Thời gian trôi qua nhanh chóng, cứ trôi đi trong lúc mọi người không để ý, nháy mắt đã qua nửa tháng trời.
Kỷ Hiểu Ngạn biết rõ, những người xung quanh hắn, dẫu có là ai đi chăng
nữa, trong những ngày này đều không có lấy một ngày thảnh thơi.
Bên chiến trường liên tiếp gặp phải bất lợi, hẳn là bên đó cũng —— rất vất
vả đi. Vì có thể đạt được thắng lợi, mỗi một người đều phải trả giá bằng 200% tinh lực của chính mình.
【 Chủ nhân, anh đã chuẩn bị xong
chưa? 】, ngài hệ thống nhìn người đang bình thản ngoài dự kiến trước
mắt. Lại có chút bất an hỏi.
“Ừa, giờ vào chiến luôn cũng được.” Uống một ngụm trà, Kỷ Hiểu Ngạn thoạt nhìn rất chi là nhàn nhã.
Nửa tháng trước, hệ thống đã vắn tắt nói sạch những chuyện liên quan đến
trận đấu này cho hắn nghe, ngay cả thủ đoạn cũng nói cho bằng sạch.
Khiến hắn lúc đó rất ngạc nhiên, Jack —— thật sự rất thần kỳ, hệ thống
sao cả mấy thứ chuyện đó cũng biết??
Nhưng, trải qua nửa tháng
tập huấn này, Kỷ Hiểu Ngạn thật sự có thể nói là không hề quan tâm thắng thua, chỉ cần đối mặt với vật có liên quan, hắn có thể phản ứng tương
đối tự nhiên theo bản năng rồi.
【 Sao không thấy anh hồi hộp gì
thế? 】, nhịn thật lâu, hệ thống vẫn là nhịn không được hỏi ra. Rõ ràng
ngày hôm qua người này vẫn rất sốt sắng có mà, sao hôm nay lại —— chắc
chắn như vậy?
“Ha ha! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tôi đã
cố hết sức rồi, nếu vẫn thất bại, có thể nói là do năng lực của tôi
không đủ, trách nào được người ta? Mà giờ thì sao? Nhiệm vụ của tôi là
bày biện tất cả những thứ tôi có một cách hoàn hảo nhất.” Kỷ Hiểu Ngạn
mỉm cười, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ ôn hòa, ẩn chứa sự tự tin khó
giấu.
A? Hệ thống có chút kinh ngạc, tính cách vị chủ nhân này
sao lại khác người thế chứ? Đương lúc thời điểm mấu chốt, mà thật ra như vậy….cũng không tệ a!!
【 Anh nghĩđược như vậy là tốt, lúc tiến hành trận đấu đừng áp lực. 】
“Biết rồi.”
Nói xong, Kỷ Hiểu Ngạn im lặng, ngồi trên ghế sa lông, tự đánh giá trà của
mình, hạ mắt trầm tư, mí mắt buông xuống, tay chậm rãi chuyển động quanh ly trà ấm áp kia. Hệ thống nhìn không thấy ánh mắt của hắn, cũng không
biết hắn đang nghĩ gì.
Trong không gian thanh tĩnh, chỉ có tiếng
thời gian trong quang não vang lên —— đây thật ra chính là do Kỷ Hiểu
Ngạn cố ý đặt, thói quen này là từ kiếp trước, vẫn kéo dài đến tận bây
giờ.
“Tích, tích, tích, tích, tích, tích…”, “1,2,3,4,5,6…”, tiếng động tinh tế vang lên, cho đến khi không gian yên tĩnh ấy bị giọng nói
đầy máy móc của hệ thống phá vỡ.
【 Chủ nhân, đến giờ rồi, mời vào đường hầm.】Hệ thống đang nói, trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn đã xuất hiện một
đường hầm hình chữ nhật khoảng 21.5 mét.
Đối mặt tình huống như
vậy. Kỷ Hiểu Ngạn cũng không hề hoảng sợ. Hắn mở to mắt mình ra nhìn
chằm chằm vào đường hầm màu sắc sặc sỡ trước mặt. Chỉ thấy bên trong có
một cục bọt biển không hề hợp lẽ thường lăn lội trên mặt đất. Đây là
chuyện gì a? Dựa trên góc độ khoa học [→ nghĩ nhiều quá] không phải
đường hầm thông thường phải tối như mực, sâu không đáy sao? Nhìn thứ màu mè “kỳ lạ” trước mặt? Biến đổi gen hở?
【Chủ nhân, đừng nhìn nó…, thời gian đã không nhiều lắm, xin nhắc anh, chúng ta phải nhanh lên.】Do trận đấu quy định không thể đến trễ, đến trễ cái là bị tước quyền thi
đấu liền, hơn nữa còn vô cùng nghiêm khắc, dù trễ có 1s cũng bị tính là
trễ và bị tước quyền tham gia thi đấu ngay lập tức. Thời gian mở hầm
cũng đã được quy định từ trước, thời gian hầm biến mất cũng đều đã được
tính toán sao cho phù hợp nhất, căn bản không thể có sai xót. Hệ thống
không thể không cảnh tỉnh.
“Ừ.”, đứng lên, Kỷ Hiểu Ngạn giống như có thể nhìn xuyên qua đường hầm mà nhìn thấy không ít gương mặt quen
thuộc, đều là người phương Đông à? Cau mày, Kỷ Hiểu Ngạn âm thầm phỏng
đoán trong lòng. Chuyện này —— có ý nghĩa gì?
Kỷ Hiểu Ngạn bước
chân vào đường hầm, nhìn đường hầm bị ánh sáng màu mè chiếu rọi tứ phía, xuất hiện những con bọt biển tròn tròn trong suốt, hắn cảm thấy hứng
thú đá một cái. Thừa dịp hệ thống không chú ý vươn tay nhặt một con lên, tò mò nhéo nhéo nó. Hả? Mềm thế? Bọt biển trong tay bị hắn dùng sức
nhéo lập tức thay đổi hình dạng, xúc cảm này —— thích quá đi! Nhìn dưới
mặt đất la liệt bóng bọt biển như “rác”. Mấy con đó đều nho nhỏ, đừng
nói là đút vừa túi áo, ngay cả chiếm một phần mười không gian cũng chẳng đến đâu. Vì thế….Kỷ Hiểu Ngạn ngồi xổm xuống nhanh tay lẹ mắt bắt một
con thả vào túi áo.
【 Chủ nhân, anh làm gì thế?】, hệ thống sợ hãi kêu.
“Tôi nhặt về làm quà cho Tiểu Phong, nó nhất định sẽ rất thích những thứ
này, dù sao để đây cũng phí.” Kỷ Hiểu Ngạn hạ giọng, “Dù sao mấy thứ này cũng vô dụng, mang về chơi thôi.”
【Ừa. 】, hệ thống bất đắc dĩ gật gật đầu, không hỏi thêm.
Đương lúc Kỷ Hiểu Ngạn còn đang nhặt đồ, đường hầm đủ màu đột nhiên biến mất
dần, đường ra mới nãy còn thấy giờ đã không thấy đâu.
“Oa, chạy
lẹ lên, mợ nó! Chuyện gì vậy…???” Cố không làm rớt quà của con, sự tình
so với ma quái còn ma quái hơn khiến Kỷ Hiểu Ngạn vắt chân lên cổ mà
chạy, quả thực giống khung cảnh lúc tận thế!!
【 Nhanh lên, nhanh nữa lên, sắp đuổi đến anh rồi. 】, hệ thống lo lắng kêu, vẻ kinh hoàng nọ so với gặp khủng bố còn ghê hơn.
“Ha, ha,…., ha, đừng có giục.” Vốn đã chạy đến hết hơi, giờ còn bị hệ thống giục, cảm giác này so với chạy còn mệt mỏi hơn.
【 Tôi cũng chẳng muốn giục anh đâu, nói anh đừng nhặt, anh lại càng muốn nhặt, tình huống lúc này chính là gieo gió gặp bão đó.】
“Mới có mấy giây đồng hồ thôi?? Ai biết đường hầm biến mất lẹ vậy.”
【 Từ lúc đường hầm xuất hiện đến giờđã 10 phút rồi, anh ngẩn người mất 5 phút, nhặt bóng mất 2 phút.】
Nghe thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn im lặng. Chỉ biết gắng sức chạy về phía trước.
… … …
“Hà hà, hà hà…” Hai tay chống gối, thở hổn hển, khuôn mặt Kỷ Hiểu Ngạn đỏ
ửng. Tuy rằng tốc độ đường hầm biến mất càng về sau càng chậm, nhưng Kỷ
Hiểu Ngạn vẫn không dám yên lòng, lại càng dùng sức chạy mau hơn —— ai
biết được lúc sau ngộ nhớ nó lại biến vèo một cái thì sao?? Cố gắng lâu
như vậy, đến tay rồi lại bị cướp mất, rất, đáng, giận, nha!!
Mà
Kỷ Hiểu Ngạn đoán cũng không sai, vẫn vắt chân lên cổ chạy hắn mới hay
dự đoán trước đó của mình anh minh cỡ nào!! Đây quả thực là tiên tri
đó!! Càng về sau tốc độ biến mất của đường hầm lại càng nhanh. Hơn nữa,
đã tăng lên gấp đôi so với trước đó.
… …
[Hi hi hi!! ]
không gian trống trải vang lên tiếng cười kì quặc. Cùng với tiếng cười,
những bóng đèn trên đỉnh đầu trong phút chốc sáng lên toàn bộ.
[Chúc mừng các vị. Thông qua vòng thi đầu tiên của kì thi Đầu bếp bánh
ngọt!], trong lúc ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn vẫn chưa thích ứng được độ sáng
mãnh liệt của ánh đèn, chủ nhân của tiếng cười nọ cất giọng lần thứ hai.
[Từ giờ đến trận sau còn 2 tiếng nữa, trong 2 giờ đồng hồ này, tuyển thủ có thể làm quen sân hoặc giải quyết vấn đề sinh lý của mình.], nói xong,
cái giọng nọ không hề xuất hiện nữa.
“Hệ thống, đây là?” Kỷ Hiểu Ngạn cau mày, tình huống trước mắt hệ thống không hề nói trước với mình.
【Đệt, cư nhiên là người kia, đánh giá sai đối tượng rồi. 】hệ thống nghe cái
giọng nọ xong, im lặng một hồi lâu, sau đó khó có dịp mắng chửi một câu.
【Đừng đểý, cậu chỉ việc làm theo chỉ lệnh thôi, chỉ cần có tay nghề là có thể. Giờ trước hết đi làm quen hoàn cảnh đi.】
Một câu, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn lại nghe ra vài loại ý tứ.
Tinh tế mà đánh giá mọi thứ trước mắt. Rộng —— đây là phản ứng đầu tiên của hắn. Sau đó chính là—— sạch sẽ quá, sạch sẽ quá.
Trang trí rất đơn điệu, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy thật ra rất hoa lệ. Lấy màu
trắng làm chủ đạo, trên trần nhà thả xuống vài chiếc đèn thủy tinh màu
trắng rủ xuống, chiếu rọi xung quanh hệt như ban ngày. Mà ở dưới, có
khoảng 250 phòng bếp nhỏ, không biết sử dụng kỹ thuật gì mà nhìn qua 250 phòng bếp rất giống những khu không gian hình vuông thu nhỏ. Ở ngoài
không gian ô vuông nọ còn có một vòng tròn vờn quanh, ở cửa mỗi phòng,
đều có một cái đèn có dấu ấn của giám khảo —— phương tiện để quan sát.
Hơn nữa Kỷ Hiểu Ngạn cẩn thận nhìn kỹ những ô không gian nọ, bất ngờ phát
hiện bên trong có thêm rất nhiều dụng cụ thô ráp khác nhau.
【 Anh phát hiện gì à? 】
“Ừ, đó là máy móc hả?”
【 Các anh dùng gì cũng phải dùng những máy móc nọ. 】hệ thống bất đắc dĩ nói.
“Cái gì?” Nghe thế Kỷ Hiểu Ngạn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía các phòng
nhỏ. Sau đó phát hiện vài thứ mà bản thân không thể tin được ở ô thứ
250.
“Vậy cái người chọn phải phòng 250 không phải rất xui sao?”
trong phòng thứ 250 có ít đồ hơn cả, chỉ có một vài dụng cụ và đồ dùng
cơ bản, ai cũng nhìn ra nếu bị phân vào đó, có vài món sẽ không thể làm
được.
“Tùy tiện phân phòng à?”
【 Rút thăm. 】ý là tùy vào vận may của mỗi người.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ bị phân vào đâu?”
【 Ai biết. 】
“Nếu tôi có thể được phân vào phòng đầu 1 hoặc đầu 2 thì tốt.” Máy móc trong phòng có liên quan đến số phòng. Số 1 nhiều nhất, số 2 nhiều nhìn, số 3 xem chừng ít hơn số 2 một chút, cứ vậy mà tính, so ra số 250 thật sự
bất lợi vô cùng.
[Đã đến giờ rồi, mời các kí chủ đi đến chỗ của ban giám khảo để nộp số báo danh của mình vào rương.]
Nghe thấy thế, người dự thi tự giác xếp thành một hàng, bỏ số báo danh và
giấy chứng minh dự thi của mình bỏ vào rương, đến lượt Kỷ Hiểu Ngạn, hắn vươn tay bỏ giấy vào mà lo đến run, tay run rẩy mấy cái mới bỏ vào
được. Người sau cũng vậy. Đây là do khí sinh trước Kỷ Hiểu Ngạn, không
cẩn thận làm rớt mất chứng minh, chứng minh lăn đến bàn bên cạnh. Sau
đó, không có sau đó, người nọ bị truất quyền thi đấu.
[Tốt lắm, giờ sẽ lựa phòng bếp, các tuyển thủ, trong ai vị, ai nhặt được bọt biển trong đường hầm thì hãy đưa ra!]