Dựa theo lời dặn của bác sĩ, Kỷ Hiểu Ngạn không thể không ra ngoài tản bộ mỗi ngày.
Vừa nhìn thấy vườn hoa, Kỷ Hiểu Ngạn đã thở dài.
Ai….Cuộc sống sao lại khó khăn đến thế.
Vì đang mang thai nên hắn không thể không dùng hai tay chống thắt lưng của mình, làm vậy thì xương sống của hắn có thể thoải mái hơn một chút.
Hành động đấy lúc hắn sống chết cũng không chịu làm, nhưng bởi bụng càng ngày càng lớn, cơ thể ngày càng bức bách, đặc biệt là vùng thắt lưng và xương sống nên hắn không thể không làm vậy.
Cúi đầu xuống, ánh
vào mi mắt là cái bụng đã lớn hơn nhiều so với hai tháng trước, lòng Kỷ
Hiểu Ngạn rất rối rắm. Lúc hắn mang thai Tiểu Phong, lúc bụng lớn nhất
cũng chỉ là lớn hơn bụng bia một chút. Nếu không để ý kĩ thì cũng không
biết hắn đang mang bầu. Nhiều nhất chỉ cảm thấy hắn béo lên thôi. Nhưng
lần này…, lại liếc nhìn cái bụng mới có 6 tháng mà đã lớn như thể sắp
lâm bồn của mình, Kỷ Hiểu Ngạn không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của mình lúc này nữa.
Đột nhiên, cơn đau quen thuộc xuất
hiện. Kỷ Hiểu Ngạn cứng người một lúc rồi nở nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Quen thuộc dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mình. Miệng cũng bắt đầu
nói chuyện. Bởi hai đứa nhỏ này dù chưa sinh ra đã thích nghe người ta
chuyện trò.
“Hai đứa bướng bỉnh này, sao lại thích gây sức ép cho ba ba mấy đứa thế? Nhìn anh mấy đứa mà xem, lúc trước nó ở trong bụng
ba ba ngoan ơi là ngoan.”
Mặt trời chính ngọ rất lớn, ánh mặt
trời xuyên qua lớp kính thủy tinh rồi rơi trên người Kỷ Hiểu Ngạn, giống như đang vẽ thêm cho hắn thêm một dải thánh quang đằng sau lưng. Lời
nói dịu dàng, ánh mắt mê mang. Rồi còn cả động tác vươn tay vuốt ve bụng dưới ánh mặt trời nữa chứ, khung cảnh ấm áp và thánh khiết vô cùng.
“Ấy…, được rồi, được rồi, đừng đạp nữa. Hai đứa ngoan hơn anh được chưa! Bé
ngoan.”, hai đứa này ngay cả khen Tiểu Phong cũng không cho, uổng cho nó đối tốt với hai đứa như vậy! Kỷ Hiểu Ngạn lải nhải trong lòng, không
dám nói ra, hai đứa nhóc này chưa sinh ra đã tinh ý như thế, mình mà còn nói nữa chắc chắn sẽ bị chúng nó đạp tiếp. Bởi ngay vừa nãy, mình vừa
mới khen Tiểu Phong chưa được bao lâu, đã bị tụi nó đạp phát đau.
Nguyên văn: 吐槽 – phun tào
Ai…! Đúng là hai nhóc con thích ăn dấm, Kỷ Hiểu Ngạn thở dài. Lắc đầu, đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi xuống.
Mà anh hai của hai nhóc con thích ăn dấm kia thì sao?
Tiểu Phong xách túi sách nho nhỏ khoan khoái đi về nhà, trên đường còn vui
vẻ chơi đùa với hoa hoa cỏ cỏ, đột nhiên nó nhìn thấy một bà cụ đang cố
gắng qua đường, Tiểu Phong bèn vui vui vẻ vẻ giúp đỡ bà cụ….A, đương
nhiên không có chuyện như vậy đâu, nội dung như vậy có khả năng chỉ xuất hiện trong sách giáo khoa của học sinh tiểu học mà thôi.
Hiện
thực thì đúng thật Tiểu Phong đang trên đường về nhà. Nhưng tâm trạng
của nó lại không tốt chút nào. Chỉ thấy nhóc con mặt mũi phấn nộn, cái
miệng hồng thuận nhỏ nhắn đang mím chặt, khuôn mặt trắng nõn do bực dọc
mà đỏ ửng lên. Lông mày nhăn đến độ biến thành hình ngọn núi.
Từ chối Kano đi cùng, Tiểu Phong đi theo chú vệ sĩ quen thuộc mà nó không biết tên về nhà.
Vừa về đến nhà, Tiểu Phong không hề làm nũng với Kỷ Hiểu Ngạn như mọi lần,
cũng không quấn lấy ba để nói chuyện với em trai em gái. Trái lại vừa
nhìn thấy ba ba đang ngồi trong phòng khách, cái mặt nhỏ nhắn đanh lại,
mặt không đổi sắc đi tới.
Sao thế nhỉ? Kỷ Hiểu Ngạn có chút kinh ngạc.
【 Con của anh đang tức giận đó! 】 giọng nói mềm mại mang theo một chút
khinh thường vang lên. Trộm hừ lạnh một tiếng, Tiểu Phúc liếc nhìn thằng nhóc “bộp bộp” chạy vội lên lầu. Cõi lòng chẳng có tư vị gì
“Tiểu phúc, sao cậu cứ thích chọc Tiểu Phong thế?” Kỷ Hiểu Ngạn nghe Tiểu
Phúc nói xong thì có chút bất đắc dĩ mở miệng. Cái cậu Tiểu Phúc này
không biết là bị Tiểu Phong đạp đuôi chỗ nào, thỉnh thoảng rảnh rỗi đều
thích trêu chọc Tiểu Phong, cho dù là thành công hơn đối phương một bậc
hay ngáng chân đối phương một cái cũng thấy vui.
【 Hừ! Ai thèm chọc nhóc con đó. 】nó không có nhiều thời giờ làm mấy trò vớ vẩn như thế.
“Phải không?” Ánh mắt hoài nghi.
“Bộp bộp bộp” tiếng xuống cầu thang lại vang lên, lần này xem ra còn lớn hơn cả lần trước.
Tiểu Phong chưa từng mong ba ba sẽ an ủi mình, nhưng khi mình lên lầu rồi mà ba ba vẫn không đi theo, nó vẫn thấy buồn. Vẫn biết bụng ba ba lớn,
không tiện đi lại, nhưng lòng nó vẫn không thoải mái.
Ngồi trên giường trong phòng mình một lát, Tiểu Phong nghĩ nghĩ, nhịn không được lại chạy xuống.
“Làm sao vậy? Tiểu phong?” Kỷ Hiểu Ngạn vô cùng lo lắng, lúc con còn chưa đi vào, mới chỉ nghe thấy tiếng con đã ân cần hỏi han. Hiển nhiên, ngữ khí quan tâm đó khiến Tiểu Phong hưởng thụ vô cùng.
Từ từ đi đến
cạnh ba ba, Tiểu Phong dựa sát vào người hắn, ngồi xuống tự chơi ngón
tay của mình không chịu mở miệng, cũng không thèm nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Nó
chuyên chú chơi ngón tay đến độ giống như nó có thể nặn tay nó thành đóa hoa không bằng.
“Con không vui à, bé cưng, ở trường có ai bắt
nạt con à?” Cố kỵ cái bụng lớn của mình, Kỷ Hiểu Ngạn đành phải buông
tay với suy nghĩ muốn ôm con vào lòng, đành phải ôm lấy đầu Tiểu Phong.
Vẻ mặt đầy dịu dàng.
Cái giọng dịu dàng nọ hệt như chiếc chìa
khóa mở ra dòng suy nghĩ của Tiểu Phong, khiến cho những chuyện vừa phát sinh ở trường tái hiện lại một lần nữa trong đầu nó.
“Ba ba, khi nào thì cha trở về?”
“…, nhanh thôi.” Sợ run lên, Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ giọng trả lời, không giống
như là nói cho con nghe, trái lại dường như lại càng giống tự nói với
bản thân mình hơn.
“Không thể kêu cha về nhanh hơn được sao?” Đôi mắt nhỏ đầy chờ mong, lóe lên ánh sáng không biết tên rồi biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại hình ảnh ba ba nó trong đáy mắt.
… …
“Không thể.”
“A…”
Không tiếp tục dây dưa nữa, cu cậu hiểu chuyện không hỏi thêm. Nhưng từ hành
động càng ôm xiết lấy cánh tay của Kỷ Hiểu Ngạn cho thấy nội tâm nó
không hề bình thản như những gì nó thể hiện bên ngoài.
Tại sao
cha không thể về sớm một chút, về sớm một chút thì mình có thể kêu cha
đến trường một chuyến cho thằng béo kia nhìn. Hừ, chỉ cần cha đến là
thằng béo sẽ phải mở rộng tầm mắt chiêm ngưỡng. Nhưng mặc dù nghĩ vậy,
trong lòng nhóc con vẫn thấy mất mát. Ánh sáng trong mắt cũng dần đạm
xuống. Kỷ Hiểu Ngạn bên cạnh nhìn thấy mà đau lòng, nhưng ngay cả hắn
cũng không biết an ủi con mình ra sao.
Dị thế
Bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lòng Leblan rất phiền não, đã ba tháng rồi, gã vẫn chưa tìm được phương pháp để về nhà.
Vào mỗi đêm khuya thanh tĩnh, Leblan đều sinh ra một loại dục vọng, đó là thứ dục vọng muốn về nhà vô cùng mãnh liệt.
Mỗi lần chìm vào giấc ngủ, gã đều sẽ mơ, luôn luôn là giấc mơ ấy. Khung
cảnh bất đồng nhưng nội dung thì có khi khác có khi giống hệt nhau. Hình ảnh trong mộng gã thấy không rõ, nhưng gã có thể khắc sâu cảm nhận được sự vui vẻ và bi thương trong giấc mộng, mà rõ nhất, chính là tuyệt
vọng.
Leblan có khi sẽ bị thứ tình cảm mãnh liệt trong giấc mộng
khiến cho bừng tỉnh, vuốt hai má, phát hiện mặt mình đã đầy nước mắt. Im lặng chảy nước mắt trong giấc mộng của mình.
Ba tháng, gã đã ở
dị thế ba tháng rồi, mỗi đêm gã đều bị vây hãm trong những giấc mơ như
vậy. Trong mơ, cái sự thống khổ mênh mông mơ hồ rót đầy cõi lòng gã.
Tình huống hiện giờ ngày càng trở nên kịch liệt. Ngay cả cảnh vật trong giấc mơ cũng ngày trở nên rõ ràng.
“Hô…”, lại một lần nữa bùng tỉnh từ giấc mộng, Leblan xoay người ngồi dậy, hô
hấp dồn dập. Gã nhắm mắt lại, tựa hồ vẫn còn thấy được một vài cảnh lờ
mờ trong giấc mơ vừa nãy. Mà ngay cả những thứ tưởng như nhỏ nhất trong
giấc mộng nọ, gã đều đã nhìn rõ ràng.
Cầm lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường, Leblan thong thả đổ chất lỏng lạnh như băng ấy vào bụng
mình. Ánh mắt đầy bóng tối chuyển đến cửa sổ đang tỏa ra ánh sáng màu
trắng thản nhiên, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy…một thảm hoa hồng như lửa đỏ dưới khí trời se lạnh khiến cho nó gợn ra cảm giác đen tối và ——
giống máu tươi.
Hoa hồng…? Ánh mắt mơ hồ, suy nghĩ của Leblan
không thể khống chế lại nhớ đến cảnh trong mơ vừa rồi, hôm nay giấc mộng so với trước kia càng thêm mãnh liệt, và cũng càng thêm —— rõ ràng.
Không thích hoa hồng. Cau mày, trong đầu Leblan hiện lên một ý nghĩ như thế.
Chính là….Chính là do mình không thích hoa hồng sao?
Cảnh trong
mơ cũng có một vườn hoa hồng sáng lạn, dưới ánh mặt trời chúng lóa mắt
xinh đẹp vô cùng. Nhưng hình ảnh vốn xinh đẹp động nhân như vậy lại bị
hai nhân vật mơ hồ cướp mất sự chú ý của khán giả.
Hai người,
thân hình mơ hồ, khuôn mặt cũng mơ hồ, khiến Leblan không thể xác định
rõ danh tính của họ. Nhưng gã biết rõ, hai người đó rất quen thuộc, là
loại người mà vừa nhìn mình đã biết đó là hai người mà mình rất thân
quen.
Đột nhiên, cái người có dáng người thon dài đẩy cái người
có dáng người thấp bé ngã xuống rừng hoa hồng. Vài phút sau, cái người
bị đẩy mạnh ngã đè lên những khóm hoa hồng nọ gian nan bò dậy, bắt đầu
tranh chấp người kia. Hình ảnh mơ hồ cũng không ảnh hưởng gì đến Leblan, không đếm xỉa gì đến người thấp bé, người có dáng người thon dài dường
như đang kích động nói gì đó. Cuối cùng, người thấp bé dường như muốn
bắt lấy tay người thon dài, nhưng ngay khi tay anh ta gần bắt được tay
người nọ, người nọ lại thuận thế ngã lăn ra. Ngay lúc này, có một đống
người xuất hiện, từ quần áo có thể nhận ra họ là người hầu. Bọn họ nâng
cái người đang ngã vào những khóm hoa hồng lên, không hề để ý đến những
lời của người thấp bé, bỏ đi ngay lập tức. Chỉ để lại một mình người
thấp bé nọ đứng đó cô đơn, sau đó tập tễnh rời đi.
Không biết vì
cái gì? Nhìn thấy thế cõi lòng Leblan như thể bị ai đó đánh mạnh một
cái. Đêm nay cảnh trong mộng đã mơ hồ hơn trước, nhưng không biết tại
sao, gã lại càng thấy cảm giác xót xa so với trước đây càng thêm mãnh
liệt, giống như, một màn này đã từng xuất hiện trước mặt gã.
“Ta
muốn rời đi, dẫu có dùng phương pháp gì.” Đột nhiên dùng sức, gã bóp nát cái ly trong tay, mảnh sành đâm vào tay gã, máu đỏ uốn lượn chảy xuống, rơi xuống chăn, điểm xuyến lên cái chăn trắng xóa vài đóa hoa mai đỏ
rực kiều diễm.
Nhìn ánh trăng hiền hòa và rừng hoa hồng đỏ lửa, ánh mắt Leblan càng thêm kiên định.
“Phải nhanh một chút, ta sẽ điều tra rõ tất cả, mọi chuyện sẽ được phơi bày
nhanh thôi.” Gã tin chắc rằng chuyện này đã thật sự xảy ra. Chứ không
phải chỉ là một cảnh trong mơ.
Lực chú ý bị vườn hoa hồng mang đi mất khiến Leblan không phát hiện ngay trong phòng mình, ở một góc bí
ẩn, có một bóng đen từa tựa xấp xỉ bằng con chuột biến mất ngay trong
phút chốc, ngay vào giây phút nó biến mất, ánh mắt nó đã lóe ra ánh sáng màu đỏ rực.
==============================================
Các bạn nhớ cố sự về vườn hoa hồng chứ, xuất hiện ở chương 45 – phiên ngoại kiếp trước của Leblan nha:
Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn nơi nơi chốn chốn nhằm vào Bạch Ánh, Leblan chịu không
nổi, cho đến khi nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn đẩy Bạch Ánh ngã xuống khu vườn
hoa hồng đầy gai, Leblan cuối cùng cũng bạo phát. Mặc kệ Bạch Ánh có
khuyên báo đó là ngoài ý muốn như thế nào, mình không bị thương gì cả ra sao, Leblan cũng không tin, gã chỉ cho rằng cậu ta muốn hãm hại Bạch
Ánh, vì thế, hôm sau gã đã mang đơn ly hôn đến chỗ Kỷ Hiểu Ngạn.
Kỷ Hiểu Ngạn suy yếu ngồi ở đầu giường, nhìn đơn ly hôn trước mặt mình, nở nụ cười châm chọc, hôm qua mình có ngã xuống vườn hoa hồng, Leblan
không chỉ không mời bác sĩ đến, mà ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng
thèm cho mình một cái, toàn là một mực chạy đông chạy tây lo lắng cho
Bạch Ánh, Kỷ Hiểu Ngạn lúc đó mới có thể cảm nhận sâu sắc được rằng, thì ra mình lại hèn mọn đến thế.
Mà khi nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn suy
yếu nằm trên giường, Leblan chỉ cảm thấy vợ mình ngày càng dối trá, rõ
ràng là mình là đầu sỏ, còn cố ý làm bộ như thể mình là người bị hại.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng: Bộ dạng xấu xí đến thế rốt cục là bày ra
cho ai xem!