“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá!” Tiếng con nhảy nhót hoan hô không ngừng vang lên bên tai Kỷ Hiểu Ngạn.
Nằm trên giường, Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ thế nào cũng không ra sao dưng mình lại
đồng ý yêu cầu của Leblan. Có lẽ là do gần đây quá khổ cực, muốn tìm
người sẻ chia một chút, hay có lẽ bởi vì nhìn thấy anh ấy bình an trở
về, cõi lòng lo lắng rốt cục cũng buông xuống, hay là do —— không khí
quá tốt đẹp…?
Dù sao cũng đồng ý rồi.
Chia tay không sai
biệt lắm đã được ba năm, cuộc sống bình thản giống như đã gột sạch tất
cả hận hận thù thù trước đây, mà ngay cả thứ tình yêu đã từng được mình
khắc cốt minh tâm giờ cũng đã sớm phai nhòa, chỉ còn lại những thói quen khó có thể thay đổi hoàn toàn được dưỡng thành từ lần trọng sinh từ 10
năm trước đến lúc này.
Thời gian quả thực là một chất xúc tác
tốt, sau 3 năm, Leblan thay đổi mà chính mình cũng thay đổi. Chất xúc
tác ấy, đã hòa tan tất cả hận thù trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn. Mà tình yêu,
cũng thế.
Leblan, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nhưng nếu lần này anh còn làm tôi thất vọng, thì…..
Nghĩ đến thất vọng, sự lạnh giá trong mắt Kỷ Hiểu Ngạn chợt lóe lên.
Vuốt cái bụng mới 7 tháng mà đã lớn hơn nhiều những người sắp lâm bồn, cảm
thụ sự mấp máy không cân xứng trên bụng, thỉnh thoảng bụng hắn sẽ lồi
lên rõ ràng.
“Cục cưng, ba chỉ cho cha các con cơ hội cuối cùng
này thôi, các con mau cầu nguyện rằng ông ấy thật sự đã thay đổi đi!”,
sự lạnh lẽo trong giọng hắn có thể khiến những kẻ quen của hắn chấn
động.
Lần này tôi sẽ không trả giá nữa, anh đừng trách tôi. Nếu
anh không thể trả giá vô điều kiện thì đừng trách tôi nhẫn tâm. Kỷ Hiểu
Ngạn âm thầm nghĩ trong lòng mình.
“Cậu Kỷ, đã dặn cậu phải chú ý đến bữa ăn của cậu rồi cơ mà, đưa cho cậu thức ăn dành cho dựng phu,
sao cậu lại không ăn? Nhất là thuốc dinh dưỡng. Mỗi ngày cậu đều phải ăn vài viên, thế thì con cậu mới đủ dinh dưỡng, cậu như thế là muốn….”,
bác sĩ khoa sản Hạ Tả tìm về đứng trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn đang cúi thấp
đầu thao thao bất tuyệt, sự bất mãn mãnh liệt trong lời ông còn mang
theo một chút lo lắng —— đó là lo lắng khi thấy dựng phu không nghe lời.
“Bác sĩ Tả, ngài Tả ơi. Tôi cảm thấy dinh dưỡng của tôi đủ rồi."” Kỷ Hiểu
Ngạn mà còn nghe mấy lời “giáo huấn” bánh tính này nữa thì khẳng định
đầu hắn sẽ hiện ra ba hàng kẻ đen dài thượt mất, nhìn điệu bộ lúc này
chắc chắn ông ta đang muốn triển khai tất cả công phu phun nước bọt của
mình ra.
Đang nhìn cái bụng so ra lớn hơn nhiều người bình thường của mình, Kỷ Hiểu Ngạn vừa nghe thấy mấy chữ “dinh dưỡng không đầy đủ”
thì thiếu điều đã cười phọt ra. Này là gọi là dinh dưỡng không đầy đủ á? Mình có mà là dựng phu thừa dinh dưỡng thì có.
“Cậu đừng không
để ý, cậu Kỷ, tôi không yêu cậu đã đành sao cậu cũng không tự yêu lấy
bản thân cậu thế, tôi đưa đồ làm hại cậu cho cậu bao giờ chưa? Sao cậu
lại không ăn? Cậu làm thế, không phải làm phật ý hai đứa nhỏ vẫn chưa
chui ra của cậu sao?”
“Bác sĩ Tả, không phải là tôi không muốn ăn mà là tôi căn bản không ăn nổi mấy thứ thuốc đó của ông.” Kỷ Hiểu Ngạn
nhìn đống thuốc xanh đỏ rực rỡ sắc màu trước mặt, mặt mũi tái xanh, thật không rõ mấy thứ này có phải là dành cho người ăn không nữa.
“A…! Cậu không ăn được cũng phải ăn, ai có bầu đều phải ăn mà.”, nuốt nước
bọt, bác sĩ Tả không ngừng phấn đấu. Tuy rằng đây không phải lần đầu
tiên có người không uống nổi thuốc, nhưng đã làm bác sĩ nhiều năm như
vậy mà đây là lần đầu tiên ông thấy có người không chịu uống dù chỉ một
viên thuốc. Đúng là tùy hứng quá….
Kỳ thật Kỷ Hiểu Ngạn cũng
không cảm thấy mấy thứ thuốc này có ích lợi gì. Trung Quốc đã tồn tại
lâu như vậy, phương pháp dùng thuốc bổ không biết đã biến tướng thành
bao kiểu, không phải chỉ tồn tại ở một dạng như trước nữa. Hơn nữa, khả
năng của thuốc ngoại cũng rất tốt.
“Cậu nghĩ đến thuốc ngoại, thì ra bởi vậy nên cậu mới không chịu ăn?”, bác sĩ Tả nghe được mấy từ Kỷ
Hiểu Ngạn vô ý nói ra, mặt mũi nhất thời xị cả xuống, chỉ tiếc rèn sắc
không thành thép với cái người mặt mày đầy vô tội trước mặt.
Í, hóa ra mình vô ý nói ra mất rồi? Cơ mà hình như phản ứng của bác sĩ Tả không giống như mình tưởng tượng.
“Cậu cho rằng con người hiện nay có thể chất rất tốt, hơn nữa một phần nhỏ
lại còn có được dị năng. Tuy rằng chỉ là một bộ phận rất nhỏ, nhưng quả
thật họ có tồn tại, đúng không?” Nhận mệnh giảng giải rõ cho vị dựng phụ khuyết thiếu thưởng thức này, bác sĩ Tả phát hiện tóc trên đầu mình bạc trắng hết rồi. Trách không được việc chăm dựng phụ lại có thù lao cao
đến thế.
Lắc đầu, Kỷ Hiểu Ngạn tỏ vẻ không rõ ràng lắm.
Cầm thuốc thử trước mặt lên, bác sĩ Tả mới nói: “Bên trong cái thứ nho nhỏ
này có năng lượng thiên nhiên, năng lượng xúc tiến phôi thai sinh
trưởng. Theo lẽ thường thì chỉ có dựng phu và dựng phụ mới sử dụng, sau
đó sẽ được thai nhi trong bụng hấp thu. Đứa nhỏ có thể hấp thu dinh
dưỡng và ít nhiều năng lượng khuyết thiếu khác, thậm chí còn liên quan
đến cả trình độ hấp thu trong gen.”
Dừng một chút, bác sĩ Tả nói
tiếp: “Cậu có phát hiện ra không, tố chất thân thể con cái nhà giàu có
bao giờ kém? Vì nguyên nhân gì? Thật ra là xét trên từng cá nhân gen,
gen thì không thể cải tạo nên nếu muốn con cái mình tốt hơn thì chỉ có
thể xuống tay ở chỗ thuốc thang.”, nói tới đây, bác sĩ Tả nhìn cái bụng
đã to như một tòa núi nhỏ trước mặt mà đau lòng không thôi, người này
muốn cướp đi cơ hội của chúng nó sao?
Như vậy sao? Kỷ Hiểu Ngạn lúc này thật sự đã khiếp sợ. Hắn chưa từng uống thuốc, liệu….?
“Sẽ có ảnh hưởng, nhưng chắc là không lớn?” Nghĩ đến gen mạnh mẽ của Leblan, bác sĩ Tả cũng không dám chắc.
“Còn không?”
“Không phải cậu phải không muốn sao?”
“Muốn, ông có bao nhiêu, tôi muốn bấy nhiêu.”
“Ha ha, vậy thì tốt!”
“Còn nữa không, còn viên nào nữa khôg?”
“Đừng có tỏ vẻ ghét bỏ nó thế, chỗ này đủ cho cậu dùng đó! Dựng phụ, dựng phu bình thường chỉ có 20 viên để xài, người có năng lực cũng không kiếm
nổi 30 viên, nơi này cậu có hẳn 110 viên, cậu còn dám chê ít?” Bác sĩ Tả bị cái vẻ chán ghét của Kỷ Hiểu Ngạn chọc cười. Chế tác một viên thuốc
to bằng đầu ngón tay mà ngốn hết bao nhiêu thứ a! Nếu không phải đây là
một song thai của một người đã qua giải phẫu đồng thời nể mặt cha và ông nội của hai đứa nhỏ thì 110 viên thuốc này có mơ cũng chẳng có đâu.
“Không phải chỉ hỏi xin thêm tí nữa thôi sao.” Kỷ Hiểu Ngạn có chút xấu hổ.
Đã biết thứ thuốc dinh dưỡng này quý giá, Kỷ Hiểu Ngạn thở dài một cái,
xem ra mình chạy khoog thoát khỏi cái thứ khủng bố này rồi, vĩnh viên
không quên nổi hương vị của nó.
Phủi mắt nhìn cái bụng trong đó
có hai đứa con đang ngoan ngoãn tự chơi cho ba nói chuyện của mình, cõi
lòng Kỷ Hiểu Ngạn không khỏi cảm thấy may mắn. May mà có người ân cần
dạy bảo mình. May mà không có sai lầm gì, sau này nhất định phải nghe
theo lời bác sĩ.
…
Cầm thuốc, bên cạnh Kỷ Hiểu Ngạn có đặt thêm một cốc nước to lù lù, như lâm đại dịch nhìn chằm chằm viên thuốc màu hồng phấn.
“Cục cưng à, hy sinh vì tụi bây, sau này nhất định phải hiếu thuận với ba ba đó!”
Nói xong, nắm chặt mũi mình, ném vội thuốc vào miệng, sau khi nuốt xuống
thì vội vàng dốc nước vào cho nó trôi xuống bụng, cho đến khi uống sạch
cốc nước.
Buông cốc nước xuống, dạ dày quay cuồng một trận, Kỷ
Hiểu Ngạn không ngừng dũng cảm yêu cầu nó nhịn xuống. Quả nhiên…Cái thứ
gọi là trời sinh, không chỉ khảo nghiệm con cái mà con khảo nghiệm cả
cha mẹ a!….
“Tích tích…”
Ngay lúc Kỷ Hiểu Ngạn đang xuất thầm, quang não lại vang tên tiếng chuông.
“Tiểu Ngạn, em có khỏe không đó?” Không nghĩ tới quang não vừa kết nối đã
nhìn thấy cái mặt nhăn như trái mướp đắng của Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan ngây
cả người.
“Không khỏe, một chút cũng không khỏe.”
“Em chờ
tôi, tôi sẽ về nhanh thôi.” Nhìn bình thuốc còn lại trên bàn, Leblan
nhanh chóng đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Hồi trước lúc ba ba sinh Leblan cũng may may mắn như thế, được nhấm nháp vị cái thuốc này, cái vị đúng
thật là…..
“Ừm.” Nghe cái câu này đã mấy lần rồi, nhìn thấy ánh
mắt quan tâm của anh ấy, hắn cảm thấy mình đã không còn khó chịu như
trước nữa?
“…”
“Tôi đi ra đây một lát, em ngủ đi!”
“A.” nhìn đám lính sau lưng Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn biết rằng anh ta có việc vội đi.
…
Ở trong phòng nhìn theo leblan rời đi, Kỷ Hiểu Ngạn đỡ cái bụng đi lên
lầu, từng bước từng bước đều cẩn trọng, chỉ sợ xảy ra sai xót gì.
“Phu nhân, để con đến đỡ, sao cậu muốn lên lầu mà không gọi con?”, hầu gái
tên là Sắc Vi được Hạ Tả phái sang bưng một chậu hoa chạy lại, thấy Kỷ
Hiểu Ngạn tự lên lầu, cô lo lắng muốn chạy sang đỡ.
“Không cần, cô cứ làm chuyện của mình đi. còn nữa, đừng gọi tôi là phu nhân.”
“Không được, con đỡ cậu lên đã.” Nói xong, tay chân lưu loát thật cẩn thận đỡ
Kỷ Hiểu Ngạn vẫn đang muốn từ chối lên lầu, lúc lên lầu còn không quên
đỡ bụng cho hắn, giúp Kỷ Hiểu Ngạn bớt gánh nặng.
Quả nhiên không hổ là người Hạ Tả phái tới, Kỷ Hiểu Ngạn khó có dịp được giảm bớt gánh
nặng từ bụng, tâm trạng sung sướng hơn không ít, cũng không thấy mâu
thuẫn gì lớn với cái danh phu nhân nữa.
“Được rồi, phu nhân mau
nghỉ ngơi đi, con ở ngay ngoài, có việc gì nhớ gọi con.” Tiểu cô nương
lộ ra nụ cười sáng chói, săn sóc đỡ Kỷ Hiểu Ngạn lên giường, còn giúp
hắn đắp chăn.
“Sắc Vi, cô gọi Tiểu Phong tới đây cho tôi.”
“Vâng. Sắc Vi đi liền.”, tao nhã xoay người, Sắc Vi mở cửa chạy sang phòng cách vách.
Mấy phút đồng hồ trôi qua.
“Ba ba, ba tìm con à?” Xoa xoa mắt, cu cậu tỏ vẻ buồn ngủ nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
Không nghĩ tới hôm nay con cư nhiên ngủ sớm như vậy. Nhìn cái mặt ủ rột của
Tiểu Phong, Kỷ Hiểu Ngạn hạ quyết tâm dời sang ngày mai mới nói chuyện
với nó.
“Không, Tiểu Phong muốn ngủ cùng ba ba không?”
“Muốn.” Nghe thấy thế, tinh thần Tiểu Phong phấn phởi lên không ít, những sau đó lại ngủ gật, đôi mắt nhỏ mở không nổi nữa.
“Lại đây đi!” Dịch sang một chút, dưới sự trợ giúp của Sắc Vi, Kỷ Hiểu Ngạn bế được con lên giường.
Cho Sắc Vi lui, tai trái sờ mái tóc mềm mại của con, tay phải vuốt bụng
theo quy luận. Kỷ Hiểu Ngạn mở miệng khe khẽ hát khúc hát ru quen thuộc, đáy mắt đầy đong đầy dịu dàng và tình yêu thương.
“Bé con của ba ba! Mau ngủ đi nào
Sau khi tỉnh dậy thì lớn lên nhé, lớn lên nhé! Để còn đỡ đần ba ba