“Ca, huynh đừng dọa Hương Hương”. Vụ Nguyệt kéo tay Hương Hương, an ủi nói.
“Hương Hương bị người ta khống chế mà, không phải tự bản thân muốn ám
sát Thái tử. Chúng ta sẽ giúp Hương Hương cầu tình, Hương Hương sẽ không sao đâu”.
“Ừ!” Hương Hương vội vàng gật đầu, không ngờ mình lại
có thể phạm vào đại họa ngập trời như vậy, không khỏi có chút hoảng
loạn. “Lúc đó, thân thể đột nhiên không chịu nghe theo khống chế của bản thân, Vụ Nguyệt biết mà, ta còn kêu Vụ Nguyệt giữ chặt ta lại. Ta bị
người ta khống chế mới như vậy, ta thậm chí còn không biết người kia là
Thái tử, sao có thể muốn giết hắn?”
Vụ Nguyệt gật đầu, tự trách
thật nhiều: “Cũng tại ta, nếu lúc đó nhìn thấy đường, đúng lúc bắt kịp
Hương Hương giữ chặt, thì sẽ không có chuyện như vậy xảy ra”.
Hương Hương vội vàng nói: “Không liên quan đến Vụ Nguyệt, muốn trách thì
trách cái kẻ đã khống chế ta kia! Cuối cùng là kẻ nào có thù oán với ta
như vậy, muốn hại ta, thật sự quá âm hiểm”. Nói tới đây, ý nghĩ trong
đầu Hương Hương chợt động, ánh mắt chuyển qua nhìn chằm chằm Liên Phong
Nguyệt.
Liên Phong Nguyệt cảm giác được Hương Hương đang chuyển
mắt nhìn qua, quay đầu nhìn lại nàng, hiểu ý của nàng, liền nở nụ cười
cực kỳ chế nhạo: “Ngươi không phải đang nghi ngờ ta chứ?”
Hương
Hương tiếp tục trừng hắn, nghĩ thầm chẳng lẽ không đúng sao, người nàng
có thể nghĩ đến, người cực kỳ ghét bỏ nàng, chính là Liên Phong Nguyệt,
hơn nữa không có một trong! ((ý là không phải một trong những kẻ ghét mình nhất, mà chỉ có duy nhất một người này hận mình thôi í))
Liên Phong Nguyệt cười cười, bỗng nhiên âm giọng trở nên sắc bén: “Con thỏ
ngu xuẩn, ngươi ám sát Thái tử ở Quốc Sư phủ, lại là người do Liên gia
đưa tới, ngươi gây ra loại chuyện hỏng bét này còn khiến Liên gia bị
liên lụy theo. Ta chưa tìm ngươi tính toán sổ sách, còn ở đó nghi ngờ đổ tội lên đầu ta trước!”
Hương Hương bị hắn mắng đến rụt rụt cổ.
Được rồi, coi như lời hắn nói có đạo lý, vậy đến cùng là ai chứ? Nàng
nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nghĩ không ra mình đã đắc tội với người nào.
“Sư huynh đâu?”
“Trước đó Nhiên Hương tiên sinh có đến thăm ngươi, bây giờ hẳn là đang ở chỗ Quốc Sư đại nhân. Chỉ có cách bắt người đã
khống chế ngươi, mới có thể chứng minh là ngươi vô tội. Bằng không, với
tội danh ám sát Thái tử, ngươi dù có 100 cái mạng cũng không đủ chết
đâu”.
“Là ta gây thêm phiền toái cho mọi người”. Hương Hương ảo
não nói. “Ta cũng không biết vì sao lại như vậy, không hề định liệu mình sẽ bị người ta khống chế, đi làm loại chuyện bản thân không hề muốn,
thật đáng sợ… Có phải đến lúc nào đó lại…”
“Hương Hương…”
“Ít nhất thì ở trong này sẽ an toàn”. Liên Phong Nguyệt nói. “Nơi này là Tù Yêu Thất ((buồng giam dành cho yêu quái)), chuyên môn nhốt những loại yêu quái phạm phải tội lớn tày đình, có
thiết lập kết giới trùng trùng, nếu không có Hoàng đế bệ hạ và Quốc Sư
đại nhân cho phép, dù là ai cũng không thể vào đây. Với pháp lực của
ngươi, có thể được nhốt ở nơi này, coi như vinh hạnh cả đời rồi đấy”.
Hương Hương nhìn hắn một cái, không thèm để ý hắn. Dù sao mỗi câu nói của hắn nếu không cười nhạo nàng, hay chà đạp nàng thì trong lòng hắn sẽ không
thoải mái.
Vụ Nguyệt đỡ Hương Hương ngồi xuống, còn để lại rất
nhiều thức ăn cho Hương Hương, nói hai ngày nữa sẽ đến thăm nàng, sau đó trở về. Hương Hương nằm sấp trên cửa sổ nhỏ, nhìn theo bọn họ rời đi,
trong lòng có loại cô đơn cùng khổ sở không nói nên lời. Chờ nhìn không
thấy bóng dáng bọn họ nữa, mới ngồi trở lại, sờ soạng quả đào cắn cắn,
vừa ăn vừa đánh giá gian thạch thất vắng vẻ này.
“Không biết sư huynh có bắt được Mộng ma chưa? Khống chế mình, chắc là Mộng mà nhỉ?”
“Sư huynh mau bắt Mộng ma, cứu ta ra ngoài nha. Một mình ở trong này, hơi sợ đó”.
Hương Hương lùi thân mình di chuyển vào trong góc, ngồi dựa lưng vào tường,
giống như làm thế sẽ an toàn hơn vậy. Vụ Nguyệt đem đến một hộp điểm
tâm, một rổ trái cây, còn có hai chai nước ép trái cây, lúc ở Liên gia
nàng từng được uống, ngọt ngọt, thanh mát, uống ngon lắm. Mặt khác còn
có một cái túi vải, tròn vo. Mở ra mới thấy, bên trong thế nhưng đầy
sách.
Hương Hương không khỏi giật mình, mắt Vụ Nguyệt không nhìn
thấy, sao có khả năng nghĩ tới chuyện đem sách đến đây cho nàng đọc giải buồn. Mà nếu không phải Vụ Nguyệt, chẳng lẽ là Liên Phong Nguyệt?!
Hương Hương lập tức lắc đầu phủ nhận, rất không có khả năng, cái tên đó!
Đổ hết sách ra, lựa lựa chọn chọn, sau đó cầm lên một quyển đề là Y Cẩm
Ký, lật ra xem. Nội dung nói về một cô gái con nhà nghèo, dáng vẻ rất
xinh đẹp, nàng ấy cùng với một vị thiếu gia con nhà quan lại quyền quý
yêu nhau. Bởi vì nàng ấy xuất thân quá hèn mọn, nên không thể làm chính
thất, chỉ có thể làm tiểu thiếp. Lúc thành thân, vị thiếu gia kia cam
đoan với nàng ấy sẽ không cưới vợ nữa, nhưng sau khi thành thân, vì áp
lực trong ngoài, không thể không cưới một thê tử chính thất có gia thế
hiển hách, còn cùng lúc cưới thêm một tiểu thiếp nữa. Kết cục cuối cùng, cô gái nhà nghèo kia chết trong cuộc chiến tranh đấu giữa các thê
thiếp.
Hương Hương xem mà một bụng lửa, căm giận đóng sách lại,
ném qua một bên. Nàng khẳng định, quyển sách này, nhất định do tên Liên
Phong Nguyệt mang đến! Hắn cố ý! Mượn sách để cười nhạo nàng! Hừ, không
xem nữa! Nằm xuống ngủ, nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, một
mình, luôn có cảm giác bất an trong lòng. Tiểu Bảo không có đây, không
thể truyền lời nhắn đến Luyện yêu sư, vậy thì quấy rầy Liên Phong Nguyệt đi!
Lúc này chà chà Hộ Hoa Chuông trên cổ tay, nhẹ nhàng gọi: “Liên Phong Nguyệt”.
Rất nhanh, trên mặt chuông liền lóe lên ánh sáng nhạt, âm giọng trong trẻo của Liên Phong Nguyệt truyền đến: “Gì?”
Hương Hương nghĩ nghĩ, hỏi: “Vụ Nguyệt có đó không?”
“Không có”. Liên Phong Nguyệt dừng một chút. “Trước đó hắn bị té nhào xuống
bậc thang, té không nhẹ, vừa thay thuốc, về nghỉ ngơi rồi”.
“À”. Hương Hương cảm thấy tự trách. “Cũng tại ta không tốt, biết rõ hắn không thấy đường, còn gọi hắn đến kéo ta”.
“Hai người các ngươi…” Giọng Liên Phong Nguyệt có chút bất đắc dĩ. “Rõ ràng
người nào cũng cần có người quan tâm lo lắng, mà cứ đòi ở bên nhau, thế
này bảo người ta làm sao yên tâm?”
Hương Hương trầm mặc một lúc
lâu, nói: “Chờ Sư huynh tìm được phương pháp tu luyện cho ta rồi, ta
nhất định sẽ học tốt pháp thuật, sau này bảo vệ Vụ Nguyệt!”
Qua
một lúc lâu không thấy bên kia nói gì, đang lúc Hương Hương cho là hắn
đã ngừng truyền lời, bỗng nhiên truyền đến một câu nói ‘Con thỏ ngu
xuẩn’. Vừa định đáp trả, ngoài cửa chợt vang lên một tràng tiếng bước
chân, Hương Hương giật mình, nói với Liên Phong Nguyệt: “Có người đến
đây, lát nữa sẽ tìm ngươi”. Nói xong, kéo ống tay áo xuống, cũng đem
đống sách gom gom lại, bỏ vào trong túi. Vừa xong hết thảy, cửa liền có
người mở ra.
Người mở cửa dáng vẻ đích thị là một người tu đạo,
vào tiếp theo là một lão giả mặc cẩm y, râu tóc bạc phơ, vừa thấy đã
biết cao thủ. Theo sau người kia, Hương Hương cũng biết, đó chính là mục tiêu ám sát của nàng ngày đó, Hoàng Thái tử!
Hoàng Thái tử vừa
bước vào trong, lập tức có người chuyển ghế dựa vào. Thái tử lui ra sau
một bước ngồi vào chỗ của mình, vừa lòng nhìn dáng vẻ câm như hến của
Hương Hương, cười khẽ nói: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Hương Hương khiếp sợ gật đầu: “Bọn họ nói ta… ám sát Thái tử, ngày đó, ta có nhìn thấy ngươi…”
Hoàng Thái tử vừa lòng cười: “Quả nhiên là một tiểu gia hỏa thành thật. Ngươi muốn ra ngoài không?”
Hương Hương thành thành thật thật trả lời: “Muốn”.
“Vậy giúp ta một việc”. Thái tử nói, liếc mắt nhìn bên trái ra hiệu, vị đạo
nhân bên cạnh lấy từ trong lòng ra một mũi tên, ném tới trước mặt Hương
Hương. “Giữ cái này, khi có người tới thẩm vấn, thì nói là do Tử Khánh
Hầu phái ngươi tới ám sát bản Thái tử”.
“Tử Khánh Hầu?” Hương Hương giật mình. “Đó không phải phụ thân của Tức Mặc đại nhân sao?”
“Không sai. Ta biết ngươi từng ở trong Tử Khánh Hầu phủ một thời gian, cho nên chỉ cần ngươi một mực chắc chắn nói Tử Khánh Hầu phái ngươi tới, lời
chứng sẽ có độ tin cậy rất lớn”.
“Như vậy không được”. Hương Hương vội vàng phủ nhận nói. “Khống chế ta là Mộng ma, không phải Tử Khánh
Hầu, ta không thể nói oan cho hắn”.
“Mặc kệ phải hay không phải, ngươi chỉ cần nói như ta bảo là được”.
Hương Hương vẫn lắc đầu.
“Lại còn chính nghĩa như thế?” Thái tử chậm rãi đứng lên, từng bước một,
chậm rãi tới gần Hương Hương. “Phải biết rằng, giết chết một tiểu yêu
quái như ngươi, so với giẫm chết một con kiến còn dễ dàng hơn, ngươi
không muốn suy xét cân nhắc sao?”
Hương Hương tuy rằng sợ tới mức
càng không ngừng rụt vào trong góc khuất, nhưng vẫn kiên trì lắc đầu:
“Không được, ta không thể vu oan cho người khác”.
Thái tử dừng
bước chân, nhìn Hương Hương co rút thành một cục trong góc tường, lạnh
lùng cười: “Tự tìm”. Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Hương Hương
ngẩn người, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm mạng nhỏ không sao nữa, thì
thấy một đạo nhân quay trở lại, trong tay cầm theo thanh kiếm chói lọi,
sắc mặt Hương Hương trắng bệch, rét run từng trận.