Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Thứ Hồn, trong ấn tượng của nàng, hắn rất
cao ngạo, chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ quỳ xuống trước mặt
nàng!
"Có chuyện gì ngươi đứng lên rồi nói sau, chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định sẽ giúp ngươi." Độc Cô Thiên Diệp nâng Thứ Hồn dậy,
nói.
"Ngươi nói hết mọi chuyện cho nàng nghe đi." Tử Tiêu nhìn Thứ Hồn nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói: "Bộ tộc Kỳ Lân xảy ra chuyện gì?"
Thứ hồn nương theo lực tay của Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, nói: "Trừ ta,
những người khác đều bị phong ấn. Mà ta, vì khế ước với chủ nhân mới may mắn thoát khỏi."
"Bị phong ấn? Kỳ Lân không phải rất cường đại
sao, sao có thể bị phong ấn? Tại sao lại bị phong ấn?" Độc Cô Thiên Diệp vẫn cảm thấy kỳ lân là chủng tộc cường đại, sao có thể bị phong ấn toàn tộc?
"Lúc trước Ngu Hành và Dung Tu hai phái đại chiến, tộc nhân của ta cùng một phái với Dung Tu, giúp hắn tấn công Ngu Hành, sau Dung
Tu bị đánh bại, Ngu Hành dùng Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn của thần
sáng thể để lại phong ấn mọi người, hoặc là dùng trận pháp trấn áp. Tộc
nhân còn sống của ta đều bị phong ấn. Đã trăm vạn năm không nhìn thấy
ánh mặt trời!"
"Những người khác cũng bị nhốt ở đó?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Thứ Hồn gật đầu, nói: "Trừ ngươi có những thần khí kia, Phiên Thiên Ấn và
Phúc Địa Ấn không ai có thể địch lại, lực phong ấn cũng rất mạnh, cho
nên toàn bộ bọn họ đều bị phong ấn. Thật ra năm đó Ngu Hành khó có thể
chiến thắng, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn chiếm được rất nhiều thần khí thần sáng thế để lại."
Độc Cô Thiên Diệp trầm tư trong chốc lát, nói: "Tiêu, lúc trước Ngu Hành và Dung Tu đại chiến, chàng đứng về bên nào?"
"Ta?" Tử Tiêu nhún nhún vai, nói: "Ta không đứng về bên nào hết, ta ở cửu
thiên huyền giới xem bọn hắn chiến đấu. Nếu ta đi, Thứ Hồn cũng sẽ không thể chống lại, sẽ bị phong ấn như tộc nhân của hắn."
"Lúc ấy động tĩnh lớn như vậy, chàng cũng ngồi xem được?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu hỏi.
"Bọn họ không có quan hệ gì với ta, vì sao ta lại không được ngồi?" Tử Tiêu hỏi ngược lại.
Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy mình đã làm rất nhiều việc không liên quan tới
mình, hiện tại so sánh với Tử Tiêu, nàng cảm thấy chính mình vẫn rất tầm thường ! Xoay người nhìn Thứ Hồn hỏi: "Ngươi muốn ta đi cứu bọn họ,
thực lực của ta không cao, không bằng một nữa thực lực của người nơi đó, làm sao ta có thể cứu bọn họ đây?"
"Trừ ngươi ra, không có ai có thể cứu bọn họ." Thứ Hồn nói.
"Vì sao?" Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu.
"Bởi vì Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn một khi khởi động, sẽ hình thành kết
giới ở bên ngoài. Cái kết giới kia ai cũng không thể phá, chỉ có ngũ
hành Linh Châu và toàn hệ thuộc tính linh lực mới có thể đi vào." Thứ
Hồn giải thích nói.
"Hơn nữa Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn là của nàng, chỉ có nàng mới có thể thu phục chúng nó, giải trừ phong ấn, cứu
những người đó ra." Tử Tiêu bổ sung nói: "Tuy rằng Ngu Hành không dám
đụng đến ta và Thiên Quân, nhưng không thể không nói, thế lực của hắn
rất cường đại, cứu những người đó ra, cũng là trợ lực lớn của nàng sau
này!"
"Cần có ngũ hành Linh Châu sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói:
"Bây giờ ta còn thiếu Kim Linh Châu, đợi khi tìm được Kim Linh Châu là
có thể sao?"
Tử Tiêu và Thứ Hồn đồng thời gật gật đầu.
"Vậy, kết giới đó ở đâu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Đại chiến lúc đó, diễn ra ở đại lục Đức Hoành."
Đại lục Đức Hoành Độc Cô Thiên Diệp biết, từng là chỗ ở của thần sáng thế,
quyền sở hữu lợi trung tâm, lúc trước Ngu Hành và Dung Tu đại chiến chủ
chiến. Bởi vì lần đại chiến kia, đại lục Đức Hoành bị hủy một mãnh,
không thể cho con người sinh tồn, Ngu Hành không thể sửa lại nơi đó nên
mới dời trung tâm khống chế tới đại lục Thiên Linh. Hiện tại nhìn lại,
toàn bộ đại lục chỉ còn một mảnh phế tích. Không nghĩ tới lúc trước
nhiều người như vậy bị phong ấn ở đó.
"Ta hiểu rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ta sẽ cố gắng tìm được Kim Linh Châu thật sớm, cứu tộc nhân
của ngươi và những người khác ra."
"Cảm ơn ngươi!" Thứ Hồn nói.
"Tốt lắm, Tiểu Diệp Nhi đã đồng ý với ngươi, ngươi trở về đi, không cần quấy rầy chúng ta." Tử Tiêu nói xong thu hồi Thứ Hồn vào không gian linh
thú. Sau đó đi tới bên người Độc Cô Thiên Diệp, một ôm lấy nàng, cằm cọ
trên đỉnh đầu nàng, nói: "Muốn chết ta!"
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, ôm hắn, nói: "Ta cũng nhớ chàng!"
Nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, Tử Tiêu buông ra nàng, tay phải nâng cằm nàng lên, hôn thật sâu.
Độc Cô Thiên Diệp ngửa đầu đáp lại hắn, hai người cùng nhau ngọt ngào trầm luân.
Hồi lâu, Tử Tiêu buông Độc Cô Thiên Diệp ra, ôm nàng ngồi xuống vương tọa.
Độc Cô Thiên Diệp thưởng thức tay Tử Tiêu, nói: "Trong thời gian ta bế
quan có xảy ra chuyện gì hay không?"
Tử Tiêu tùy ý nàng ngoạn tay mình, nói: "Chuyện tốt gì har? Ta nghĩ muốn, ừ, ở chung một chỗ với
Niên Hoa và Niên Tuế, đây có tính là chuyện tốt hay không?"
"Ở chung một chỗ với bọn họ?" Độc Cô Thiên Diệp nghiêng thân mình nhìn Tử Tiêu, kinh ngạc nói: "Sao bọn họ lại đi cùng nhau?"
Tử Tiêu nở nụ cười, nói: "Lúc trước sau nàng bế quan, Niên Hoa bắt đầu làm các loại thức ăn, làm cho Niên Tuế ăn. Thủ nghệ của nàng ta nàng cũng
biết, ăn vài lần, Niên Tuế liền bắt đầu tìm đủ cớ né tránh nàng. Niên
Hoa nổi giận, đúng lúc có một gia tộc quen biết với Niên Hoa tới cầu
hôn. Những lần cầu hôn trước kia nàng đều từ chối, lần này đã bị Niên
Tuế làm cho tức giận không nhẹ, đồng ý, sau đó còn muốn mau chóng thành
hôn. Dùng lời của nàng mà nói chính là đã đợi Niên Tuế nhiều năm như
vậy, cũng không cần vì hắn chậm trễ mình."
"Niên Hoa rốt cuộc nghĩ thông suốt!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Làm sao có thể?!" Tử Tiêu nói: "Thất Nguyệt chạy tới hỏi Niên Hoa nghĩ như thế nào, nàng đoán thử xem nàng ta nói như thế nào?"
"Nói như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp tò mò nhìn Tử Tiêu.
Tử Tiêu quay mặt lại, nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Hôn một cái lại nói cho nàng!"
Độc Cô Thiên Diệp ở trên mặt hắn bẹp một ngụm, nói: "Tốt lắm, nói đi!"
Tử Tiêu hôn một cái ở trên mặt Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn hắn, xấu nói: "Đáp lễ!"
"Hừ, nói nhanh chút!" Độc Cô Thiên Diệp vươn hai tay nắm hai lỗ tai Tử Tiêu, hung tợn nói.
Tử Tiêu kéo hai tay của nàng xuống, nắm trong tay, nói: "Nàng nói: 'Thiên
Diệp nói, cho hắn ăn một liều thuốc mạnh, hắn mới có thể tỉnh ngộ. Nếu
là như vậy mà hắn vẫn mặc kệ, cũng không cần tiếp tục chờ đợi.' "
"Khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp bị sặc một chút, nhớ rõ mình hình như là đã nói như vậy. Lúc ấy nàng còn nói Niên Hoa nếu không được thi ăn hắn trước,
gạo nấu thành cơm, nhìn hắn còn quỵt nợ như thế nào! Không phải là ngay
cả cách này nàng cũng dùng chứ?
"Lúc đầu Niên Tuế cũng không có
phản ứng gì, đợi cho tới ngày Niên Hoa thành thân, hắn đột nhiên chạy
tới cướp tân nương, lôi kéo Niên Hoa không biết chạy đi đâu. Qua nửa năm hai người mới trở về, mà sau khi quay lại Niên Hoa đã có thai. Niên Tuế cũng không quản ánh mắt của người khác, nhanh chóng cưới Niên Hoa. Ta
còn làm người chứng hôn cho bọn họ. Khi Niên Hoa xuất giá thì bọn Thất
Nguyệt là nhà mẹ đẻ đưa nàng, hỏi nàng lúc đi ra ngoài đã xảy ra chuyện
gì, làm cho Niên Tuế thay đổi lớn như vậy. Nàng nói câu 'Thiên Diệp nói
gạo nấu thành cơm dùng tốt’, không nghĩ tới thật sự không sai!"
Hãn ——
Niên Hoa này, thực là cái gì cũng nói! Độc Cô Thiên Diệp thầm nghĩ, thình lình bị Tử Tiêu hôn lên môi.
"Không nghĩ tới nàng còn biết cách dùng gạo sống nấu thành cơm! Nàng cũng dùng cách đó với ta đi, ta nhất định sẽ phụ trách với nàng!" Tử Tiêu buông
đôi môi Độc Cô Thiên Diệp ra, dụ hoặc nói.
Mặt Độc Cô Thiên Diệp đỏ lên, nói: "Đó chỉ là biện pháp bất đắc dĩ thôi, ai muốn làm như vậy với chàng?!"
"Nhưng ta cảm thấy biện pháp này rất tốt!" Tử Tiêu trượt một đường từ môi Độc
Cô Thiên Diệp xuống, hôn xương quai xanh mê người, ở trên cổ lưu luyến
vài cái, hôn đến vành tai của nàng.
"Ưm." Độc Cô Thiên Diệp sợ run, miệng nhịn không được phát ra âm thanh ái muội.
Chính là một tiếng kêu đơn giản, lại giống tiến kèn quân, làm cho Tử Tiêu bắt đầu công thành đoạt đất với nàng. Miệng hắn một đường trượt xuống, từ
vành tai hôn đến môi phấn bột, sau đó ở xương quai xanh nàng lưu vài dấu đỏ, lại tiếp tục đi xuống, dùng răng nanh xé gấm trước ngực nàng, lại
dùng miệng xé quần áo trước ngực nàng, lập tức một mảnh tuyết trắng xuất hiện ở trước mắt hắn, nhìn vào có thể thấy áo lót màu trắng như ẩn như
hiện.
"Tiểu Diệp Nhi, nàng thật đẹp!" Tử Tiêu nói xong, ôn nhu
hôn lên, sau đó ngậm da thịt trơn mềm dưới xương quai xanh, dùng sức hút một cái, một đóa hoa mai kiều diễm liền nở rộ ở trên da thịt nàng.
Độc Cô Thiên Diệp ôm đầu Tử Tiêu, ngón tay để ở đâu hắn. Cảm giác này nàng
chưa từng trải qua, môi hắn giống như lửa đốt cháy thân thể nàng, làm
cho nàng nhịn không được run run, nhịn không được cũng hắn bay lượn.
"Tiểu Diệp Nhi..." Tử Tiêu ngẩng đầu nhìn biểu tình Độc Cô Thiên Diệp, miệng
hô tên của nàng, mị hoặc nói: "Tiểu Diệp Nhi, kêu tên của ta..." Nói
xong lại hôn lên vành tai của nàng, hơi thở ấm áp đánh vào bên tai nàng, làm cho nàng có chút ý loạn tình mê.
"Tiêu, Tiêu..." Độc Cô Thiên Diệp thuận theo kêu.
"Thực ngoan!"
Tử Tiêu lại hôn xuống, thời điểm chuẩn bị tiến thêm một bước, một bóng
người nho nhỏ từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng hô: "Tiểu cô cô, tiểu cô
cô!"
Ôn nhu bị đánh gãy, Độc Cô Thiên Diệp từ trong mê loạn tỉnh
táo lại, nhanh chóng kéo quần áo mình lên, cột chặc gấm trước ngực mình, cọ cọ từ trên người Tử Tiêu đứng lên, mặt đỏ bừng xấu hổ đến. Vừa nãy
mình lại phản ứng như vậy, thật sự là dọa người! Nhưng lại bị một tiểu
oa nhi gặp được!
Độc Cô Thiên Diệp có chút không được tự nhiên nhìn tiểu oa nhi chạy tới, lập tức nhận ra thân phận của hắn.
"Chủ thượng, nhìn thấy tiểu cô cô của ta không? Thất Nguyệt thúc thúc nói
tiểu cô cô và người ở cùng một chỗ." Tiểu oa nhi nhìn Tử Tiêu hỏi, thân
thể nho nhỏ đi đường còn có điểm lắc lư, nhìn thấy Tử Tiêu nhu nhu hỏi.
"Đây là con của Niên Hoa?" Ửng hồng Độc Cô Thiên Diệp trên mặt chậm rãi thối lui, nhìn tiểu oa nhi hỏi.
"Niên Hoa là tên của mẫu thân, người là tiểu cô cô sao?" Tiểu oa nhi hỏi.
"Con tên là gì? Tiểu cô cô của con là ai?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Con tên là Niên Tri Tâm, con gọi tiểu cô cô Độc Cô Thiên Diệp, là bạn tốt
của mẫu thân con. Bọn họ nói nàng bế quan đi ra, con tò mò chạy đến
xem." Tiểu oa nhi trả lời nói: "Người là tiểu cô cô hả?"
Tiểu cô cô là nàng?
Độc Cô Thiên Diệp ngồi xổm xuống, vuốt đầu Niên Tri Tâm, cười nói: "Ta là tiểu cô cô của con!"
"Thật không? Tiểu cô cô thật xinh đẹp!" Niên Tri Tâm dùng cánh tay nhỏ của
mình ôm cánh tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Mẫu thân nói tiểu cô cô rất
đẹp, rất đẹp giống Tri Tâm!"
"Niên Tri Tâm, con chạy đi đâu!"
Giọng của Niên Tuế từ bên ngoài truyền tới, chỉ chốc lát sau liền nhìn
thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn dạy chạy đến.
"Đây là Niên Tuế?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn người đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, sợ hãi than nói.
Niên Tuế nhìn thấy Tử Tiêu, hành lễ với hắn, lại gật đầu với Độc Cô Thiên
Diệp, sau đó lại đi tới cạnh Niên Tri Tâm, ôm lấy bé, quánh vài cái trên mông bé, nói: "Bảo con ở chỗ Thất Nguyệt chờ ta, tại sao con lại chạy
loạn hả?"
"Cha, bọn họ nói tiểu cô cô xuất quan, con đến tìm tiểu cô cô." Niên Tri Tâm ôm mông ủy khuất nói.
Niên Tuế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình ủy khuất, tâm lập tức liền nhuyễn, nói: "Nhìn thấy tiểu cô cô?"
Tay nhỏ bé của Niên Tri Tâm chỉ vào Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tiểu cô cô thật là đẹp mắt, còn cười với con!"
Độc Cô Thiên Diệp lấy một cái hợp từ không gian giới chỉ ra, đặt lên tay
Niên Tri Tâm, nói: "Ta không nghĩ tới vừa xuất quan mình lại trở thành
tiểu cô cô, đây là quà gặp mặt cô cô tặng cho con!"
"Cảm ơn tiểu cô cô!" Niên Tri Tâm thu chiếc hộp vài trường mệnh khóa của mình, đó là không gian giới chỉ Niên Hoa cho bé.
"Chủ thượng và tiểu cô cô của con còn có chuyện muốn nói, chúng ta đi về
trước được không? Mẫu thân của con còn ở nhà chờ chúng ta đó!" Niên Tuê
thương lượng với đứa bé trong lòng mình nói.
Có lẻ là nghĩ tới mẹ mình, Niên Tri Tâm gật đầu, nói: "Được!" Sau đó nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Tiểu cô cô, hẹn gặp lại!"
Niên Tuế ôm Niên Tri Tâm đi khỏi, Độc Cô Thiên Diệp mới nặng nề mà thở phào
nhẹ nhõm, nhìn thấy bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Tử Tiêu, trừng mắt
liếc hắn một cái, nói: "Đây là hình dáng khi còn trẻ của Niên Tuế sao?"
Tử Tiêu gật đầu, nói: "Niên Hoa còn trẻ như vậy, tự nhiên Niên tuế cũng
không muốn mình nhìn giống như một ông lão. Niên Hoa nhiều đan dược như
vậy, dùng một chút là trở về hình dáng khi còn trẻ."
"Không nghĩ khi Niên Tuế còn trẻ lại suất tới như vậy!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Tử Tiêu đi tới, cánh tay dài duỗi ra, vòng Độc Cô Thiên Diệp lại, nói: "So với ta còn đẹp hơn hả?"
Độc Cô Thiên Diệp tặng hắn một ánh mắt rõ ràng, nói: "Tự kỷ!"
Tử Tiêu ha ha cười ra tiếng, cúi đầu, ở nàng bên tai thổi hơi hỏi: "Chúng ta có tiếp tục hay không?"
Độc Cô Thiên Diệp còn chưa có trả lời, Thất Nguyệt ở bên ngoài ho khan hai
tiếng, sau đó đi vào, nhìn thấy hai người ôm cùng một chỗ, nói: "Tại sao các ngươi lại kích thích người cô đơn như ta?"
Vừa mới bị Niên
Tri Tâm đánh gãy, trong lòng Tử Tiêu đã mất hứng, nhưng cũng không thể
nổi giận với một đứa nhỏ, chỉ có thể yên lặng dập tắt cơn tức. Bây giờ
vừa muốn ăn tiểu bạch thỏ của mình, Thất Nguyệt lại đánh gãy, hai cơn
tức chồng chất cùng một chỗ, rốt cục bạo phát, hắc nghiêm mặt hỏi:
"Chuyện gì?"
Tử Tiêu có vẻ đáng sợ, nhưng Thất Nguyệt tuyệt không tính toán, cười nói: "Tuy rằng ngươi bất mãn, nhưng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy!"
"Ta thấy ngươi đang nhớ mười tám bàn khổ hình!" Tử Tiêu sâu kín nói.
"Khụ khụ…" Thất Nguyệt vừa nghe mười tám bàn khổ hình, trên mặt thay đổi,
nói: "Có tin tức quan trọng lúc nãy không nói với ngươi, ta cố ý đến nói cho ngươi!"
"Ta xem ngươi là cố ý nói cho Niên Tri Tâm!" Tử Tiêu thần sắc không rõ nhìn Thất Nguyệt.
Dọa?! Bị phát hiện!
Trong lòng Thất Nguyệt bắt đầu cảnh báo, nhưng tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.
"Làm sao có thể, tuyệt đối là không cẩn thận bị Niên Tri Tâm nghe được, ta
làm sao có thể cố ý nói cho bé biết!" Thất Nguyệt phản bác nói. Ta chỉ
là "Không cẩn thận" nói lộ hết mà thôi!
"Vậy ngươi tới làm cái
gì? Tốt nhất là cái tin tức kia rất quan trọng, bằng không..." Tử Tiêu
càng ngày càng muốn Thất Nguyệt hưởng thụ khổ hình xa cách đã lâu!
"Ta là đến nói tin tức Kim Linh Châu cho các ngươi! Không phải ngươi bảo ta đi tìm sao, buổi sáng hôm nay có tin tức truyền tới,nhưng mà vừa mới
nói xong thì ngươi liền đuổi chúng ta ra, aizzz!" Thất Nguyệt một bộ
chính là lỗi của ngươi nhìn Tử Tiêu, giống như mình vô tội.
"Có tin tức Kim Linh Châu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Thất Nguyệt gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, Độc Cô Thiên Diệp nhìn
dáng vẻ của hắn, liền biết tin tức này cũng không tốt, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Kim Linh Châu, thật ra luôn ở trong tay Ngu Hành. Hắn giao nó cho Giản Phong Hành, nhưng hiện tại không biết tung tích." Thất Nguyệt nói.
Ở trong tay Ngu Hành?
Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp khẽ động, hỏi: "Giản Phong Hành là ai?"
"Tông môn Môn chủ Thiên linh giới luyện khí sư, là trợ thủ đắc lực của Ngu
Hành." Thất Nguyệt nói, "Nghe nói mấy trăm năm trước, trong Tông môn
xuất hiện một người thiên phú dị bẩm, bởi vì bị người đố kỵ, nên bị hảm
hại, sau đó hắn chạy thoát ra ngoài, đồng thời mang Kim Linh Châu đi.
Vài năm sau, khi Tông môn tìm được hắn, hắn đã là một thi thể, Kim Linh
Châu cũng biến mất. Từ nay về sau không có ai gặp qua Kim Linh Châu."
"Nếu thật là bị người kia mang đi, Kim Linh Châu hẳn là sau khi hắn rời khỏi đã tiếp xúc với hắn. Biết thân phận hắn sao? Có bằng hữu nào không
tốt?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Người nọ là một đệ tử chi thứ của
Giản gia, khi còn nhỏ là một cô nhi, bởi vì luyện khí thiên phú hơn
người, hắn mới được lựa chọn vào Tông môn luyện khí sư. Bởi vì bị ngươi
đố kỵ, cũng không có bạn tốt." Thất Nguyệt nói xong Diễm Tự Quân quay
lại truyền tin tức.
Bởi vì đã tiếp nhận Độc Cô Thiên Diệp, đối
nàng trong lòng kính nể, hiểu được là vì Độc Cô Thiên Diệp tìm kiếm Kim
Linh Châu, mọi người Diễm Tự Quân hết sức cố gắng, biết tra được tin tức càng nhanh, đối với nàng càng có lợi, cho nên hết thảy những người có
liên quan đều bị bọn họ tra rõ. Nhưng người kia chạy đi như thế nào, còn có chuyện sau khi chạy đi lại giống một mảnh sương mù thật dày, làm cho bọn họ không nhìn thấy được rõ ràng.
Độc Cô Thiên Diệp cân nhắc lời
Thất Nguyệt nói, trong chốc lát sau ngẩng đầu, nói: "Nếu không tra được
tin tức phía sau, liền xuống tay ở Tông môn!"
"Ngươi muốn đi tông môn?" Thất Nguyệt hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Chỉ cần có thể đi vào, có biện pháp
tra ra chuyện năm đó hoặc là Kim Linh Châu ở đâu. Có thể là Tông môn đã
tim được Kim Linh Châu, nhưng không muốn công bố tin tức. Mọi khả năng,
đều chỉ có vào tông môn mới có thể tra được."
"Nhưng Tông môn
luyện khí sư ở thiên linh giới, nơi đó là ổ của Ngu Hành, ngươi đi vào
đó, cách hắn gần như vậy, rất nguy hiểm!" Thất Nguyệt nói.
"Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Một khi đã như vậy, ta đây liền muốn đi đào hang hổ của hắn!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Tiêu ——"
Thất Nguyệt nhìn Tử Tiêu, nghĩ hắn hẳn là sẽ ngăn Độc Cô Thiên Diệp,
không ngờtới hắn hôn một cái trên mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nàng muốn đi thì đi đi, ta ở phía sau bảo vệ nàng!"
"Được rồi." Hai người
đã nói vậy, Thất Nguyệt cũng chỉ có thể thu lo lắng vào trong bụng, lấy
một cái lệnh bài hỏa diễm ra, nói: "Đây là lệnh bài thống trị của Diễm
Tự Quân, về sau người có khó khăn cần người giúp, bọn họ điều tra tin
tức là hạng nhất, cố gắng có thể sử dụng được. Một hồi ta để Diễm Nhất
tiếp xúc với ngươi một chút."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thất Nguyệt, tay nhận lấy quân lệnh, nói: "Ta đã biết. Cảm ơn ngươi."
Thất Nguyệt khoát tay, nói: "Giữa chúng ta còn khách khi làm gì. Nhưng mà trước khi ngươi đi, nên loại bỏ cái đuôi trước đi!"