"Thiên Hoa ở chỗ ngươi?" Niên Hoa nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, vui vẻ nói, "Thật tốt quá!"
Ý niệm Độc Cô Thiên Diệp vừa động, một mảnh Thiên Hoa xuất hiện trên tay
nàng, trên đó còn giọt nước mưa. Niên Hoa nhìn thấy Thiên Hoa, cầm lấy,
kích động nói: "Đúng là Thiên Hoa! Vậy thì tốt rồi! Chủ thượng, ta đi
luyện đan trước. Nha đầu, ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, chờ ta !"
Tử Tiêu gật gật đầu, chờ sau khi Niên Hoa rời khỏi, đi đến bên giường ngồi xuống, nói: "Nàng thế nào rồi, miệng vết thương còn đau không?"
Độc Cô Thiên Diệp chớp chớp mắt, yếu ớt nói: "Đau, thật sự đau quá!"
Tuy rằng cả quá trình nàng cũng không có hô đau một câu, nhưng lúc này khi
Tử Tiêu dịu dàng hỏi, nàng không muốn chống đỡ nữa, nói cảm giác của
mình lúc này ra.
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ yếu ớt của Độc Cô Thiên
Diệp, đau lòng vuốt mặt nàng đang cột băng gạc, linh lực trên tay chậm
rãi tràn ra, rót vào đầu nàng."Thế này không thể trị liệu thương thế của nàng, nhưng có thể tạm thời ma túy thần kinh, nàng sẽ không thấy đau."
Một lát sau, Độc Cô Thiên Diệp thật sự cảm thấy tốt hơn nhiều, khóe miệng cong cong, nói: "Cảm ơn chàng!"
"Là ta không có bảo vệ tốt cho nàng, làm nàng bị thương nghiêm trọng như vậy, thực xin lỗi!" Tử Tiêu nói.
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói không nên lời, chỉ là nhìn Tử Tiêu rồi cong cong khóe miệng, chậm rãi ngủ mất.
Ba ngày sau, Độc Cô Thiên Diệp vẫn là bị vây trong trạng thái khi tỉnh khi ngủ. Niên Hoa dùng Thiên Hoa và rất nhiều dược liệu quý giá cùng nhau
luyện chế đan dược, cho Độc Cô Thiên Diệp ăn, tay nàng và chân bắt đầu
chậm rãi bước phát triển thịt mới.
Niên Hoa cởi bỏ băng gạc trên
tay Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thịt vừa mới có, nàng vươn ngón trỏ đi chọc
chọc, miệng phát ra tiếng cảm thán chậc chậc."Không nghĩ tới Thiên Hoa
này tốt như vậy, mới thời gian vài ngày, đã bước phát triển ra thịt
mới."
"Đa tạ Niên Hoa đại sư lo lắng cho ta!" Độc Cô Thiên Diệp
đã khôi phục tinh thần, nhìn Niên Hoa mỗi ngày lại đây chữa thương cho
mình, nói cảm tạ.
"Có cái gì mà cảm ơn, ta thích ngươi, chữa
thương cho ngươi ta cũng vui vẻ. Nếu ta không thích ngươi, nhìn cũng sẽ
không liếc mắt nhìn ngươi một cái." Niên Hoa thay băng gạc, lại bao hai
tay của nàng thành cái bánh chưng, nói: "Tuy rằng thịt này đã muốn ra
lại, nhưng còn phải tiếp tục băng bó vài ngày. Mấy ngày nay ngươi vẫn là đừng đụng nước, không đúng, là cái gì cũng đừng chạm vào, ngoan ngoãn
nằm trên giường là được."
"Ta biết rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói,
sau đó lấy mấy cánh hoa Thiên Hoa ra, nói, "Ta nghe nói ngươi còn cần
Thiên Hoa, xin ngươi nhận lấy đi."
Niên Hoa nhìn thấy rõ ràng là
Thiên Hoa vừa hái xuống, hai mắt cười thành một đường chỉ, lấy Thiên Hoa lại, nói: "Ta vừa vặn cần nó! Ta đây không khách khí vậy!"
Độc
Cô Thiên Diệp nhìn thấy Niên Hoa vui vẻ cất Thiên Hoa vào, nở nụ cười.
Nàng thích người không làm thì không làm mà đã làm thì không nhăn nhó
như vậy, tính tình ngay thẳng! Những ngày này nàng đã từ miệng những
người khác nghe được không ít chuyện của nàng, tỷ như nói có người quấn
quít lấy nàng không rời, sau lại cầu hôn với nàng, nàng trực tiếp một
cước đá đối phương xa mấy vạn dặm. Lại tỷ như, lần trước nữ nhi một
thành chủ ở bên ngoài không cẩn thận đụng phải nàng, không cho xin lỗi
nàng còn nhục mạ nàng, nàng trực tiếp dùng một phen độc phấn biến đối
phương thành tê liệt, vẫn là thành chủ kia đến cầu xin tiểu Đậu tử, tiểu Đậu tử nghĩ bọn Tử Tiêu không ở, nhiều một chuyện không bằng ít một
chuyện, mới đi tìm Niên Hoa muốn giải dược, hóa giải chuyện này.
Chuyện như thế rất nhiều, mặc kệ là trước khi thành danh hay là sau khi thành
danh, tính tình ngay thẳng của nàng vẫn không thay đổi, nhưng theo tuổi
gia tăng, tính tình ngay thẳng của nàng chuyển hóa thành tính tình nóng
nảy, làm cho không ít người đều kính nhi viễn chi với nàng.
Mà ca ca của nàng Niên Tuế đại sư, là trận pháp đại sư, đồng thời cũng là một kẻ hộ muội thành tánh, nếu có ai dám khi dễ Niên Hoa, Niên Tuế nhất
định sẽ làm cho bọn họ chết đi sống lại, sống lại rồi chết đi!
Niên Hoa đặt Thiên Hoa dưới mũi thở ngửi ngửi, nói: "Lần trước bởi vì luyện
đan cho ngươi, rất vội vàng, cũng chưa có quan sát được chút nào, ừ ——
rất thơm!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ của nàng nở nụ cười,
nói: "Thiên Hoa vừa mới hái xuống là có hiệu quả tốt nhất, cho nên không có nhiều lắm, nếu sau này ngươi cần, trực tiếp tìm ta lấy là được."
Niên Hoa thu Thiên Hoa vào nhẫn không gian, nói: " Không dám không dám, ta
sẽ không khách khí ! Ai bảo giờ chúng ta là bằng hữu chứ ! Không nghĩ
tới ta đến tuổi này còn có thể có tỷ muội kết nghĩa! Chờ thương tích
ngươi tốt lên, lại đến chỗ ta ngồi chơi, chúng ta cùng tham thảo tham
thảo chuyện luyện đan."
" Được." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chờ thương tích của ta tốt lên, ta nhất định đi chỗ ngươi ở hai ngày!"
"Ha ha, được, ta bày rượu ngon chờ ngươi!" Niên Hoa nói.
Tử Tiêu tiến vào từ bên ngoài, nhìn thấy hai người hoà thuận vui vẻ này, nói: "Các ngươi nói cái gì vậy? Thật là vui vẻ!"
"Không có gì, nói chuyện phiếm với Niên Hoa rất vui!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Niên Hoa thu đồ của mình lại, nói: "Chủ thượng, thương tích của nha đầu bây
giờ khôi phục không tệ, ta đi về trước , ngày mai lại đến."
" Được. Ta cho tiểu Đậu tử tiễn ngươi." Tử Tiêu nói.
"Không cần, ta cũng không phải tìm không thấy đường. Ta đi trước đây!" Niên Hoa nói xong lui ra ngoài.
"Cảm giác lúc này thế nào?" Tử Tiêu đi vào ngồi xuống bên người Độc Cô Thiên Diệp.
"Đã tốt hơn nhiều, trừ bàn tay và hai chân, đầu gối, nơi khác đã không đáng ngại. Tay và đầu gối cũng đã sinh ra thịt mới, hai chân thì nghiêm
trọng một chút, tạm thời không thể đi đường." Độc Cô Thiên Diệp quơ quơ
cánh tay mình, giờ huy cánh tay này nọ đã không sao.
Tử Tiêu nhìn hai mắt Độc Cô Thiên Diệp khôi phục thần thái lúc trước, nói: "Vậy là tốt rồi."
"Mấy ngày nay chàng đi đâu?" Độc Cô Thiên Diệp nghĩ mấy ngày gần đây không thấy hắn đến, hỏi.
"Bên Ngu Hành có chút động tác nhỏ, đi xử lý với bọn Thất Nguyệt một chút." Tử Tiêu dịu dàng vỗ về tóc dài của nàng, nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, không nói gì. Hẳn là Ngu Hành biết tồn tại của nàng ! Mà chuyện nhỏ miệng hắn nói, cần hắn tự mình đi giải quyết, sẽ
không thật sự là chuyện nhỏ gì. Nhưng hắn không nói, nàng cũng làm bộ
không biết, nhưng việc hắn làm cho nàng, cảm tình trả giá cho nàng, nàng đều yên lặng ghi tạc trong lòng. Nàng cũng sẽ dùng trái tim như thế đi
hồi báo cảm tình của hắn.
Nàng dùng tay giống như bánh chưng sờ
sờ băng gạc trên mặt mình, bất đắc dĩ nói: "Thương tích trên người đều
tốt rồi, Niên Hoa không nên ta lại bôi bách hoa cao kia, chàng không
biết, mỗi lần đều rất đau, ta còn hoài nghi nàng ở cố ý chỉnh ta đó!"
Ngữ khí làm nũng lại bất đắc dĩ, làm cho Tử Tiêu vốn hơi mỏi mệt lập tức
thả lỏng không ít, cười nói: "Nàng ấy cũng suy nghĩ cho thân thể của
nàng."
"Nếu ta biến dạng, chàng có thể không thích ta không?" Đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Tử Tiêu quát của nàng cái mũi, nói: "Ta thích con người của nàng, không phải bề ngoài của nàng. Nàng lo lắng cái gì, đứa ngốc!"
"Giờ ta thành dạng này, tự mình nghĩ cũng cảm thấy đáng sợ, chàng không thấy rất dọa người sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, trong lòng hơi chờ mong, lại hơi khẩn trương.
Tử Tiêu hôn môi nàng một chút, nói: "Mặc kệ nàng có hình dáng gì, lòng ta như trước!"
Lòng ta như trước!
Trái tim Độc Cô Thiên Diệp chấn động một chút, sau đó không tiếng động nở nụ cười, hai mắt chớp động ánh sáng lấp lánh.
Nếu chàng không rời, thì ta không bỏ!
Tử Tiêu nhìn hai mắt của nàng, cảm thấy cả thế giới đều tỏa sáng!
Hắn hôn mắt của nàng một chút, nói: "Lần trước ta nói gặp lại thì ta sẽ nói cho nàng tất cả về ta, giờ nàng dưỡng thương cho tốt, chờ nàng khỏe
lên, ta mang nàng ra ngoài, đi xem thế giới của ta có hình dáng thế
nào."
"Đúng rồi, Hỏa Linh Châu này nàng tính làm sao bây giờ?" Tử Tiêu lấy Hỏa Linh Châu còn bị đóng một tầng băng ra, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy dáng vẻ Hỏa Linh Châu, hơi kinh ngạc, hỏi: "Sao nó biến thành thế này ?"
"Ta để Thất Nguyệt mang nó đi băng tuyền tắm rửa." Tử Tiêu nói, "Sau đó
thành cái dạng này, phỏng chừng là do băng tuyền hơi lạnh một chút!"
"Phốc ——" Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói Tử Tiêu, lập tức bật cười, nhìn hình dáng Hỏa Linh Châu tỏa ra hàn khí, chắc chắn là hắn động tay chân, bằng không sao băng tuyền có thể đông Hỏa Linh Châu thành cái dạng này.
"Người ta muốn cầm nó chơi đùa, người ta muốn chơi băng cầu!" Đột nhiên Tiểu
Bạch Cầu nhảy ra, nói. Khi nó nhìn thấy tình huống Độc Cô Thiên Diệp
chậm rãi chuyển tốt, Tiểu Bạch Cầu lại chạy đi tìm Lưu Vân . Điều này
làm cho Độc Cô Thiên Diệp không chỉ trợn trắng mắt một lần, ở trong lòng phỉ nhổ tên gặp sắc quên chủ nhân này!
Tử Tiêu nhìn thấy Tiểu
Bạch Cầu, ném Hỏa Linh Châu cho nó. Tiểu Bạch Cầu cầm Hỏa Linh Châu chạy đi ra ngoài, cái đuôi nhỏ kia nhếch lên nhếch lên, làm cho Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu cảm thấy buồn cười không thôi.
Qua vài ngày,
băng gạc trên người Độc Cô Thiên Diệp đều được lấy xuống, Niên Hoa nhìn
Độc Cô Thiên Diệp, cảm thán nói: "Thật sự là một cô nương xinh đẹp, ta
còn chưa thấy qua người đẹp như vậy đâu! Đương nhiên, ngoại trừ chủ
thượng! Ừ, ta thích, ha ha!"
"Thế nào, trên mặt còn vết sẹo không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Tay phải Niên Hoa vừa lật, một đạo linh lực ngưng tụ ra, kết thành thủy kính trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
"Niên Hoa ngươi là song thuộc tính thủy hỏa ? !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn mặt
mình bóng loáng như mới, nghĩ đến Niên Hoa là luyện đan sư, hẳn là hỏa
thuộc tính mới đúng, ngẩng đầu hỏi nàng.
Niên Hoa tản mất linh
lực, nói: "Đúng vậy, ta là song thuộc tính thủy hỏa, chẳng qua bởi vì ta dùng hỏa thuộc tính nhiều hơn, cho nên người bình thường cũng không nhớ rõ ta là song thuộc tính !" Dừng một chút, Niên Hoa nhìn Độc Cô Thiên
Diệp nói: "Giờ ngươi đã tốt hơn nhiều rồi, nếu cảm thấy nằm phiền có thể ngồi lên, chỉ cần không làm bị thương tới tay và chân là ổn."
"Ta biết rồi." Độc Cô Thiên Diệp dưới sự trợ giúp của Niên Hoa ngồi dậy,
giật giật bả vai, nói, "Ta cảm thấy ta nằm mốc meo rồi, cuối cùng có thể động đậy!"
"Nếu là ta nói, bắt ta nằm lâu như vậy còn không bằng bắt ta đi chết!" Niên Hoa nói, "Tính tình ta là ngừng không được!"
"Ha ha." Độc Cô Thiên Diệp cười cười.
"Thị vệ bên ngoài này đều truyền chuyện của ngươi điên rồi, ta còn chưa từng người của Cửu Thiên Huyền có lúc điên cuồng như vậy đâu!" Niên Hoa nói.
"Người bên ngoài nói ta? Nói ta cái gì a?"
"Nói chuyện trước kia của ngươi đó! Thất Nguyệt nói hết chuyện trước kia của ngươi, sau đó bọn họ một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả đều
biết, đều muốn nhìn xem ngươi có hình dáng thế nào đó!" Niên Hoa nói.
"Ngạch —— "
"Tốt lắm, đổi dược xong rồi. Sau này không cần đổi dược mỗi ngày." Niên Hoa
cột chắc băng gạc trên hai tay và hai chân Độc Cô Thiên Diệp, nói, "Sau
này ta cũng sẽ không mỗi ngày đến đây, quá vài ngày thì tự ngươi lấy
băng gạc xuống là được."
" Được, cảm ơn ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp chân thành cảm tạ nói.
"Cảm ơn ta thì thường xuyên đến chỗ ta ngồi ngồi, ta một người, bình thường cũng tịch mịch." Niên Hoa nói.
"Sao ngươi không tìm một trượng phu?" Độc Cô Thiên Diệp biết nàng đến bây giờ còn độc thân, kỳ lạ hỏi.
Niên Hoa vốn đang cười lập tức im lặng, sau đó chua sót cười cười, nói: "Không tìm được người thích hợp ! Ta đi về trước ."
Niên Hoa nói xong rời khỏi, chỉ chốc lát sau Tử Tiêu đi vào, nhìn thấy Độc
Cô Thiên Diệp đang suy nghĩ chuyện gì đó, hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy?"
"Ta suy nghĩ biểu tình vừa nãy của Niên Hoa. Ta có phải nói sai gì không."
"Nàng nói gì ?"
"Ta hỏi nàng vì sao không tìm một trượng phu." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nàng vừa nghe thế thì biểu tình trở nên rất lạ."
" Chuyện này lát nữa ta lại nói cho nàng. Nàng nằm trên giường lâu như vậy, có muốn đi bên ngoài nhìn xem không ?" Tử Tiêu nói.
"Thật sao ?! Được!" Độc Cô Thiên Diệp cao hứng nói.
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp vui vẻ, đi đến bên giường, một tay
vòng qua dưới nách nàng, một tay vòng qua đầu gối của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng lên, hỏi: "Như vậy có không thoải mái không?"
Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp ra khỏi phòng, thị vệ tuần tra nhìn thấy bọn
họ, đều hành lễ với bọn họ. Tử Tiêu gật gật đầu, ôm Độc Cô Thiên Diệp
bay đến ngọn núi phía sau cung điện.
Chờ bọn hắn rời khỏi, thị vệ xáp lại với nhau, nói: "Không nghĩ tới nữ chủ nhân tương lai người thật đẹp hơn tranh nhiều ha!"
" Đúng đó, không nghĩ tới nàng tuổi còn trẻ cấp bậc đã cao như vậy, còn trải qua nhiều chuyện như vậy."
"Lúc trước khi chúng ta lớn như vậy còn không bằng nàng đâu! Trước đây còn có người khinh thường nàng, thật là..."
Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp dừng ở trên đỉnh núi, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, ôm Độc Cô Thiên Diệp vào trong ngực.
"Nơi này phong cảnh không tệ!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn cảnh sắc bên dưới, nói.
Tử Tiêu chỉ chỉ cung điện phía dưới và thành thị xa xa, nói: " Nàng có biết nơi này là đâu không ?"
"Nghe bọn họ nói, nơi này gọi là Cửu Thiên Huyền Giới." Độc Cô Thiên Diệp
nói, "Mà thành thị chúng ta đang ở thành thị lớn nhất nơi này, tên thành Vong Ưu. Chàng tính nói cho ta chuyện của chàng hả?"
Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Nơi này gọi là Cửu Thiên Huyền Giới, là một không gian
thuộc về ta. Không gian này tương liên với những không gian khác, nhưng
lại độc lập. Tựa như địa ngục Vô Gian của Mộng Thiên Quân vậy. Ngu Hành
thống trị các không gian to to nho nhỏ khác, ta có nơi này, Mộng Thiên
Quân có địa ngục Vô Gian của hắn, cấu thành thế giới hiện tại."
"Vậy địa vị của chàng không cao lắm?" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Tử
Tiêu cư nhiên có thân phận như vậy, "Sao lúc trước chàng lại làm thần
điện thánh tử ?"
"Ngu Hành được gọi là Thiên tôn, ta được bọn họ
gọi Chí tôn, mà Thiên Quân, bọn họ gọi hắn Mộng vương, ba người chúng ta đều là nhóm người đầu tiên Thần Sáng Thế tạo ra lúc trước. Mà ta xuất
hiện ở Huyền Nguyệt đại lục, " Tử Tiêu cười cười, hôn trên mặt Độc Cô
Thiên Diệp một cái, nói, " Đó hoàn toàn là do một trò chơi..."