Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo màu đen bị gió mạnh thổi tung bay vội
vàng tiêu sái bước đi một mình, anh ta thậm chí còn cố gắng không giáp
mặt với người đi đường nào, phía sau anh ta có một người vừa chạy theo
vừa hét, thấy vậy cước bộ của anh lại càng nhanh hơn.
“Lý Âu, Lý
Âu,” Một cô gái trẻ tuổi hai chân đeo một đôi giày cao gót, có chút
ngiêng ngả lảo đảo đuổi theo người đàn ông tên là Lý Âu nọ. Mái tóc mềm
mại của cô bị gió thổi rối loạn, nhưng dung nhan xinh đẹp thì không hao
tổn tí nào.
Cô gái có khuôn mặt đẹp đẽ nọ không ngừng quát to, mà người nọ lại hoàn toàn chẳng đáp lại cô. Nhìn tình huống như thế, người qua đường ai cũng cảm thấy ghen tị với cái người được cô ta gọi tên
kia, sôi nổi quay đầu nhìn xem rốt cục là dạng người gì mà lại được
người đẹp ưu ái đến thế.
Vừa nhìn cái, ai! Quả nhiên, gái đẹp đều tìm trai đẹp, điểu ti nghịch tập thần mã…, đúng là truyền thuyết a!…
Điểu ti – 屌丝 – tiếng lóng chỉ người thua kém về mọi mặt. Nghịch tập – 逆袭 –
lội ngược dòng. Thần mã – 神马 – đồng âm với ‘thập ma’ nên thường dùng với nghĩa là cái gì hoặc đơn giản nó nghĩa là con ngựa có cánh. Mình không
biết cụm này có nghĩa là gì.
Chỉ thấy cái tên được người đẹp đuổi theo có mái tóc đen, mi mắt dài, đôi mắt thâm thúy, cái mũi cao thẳng,
môi mỏng cùng khuôn mặt nhìn nghiêng sắc như dao, góc cạnh rõ ràng.
“Lý Âu, anh đi nhanh như vậy làm gì? Chờ em với!” Dậm chân một cái, đại
tiểu thư quen được nuông chiều có chút tức giận, nhưng nhìn thấy người
đàn ông đẹp trai đi cách đó không xa ngừng lại. Ánh mắt cô sáng người,
nở một nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, mềm mại dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy cánh tay kiên cố của anh ta.
Người đàn ông nọ quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một cái, trong mắt không hề có bất cứ tình cảm nào.
Thân thể cô gái cứng đờ, sắc mặt biến hóa không ngừng, qua một hồi mới nén
được lửa giận, mỉm cười với anh ta một cái. Nhưng…, cô ta không biết nụ
cười của mình rất méo mó vặn vẹo, hoàn toàn không hề ngọt ngào như cô ta tưởng tượng.
Nhưng —— thế thì sao chứ.? Dẫu sao người đàn ông kia cũng chẳng quan tâm.
“Lý Âu, anh muốn đi đâu? Em từ nhỏ đã lớn lên ở đây, mọi thứ ở đây em đều
biết rõ, anh mới tới mà, em dẫn anh đi?” Rõ ràng cô muốn cùng anh ta
ngọt ngào đi dạo phố, ai ngờ ảo tưởng bị đánh vỡ, Cao Vận có chút tức
giận nghĩ.
Người này đẹp trai cỡ nào chứ! Lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không cũng cấp bậc với mấy tên vừa thấy mình đã xum vào nịnh hót
kia. Ngơ ngác trồng hoa si với người đàn ông nọ một hồi, Cao Vận mới
tiếp tục nói.
“Anh không phải muốn xem thử xem nơi này của chúng
em khác gì nơi của anh sao? Giờ đi xem với anh, anh lại không thèm
nhìn!” Ngữ khí có chút oán giận, nếu như nam sinh khác mà nghe thấy vậy
hẳn là đã sốt sáng dỗ dành công chúa nhỏ trước mặt rồi, nhưng người đàn
ông trước mặt vẫn cứ thờ ơ.
“Tiểu thư Cao, tôi đi mình được rồi,
cô về đi.” Lý Âu mở miệng có chút kỳ quái nói xong liền ngậm miệng lại.
Cao Vận lại chán nản một trận. Sao lại có người như cái hũ nút vậy chứ,
qua từng ấy ngày trôi qua rồi mà đánh rm một cái cũng chẳng thấy.
Không nên trách Cao Vận nghĩ vậy, người đàn ông này là do cô cứu về vào hai
tháng trước, Cao Vận vừa thấy đã thương người ta. Nhưng kỳ quái là người đàn ông này không nói tiếng Kiệt Tạp, giao tiếp giữa họ vẫn luôn có vấn đề. Cao Vận vận dụng trình độ học hành của mình dạy cho người đàn ông
tên “Lý Âu” này một chút tiếng Kiệt Tạp, mà Lý Âu cũng vốn rất thông
minh, không phụ sự dạy dỗ cẩn thận của Cao Vận, không đến hai tháng sau, tiếng Kiệt Tạp của anh ta tuy rằng chưa giỏi, nhưng dùng để giao tiếp
thì không thành vấn đề. Về sau, anh ta ở trong lòng Cao Vận trở thành
người thông minh nhất.
“Không cần đâu! Em đưa anh đi dạo, anh
không thạo đường mà.” Cao Vận không vui nhìn Lý Âu, đứng im không nhúc
nhích tỏ rõ thái độ muốn đi theo anh ta.
“Ừ.” Biết mình không
thoát nổi cô ta, Lý Âu có chút bất đắc dĩ đáp lại một câu, sau đó không
để ý đến cô ta nữa, tiếp tục tự đi một mình.
Cao Vận vội vàng
đuổi theo, không ngừng giới thiệu về những kiến trúc và những món ăn vặt đặc sắc dọc đường đi. Mà khiến người ta thấy khó tin chính là, một đại
tiểu thư như cô thế nhưng lại nắm rõ mấy cái này trong lòng bàn tay.
… … …
“Lý Âu, thế nào! Nơi này tốt hơn nhiều so với Liên bang của anh! Anh còn
muốn về đó làm chi?” Cô gái có thể cảm nhận được sự kinh ngạc trong lòng Leblan, có chút đắc ý nói, thật ra đây chỉ là cô hy vọng người mình
thích sẽ không rời đi.
“Vợ tôi, con tôi và người nhà đều ở đó!” Người đàn ông có chút u buồn cùng hoài niệm nói.
“Vợ anh? Cô ta là hạng người gì?” Cao Vận đã hỏi câu này không chỉ một lần, nhưng cô không hề chờ mong câu trả lời của Lý Âu. Chính là đang cảm
khái thôi, bởi vì có vẻ Lý Âu thực sự thích vợ của mình.
Cao Vận có chút hâm mộ! Người phụ nữ có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy thích thì sẽ là hạng người như thế nào?
“Ừ, em ấy tên là Kỷ Hiểu Ngạn, em ấy rất giỏi, có thể làm đồ ăn rất ngon.”
“Kỷ Hiểu Ngạn.” Miệng học cách phát âm cái tên xa lạ, Cao Vận mở miệng hỏi thêm: “Đó là tên vợ anh à?”
“Ừ.”
“Anh có nhớ vợ anh không?”
“Có.” Lý Âu, không, thật ra là Leblan bị đường hầm thời gian cuốn đi, nhìn
Cao Vận trước mắt rồi trả lời. Nếu không nhờ cô gái này…, có khả năng gã đã chết.
Hai tháng trước, trên chiến trường, do một tình báo sai lầm, quân của Leblan lâm vào khổ chiến. Nhưng cũng nhờ tin tình báo này mà Leblan đã phát hiện ra manh mối của tổ chức “Thần Triệu”. Hơn nữa,
Leblan tin chắc rằng, chỉ cần cho gã thời gian, gã có thể tra ra cái
người đứng sau màn sai sử Thần Triệu là ai, bởi vậy đã lập ra một kế
hoạch bí mất mà ngay cả Ireland cũng không biết, chỉ mong có thể thành
công. Vốn tất cả đều thuận lợi, ai ngờ cuối cùng lại phát sinh chuyện
ngoài ý muốn.
Leblan hoàn toàn không ngờ tới một đội tiểu binh
thân vệ lại đánh ngược lại mình ngay trên chiến trường, hơn nữa võ nghệ
lại cao cường.
Dồn lực mới thoát chết, nhưng sau lưng gã bị súng laser bắn bị thương một mảng lớn.
Vào lúc Leblan giết chết tên cầm đầu, xoay người thì thấy Ireland sau lưng
mình bị địch đánh bất ngờ, tình huống nguy cấp vô cùng, Leblan bèn lập
tức chạy tới cứu viện.
Nhưng, ngay lúc Leblan đánh tên đang đánh
lén Ireland. Cơ thể anh, từ sau lưng bắt đầu bị tê liệt, hơn nữa trong
nháy mắt cả người đều không thể động đậy được. Vừa vặn lúc đó đường hầm
thời gian trăm năm khó gặp xuất hiện, hút Leblan vào.
Leblan bị
hút vào quá nhanh khiến trước mắt gã tối xầm lại, bất tỉnh nhân sự. Cho
đên khi gã mở mắt ra, Leblan đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi vẻ mặt
rạng rỡ.
“Anh thật sự sẽ rời khỏi đây sao? Anh Lý Âu?” Cao Vận có chút thương cảm, tuy rằng mới nãy có chút tức giận, thoạt nhìn cũng rất thích Leblan. Nhưng thật ra Cao Vận thật sự xem Leblan như anh trai,
cha của cô có địa vị cao, cô lại là con một, những người mon men tiếp
cận cô, đều vì muốn chen một chân vào chỗ tốt bên cạnh cha cô, chỉ
trừ…Cao Vận liếc Leblan một cái.
Hít sâu một hơi. “Anh Lý Âu,
Tiểu Vận sẽ giúp anh! Hy vọng anh có thể đoàn tụ với chị nhà.” Đừng
giống như em, ngay cả người mình thương cũng bị ép phải chia xa. Nhìn sự tưởng niệm trong mắt anh ta, Cao Vận tuy rằng không thật sự bằng lòng
nhưng vẫn đồng ý giúp đỡ. Nhưng mà….”Giờ ta đi đâu chơi nào?”
Tiếng “Cám ơn” bị nghẹn ở miệng Leblan. Mãi một lúc sau mới nuốt xuống được.
Leblan đang ở một nơi không ai biết đang không ngừng tìm kiếm đường về nhà,
con Kỷ Hiểu Ngạn ở nhà thì lại đang không ngừng tìm kiếm đường ra ngoài.
Duỗi thắt lưng, Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ nhàng tiến tới gần cửa, hắn muốn ra ngoài
hít thở không khí trong lành một chút, thả lỏng tinh thần bị giam cầm
của mình.
Gần, gần hơn nữa…
10 bước, 9 bước, 8 bước….4 bước, 3 bước
“Hiểu Ngạn, con làm gì thế?” Lộ đứng ở hành lang khoanh tay lại, trên mặt là một nụ cười có như không.
“Không có gì, cháu muốn ra ngoài đi lại!” Nếu đã bị phát hiện, Kỷ Hiểu Ngạn rõ ràng định quang minh chính đại ưỡn thẳng thắt lưng, đi thẳng về phía
cửa lớn.
“Ai…, chờ chút đã.” Đối với sự khao khát được ra ngoài
của con dâu, Lộ rất hiểu. Năm đó lúc ông sinh ra Leblan cũng vậy, theo
lý mà nói thì nếu ép nó ở trong phòng thì sớm muộn sẽ bị đau đầu là cái
chắc, cũng không nên cấm nó ở im trong phòng làm gì, nhưng mà….
“Bác sĩ đã nói rồi, lần này cơ thể con tổn hại rất lớn, hơn nữa lại có song
thai, con sẽ phải ở trong phòng một tuần, tuần sau hãy ra ngoài, được
không?”, tuy rằng cơ thể con dâu có vẻ tốt hơn so với sự tính của bác
sĩ, nhưng Lộ hoàn toàn không dám đánh cuộc, con trai giờ không biết đang ở đâu, đứa con dâu này lại không hiểu chuyện, cả ngày làm người khác lo lắng không thôi.
Kỷ Hiểu Ngạn nghe được sự bất đắc dĩ trong lời
của Lộ, có chút giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn trở về phòng. Chính hắn lúc trước không biết vì sao, thấy biểu tình khẩn cầu của hai “ông già” này, lại ngu ngốc đồng ý yêu cầu ở lại nhà mình của họ. Khiến cho đến giờ
hắn đã ngây người ở yên trong nhà một tháng không được ra ngoài.
Tuy rằng mới đầu chỉ được hoạt động bên trong gian phòng của mình, sau này
đã được mở rộng phạm vi hoạt đông trong toàn biệt thự, nhưng đối với Kỷ
Hiểu Ngạn mà nói thì vẫn chưa đủ.
Hơn nữa, bản thân hắn mỗi ngày
đều được Tiểu Phúc “hầu hạ”, cơ thể lúc này so với bình thường tuyệt đối còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn căn bản không dám nói lại với Lộ, bởi vậy sẽ bị người ta hiểu lầm.
Nằm trên giường, trong mắt
không có tiêu cự nhìn cuốn tiểu thuyết căn bản không thuộc về thế giới
này, đây là do Tiểu Phúc nhìn Kỷ Hiểu Ngạn bị hạn chế đến lợi hại nên
mới đặc biệt mang về cho hắn xem.
Đột nhiên…, tiếng trẻ con vang lên kéo Kỷ Hiểu Ngạn ra khỏi cõi thần tiên.
“Ba ba, ba ba, con muốn nói chuyện với em trai em gái.”
Còn chưa mở cửa, tiếng Tiểu Phong đã chạy vào trước, Kỷ Hiểu Ngạn nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ.
Sau khi Tiểu Phong biết bụng hắn đang mang song thai, buổi sáng mỗi ngày
đều phải sờ sờ bụng ba đã rồi mưới bằng lòng đi học, từ sáng tới tối đều phải nói chuyện với các em đã rồi mới chịu đi ngủ, không thì không ngủ
nổi. Thật sự không biết nó học đâu được thói quen quái đản đến thế.
Tuy rằng miệng oán giận là thế, nhưng trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn rất hưởng thụ hành động này của con. Tối thiểu là hắn sẽ không phải lo Tiểu Phong ghét bỏ em nó vì nghĩ mấy đứa nhỏ cướp mất tình thương của ba ba mình.
Còn mấy chuyện tương thân tương ái từ trong bụng thế này, thật ra cũng
rất dễ thương!
… …
“Hai đứa ngoan nha, anh hai đi học đây, chờ lát nữa anh hai về sẽ mang đồ ăn ngon về cho mấy đứa.” Tuy rằng đồ
ăn ngon cuối cùng sẽ vào miệng ba mình, nhưng Tiểu Phong thích nhất là
nói những lời này. Giống bình thường nhất dạng, cu cậu nói xong sẽ cẩn
thận sờ soạng cái bụng 4 tháng mà hệt như 7 tháng của Kỷ Hiểu Ngạn. Mãi
thành nghiện, trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn chưa kịp cản, nó đã vạch áo Kỷ Hiểu Ngạn ra, hôn một cái vang dội lên bụng hắn, hai đứa nhỏ bên trong biết
anh hai đang hôn mình, không ngừng đá bụng Kỷ Hiểu Ngạn, khiến hắn phát
đau….
“Ba ba, em trai em gái mới chạm vào con.” Biểu tình rất chi là ngạc nhiên khiến Kỷ Hiểu Ngạn vô cùng muốn xoa đầu nó.
Nhưng, Tiểu Phong nhanh chóng cúi đầu thêm lần nữa, mạnh liệt hạ một nụ hôn
lên bụng Kỷ Hiểu Ngạn. Hai đứa nhỏ trong bụng Kỷ Hiểu Ngạn lại vui vẻ
giơ chân đạp bụng ba ba mình.
Kỷ Hiểu Ngạn mặt thì trắng mà lòng lại nở hoa, nhịn không được dùng sức nhéo mặt Tiểu Phong.