Những lúc thế này nàng muốn tìm đến một nơi thật yên tĩnh, một nơi chỉ có một mình nàng.
Như một thói quen, Diệp Tiểu Tiểu tới ngọn núi sau Thạch Phong Thành.
Sau Thạch Phong Thành là Thạch Phong Sơn bất quá đây chỉ là một ngọn núi
nhỏ không có gì đáng nói bất quá ngọn núi này lại là nơi cất chứa những
kỷ niệm đẹp nhất của Diệp Tiểu Tiểu.
Khi cha mẹ nàng còn sống,
cha mẹ thường xuyên dẫn nàng tới nơi này, thường xuyên mang nàng lên
Thạch Phong Sơn chơi, đối với nàng nơi đây tràn ngập hồi ức, những hồi
ức đẹp nhất.
Diệp Tiểu Tiểu lên Thạch Phong Sơn, không mất bao
nhiêu thời gian để nàng đi tới vách đá quen thuộc, đi tới một mảnh thiên địa thuộc về nàng.
Vách đá này nằm ở góc khuất hơn nữa Thạch
Phong Sơn có rất ít người qua lại, càng không có mấy ai đi qua nơi này,
nơi này là nơi chỉ thuộc về Diệp Tiểu Tiểu, là nơi mà nàng có thể cười,
có thể khóc.
Lưng dựa vào vách đá, Diệp Tiểu Tiểu mang ánh mắt
nhìn về phía chân trời xa xa, bản thân nàng cảm thấy trống vắng đến lạ,
nàng không biết mình phải làm gì, mình phải đi đâu nữa.
Tương lai của Diệp Tiểu Tiểu cũng không khó đoán, nàng không phải nữ tử xấu xí
trái lại dung mạo của nàng tương đối đẹp, với cái dung mạo này thì nàng
chắc chắn bị gả ra ngoài.
Gả cho nhân tộc còn tốt một chút nhưng
mà hy vọng không cao, nơi này là Đông Thiên Yêu Giới, là thiên hạ của
yêu tộc, nàng gần như chắc chắn sẽ gả cho yêu tộc thậm chí là gả cho một tôn đại yêu...
Tại Đông Thiên Yêu Giới, nhân tộc chỉ là hàng
hóa, gả cho cường giả yêu tộc sẽ phi thường phi thường khổ hơn nữa chỉ
sợ cũng chẳng sống được bao lâu.
Nghĩ đến tương lai u ám trước mặt, trong mắt Diệp Tiểu Tiểu trở nên đầy ảm đạm.
Không cha không mẹ, không bằng hữu, không thân thích, không thiên phú để rồi giờ đây nàng không có cả tương lai.
Diệp Tiểu Tiểu cũng chẳng biết rõ mình ngồi đây bao lâu, nàng rốt cuộc đứng dậy.
Vách đá này rất hẹp, cơ hồ chỉ đủ cho hai người dàn hàn ngang mà đi, tại
vách đá này nếu không cẩn thận sẽ lập tức rơi xuống bên dưới.
Đứng lên, nhìn xuống khoảng không bên dưới, ánh mắt Diệp Tiểu Tiểu xuất hiện sự đấu tranh để rồi cuối cùng hai bàn tay của nàng nắm chặt lại, những
đầu ngón tay bám thẳng vào da thịt.
"Mình không thể chết, không
thể chết ở đây, thù của cha mẹ chưa báo, đường trước mặt vẫn phải đi
tiếp, thế nào cũng phải đi tiếp ".
Diệp Tiểu Tiểu tự nhủ với bản
thân mình không thể chết, nàng ở đây không có đường ra, không có tương
lai... vậy thì nàng sẽ tới nơi khác, thiên hạ vốn không có đường, người
đi nhiều mà thành đường, nàng cảm thấy mình rất định phải rời khỏi Thiên Phong Thành thậm chí rời khỏi Dạ Phong Quốc.
Diệp Tiểu Tiểu rất
có tiền, nàng đã từng là tứ phẩm luyện dược sư, tuy không dám nói là
giàu có nhưng tích súc vẫn đầy đủ ngoài ra Diệp Tiểu Tiểu còn có cả tích súc của cha mẹ để lại, nàng có đủ tài nguyên để rời khỏi Dạ Phong Quốc.
Nghĩ tới điểm này, ánh mắt Diệp Tiểu Tiểu lại sáng lên, nàng biết đây là
Đông Thiên Yêu Giới, nàng biết nhân tộc ở đây rất khổ rất khổ, ở đâu
bước ra ngoài thì không biết nhưng ở Đông Thiên một khi ra ngoài phạm vi "an toàn" vậy thì trước mặt không phải là cơ duyên mà rất có khả năng
là địa ngục chào đón.
Diệp Tiểu Tiểu biết, Diệp Tiểu Tiểu hiểu
nhưng mà nàng cũng quyết tâm, hiện tại nàng ở lạp Diệp gia tuyệt không
có tương lai, cuộc sống sau này của nàng cũng là địa ngục mà thôi, nếu ở lại cùng rời đi không có gì khác nhau thì nàng thà chọn liều một lần.
Đại năng trong thiên hạ rất nhiều, biết đâu vạn hạnh gặp được cường giả
nhân tộc, cường giả có thể nhìn ra vấn đề trên cơ thể nàng sau đó thu
nàng làm đệ tử?.
Một người có mục tiêu và không có mục tiêu rất
khác nhau, Diệp Tiểu Tiểu lúc này rốt cuộc lại như thấy hy vọng, ánh mắt nàng liền xuất hiện vẻ quyết tâm, nàng cũng không nghĩ nữa mà liền rời
khỏi cái vách núi này.
Điều duy nhất mà Diệp Tiểu Tiểu không ngờ
là khi nàng mới xoay người thì có một bàn tay ấn vào lưng nàng, một bàn
tay đẩy nàng xuống vực.
Diệp Tiểu Tiểu tuyệt đối không tin được
chuyện gì xảy ra, nàng cố hết sức xoay người một cái, cố hết sức nhìn
xem ai đẩy nàng nhưng mà... tại vách đá vậy mà không có một ai, cứ như
ma làm vậy.
Diệp Tiểu Tiểu cả người rơi xuống vực, ánh mắt nàng
mở thật lớn, hai tay cùng hai chân quơ loạn trong không trung nhưng mà
để làm gì?, nàng thực sự chẳng làm gì được.
Trong ánh mắt của
Diệp Tiểu Tiểu hiện tại mang theo vô vàn cảm xúc nhưng càng gần cái chết tâm của nàng lại càng bình tĩnh hay nói đúng hơn là chết lặng, nàng rốt cuộc nhắm hai mắt lại.
Chết... nàng không muốn chết.. . bất quá chết có lẽ cũng là sự giải thoát.
_ _ _ _ _ __ Diệp Tiểu Tiểu rơi xuống vực, thật ra cái vực này cũng không sâu gì chẳng
qua là vì Diệp Tiểu Tiểu quá yếu mà thôi, nàng rơi xuống nhất định tan
xương nát thịt nhưng mà lúc này dị biến xảy ra.
Diệp Tiểu Tiểu
trên người có một chiếc dây chuyền, đây chính là vật mà mẫu thân để lại
cho nàng, từ nhỏ đến lớn cái dây chuyền này vẫn luôn ở trên người nàng,
lúc này mặt dây chuyền liền nóng lên, nóng đến nỗi như muốn thiêu đốt bộ ngực của Diệp Tiểu Tiểu vậy.
Diệp Tiểu Tiểu giật mình mà mở mắt
ra, sau đó chỉ thấy cả người nàng tỏa sáng hay nói đúng hơn là mặt dây
chuyền phát ra thứ ánh sáng bao phủ lấy cả cơ thể nàng, tiếp theo nơi
vực sâu cũng có thứ ánh sáng tương tự xuất hiện, trong vách núi vậy mà
xuất hiện một đại môn, một đại môn được tạo nên bởi ánh sáng.
Đại môn dần dần xoay tròn trên vách đá, nó tạo thành một lực hút, cơ thể
của Diệp Tiểu Tiểu không cách nào khống chế được liền bị hút vào bên
trong vách đá, tiếp theo đại môn liền biến mất như không có việc gì xảy
ra.
Diệp Tiểu Tiểu như bị người khác ném vào không gian này, cả
người nàng như quả bóng lăn trên mặt đất, lực va chạm của cơ thể nàng
với mặt đất khiến toàn thân Diệp Tiểu Tiểu đau đớn, đau như muốn nứt ra
vậy.
Diệp Tiểu Tiểu lúc này hiểu cơ thể mình chỉ sợ đã gẫy vài cái xương bất quá rơi từ trên núi xuống, không chết đã là vạn hạnh.
Diệp Tiểu Tiểu nằm trên mặt đất cứng rắn, nàng khó khăn mở mắt ra sau đó hoàn toàn ngây người.
Có đánh chết nàng cũng chẳng ngờ trong vách đá có không gian khác hơn nữa
không gian này chẳng phải tự nhiên mà là một không gian sinh hoạt, trong vách đá vậy mà có phòng, một căn phòng rộng lớn.
Nơi này có
giường đá, bàn đá, ghế đá, có rất nhiều giá sách hơn nữa đây chỉ là một
phòng, ánh mắt của Diệp Tiểu Tiểu có thể nhìn thấy có những cánh cửa đá, những cánh cửa đá dẫn ra nơi khác.
Diệp Tiểu Tiểu rùng mình một cái, trong đầu nàng liền hiện ra hai chữ "đại năng".
"Có thể xây được thạch động ngay trong vách đá hơn nữa thần không biết quỷ
không hay chỉ sợ đây là đại năng trong truyền thuyết ".
Lại tự
nhủ điểm này , Diệp Tiểu Tiểu cố gắng đứng lên, sự đau đớn làm khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, xương chân của nàng vậy mà đã gẫy.
Diệp Tiểu
Tiểu gần như không thể bước được, nàng lại đưa ánh mắt đảo một vòng, rốt cuộc nhìn thấy một cây côn đá nằm nơi góc phòng, dùng hết sức bước về
góc phòng, dùng hai tay nắm lấy côn đá mà đỡ cơ thể, Diệp Tiểu Tiểu mói
có thể di chuyển.
Nàng cứ thế cà nhắc hướng về phía trước, lúc
này nàng mới nhận ra đây là một căn phòng sinh hoạt rất đỗi bình thường, ngoại trừ cái giá sách chứa đầy sách mà nàng chưa đi tới kia ra thì nơi này cũng chẳng có gì bất thường cả.
Diệp Tiểu Tiểu cũng không
hướng về giá sách mà nàng đi về phía cửa đá, cánh cửa đá có một tay kéo
để mở, cánh cửa này cũng chẳng biết đã tồn tại bao lâu, chỉ biết cổ lão
vô cùng.
Diệp Tiểu Tiểu nắm lấy tay cầm, thần kỳ là cánh cửa đá
cực kỳ dễ mở, chẳng nặng nề gì cả, cứ như nàng đang mở cửa phòng của
chính mình vậy.
Tại thạch thất có tổng cộng 4 cửa đá, Diệp Tiểu
Tiểu hiện tại chọn cửa đá nằm ở góc đông nam bởi vì... nàng ngửi thấy
mùi thuốc, mùi đan hương.
Diệp Tiểu Tiểu là luyện dược sư, nàng
không có cách nào luyện dược được nữa nhưng khả năng của nàng vẫn còn,
nàng vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.
Cứ thế lê thân thể
đau đớn bước qua cánh cửa, một đường đi qua hành lang ngắn, trước mặt
Diệp Tiểu Tiểu lại là cánh cửa khác, đương nhiên cánh cửa đá này cũng
rất dễ mở.
Mở ra cách cửa đá thứ hai, Diệp Tiểu Tiểu cả người liền rung động.
Nàng nhìn thấy một luyện đan thất, một luyện đan thất toàn bộ được xây dựng
bằng đá... hơn nữa nàng còn thấy từng núi từng núi tinh bích, lượng tinh bích xếp lên nhau đến mức làm nàng ngộp thở.
Đương nhiên đây
không phải là cái quan trọng nhất, cái quan trọng nhất là Diệp Tiểu Tiểu thấy một bộ xương, một khung xương đang ngồi trên tế đàn, khung xương
quay mặt về phía nàng đồng thời trên người khung xương đang mặc một bộ
đạo bào, một bộ đạo bào chỉ thuộc về luyện đan sư.
Diệp Tiểu Tiểu rùng mình một chút nhưng mà không hiểu có phải vừa trải qua cái chết
hay không mà gan của Diệp Tiểu Tiểu lúc này lớn hơn bao giờ hết, nàng
vậy mà dám bước về tế đàn.
Tế đàn không lớn, chỉ có một đan lô cùng với khung xương trắng này.
Trong đan lô còn mùi đan hương, đây chính là thứ đan hương mà nàng ngửi được.
Về phần bộ xương trắng đã chết không biết bao nhiêu lâu.