Những người đó nhìn mình đột nhiên thay đổi một chỗ khác, núi xanh nước
trong, còn tưởng rằng mình lạc vào tiên cảnh, nghe thấy lời nói của Độc
Cô Thiên Diệp, lại cảm thất sát khí nồng đậm.
"Nơi này là lĩnh
vực của ngươi? !" Người đi đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói. Hắn chưa từng thấy ai có lĩnh vực như vậy, giống như thế giới bình thường. Cũng không thấy lĩnh vực của ai có thể cất chứa nhiều cao thủ như vậy ở trong còn
không hỏng mất !
"Đúng vậy." Độc Cô Thiên Diệp ôm Băng Tinh, nói, "Sau khi dung hợp lĩnh vực thì các ngươi là nhóm người đầu tiên vào,
hoan nghênh thể nghiệm tử vong chi lữ không giống người thường!"
"Hừ, ngươi còn có lực lượng phản kích?" Người đi đầu khinh miệt nhìn Độc Cô
Thiên Diệp, hắn không tin bọn họ nhiều người như vậy còn đánh không lại
một nữ nhân nho nhỏ như nàng!
"Phải không? Vậy chúng ta thử xem." Độc Cô Thiên Diệp phi giữa không trung, nhìn người phía dưới, nói: "Oa
nhi, ngươi đi giải quyết những người thực lực thấp một chút, chúng ta
tập trung đối phó mấy người thực lực mạnh."
Oa nhi cầm lấy quần áo trước ngực Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Người ta sẽ không."
Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp trầm xuống, nói: "Xem ra ngươi thật sự không
thích hợp đi theo ta. Vẫn là băng tâm của ta tốt, haizz... Còn nói muốn
đánh người xấu cho ta nữa, sau này ta sẽ không tin tưởng lời nói của
ngươi!"
"Được rồi, ta đi thử xem, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi phải cứu ta nha!" Băng Tinh nhìn Độc Cô Thiên Diệp, xác nhận.
Độc Cô Thiên Diệp lười phí võ mồm với hắn, trực tiếp ném hắn qua giống như
vừa rồi, đồng thời ý niệm vừa động, lĩnh vực vốn bình tĩnh sống lên, dây bay lượn, hoa rơi đầy trời, lá cây, giọt nước mưa và hỏa diễm hình
thành vô số con rồng công kích bọn họ, những người cấp bậc thấp một chút bị liên tiếp công kích làm cho chân tay luống cuống, khi không có chú ý tới thì bị Băng Tinh đông thành băng, hồn bay về trời.
"Lĩnh vực này thật kì lạ, cư nhiên có bốn loại thuộc tính thủy hỏa mộc thổ!"
Người đi đầu thấy người của mình ở trong này không có lực chống đỡ, sau
khi hóa giải công kích xung quanh mình thì công kích Độc Cô Thiên Diệp.
Chỉ cần giết nàng, lĩnh vực này tự nhiên phá.
Độc Cô Thiên Diệp
nhìn người đi đầu đánh úp lại mình, linh lực trên tay ngưng tụ, nghênh
diện công tới hắn, linh lực hai bên ở không trung gặp nhau, phát ra va
chạm mãnh liệt.
"Ngươi cư nhiên là tôn cấp? !" Người đi đầu vẻ
mặt không dám tin nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không phải nói cấp bậc nàng
không cao sao, giờ làm sao có thể?
"Như ngươi chứng kiến!" Độc Cô Thiên Diệp nói ra đáp án đả kích người.
"Khó trách lĩnh vực của ngươi cất chứa nhiều người như vậy cũng không hỏng
mất, bởi vì cấp bậc của ngươi vốn cao hơn bọn họ!" Người đi đầu nói.
"Các ngươi muốn giết ta, còn không biết rõ thực lực của ta! Ta nên nói các
ngươi ngu xuẩn hay là tự tin đây ?" Độc Cô Thiên Diệp ôm Băng Tinh chạy
về đến, khuôn mặt tươi cười trong suốt nói.
"Là ngươi rất tự tin !" Đi đầu nhân cười lạnh.
Cho dù Độc Cô Thiên Diệp là tôn các, cho dù giờ bọn họ ở trong lĩnh vực kì
lạ của nàng, người đi đầu vẫn không biết là nàng có uy hiếp gì như cũ,
hắn là tôn vương trung cấp, lợi hại hơn Độc Cô Thiên Diệp tôn vương sơ
cấp không biết bao nhiêu. Phải biết rằng, đến cấp bậc này của bọn họ,
cho dù chênh lệch một cấp nhỏ, thực lực đã khác một trời!
"Chúng
ta đây thử xem đi!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, điều động tất cả lực
lượng trong lĩnh vực, hơn nữa vừa nãy Băng Tinh thương tổn bọn họ, những người thực lực thấp một chút toàn bộ bị tiêu diệt, chỉ còn lại đã ngoài tôn cấp.
Người đi đầu thấy Độc Cô Thiên Diệp dùng thời gian ngắn như vậy đã giết thuộc hạ của mình chỉ còn lại có tôn cấp, biết không
thể lại xem thường Độc Cô Thiên Diệp, tay phỉa vung lên, tất cả mọi
người kêu khế ước thú của mình ra, bao vây Độc Cô Thiên Diệp.
"Có thể làm cho chúng ta gọi tất cả linh thú ra ngoài, ngươi cũng coi như
có bản lĩnh! Lần này xem ngươi trốn như thế!" Người đi đầu nói. Linh thú của bọn họ đều là thần linh thú cao cấp hoặc là thần tôn thú, hơn mười
con tổ hợp cùng một chỗ, lực lượng đã vô cùng mạnh mẽ.
Độc Cô Thiên Diệp cười nhạo, nói: "Chỉ các ngươi mới có linh thú sao? Đồng bọn của ta, đi ra chiến đấu !"
Độc Cô Thiên Diệp gọi tất cả khế ước thú của mình ra, Chu Tước, Thanh Long, Thần Hống, Thanh Loan, Cửu Vĩ Hồ và các linh thú huyết mạch cao cấp làm cho bọn họ hung hăng hoảng sợ, Độc Cô Thiên Diệp một người có số lượng
khế ước thú cũng va chạm tâm linh bọn họ thật sâu. Nếu không phải đối
phương là người mình muốn giết, hắn nhất định phải cảm thán một câu rất
con mẹ nó biến thái!
Đáng tiếc giờ hắn chẳng những sẽ không cảm
thán, hơn nữa tự tin vừa rồi cũng không thấy, trong mắt lần đầu tiên
xuất hiện lo lắng và che dấu khủng hoảng!
"Là những người này khi dễ chủ nhân chúng ta?" Tiểu Ngân nhìn người đi đầu và linh thú của bọn họ, nói.
"Người khi dễ chủ nhân chúng ta chỉ có một kết cục!" Tiểu Cửu dung ánh mắt nhìn người chết nhìn bọn họ.
Tiểu Bạch Cầu ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, tiếng rống kia làm cho
tất cả mọi người nhíu mày, người của Ngu Hành cảm thấy mình hơi thở của
mình khó khăn, hô hấp rất khó.
"Cầu Cầu, ngươi công kích không
khác biệt như vậy sẽ làm chúng ta bị thương !" Tiểu Cửu dùng một cái
đuôi ở đánh một chút trên người Tiểu Bạch Cầu nói.
"A? Ta sai lầm rồi, lần sau ta sẽ không." Tiểu Bạch Cầu ngoan ngoãn trả lời.
"Tỷ tỷ, chúng ta có thể đánh nhau chưa?" Lam Nguyệt nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp ôm Băng Tinh, nói: "Xem bọn họ là đối phó địch nhân thế
nào, nếu ngươi không học được, ta sẽ nhốt ngươi lại, biết chưa?"
Cái đầu nhỏ của Băng Tinh gật như con gà con mổ thóc, sợ mình chậm sẽ bị
nàng nhốt lại. Ở trong lòng nó, Độc Cô Thiên Diệp là một người gian trá
hung ác, tùy thời sẽ lấy mạng nhỏ mình thật vất vả có được!
Người đi đầu vẫy tay, bọn họ dẫn đầu công kích bọn tiểu Hỏa họ, tính tiên hạ thủ vi cường.
Bọn Tiểu Ngân họ từ sau chuyện Ngô Đồng Lâm chưa được động thủ lần nào, mặc dù đánh nhau trong Luyện Yêu Hồ, có cũng chỉ là huấn luyện, căn bản
không có khoái cảm chém giết chân chính, giờ có những người này cho bọn
họ phát tiết áp lực lâu như vậy **, một đám đều hưng phấn không thôi,
nhắm đối thủ công kích đi lên.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn sức chiến
đấu hiện tại của bọn họ, vừa lòng gật gật đầu, dùng lực lượng lĩnh vực,
làm cho mọi người không thể bay trên không, không thể đứng trên đất, vừa chiến đấu với bọn tiểu Hỏa đồng thời còn phải phòng bị Độc Cô Thiên
Diệp đánh lén. Rất nhanh, những người chặn giết nàng và khế ước thú của
bọn họ toàn bộ đều bị đánh rơi xuống, bùn đất hình thành nhà gian, nhốt
bọn họ bên trong.
"Tiếp theo cho các ngươi nếm thử uy lực luyện
ngục chi hỏa. Có thể hôi phi yên diệt ở đây, các ngươi cũng rất vinh
hạnh !" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, vung tay lên, dưới đất đột nhiên
toát ra ngọn lửa mấy trượng cao, cuốn nhà giam vào, tiếp theo bên trong
truyền ra tiếng cách cách. Chỉ một lát sau, khi hỏa diễm thối lui, thổ
lao vừa nãy và người nhốt bên trong đều không còn, trên đất lại phủ cỏ
xanh mát mẻ.
Chiến đấu chấm dứt, bọn tiểu Hỏa hóa thành hình người, đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp.
"Tỷ tỷ, lĩnh vực này quá lợi hại !" Lam Nguyệt cảm thán nói, "Thuộc tính gì cũng có, mặc kệ đối phương là thuộc tính gì, đều có thể khắc chế đến
bọn họ!"
Vừa nãy bọn họ liền phát hiện, đối với đối thủ khác
nhau, Độc Cô Thiên Diệp dùng thuộc tính khác nhau, vừa vặn khắc chế bọn
họ gắt gao.
"Ngươi làm không tệ!" Phù Thương nhìn Độc Cô Thiên Diệp, khen ngợi nói.
Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, nói: "Giờ ta muốn đi Thiên Linh giới, nơi đó
là địa bàn của Ngu Hành, cho nên còn phải ủy khuất các ngươi ngốc trong
Luyện Yêu Hồ."
"Chúng ta biết, chủ nhân." Lam Mân nói, làm khế ước thú của nàng, bọn họ đều hiểu nàng khó xử.
"Nhưng là tỷ tỷ phải chú ý an toàn. Thực lực Ngu Hành rất mạnh, dưới mí mắt
hắn, tỷ phải cẩn thận lại cẩn thận." Tiểu Hỏa lo lắng nói.
"Ta
hiểu mà." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó ném Băng Tinh cho Phù
Thương, nói: "Phù Thương đừng phụng phịu mãi, cho ngươi đứa trẻ mang
mang nè."
Chúng thú đều nghĩ Phù Thương sẽ mất hứng, chờ hắn ném
Băng Tinh ra. Không nghĩ tới Phù Thương đón được Băng Tinh, ôm vào trong ngực, gật đầu nói: "Được!"
Dọa? !
Chúng thú đều trừng mắt to nhìn Phù Thương, chẳng lẽ hắn sống lâu lắm, chuẩn bị chuyển nghề vú em?
" Được rồi, các ngươi đều đi về đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong thu chúng thú vào Luyện Yêu Hồ, sau đó lấy mặt nạ Tử Tiêu cho nàng ra mang.
Công năng mặt nạ này và cái lúc trước Hữu Vô luyện chế không khác lắm, nhưng mang trên mặt càng thoải mái, giống như thật sự là làn da của mình vậy. Nàng dùng thủy thuộc tính linh lực ngưng ra một cái thủy kính, nhìn
dáng vẻ đã khác mình rất lớn, mới vừa lòng gật gật đầu, thu hồi lĩnh
vực, xuất hiện trên núi băng tuyết.
Đi ra sau, Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện với vòng tay tử ngọc trên tay: "Tiêu, thu phục, ta đi nhé."
Vòng tay tử ngọc lóe lóe, giọng Tử Tiêu truyền ra: "Muốn làm cái gì thì làm, ta ở phía sau nàng!"
"Ta biết. Cảm ơn chàng, Tiêu!" Độc Cô Thiên Diệp như thấy được gương mặt sủng nịch của Tử Tiêu.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn vòng tay, dựa theo dấu tay Tử Tiêu dạy nàng bắt đầu tạo kết giới, một cái thông đạo không gian lập tức mở ra trên không trung trước mặt nàng. Chờ thông đạo mở rộng đến có thể cho nàng đi qua, nàng phi thân lên, hít sâu một hơi rồi bay vào.
Không biết có
phải kỹ thuật của mình không tốt không, hay là bây giờ không gian trực
tiếp càng ngày càng không ổn định, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy lần này
hết sức khó chịu, giống như cả người nàng bị xé thành mảnh nhỏ bình
thường, bụng cũng bị trận gió trong làm biến hình, trong bụng mặt ba đào mãnh liệt, làm cho nàng rất muốn ói. Nhưng vì nơi này áp lực quá lớn,
nàng lại không ói được, càng thêm khó chịu .
Không biết qua bao
lâu, cuối cùng Độc Cô Thiên Diệp vẫn choáng váng hồ hồ thấy được ánh
sáng phía trước, dùng hết sức lực còn sót lại lăn ra ngoài.
Khi
đi ra từ thông đạo nàng thì biết mình lại bị đá giữa không trung, giờ
nàng đã bị tra tấn không còn sức phi hành. May mà không cao, cũng chỉ
mấy trăm thước, nàng nhắm mắt chuẩn bị nghênh đón mặt đất cứng rắn,
nhưng là ——
"Phanh!"
"Ôi!"
"Ngô."
Dưới thân mềm , còn có tiếng hô đau, làm cho đầu óc nàng linh tỉnh một trận.
Nên sẽ không là mình lại đè lên người ta chứ? Độc Cô Thiên Diệp thầm nghĩ,
không đợi nàng thấy rõ ràng, tràng vị phiên giang đảo hải làm cho nàng
nghiêng người ói ra.
"A ——quần áo của ta!" Một gióng nói kêu lên bên tai Độc Cô Thiên Diệp.