Ninh Tiểu Xuyên ngẩng đầu quan sát bốn phía. Chỉ thấy ở xa xa là mấy
ngọn núi cao, trên núi mọc đầy cây cối, cảnh vật xanh um tươi tốt, thể
hiện ra sinh cơ nồng đậm. Mà dưới chân núi chính là một phiến thảo
nguyên rộng lớn. Từng mảnh lớn thảo nguyên xanh ngắt kéo dài từ chân núi lan tràn đến dưới chân Ninh Tiểu Xuyên, sau đó lại lan tràn ra xa xa.
Hiện tại Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng chính là rơi xuống trên một
mảnh đại thảo nguyên.
- Ninh Tiểu Xuyên, nơi này là nơi nào? Là bên trong Tiên Kiều sao?
Thanh âm của Nhạc Minh Tùng đột nhiên từ sau lưng truyền tới. Hắn dù gì
cũng là một gã Thần linh, mới vừa rồi bị té lâm vào hôn mê chỉ là hiện
tượng ngắn ngủi, rất nhanh đã tỉnh táo trở lại. Từ dưới đất lồm cồm bò
dậy, Nhạc Minh Tùng lập tức liền cảm giác được trọng lực mạnh mẽ ở nơi
này. Quả thật giống như đang có một một ngọn núi vô cùng to lớn đang đè
nặng trên lưng vậy, khiến cho hai chân hắn run run, ngay cả bước đi cũng vô cùng khó khăn.
- Con mẹ nó! Trọng lực thật lớn a!
Nhạc Minh Tùng cả kinh kêu lên. Lúc này Ninh Tiểu Xuyên mới nói:
- Nơi này hẳn chính là bên trong Tiên Kiều a. Ngươi nhìn xuống đất mặt
xem, vừa rồi chúng ta rơi xuống với xu thế mãnh liệt như vậy, nhưng trên mặt đất thậm chí ngay cả một cái hố cũng không lưu lại. Chỉ có Tiên
Kiều trong truyền thuyết mới có được mặt đất vững chắc như vậy!
Tiên Kiều chính là lối đi duy nhất từ Khổ Hải đi thông Bỉ Ngạn, cũng là
khảo nghiệm chung cực mà một Tu sĩ nghĩ muốn đạt tới Bỉ Ngạn phải trải
qua. Nếu đã là khảo nghiệm, như vậy Tiên Kiều này tự nhiên sẽ không dễ
dàng bị người thông qua đơn giản như vậy.
Có người nói cho dù một vài cường giả tuyệt thế, một khi bước chân vào
Tiên Kiều cũng sẽ phải biến thành người phàm, ở trên Tiên Kiều khổ luyện chính mình, rèn luyện lại gân cốt, trui rèn lại da thịt, trải qua nhiều lần gian khổ, cuối cùng mới có thể đạt tới Bỉ Ngạn. Ninh Tiểu Xuyên vốn cho rằng lời đồn đãi này không quá đáng tin, nhưng hiện tại tự mình đạp chân lên Tiên Kiều, mới biết được lời đồn đãi cũng không phải là hư
ngôn.
Nơi này tựa hồ vận chuyển một loại Quy tắc đặc thù nào đó, bất cứ người
nào tiến vào nơi này, thực lực cũng sẽ bị áp chế, gần như đều biến thành người phàm. Hạ Vị Thần giống như Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng vậy, đột nhiên rơi xuống trên Tiên Kiều, quả thật còn không bằng cả một
người bình thường.
Nhạc Minh Tùng thử nhảy nhảy một hồi, cho dù dốc hết toàn lực, cũng chỉ
vẻn vẹn rời khỏi mặt đất khoảng chừng một tấc mà thôi, còn không nhảy
cao bằng một người bình thường nữa. Còn Ninh Tiểu Xuyên thì ngồi chồm
hổm xuống, dùng tay gõ gõ mặt đất mấy cái. Mặt đất nhất thời phát ra
thanh âm nặng nề, giống như là một phiến đại địa kim chúc vậy.
Loại mặt đất như vậy cũng có thể mọc ra cỏ xanh, cái này ngược lại khiến người ta phải kinh hãi. Ninh Tiểu Xuyên nắm lấy hai gốc cỏ xanh, dùng
sức kéo một cái, nghĩ muốn bứt thử hai gốc cỏ nhỏ này vào trong tay,
nhìn xem một chút nó là chủng loại kỳ lạ gì. Nhưng khiến cho Ninh Tiểu
Xuyên kinh ngạc chính là, mặc dù hắn dốc hết toàn lực, vậy mà cũng không thể bứt đứt nổi hai gốc cỏ nhỏ này.
Âm thầm điều động lực lượng Bản Nguyên của Thế giới Đại Diễn, Ninh Tiểu
Xuyên một lần nữa dùng sức kéo, rốt cuộc mới bứt đứt được hai gốc cỏ nhỏ này, cầm vào trong tay. Quan sát trong chốc lát, trên mặt Ninh Tiểu
Xuyên lộ ra thần sắc thất vọng. Loại cỏ nhỏ này ngoại trừ cứng cỏi một
chút, cũng không có chỗ đặc thù kỳ lạ gì nữa, cũng tuyệt không phải là
loại thiên tài địa bảo gì.
Tiện tay vứt hai gốc cỏ nhỏ này sang một bên, hai gốc cỏ nhỏ này phiêu
phù lượn lờ trên không trung một lúc, đã một lần nữa quay trở lại hai
đoạn gốc bị bứt đứt lúc nãy, rất nhanh đã khôi phục lại nguyên dạng như
ban đầu.
- Cây cỏ đã đứt đoạn cũng có thể trọng sinh?
Một màn này ngược lại khiến cho Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng nhịn
không được chậc chậc tán thán một câu. Nhạc Minh Tùng lại càng nổi lên
hứng thú, bắt đầu không ngừng tìm tòi bốn phía xung quanh, nghĩ muốn tìm kiếm một chút bảo bối có thể luyện khí.
Bất quá sưu tầm suốt nửa ngày, hắn đã triệt để thất vọng. Nơi này mặc dù rất thần kỳ, nhưng bất kể là bùn đất hay là thực vật trên mặt đất, cũng chỉ là những chủng loại bình thường, cũng không có chỗ hiếm lạ gì, chỉ
bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng đặc thù, cho nên mới trở nên thần kỳ một
chút mà thôi. Lại thêm nơi này ngoại trừ đám cỏ xanh kia, căn bản không
còn bất cứ sinh vật nào khác nữa.
Sau khi ở chỗ này lục lọi suốt nửa ngày, xem như là làm quen một chút
hoàn cảnh chung quanh, Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng liền tiếp tục
lên đường. Hiện tại hai người vừa mới tiến vào Tiên Kiều, ngay cả sinh
linh trên Tiên Kiều cũng còn chưa nhìn thấy một cái, tự nhiên là không
cam lòng bị nhốt ở chỗ này. Càng huống chi, Nhạc Minh Tùng đã cảm giác
được Phi thiếu gia cũng đã sớm tiến vào sâu bên trong Tiên Kiều.
Ở loại địa phương này, hai người cũng chỉ có thể dựa vào hai chân của
chính mình, giống như người bình thường trực tiếp bước đi, từng bước
từng bước một tiến về phía trước. Dưới hoàn cảnh trọng lực như thế này,
Ninh Tiểu Xuyên cũng còn tạm được. Nhục thân của hắn khá cường hãn, hoàn toàn có thể chịu đựng được loại trọng lực mạnh mẽ ở đây. Nhưng Nhạc
Minh Tùng thì có chút không xong, vừa mới đi được một đoạn cự ly đã muốn dừng lại nghỉ ngơi một hồi, nếu không căn bản không có cách nào tiếp
tục tiến lên.
Cứ như vậy, tốc độ lên đường của hai người tự nhiên là rất chậm. Mất
thời gian tới ba ngày, hai người mới đi được quãng đường hơn mười dặm. Ở trước mặt vẫn là một phiến đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, căn bản
không nhìn thấy điểm cuối.
o0o
- Phù phù…
Ngày thứ tư, Nhạc Minh Tùng thở hổn hển nằm dài xuống đất, hắn đã mệt
mỏi đến mức không đi nổi nữa. Ở nơi này, cho dù là bước đi cũng thập
phần tiêu hao khí lực. Ngay cả một gã Hạ Vị Thần như Nhạc Minh Tùng cũng mệt mỏi đến mức thở hổn hển.
Ninh Tiểu Xuyên ngược lại cũng không quá mệt mỏi, trên người vẫn còn
tinh lực mười phần. Chỉ là ngẩng đầu nhìn phiến thảo nguyên xa xa không
nhìn thấy giới hạn kia, hắn cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Dựa theo tốc
độ hiện tại của bọn họ mà tính, muốn đi ra khỏi phiến thảo nguyên này,
sợ rằng không biết phải tới năm nào tháng nào mới làm được.
- Lẽ nào đám sinh linh muốn đi tới Bỉ Ngạn kia đều phải từng bước từng bước một đi tới như vậy sao?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên âm thầm suy đoán. Ở trong loại hoàn cảnh như
thế này, ngay cả bước đi cũng là một loại khảo nghiệm gian khổ.