Từ nhỏ đến lớn, dưới con mắt của người ngoài Bạch Ánh đã sống một cuộc
sống mà người ta ai cũng tha thiết ước mơ. Một gia đình tốt, một cái đầu tốt, một vẻ ngoài tốt, thậm chí có cả một “hôn phu”tốt. Dẫu là vào thời điểm nào cũng thấy anh là một người có “mệnh phú quý”.
Trong đó
cái mà người ta hâm mộ nhất, chính là vị “hôn nhu” mà nhắc đến cái là ta có thể hất mặt tận trời của anh. Ít nhất kể cả Bạch Ánh trước khi gặp
Cù Vân Tâm cũng nghĩ vậy.
Làm bạn nhiều năm, Leblan đối với anh
chính là một vị hôn phu tuyệt vời. Một kẻ đối với người khác thì lạnh
như băng, ngay cả với chính cha mẹ mình, nhưng chỉ duy nhất khi ở cạnh
anh, lại nhiệt tình vô cùng. Đối với hiện tượng như vậy, tuy rằng miệng
anh không nói, nhưng trong lòng Bạch Ánh thì luôn tự cảm thấy bản thân
ưu việt hơn tí tẹo.
Mỗi khi anh nho nhã lệ độ, mềm giọng từ bi an ủi những người bị Leblan dọa sợ, nhìn sự tán thưởng và sùng bái trong
mắt đối phương, trong lòng anh thấy sung sướng đến độ không thể nói
thành lời. Miệng thì nói với Leblan rằng: “Anh phải ấm áp hơn chút, thế
thì họ mới không sợ anh.” nhưng bản thân lại chưa từng ngăn cản Leblan
đối xử lạnh nhạt với người khác, trái lại rất hưởng thụ cái cảm giác
“độc nhất vô nhị” của anh ta đối với mình, trong lòng còn thầm hy vọng
Leblan sẽ mãi như vậy. Cho nên đối với Leblan, đối với kiêu ngạo của
Liên bang, đối với người bạn lớn lên cùng mình, đối với cái người trân
trọng mình nhất ấy, Bạch Ánh vẫn luôn duy trì tâm tính như thế. Theo lý
thường, anh tự cho rằng Leblan mới là người cần mình chứ mình không cần
anh ta.
Thỉnh thoảng cả nghĩ, khi mình nằm trên giường một mình
ngẫm lại, anh sẽ thấy bất an với sự “giả nhân giả nghĩa” và ích kỉ của
mình —— bởi Leblan thật sự đối xử với anh quá tốt, tốt đến độ Bạch Ánh
sinh ra ác cảm với chính hành động của bản thân. Nhưng rất nhanh, nghĩ
lại thì sau này mình sẽ ở cùng chỗ với anh ta, làm bạn với anh ta, thì
suy nghĩ này lại tiêu tan hết. Dù sao trong lòng Bạch Ánh, điều may mắn
nhất trên đời này chính là —— có thể trở thành chồng của mình. Đây là tư tưởng giáo huấn của đại nhân trong nhà anh từ khi anh còn nhỏ, không
biết vì sao anh lại coi là thật, duy trì từ đó đến giờ chưa từng thay
đổi.
Lý tưởng Leblan cần phải trở thành chồng mình cuối cùng vẫn
bị cải biến, vẫn luôn cho rằng Leblan làm bạn với mình nhiều nằm, Leblan yêu chiều mình vô cùng sau này sẽ trở thành chồng mình, ai ngờ trong
lúc Bạch Ánh đi học lý tưởng đó lại đột nhiên trở nên mơ hồ không xác
định, hơn nữa rất nhanh, ngay cả phòng tuyến cuối cùng của anh cũng sụp
đổ, toàn bộ lý tưởng đều bị vặn vẹo.
Danh giáo chính là danh
giáo! Đây là thứ Bạch Ánh cảm khái đầu tiên khi bước chân vào trường
học. Trong mắt người ngoài thì xem ra thi đậu vào trường này đã là giỏi
rồi. Bạch Ánh tuyệt đối cũng chẳng nghĩ ngợi hơn người ta bao nhiêu. Anh luôn biết rõ mình có thể thi đậu, nhưng lại đợi đến lúc chọn trường mới nói cho họ biết anh muốn thi vào trường này, nếu không bề trên chắc
chắn sẽ ngăn cản, nhưng lúc này —— Bạch Ánh cười cười, nhìn cánh cửa mở
rộng trước mặt. Thành tích của anh lần này vốn là không thể đậu, nhưng
cũng là do ngoài ý muốn thôi nhỉ? Trẻ tuổi ai chả có khao khát? Nếu
không ai lại đi cản trở anh làm chi? Nhất là những người vẫn luôn thương yêu mình.
Tìm một thời gian, tìm một lý do, Bạch Ánh thẳng thắn
bày tỏ với Leblan nguyện vọng đầu tiên của mình, thật lòng đó cũng chẳng phải cái duy nhất. Ánh mắt chân thành đầy khát vọng, áp lên vẻ ngoài
của mình, nhanh chóng thu được sự đồng tình của người ta.
Mọi thứ đều theo đúng kế hoạch của mình, nhìn vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên bang lưu luyến không rời đưa tiễn mình, Bạch Ánh cười cười, cười đến
ngây thơ, thoạt nhìn như một đứa trẻ. Nhưng đâu phải thật? Sự thật là
trong lòng anh lúc này vẫn đang tính toán: Leblan sẽ không bị người khác cướp đi, anh ta sẽ luôn chờ mình về.
… …
Nhưng sau này
Bạch Ánh lại phát hiện mình tính sai rồi. Anh thế nào cũng không ngờ tới khi mình nhìn thấy Cù Vân Tâm, từ khi thấy một người không thèm nhìn
mình, không sùng bái mình, thậm chí có thể còn chán ghét mình, mọi thứ ở anh đều thay đổi, tất cả giống như trở về điểm xuất phát.
Tự xem nhẹ sự áy náy khi phản bội Leblan để theo đuổi Cù Vân Tâm, kết quả thất bại. Mà Leblan —— cũng kết hôn. Càng buồn cười hơn chính là đối tượng
kết hôn của anh ta lại không phải mình, mà là một con vịt con xấu xí
ngây ngây ngốc ngốc, một tên đàn ông xấu xa dùng ơn cứu mạng để vọng
tưởng cướp đi Leblan.
Đối với thằng ngu nghĩ chỉ cần có cái ơn
cứu mạng là có thể ngồi yên vị trên cái chức Thiếu phu nhân nhà Everitt. Bạch Ánh rất phận nộ, nhưng anh cũng rất lý trí.
Đối với Leblan
lựa chọn kết hôn chứ không chọn đợi mình. Bạch Ánh ngoài phẫn nộ ra thì
chỉ thấy phẫn nộ. Cái cảm giác món đồ trong tay mình bị người khác cướp
mất mãnh liệt tràn khắp người anh, rục rịch khuấy đảo, nhưng anh vẫn
không hề động. Không phải anh là một quân tử sao? Cầm lấy chén rượu,
Bạch Ánh cười. Thân là quân tử anh không thể gánh vác tội danh phá hư
hôn nhân của người ta, hơn nữa anh thích Cù Vân Tâm mà? Cho nên cho dù
thế nào cũng phải ném cái tội danh đó cho Kỷ Hiểu Ngạn. Cái danh bẩn
thỉu ấy không thể xuất hiện trên người xinh đẹp như mình? Chỉ nên xuất
hiện trên những tên đàn ông xấu xí thôi.
Xuyên qua chén rượu
Có thể thấy một Bạch Ánh non trẻ dùng ánh mắt tăm tối chờ đợi cơ hội để phá hư bọn họ.
Rất nhanh, cơ hội đã tới. Kết hôn vài năm, Bạch Ánh mắt lạnh nhìn bọn họ
mâu thuẫn mà không hiện thân. Cho đến khi Kỷ Hiểu Ngạn ngay cả con cũng
sinh ra rồi, Bạch Ánh vẫn nhẫn nại chờ thời cơ. Vẫn luôn chờ đến khi
ngay cả đứa con cũng không cứu vãn nổi cuộc hôn nhân của họ, mới đeo cái danh thiên tài cùng thứ tình cảm quyến luyến nhớ mong Leblan và một
thân công tử quý tộc trở về….Khiến cho tất cả mọi người đều cảm thán trí tuệ, y thuật cao siêu của mình đồng thời khóc mướn hộ mình khi thấy
“hôn phu” bị người ta giành mất. Mà anh cũng đã thành công, thành công
khiến cho tên đàn ông khiến người ta chán ghét chết đi….
Ha ha a! Nằm trong khoang thuyền ngoài vũ trụ, Bạch Ánh mở to mắt nhìn tứ phía
đầy kim loại. Trong không gian chật hẹp khóe miệng anh khẽ cong lên, lộ
ra một nụ cười trào phúng.
Phong độ quý tộc nhẹ nhàng? Hiện tại
mình còn thứ đó sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Ánh tối sầm xuống. Tay
chân hoạt động lấy dây cố định chính mình lại, ánh mắt lần này của anh
mang theo sự oán hận.
Anh biết mình đã sai, biết mình không nên
tin tưởng Thần Triệu, biết mình không nên bán mạng vì Thần Triệu. Nhưng
nguyên nhân mình làm tất cả chuyện này. Đều là vì thế giới này. Con
người giờ đây quá điên cuồng, Liên bang giờ đây quá đen tối. Nghĩ đến
thế, Bạch Ánh nhớ tới nguyên nhân mình bị phán xử Lưu đày không gian (ở
tương lai không có án tử hình, hình phạt cao nhất là bị đày ra ngoài vũ
trụ, cô độc lưu lạc cho đến chết), ánh mắt Bạch Ánh không khỏi lại tối
đi.
A! Đàn ông đều không đáng tin. Nghĩ đến chuyện người mình yêu say đắm và người yêu mình say đắm cùng liên thủ bày ra một thứ được gọi là bằng chứng để đẩy mình vào bộ quân thẩm, nụ cười trào phúng trên mặt Bạch Ánh càng sâu hơn.
Đây là anh em tốt à! Đây là cái gọi là
anh em cả đời à! Nhìn xem người ta làm ra chuyện gì nè, xùy xùy! Đúng là —— “tốt” quá! Bắt tay với tình địch đẩy anh em mình vào bộ quân thẩm,
đúng là anh em tốt!
Nhớ tới “anh em tốt” và người mình thích cùng thích con hồ ly tinh kia, cú ngã lớn nhất đời mình —— Kỷ Hiểu Ngạn,
Bạch Ánh tự trào phúng với chính mình.Anh ta không gia thế, không bề
ngoài, không năng lực. Đây là đánh giá của Bạch Ánh về anh ta. Nhưng
chính nhân sĩ “ba không” này lại khiến cho anh thương tích đầy mình.
Đoạt người yêu mình, đoạt cả người mình yêu
Dựa vào cái gì? Dựa
vào cái gì? Nghĩ đến đây trong mắt Bạch Ánh xuất hiện sự hoang mang và
ghen tị. Anh chưa từng nghĩ xem bản thân mình đã cho người khác cái gì
hay chưa, một kẻ cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ căn bản sẽ không
nghĩ vì người khác bao giờ. Ở trong lòng anh, có chỗ nào không hài lòng, không đúng ý thì nhất định là do lỗi của người khác, mà anh chính là
người bị hại vô tội.
Lần này cũng không phải ngoại lệ, anh không
thấy chuyện mình vứt bỏ Leblan đi thích người khác là có gì to tác.
Người người ai cũng đều có quyền theo đuổi hạnh phúc mà? Nhưng đối với
việc Leblan cuối cùng cũng từ bỏ mình, Bạch Ánh lại ngàn vạn lần không
nguyện ý.
Cho nên mới nói một người từ nhỏ đã được cưng chiều,
ngay cả cha mẹ cũng là ngụy quân tử thì vĩnh viễn sẽ không học được cách nhận sai.
Hơn nữa anh cũng không biết là mình có sai, Bạch Ánh
từ nhỏ đến lớn đã được cha mẹ dạy phải đối xử nhẹ nhàng với người ngoài, vì thế nên anh nghe theo, nhưng trong lòng thì sao?
Chỉ sợ không phải đi?
Từ trả thù Kỷ Hiểu Ngạn bằng cách nơi nơi chốn chốn nhằm vào anh ta, cho
đến sau đó mở mắt trừng trừng nhìn Leblan dần dần thích anh ta dù chính
anh ta là người chủ động đề nghị ly hôn, Bạch Ánh phẫn nộ rồi, hơn nữa
trong lòng còn có thêm một tia bối rối vô ý thức. Đó là một loại cảm
giác anh chưa từng có.
Trong lúc đó dù châm ngòi lý gián, chửi
bới hãm hại, cũng không thể khiến Leblan quay đầu, càng làm Bạch Ánh
phẫn nộ hơn chính là, ngay cả người đàn ông mình thích —— Cù Vân Tâm
cũng đã nảy sinh tình ý với Kỷ Hiểu Ngạn.
Thế giới này làm sao
vậy? Thẩm mĩ của loài người bị phá hủy rồi à? Bạch Ánh lúc này trăm ngàn câu hỏi không được giải đáp, sao ai cũng thích vẻ ngoài xấu xí thế?
Càng về sau Bạch Ánh càng không quen nhìn “ái tình” của ba người bọn họ. Tư
tâm chia rẽ bọn họ càng nhiều. Ví dụ như —— gia nhập Thần Triệu.
Gia nhập Thần Triệu, tư tâm thì nói Bạch Ánh là vì trả thù, anh không quen
nhìn ba người bọn họ, ba người đó đều dẫm đạp lên tình cảm của anh. Vốn
tất cả mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, cuối cùng Leblan cư nhiên
trở lại? Bắt tay với chính tình địch của mình để đối phó với anh? Chuyện gì xảy ra thế này? Một kẻ ích kỷ như anh vĩnh viễn đều không biết, trên thế giới này còn có một thứ gọi là nước nhà.
Sau nửa năm, bị ném từ tầng mây xuống bùn đất, từ thiên chi kiêu tử biến thành cái tên mà
người người căm ghét, Bạch Ánh hối hận. Lúc đứng trong tòa án quân sự
anh còn có thể hợp tình hợp lí nói mình không sai, tất cả những chuyện
mình làm đều là vì Liên bang, vì nhân loại, nhưng thực tế thì sao? Trong lòng anh là người rõ ràng nhất —— tất cả những chuyện này chỉ là vì tư
dục mà thôi.
天之骄子: con cưng của trời
Không hề nghi ngờ,
anh bị phán xử bằng hình phạt so với cái chết còn khó chịu hơn —— Lưu
đày không gian. Đó là hình phạt nghiêm trọng nhất hiện nay, người mang
tội trong Liên bang sẽ bị cho vào một phi thuyền chứa đầy nguyên liệu,
sau đó để cho anh ta bay vào vũ trụ một mình, chỉ có sự cô đơn và hối
hận làm bạn, mà ngay cả chết cũng không được, chỉ có thể phiêu đãng,
phiêu đãng trong không gian, cho đến khi biến thành một tên đần độn.
Du đãng trong vũ trụ tịch mịch hơn nửa năm, Bạch Ánh cảm thấy mình như
hiểu được thứ mà suốt quãng thời gian qua mình chưa từng cẩn thận suy
ngẫm.
Anh chưa từng hết hận Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn và Cù Vân Tâm.
Nhưng đối với những mạng người vô tội chết uổng vì mình, anh đã cảm thấy áy náy, thứ mà trước giờ anh chưa từng cảm thấy.
Nhưng —— thế
thì sao? Ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn sao trời, Bạch Ánh mỉm cười. Mày
cho rằng cái vũ trụ này có thể vây khốn được tao sao?
Ánh mắt
Bạch Ánh nhìn chằm chằm Lam tinh nơi có Leblan, nở một nụ cười điên
cuồng. Ngón tay như ngọc chuyển một cái, một lưỡi dao mỏng lộ ra từ dưới bàn tay Bạch Ánh, nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ hãi
than, còn có thể giấu dao như vậy sao?
Nhìn lưỡi dao trên tay, vẻ mặt Bạch Ánh trở nên quyến luyến. Sau đó dùng sức cứa con dao xuống cổ
tay mình, máu tươi uốn lượn chảy xuống, cơ thể dần dần lạnh như băng,
đôi mắt trở nên mê mang, suy nghĩ hỗn loạn.
Đến khi cả người
nhuộm đỏ máu tươi, mất đi tri giác. Bạch Ánh nở nụ cười, nhìn bầu trời
đầy sao cuối cùng anh cũng thấy được bức tranh mà mình luôn giấu kín
trong lòng, Leblan nhỏ bé ngồi khóc một mình trong Vườn địa đàng, mình
bước đến nắm chặt tay anh.
Thì ra em vẫn luôn thích anh….Ha ha…Tại sao đến bây giờ em mới biết….Đến giờ mới biết….Xin lỗi anh….
Nước mắt chảy xuống, Bạch Ánh nhắm mắt, vừa hối hận vừa nhớ nhung rồi đánh mất đi hơi thở.