Bạch Băng tự sát, điều này nói rõ, cái
chết của hắn chẳng liên quan gì tới Minh Hoa tiên tử, mà bị chết trong
ảo cảnh của vạn ảo trận thử lòng. Hắn, đúng là vẫn không qua được cửa ải này, bằng tu vi của hắn, cứ việc đã uống viên thần đan thanh minh tâm
của nàng rồi, nhưng vẫn gượng ép… Chỉ là….Haiz.
Lâm Nguyệt ngẩng mạnh đầu lên, lạnh lùng nhìn thẳng Toàn Tuyết, nói lạnh lùng, “Ngươi đã biết từ lâu rồi?”
“Đúng vậy” Toàn Tuyết cũng không phủ
nhận, nói ra lạnh nhạt, “Vào thời điểm Minh Hoa tiên tử nổi điên, Bạch
Băng rõ ràng cũng bị ảnh hưởng, hắn vốn tâm chí không đủ kiên định, hơn
nữa tâm tình trong lòng đã ăn sâu quá, lại quá chấp nhất, dễ bị dụ phát
tâm ma, chết trong ảo cảnh, cũng coi như là kết cục tốt nhất với hắn,
nếu mà…. Hây”
Nghe lời Toàn Tuyết nói lấp lửng, nhưng
Lâm Nguyệt cũng hiểu được ý tứ hắn. Xông trận thất bại, tự sát mà chết
là kết cục cuối cùng, nếu không Bạch Băng chỉ biết dẫn tới có kết quả
giống Minh Hoa tiên tử thôi. Chỉ là ý Toàn Tuyết nói có ý gì nhỉ?
“Ý của ngươi là người hại chết hắn là ta
sao?” Trong lòng Lâm Nguyệt thật ra đã sớm có đáp án, nhưng vẫn không
nhịn được hỏi thử. Nếu nói thẳng ra là Bạch Băng trong ảo cảnh của vạn
ảo trận thử lòng thấy có liên quan tới nàng, nàng thật không dám tin
tưởng.
Dù sao nàng mới chỉ biết Bạch Băng có mấy ngày ngắn ngủi, dù tính Bạch Băng luôn miệng nói thích nàng, nhưng chỉ
ngắn ngủi có mấy ngày mà lại có thể nẩy sinh tình cảm sâu đến thế ư? Vạn ảo trận thử lòng này am hiểu nhất là bắt lấy sơ hở trong lòng người,
nàng không tin chỉ ngắn ngủi trong mấy ngày nàng lại thành căn nguyên
tâm ma của Bạch Băng.
“Đây cũng không phải” Ánh mắt Toàn Tuyết
chợt lóe, bên môi thoáng cong lên cười khinh miệt, nói, “Tâm tư Lâm tiên tử thoáng thông tuệ, chẳng lẽ không nhìn ra tình trạng Bạch Băng chết
có chút không đúng sao? Ảo cảnh trong vạn ảo trận thử lòng luôn tùy tâm
mà phát, cũng chính là căn cứ tâm cảnh con người mà tạo ra, trong lòng
Bạch Công tử có ngươi, thậm chí vì ngươi mà chẳng tiếc làm trái ý Bạch
Mẫu Đơn còn muốn theo tới, kết quả lại hại chết mẹ mình, theo suy nghĩ
nông cạn của tôi, sở dĩ Bạch Công tử vẫn bị lạc vào trong ảo cảnh ấy,
nhất định là bởi Lâm tiên tử đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không theo tính tình Bạch công tử, chỉ cần Lâm tiên tử không sao, hắn cũng không dễ tự
sát đâu”
Nghe thấy Toàn Tuyết nói, Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra, trong lòng bất giác thấy hơi khó chịu.
Bạch Băng ái mộ nàng, lại vì sự tùy hứng
của mình mà hại mẹ Bạch Mẫu Đơn mình chết, Bạch Mẫu Đơn chết rồi, hắn
cũng mất đi chỗ dựa, vị Lâm Nguyệt hắn ái mộ này dĩ nhiên thành chấp
niệm duy nhất trong lòng hắn, nếu tại trong ảo cảnh ấy, nàng đã xảy ra
chuyện gì, lấy tính cách Bạch Băng, dưới cơn tuyệt vọng, lựa chọn cách
chết vì tình cũng là chuyện bình thường.
Điều này có thể lý giải vì sao sau khi
Bạch Băng chết, trên mặt lại yên ổn bình tĩnh như thế, là bởi vì hắn cam tâm tình nguyện đi chịu chết, sau khi chết trên mặt còn lưu lại sự vui
vẻ. Nói như vậy, Bạch Băng chết, đúng thật có liên quan tới nàng, nhưng
trách nhiệm cũng không phải nàng.
Trong lòng hiểu rõ nguyên nhân cái chết
của Bạch Băng, lòng Lâm Nguyệt càng thấy khó chịu hơn. Bạch Băng chết,
chẳng liên quan tới Minh Hoa tiên tử, mặc dù Toàn Tuyết có dẫn Minh Hoa
tiên tử qua rất đáng ngờ, nhưng cũng không phải là hung thủ hại chết
Bạch Băng, Toàn Tuyết chỉ cố ý lợi dụng Minh Hoa tiên tử để gây chú ý
cho nàng, không để nàng phát hiện ra tình trạng Bạch Băng chết mà thôi.
Tại sao Toàn Tuyết phải làm vậy? Chẳng lẽ hắn vẫn sợ nàng phát hiện ra chuyện Bạch Băng xông vào trong tử trận
thất bại sẽ ra tay cứu hắn sao?
Nếu thật sự nàng có thể phá giải được vạn ảo trận thử lòng này, ngay từ đầu nàng cũng không phải trơ mắt nhìn
Bạch Băng xông trận làm gì. Lâm Nguyệt chậm rãi cúi đầu, nhìn thi thể
Bạch Băng với ánh mắt phức tạp vô cùng.
Nhớ tới trận đánh lúc trước Bạch Băng
kiên cường tới thế nào, không hiểu sao nàng lại nghĩ tới Diêm Tinh Vân.
Vị thiếu niên xinh đẹp như yêu nghiệt kia. Vị thiếu niên kiểu yêu nghiệt đó là tâm hệ của nàng, hơn nữa vào thời điểm nàng cực nản, bị những kẻ
côn Lôn kia bức bách, chẳng chút do dự tới cứu nàng, dẫn nàng đi, sau đó lại vì nàng mà thành kẻ đối địch với tu sĩ hóa thần Tử Ngọc đạo quân.
Sau đó nàng bị cuốn vào trong thời không
loạn lưu, hiện tại nàng bình yên vô sự, lại không rõ hiện tại hắn thế
nào nữa… Tâm tình hơi nặng nề, cũng có chút khổ sở. Với Diêm Tinh Vân,
Lâm Nguyệt có cảm động, có áy náy, thậm chí có chút tâm tình phức tạp
khó nói rõ nên lời, chỉ duy nhất thiếu tình yêu.
Nàng không yêu ai cả, với tình yêu nam nữ cũng không tính là hiểu rõ, kiếp trước nàng cũng đọc khá nhiều sách,
nhưng vẫn không hiểu hoàn toàn.
Yêu một người, là lúc nhìn thấy đối
phương, sẽ không tự chủ được mà tim đập mạnh, hoặc ngượng ngùng, hay mặt đỏ hoặc hưng phấn. Lúc không thấy đối phương, sẽ nhớ nhung, muốn được
nhìn thấy đối phương, nghĩ tới từng hành động cử chỉ của đối phương,
thậm chí mỗi một vẻ mặt…
Những thứ ấy nàng không có, cứ như nàng chẳng có trái tim vậy.
Thỉnh thoảng nàng cũng có nhớ tới Diêm
Tinh Vân, thậm chí cũng nghĩ tới Diêm Sát và Quân Tử Huyền, song chút ký ức ít ỏi ấy như những nét vẽ nghệch ngoặc nhạt nhẽo trong đầu nàng,
chẳng có chút thay đổi nào.
Nàng cảm kích Diêm Tinh Vân cứu nàng,
cũng không bài xích chuyện hắn thích nàng, nhưng mà chỉ duy nhất chẳng
cách nào đáp lại tình cảm của hắn.
Đầu ngón tay Lâm Nguyệt khẽ đặt lên trái
tim, khóe môi hơi cong lên cười lạnh tự giễu. Nàng thật đúng vô tình,
càng thêm chẳng có chút lòng dạ nào. Chẳng trách mà lúc trước nàng biết
rõ Diêm Tinh Vân có ơn cứu mạng nàng, chỉ bị ảnh hưởng tý xíu, nàng lại
gây chuyện làm hắn bị thương, như hiện giờ, nàng biết rõ Bạch Băng thích nàng, hiện giờ Bạch Băng chết rồi, trong lòng nàng cũng chẳng thấy có
chút mất ổn định tý nào. Lâm Nguyệt, quả nhiên ngươi là kẻ lạnh lùng vô
tình tới cực điểm…
“Lâm tiên tử, giờ ngươi có dự định gì
không?” Thấy Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn thi thể Bạch Băng trầm mặc không
nói, Toàn Tuyết không hiểu sao thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Dự định à? Lâm Nguyệt phục hồi lại tinh
thần, bất giác cau mày. Hiện giờ những người khác đã chết cả, chỉ còn
lại mình nàng và Toàn Tuyết, còn di tích này đã xông vào hơn nửa, họ đến cùng muốn đi tiếp hay là rời đi bây giờ?
May mắn ngàn vạn lắm mới tới nơi đây, nếu cứ vậy mà buông đi, Lâm Nguyệt hơi không cam lòng, đoán chắc Toàn Tuyết cũng nghĩ giống thế.
Người tu đạo vốn nghịch thiên mà đi, tranh đoạt mệnh cùng trời, nếu gặp nguy hiểm mà lùi bước, điều này rất bất lợi với tâm tư.
Nghĩ thế, trong lòng Lâm Nguyệt thầm có
quyết định. Nàng không phải kẻ tham lam, nhưng giờ đường đi đi hơn nửa
rồi, chỉ còn kém một bước cuối nữa thôi! Huống chi di tích này mặc dù
khắp nơi đầy rẫy nguy cơ, với tu vi và bản lãnh của nàng, cũng không sợ, chỉ là Toàn Tuyết này…
Lâm Nguyệt vẫn có lòng đề phòng Toàn
Tuyết, dù sao người nam nhân này xuất hiện khó giải thích nổi, hơn nữa
là kẻ khó nhìn thấu được.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt nói thản nhiên,
“Không rõ trong lòng Toàn Tuyết đã có quyết định chưa? Tiếp tục thăm dò
tiếp hay hiện giờ rời đi đây?”
“Lâm tiên tử có muốn nghĩ rời đi bây giờ không?” Toàn Tuyết không đáp mà hỏi ngược lại.
Lâm Nguyệt khẽ cười một tiếng, bảo, “Đi
tới một bước, bỏ mạng không ít người, dù phía trước có là núi đao hay
biển lửa, ta cũng muốn xông vào một lần, nếu không chẳng phải không cam
tâm lắm sao?”
“Ta cũng nghĩ như Tiên tử vậy” Ánh mắt Toàn Tuyết lóe lên, quét qua dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Nguyệt.
“Nếu vậy…”
Lâm Nguyệt định nói chuyện, đột nhiên
trong đại điện có cột sáng từ đất chòi lên, sau đó khuếch tán ra chung
quanh, ánh sáng đi qua nào nơi nào, thì hoàn cảnh chung quanh đó lại
thay đổi một kiểu, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đại điện đã biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa, trước mắt xuất hiện một gian thạch thất rộng
mêng mông, ở chính giữa thạch thất trên vách tường xuất hiện hai lối đi
tĩnh mịch, giữa hai lối đi có viết mấy chữ Đường hoàng tuyền bằng máu
thoạt nhìn mà giật mình.
“Đường hoàng tuyền ư?” Nhìn thấy mấy chữ to đẫm máu kia, lông mày Lâm Nguyệt cau thành đường thẳng.
“Ở đây còn chữ này” Toàn Tuyết đột nhiên
chỉ phía dưới mấy chữ máu một dòng chữ nhỏ, thì thào, “Hoa Bỉ ngạn nở
bên kia bờ, sông vong Xuyên khó quên. Cầu Nại Hà mưa gió đột nhiên, trên đường Hoàng tuyền không được quay đầu lại”
Đây là ý gì chứ? Lâm Nguyệt ngưng thần
nhìn lại lần nữa, bên cạnh những chữ nhỏ đó lại phát hiện ra hàng chữ
nhỏ hơn, nàng đơn giản tiếng lại gần vài bước, trên Đường hoàng tuyền
sống chết cận kề. Trên đường hoàng tuyền sống chết cận kề thật sao? Lâm
Nguyệt và Toàn Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thấy rét lạnh. Sắc
mặt Toàn Tuyết thì nhìn cực khó coi. Thật khó khăn lắm mới đi tới nơi
đây, nhưng giờ lại xuất hiện tình huống quỷ dị này, trong thạch thất này có hai lối đi, hơn nữa ý những câu thơ kia nói rất rõ, rõ ràng nói là,
đường họ tự mình chọn mà đi, hay nói cách khác, bọn họ không thể hai
người cùng đi một lối, mà nhất định phải tách ra, mỗi người chọn một
đường, lúc đó sống hay chết vậy phải xem tạo hóa của mỗi người…
Trong di tích sao xuất hiện bố cục quỷ dị vậy chứ? Bọn họ rõ ràng là bị lừa rồi, bên trong này vốn chẳng phải di
tích gì hết, hoặc nói, nơi này đúng thật là di tích, nhưng cũng không
phải là di tích thượng cổ như họ vẫn cho là thế, mà là cái bẫy do kẻ
khác bày ra tỷ mỉ, di tích này chẳng qua chỉ là một nơi chết mà thôi.
Chẳng trách bọn họ cùng đi với nhau tới,
phá mấy trận cấm, lại chẳng tìm được chút đồ tốt nào, hóa ra đây là âm
mưu để bọn họ mắc câu!
Đến cùng là kẻ nào, có thể bày ra loại
bẫy tinh vi đến thế chứ? Mục đích thật sự của hắn là gì? Thật không ngờ
lại nhọc lòng thu hút tu sĩ tới nơi này.
“Đáng chết! Xem ra chúng ta lọt vào bẫy
tính toán của kẻ khác rồi! Lâm tiên tử, chúng ta không thể tiếp tục ở
lại nơi này được nữa!” Sắc mặt Toàn Tuyết khó coi cực điểm, thời gian
qua hắn lạnh nhạt giờ cũng có mấy phần tức giận rồi.
“Toàn Tuyết đạo hữu, chúng ta muốn đi,
hiện giờ cũng không đi được nữa rồi” Ánh mắt Lâm Nguyệt quét qua thạch
thất nhìn có vẻ trống rỗng, cười khổ bảo.
Toàn Tuyết ngẩn ra, cũng bất giác quan
sát hoàn cảnh chung quanh, vừa nhìn sắc mặt lại càng khó coi hơn. Lúc
trước họ ở chỗ đại điện đó có thể nhìn thấy cửa vào, nhưng giờ chẳng
biết đối phương dùng thủ đoạn gì, mà lại đưa họ tới một thạch thất khép
kín, chỗ thạch thất này vốn chẳng có đường lui, lối đi duy nhất là hai
con đường viết chữ Đường Hoàng Tuyền phía trước kia thôi.
Thiết kế một cái bẫy lớn thế, thật khó
khăn lắm mới dụ họ tới đây được, kẻ giật dây sao chịu đơn giản để họ rời đi chứ? Muốn rời khỏi, chỉ có xông vào “Đường Hoàng Tuyền” thôi!
“Hắn đang ép chúng ta, ép chúng ta không
thể không làm theo ý hắn. Nếu không xông vào hai lối đi kia, e là chúng
ta sẽ bị ép chết ở chỗ này thôi” Toàn Tuyết cười lạnh bảo.
Lâm Nguyệt khẽ gật đầu, nói, “Nếu đối
phương đã có thể thiết kế bố cục khổng lồ như thế, vậy tính toán cũng
không nhỏ, hiện tại chúng ta đâm lao phải theo lao rồi” Nói đến đây, Lâm Nguyệt ngừng chút, lại chậm rãi nói ra, “Hai lối đi này, chúng ta không xông cũng phải xông, mà xông cũng phải xông”
Nghe Lâm Nguyệt nói, sắc mặt Toàn Tuyết
biến sắc, cũng trầm mặc hẳn. Tiếp đó hai người không nói gì thêm, mỗi
người tìm một chỗ ngồi xuống điều tức.
Chuyện đã đến nước này, dù cho trong lòng họ không cam tâm cũng vô ích, không tiếp tục xông xuống, sẽ bị vây chết ở chỗ này, họ chẳng còn lựa chọn nào.
Thực ra Lâm Nguyệt cũng không sợ, trước
đó nàng ở tiểu bí cảnh Hoàng Thiên chiếm được truyền thừa trận thượng
cổ, chỗ thạch thất này dù quỷ dị đóng chặt, nhưng mà không trói được
nàng. Nếu nàng muốn rời đi, chỉ cần bày một truyền tống trận đơn giản là được.
Chẳng qua trong lòng nàng tự có định giá, cũng không muốn cứ vậy mà rời đi thế. Sở dỉ nàng lần này đi cùng đám
người Bạch Mẫu Đơn tới thăm dò di tích, là vì tìm kiếm hương độc thượng
cổ, mặc dù lúc trước bọn họ chẳng thu hoạch được gì, nhưng chẳng qua với đám Toàn Tuyết mà thôi, sau khi nàng tiến vào chỗ này, lúc nào cũng
quan sát cẩn thận, đi cả đoạn đường, lại bị nàng phát hiện ra chút manh
mối.
Mặc dù chỗ di tích này chỉ là một nơi
hoang chết, lại được người ta tỉ mỉ thiết kế bẫy, trong lòng Lâm Nguyệt
vẫn dám khẳng định, chỗ di tích này tuyệt đối có liên quan tới Nguyệt
Độc Tông thượng cổ, dù không phải là di chỉ của Nguyệt Độc Tông, nhưng
ít ra người thiết kế bẫy này nhất định có liên quan tới Nguyệt Độc Tông, nếu không suốt dọc đường đi này, nàng cũng không nhìn thấy nhiều ký
hiệu của Nguyệt Độc Tông đến thế.
Hơn nữa những tên độc giết chết đám Bạch
Mẫu Đơn, độc tố trên đó cực không đơn giản, dù không bằng hương độc mong đợi kia, nhưng cũng là loại độc dược thượng cổ cực kỳ lợi hại, những
vật bình thường này linh tu đơn giản không muốn động vào, chỉ có độc tu
mới có thể lợi dụng những thứ kịch độc này để bày ra cơ quan (thiết kế
bẫy).
Nếu người thiết kế bẫy này thực sự có
liên quan tới Nguyệt Độc Tông, biết đâu nàng có thể tìm được manh mối
liên quan độc cổ xưa ở đây. Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt mấp máy môi. Hiện
tại tu vi nàng đã đột phá tới đỉnh trúc cơ, chỉ chút nữa thôi là có thể
Kết Đan, chuyện tìm hương độc cổ đã bị bức tới tận cùng rồi, dù chỉ là
một tia cơ hội, nàng cũng không muốn bỏ qua, nếu không sau khi nàng kết
đan, không có hương độc mới dung hợp, nếu hương độc trong cơ thể nàng
cắn trả, nàng chỉ có một đường là chết.
Vì thế tình huống trước mắt mặc dù nhìn
có vẻ hung hiểm, nhưng vì muốn lấy được manh mối hương độc thượng cổ,
lại đáng giá đánh cuộc!
Huống chi, mặc dù ở đây nhìn có vẻ quỷ dị hung hiểm khắp nơi, nhưng vẫn chân chính là di tích thượng cổ, dù cho ở đây bị người ta thiết kế bẫy, hiện giờ chẳng biết đã trải qua bao năm
rồi, người đặt bẫy ấy chắc đã mất từ lâu!
Không có ai đứng đằng sau thao túng, dù
cho hung hiểm nàng cũng không sợ, dù gì trận pháp được bố trí tinh diệu, lại chẳng có kẻ hạ độc thủ đứng đằng sau, chẳng qua cũng chỉ là vật
chết ở đây mà thôi! Chỉ sợ người bố trí này để lại thần thức…
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác lại
nghĩ tới lúc nàng ở Thanh Châu trong động phủ của cổ tu sĩ gặp phải thần thức cổ tu sĩ, như vậy ở đây thực sự có tàn hồn tu sĩ thượng cổ thì
phiền phức rồi!
Chẳng qua bất luận thế nào, Đường Hoàng
Tuyền này nàng cũng muốn xông vào một lần, nếu không… Nghĩ đến đây,
trong mắt Lâm Nguyệt chợt lóe lên tàn khốc, lạnh nhạt mở miệng, “Toàn
Tuyết đạo hữu, ngươi có nhìn ra di tích chỗ này là thời kỳ thượng cổ nào để lại không?”
“Ở đây có thể thấy không ít ký hiệu của
Nguyệt độc tông thượng cổ, đoán chừng là thời đại ba vạn năm trước
Nguyệt độc tông ở” Toàn Tuyết hơi ngẩn ra, nói chậm rãi.
“Giới tu chân ba vạn năm trước ư?” Lâm
Nguyệt giật mình, trong mắt chợt lóe lên tia vui mừng, nói, “Nếu vậy,
chỉ sợ người bố cục hiện giờ đã hóa thành tro bụi rồi”
Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, Toàn Tuyết sững sờ, chợt hiểu ý Lâm Nguyệt, sắc mặc cũng hòa hoãn đi nhiều.
Bẫy này nếu thực sự là do tu sĩ thượng cổ ba vạn năm trước thiết kế, vậy ở đây sau khi trải qua ba vạn năm, đúng
thật là người bố cục ấy đã sớm chết rồi, ba vạn năm lâu như thế, coi như là tàn hồn của tu sĩ hóa thần đi cũng chẳng cách nào mà sống lâu đến
thế, chứ đừng có nói là người thiết kế bẫy kia.
“Người thiết kế bẫy nếu đã chết, uy hiếp tới chúng ta cũng không lớn lắm” Toàn Tuyết cười nói.
“Đúng vậy” Lâm Nguyệt khẽ mỉm cười theo.
“Lâm tiên tử quả nhiên tâm tư nhạy bén,
bất luận mục đích người thiết kế bẫy này cuối cùng là gì, nhưng chỉ cần
người đó không có ở đây, chúng ta cũng đỡ băn khoăn hơn, từ đó, Đường
Hoàng tuyền này cũng không phải không thể xông qua, biết đâu cuối cùng
chúng ta cũng có thể lấy được chút bảo vậy cũng nên!”
“Nếu có bảo vật, vậy dĩ nhiên không thể
tốt hơn rồi, dù không có, nếu tìm được lối ra, cũng tốt” Lâm Nguyệt cười khẽ nói ra một câu.
Nàng cũng chẳng có hứng thú lắm với bảo
vật, dù sao lúc trước vận khí nàng không tệ, có được không ít bảo vật,
nàng chỉ hy vọng chuyến đi này nàng thuận lợi lấy được hương độc thượng
cổ, chỉ cần có chút manh mối, như vậy cũng không mất công phí sức của
nàng.
Nghe thấy Lâm Nguyệt nói thế, sắc mặt
Toàn Tuyết hơi ngưng lại, cười khổ bảo, “Lời Lâm tiên tử nói đúng lắm,
phàm là bảo vật gì cũng có linh tính, có được thì là may, không được là
mệnh, không thể cưỡng cầu. Hiện giờ tình hình là vậy, chúng ta có thể
thuận lợi rời đi, đã là thiên đạo bảo vệ rồi”
Lâm Nguyệt cười cười bảo, “Có lẽ vận khí
Toàn Tuyết đạo hữu tốt, biết đâu có thể lấy được bảo vật cũng nên, đến
cùng thế nào, hiện tại vẫn chưa thể đoán tất được”
“Lâm tiên tử nói đúng lắm” Toàn Tuyết
cười nhạt, đứng dậy phủi quần áo bẩn không chịu nổi, nói, “Con đường
phía trước mêng mông, là phúc hay họa vẫn còn nói quá sớm, nếu nhất định phải xông tới, vậy chẳng bằng đi sớm một chút, Lâm tiên tử, ngươi chọn
một đường đi?”
“Toàn Tuyết đạo hữu cứ tự nhiên, tóm lại
đều cùng chung là Đường Hoàng Tuyền cả mà” Lâm Nguyệt nhìn lướt qua hai
lối đi tĩnh mịch, nói ra lạnh nhạt.
“Thật không ngờ, vậy, Toàn Tuyết cũng không khách sáo nữa, ta chọn đi bên phải, xin đi trước một bước!”
“Mời toàn Tuyết đạo hữu cứ tự nhiên đi”
Toàn Tuyết phất tay về phía Lâm Nguyệt,
nhìn thật sâu Lâm Nguyệt một cái, sau đó sải bước đi vào lối bên phải,
chỉ thấy lúc Toàn Tuyết bước chân vào lối đi trong nháy mắt, cả lối đi
có luồng sáng bỗng chợt lóe rồi tắt, bóng Toàn Tuyết đã nhanh biến mất
trong thông đạo, mà lúc Toàn Tuyết tiến vào lối đi, lối đi ấy cũng biến
mất, chỉ còn lại vách tường bụi bẩn, cứ như vừa rồi chẳng có lối nào tồn tại vậy.
Nhìn thấy tình cảnh thế, ánh mắt lâm
Nguyệt chợt lóe, trên mặt có mấy phần nặng nề. Xem ra nàng đã đoán đúng
rồi, những lối đi này chỉ cho phép một người tiến vào, chỉ cần có người
tiến vào, cửa vào sẽ biến mất, bởi vậy, những người khác dĩ nhiên không
cách nào tiến vào được.
Ngay sau khi Toàn Tuyết rời đi, Lâm
Nguyệt cũng không dừng lại nữa, mà kết thúc điều tức, dùng thần thức
hướng vào lối đi tìm tòi, muốn tra rõ chút tình hình bên trong thế nào,
lại không ngờ, thần thức vừa thăm dò tới cửa miệng, thì như bị một vật
gì đó ngăn lại, vốn chẳng cách nào tiến vào lối đi được.
Thấy vậy Lâm Nguyệt cũng không trì hoãn
nữa, thu lại ngay thần thức, sửa sang lại quần áo gọn gàng, rồi bước
nhanh vào lối đi còn lại kia.
Vừa bước chân vào thông đạo, Lâm Nguyệt
chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng trắng chợt lóe, quay đầu nhìn lại, quả
nhiên cánh cửa vào đã khép kín, lối đi phía trước đã biến thành tường
đá, mà đằng trước nàng, chỉ có một lối đi quanh co uốn khúc, chẳng rõ
hướng về đâu.
Lối đi ở đây khác hẳn lối đi lúc trước
tiến vào di tích, ở đây không mờ tối như thông đạo trước, mà cả lối đi
trên vách tường đều gắn những viên đá xanh khổng lồ, những hòn đá xanh
ấy tỏa ra ánh sáng xanh đậm, thoạt nhìn khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Nhìn lối đi phía trước không rõ sẽ đi tới đâu, Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó dùng thẩn thức tản ra, dè dặt đi lên trước.
Nàng đi rất chậm, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, bởi vì chỗ lối đi này không rõ vì sao lại hạn chế tác dụng của
thần thức, trước nàng định dùng thần thức dò đường, lại phát hiện ra
thần thức chỉ có tác dụng hơn mười thước, không cách nào tiếp tục tiến
xa hơn được, mà nàng lại phát hiện ra ánh sáng xanh của viên đá kia có
thể thôn tính được thần thức, lúc nàng tản ra thần thức trong lúc vô
tình khiến nó dần trở nên yếu đi, nếu không phải thần thức nàng mạnh hơn tu sĩ bình thường, ngay lúc thần thức bị ánh sáng xanh nuốt chửng nàng
đã phát hiện ra, kịp thời thu thần thức lại, chỉ sợ là giờ phút này tinh thần đã bị thương nặng, may là thế, hiện tại trong đầu nàng cũng bị
châm đau đớn.
Bởi thế, Lâm Nguyệt không dám dùng thần
thức dò đường nữa, nhưng với tu sĩ mà nói, không có thần thức, chẳng
khác nào kẻ mù, đi lại mò mẫm vậy, nếu đụng phải nguy hiểm thì không kịp phát hiện, từ đó tình cảnh nàng lại càng thêm nguy hiểm hơn nhiều.
Dọc theo lối đi lên trước, ước chừng
khoảng nén hương gì đó, hai mắt Lâm Nguyệt tỏa sáng, đã thấy lối ra,
xuất hiện trước mắt nàng mà một con đường nhỏ bao phủ màn sương mờ mịt,
dày đặc, phía trước con đường nhỏ không xa là một cây cầu đá, trước cầu
đá dựng một tấm bia đá, trên tấm bia đá ấy có viết ba chữ to đẫm máu:
cầu Nại Hà.