm."
Cấm địa vẫn có kết giới luôn ngăn cách bên trong và
bên ngoài, cho nên hơi thở của Kim Linh Châu không truyền ra được, Ngu
Hành muốn đi vào trong cấm địa, mở kết giới ra, Hỏa Linh Châu mới có thể phát hiện ra nó. Hóa ra trong mấy tháng này, nàng cách Kim Linh Châu
lại gần như vậy!
Độc Cô Thiên Diệp thông qua Đô Đô nhìn nhìn bên
ngoài, tường vây cao cao, đột nhiên mở miệng nói: "Ta muốn đi vào bên
trong cấm địa!"
"Nữ chủ nhân, tuyệt đối không thể! Hiện tại Ngu
Hành ở bên trong, nếu ngươi đi vào mà bị hắn phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nếu muốn đi, vậy để thủ hạ đi." Phản ứng đầu tiên
của Diễm Nhất đó là khuyên can nàng. Nếu bọn họ đã chấp nhận thân phận
nữ chủ nhân của nàng từ đáy lòng, vậy an nguy của nàng cũng chính là
điều bọn họ để ý. Hắn không thể trơ mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp rơi vào
tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói:
"Ngươi đi cũng nguy hiểm như vậy, hiện tại Ngu Hành đang giằng co với
Tiêu, có thể diệt trừ thế lực của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Hơn nữa ta có Hỏa Linh Châu, cấm địa lớn như vậy, có chúng nó ta có thể trực tiếp đi tìm nó. Ngu Hành tới không thể chỉ có một mình hắn, đội
quân của hắn có lẽ ở ngay bên ngoài, cho nên hiện tại ngươi cũng đừng
trở về chỗ đội tuần tra nữa. Nếu đã tìm được Kim Linh Châu, lát nữa đi
ra ngoài rồi gửi tín hiệu cho những người khác, để bọn họ về trước chỗ
Tiêu đợi lệnh. Chỗ này của ta không cần bọn họ. Sau đó ngươi liền ở lại
trong này một lát, chờ ta đi ra ngoài, ngươi lại trở về."
Diễm Nhất biết Độc Cô Thiên Diệp nói có đạo lý, cuối cùng chỉ phải gật đầu đồng ý.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn tường vây bên ngoài, trong lòng có chút khẩn trương. Không biết lúc này đây, có phải nàng và Ngu Hành sẽ chính diện đụng
phải...