Khi Vô Song cùng Thập Tam Đại Đồng rời khỏi Bôn Lôi Thành thì hai tỷ đệ A Bội cùng A Võ mới dám len lén nhìn theo, trong ánh mắt của cả hai người nhìn thân ảnh Vô Song biến mất ngập tràn ngưỡng mộ.
“Tỷ tỷ, sau
này ta nhất định cũng phải mạnh bằng Hắc Nguyệt tiền bối, quá kích
thích, quá mạnh mẽ, không ngờ tiền bối dĩ nhiên đánh chết Cực Đạo Chân
Thần cường giả”.
A Bội hai tay chống cằm, ánh mắt cô bé long lanh như bầu trời đêm đầy sao.
“Hừ, đợi đấy mà ngươi lợi hại bằng Hắc Nguyệt tiền bối hơn nữa không ngờ Hắc Nguyệt tiền bối lại trẻ như vậy, lại đẹp trai như vậy”.
“Không được, sau này ta liền lấy Hắc Nguyệt đại nhân làm tiêu chuẩn, nam nhân của ta nhất định phải giống Hắc Nguyệt đại nhân”.
Ở bên cạnh nàng A Võ liền bĩu mỗi nhìn tỷ tỷ.
“Chỉ sợ tỷ tỷ liền ế đến già nha”.
Hắn vừa nói xong lập tức bị A Bội cốc thật mạnh vào đâu...
...
Vô Song cùng Thập Tam Đại Đồng rời đi cũng không quá lâu, cả hai rất nhanh dừng lại ở chính sơn cốc nơi đầu tiên Vô Song hạ xuống, lúc này Vô Song mới chậm rãi quay đầu nhìn Thập Tam Đại Đồng.
“Lúc nãy ở Bôn Lôi Thành ngươi nói ta là chảy huyết mạch của Địa Ngục Ma Long Tộc, điều
này không sợ bị đám người Phượng Tộc cùng Quang Minh Thánh Long Tộc biết sao?”.
Đại Đồng nhìn thẳng về phía Vô Song sau đó khẽ lắc đầu.
“Địa Ngục Ma Long Tộc từ trước đến nay không sợ chiến, chúng muốn chơi thế
nào chúng ta cũng có thể trả lễ đủ, thêm ngươi không khiến thù hận hai
bên được xóa bỏ mà bớt ngươi cũng thế, thứ này ta vốn không quan tâm, ta quan tâm là Hắc Nguyệt”.
Nói đến đây Đại Đồng tiến lên một bước, cả người hắn được bảo vệ bởi Địa Ngục Ma Long Giáp, bộ giáp đen tuyền
thể hiện một thứ khí thế cực kỳ đáng sợ thậm chí Thập Tam Đại Đồng kẻ
này dĩ nhiên dám hướng chiến ý về phía Vô Song, chiến ý điên cuồng không kiêng nể gì cả.
“Lúc nghe đến hai chữ Hắc Nguyệt ta đã cực kỳ
vui mừng thậm chí là kích động, ta biết hai đứa trẻ A Bội cùng A Võ sẽ
không nói dối ta nhưng ngươi rõ ràng không phải là Hắc Nguyệt, ngươi lấy hai chữ Hắc Nguyệt đó rốt cuộc có mục đích gì”.
Thập Tam Đại
Đồng không hổ là Thập Tam Đại Đồng, kẻ này ở Đông Thiên Yêu Giới được
gọi bằng danh hiệu cuồng long, từ trước đến nay trong mọi trận chiến của Địa Ngục Ma Long Tộc bản thân Thập Tam Đại Đồng luôn tiến lên đầu tiên, luôn là mũi mâu trợ giúp Địa Ngục Ma Long Tộc vượt qua mọi cuộc chiến,
ngay cả lúc này đối mặt với một Phong Hào Chân Thần như Vô Song mà bản
thân hắn cũng không có một tia run sợ.
Đối diện với Thập Tam Đại
Đồng hùng hổ tiến đến bản thân Vô Song cũng không lựa chọn ra tay với
hắn, ánh mắt quả thật có chút không biết làm sao.
Vô Song không
ra tay với Thập Tam Đại Đồng không phải vì cố kỵ Địa Ngục Ma Long Tộc
cũng không phải vì sợ hãi trước khí thế của đối phương mà Vô Song nhìn
thấy ánh mắt của hắn, khi nhắc đến Hắc Nguyệt tiền bối ánh mắt của Thập
Tam Đại Đồng ngoại trừ kích động cũng chỉ có kích động, hắn thực sự rất
muốn nghe, rất muốn nghe một lời nói từ Vô Song.
“Hắc Nguyệt tiền bối có ân với ta, ta cũng có thể tính là nửa cái Địa Ngục Ma Long Tộc cũng nhờ Hắc Nguyệt tiền bối trợ giúp”.
Nghe thấy Vô Song nói vậy không ngờ thân thể to lớn của Thập Tam Đại Đồng
gục xuống, hắn cứ như vậy quỳ bằng hai chân xuống mặt đất, thân hình to
lớn liên tục run lên, Vô Song có thể cảm nhận được một nam nhân sẵn sàng đối mặt với kẻ thù cường đại gập mình cả chục lần cũng không hề lo sợ
nhưng giờ lại đang khóc, Thập Tam Đại Đồng khóc cứ như một đứa trẻ vậy.
Vô Song đương nhiên không có kinh nghiệm dỗ kẻ khác nín, nử nhân xinh đẹp
thì hắn còn cố gắng một chút chứ loại nam nhân thân hình to như một cái
xe tăng thiết giáp thì Vô Song không rảnh nhưng bảo Vô Song rời đi lúc
này chính bản thân hắn cũng thấy không ổn.
Vô Song quả thực có
nằm mơ cũng không ngờ Thập Tam Đại Đồng dĩ nhiên lại có một mặt yếu đuối như vậy, đúng hơn là không biết bao nhiêu năm rồi Vô Song mới lại được
nhìn thấy đỉnh tiêm cường giả bô bô khóc như thế.
Rốt cuộc vẫn là Vô Song may mắn, vị thiết giáp bạo long kia không lâu lắm cũng đứng
lên, nếu không phải cả người hắn bị bộ giáp che đi thì Vô Song cũng thực muốn nhìn khuôn mặt Thập Tam Đại Đồng sau khi khóc sẽ thế nào.
“Năm đó ta là cô nhi, Hắc Nguyệt đại ca cũng là cô nhi, là Hắc Nguyệt đại ca nuôi ta lớn, ta cùng đại ca chính là từ đáy xã hội mà bước lên”.
“Năm đó đại ca tư chất siêu quần, năm đó bất cứ gia tộc nào trong Địa Ngục
Ma Long Tộc cũng muốn thu nạp đại ca chỉ là đại ca nhất định mang ta
theo”.
“Ta không có thiên phú tu luyện như đại ca, lại càng không thông minh như đại ca, thứ ta có chỉ là một cái mạng này, dùng mạng mà
chiến, dùng mạng mà đi theo đại ca... Hắc Nguyệt đại ca bây giờ thế nào
rồi?”.
Thân hình Thập Tam Đại Đồng vẫn ngồi dưới đất, cái đầu hắn ngước lên nhìn Vô Song.
Vô Song cũng nhìn biểu hiện của Thập Tam Đại Đồng rồi thở dài, việc của
Hắc Nguyệt tiền bối hắn căn bản không biết gì, về phần Địa Ngục Ma Long
Tộc hắn lại càng không rõ có điều trước mặt một kẻ như Thập Tam Đại Đồng thì Vô Song cũng không muốn lừa gạt hắn.
“Không ổn, rất không
ổn. Hơn 70 năm về trước là lần cuối ta gặp tiền bối, tiền bối khi đó
cũng yếu lắm rồi chỉ là sau 70 năm ta nghĩ tiền bối vẫn còn sống trên
cõi đời này”.
Thập Tam Đại Đồng hình như cũng không kích động lắm sau lời nói của Vô Song, hắn chỉ khẽ cười, một nụ cười đắng chát.
“Năm đó đại ca là Vĩnh Sinh Chân Thành còn ta chỉ là một cái Thiên Tiên, năm đó là lần đầu tiên ta thấy đại ca gục ngã, gục ngã dưới chân một nữ
nhân”.
“Lúc đó ta còn không biết trời cao đất dày, lúc đó ta còn
nghĩ sau này nhất định phải thay đại ca báo thù chỉ là khi ta càng ngày
càng mạnh, càng ngày càng đi được xa thì ta mới biết suy nghĩ đó ấu trĩ
thế nào, nữ nhân kia căn bản là thứ quái vật không thể bị đánh bại, trên người đại ca có vết thương do nàng gây ra muốn tốt cũng chẳng tốt
được”.
Vô Song đương nhiên biết Thập Tam Đại Đồng đang nói đến ai, kẻ năm đó làm bá chủ cuộc chiến chúng thần – Tà Thần Medusa.
“Medusa nàng ta thực sự mạnh như vậy?”.
Đáp lại câu hỏi của Vô Song chỉ là một cái gật đầu bất lực.
“Ừ, trên trời dưới đất nàng liền là vô địch, 10 năm trước ta có may mắn
được nhìn thấy nàng, một mình nữ cường nhân đó liền thủ một cổng, một
mình nàng ta liền ngăn chặn 4 đại cường giả đến từ thế giới bên kia, sau trận đấu đó ta liền từ bỏ luôn ý nghĩa báo thù. Nàng có lẽ không phải
25 Trùng Thiên Viễn Cổ Đại Thần nhưng cách cảnh giới đó không xa đâu”.
“Hơn nữa ngươi cẩn thận một chút, Tà Thần Medusa nàng có ý thức chiếm hữu
rất mạnh, vị trí số một thiên hạ nàng bắt buộc phải ngồi vào, ngươi bây
giờ đã là Phong Hào Chân Thần là tồn tại đồng hạng với nàng kiểu gì nữ
nhân điên đó cũng đến tìm ngươi”.
Vô Song khẽ gật đầu với Thập Tam Đại Đồng, ánh mắt bùng lên hai luồng chiến ý kinh người.
“Nghe danh nhiều nhưng chưa từng được gặp mặt có điều không cần nàng đến tìm ta, sớm hay muộn ta cũng đến Vô Tận Hải tìm nàng”.
Nói xong câu này Vô Song quay đầu rời khỏi, dù sao ở đây cũng không có việc gì cho hắn làm chỉ là Thập Tam Đại Đồng không ngờ lại lên tiếng.
“Đại ca vẫn ở cùng đám da đen đó đúng không?”.
Vô Song nghe đến đây liền gãi đầu một chút.
“Ý tiền bối là Hắc Ám Mị Linh Tộc?”.
Thập Tam Đại Đồng liền bĩu môi không cho là đúng, hắn đứng lên rồi phủi bộ
chiến giáp trên người mình, tiếp theo ném cho Vô Song một tấm hắc lệnh.
“Đám da đen đó mãi mãi là đám da đen, cái gì mà Hắc Ám Mị Linh Tộc ta khinh, đại ca sẽ không gặp ta đúng hơn là đại ca sẽ JKMfM0 không gặp bất cứ ai của Địa Ngục Ma Long Tộc nữ vì vậy nếu có cơ hội ngươi giúp ta đến thăm đại ca một chút, nếu... Chỉ là nếu thôi, nếu một ngày đại ca quy thiên
ta hy vọng ngươi có thể mang di hài đại ca về tộc, mấy lão già trong tộc có thành kiến với đại ca nhưng cũng không ít người chịu ơn đại ca, nếu
một ngày di hài đại ca được mang về tộc ta đảm bảo dùng tính mạng của
mình mang nó nhập từ đường”.
“Tấm lệnh bài kia coi như là công ta trả cho ngươi, với thực lực của ngươi có lẽ không cần nhưng cầm thêm vào
cũng không phải là không có tác dụng, chỉ cần là cường giả trong tộc
thực lực dưới Hỗn Nguyên Chân Thần thì ngươi đều có thể sai khiến, việc
lớn mấy kẻ đó không làm được nhưng việc nhỏ vẫn có thể giải quyết một
hai”.
Vô Song nắm lấy hắc lệnh, hắn nhìn cũng không thèm nhìn
liền thu vào trong trữ vật không gian, về phần lời nói của Thập Tam Đại
Đồng bản thân Vô Song cũng tương đối tán thành, Hắc Nguyệt tiền bối cả
đời trung thành cùng Hắc Ám Mị Linh Tộc có điều khi chết đi cũng nên
được giải thoát, được đưa về trong tộc, được nhập từ đường.
Hai
tay chắp về phía trước làm dấu hiệu chào hỏi, thân hình Vô Song lập tức
biến mất, trước khi rời đi trong tai hắn nghe thấy câu nói cuối cùng của Thập Tam Đại Đồng.
“Cẩn thận Phượng Tộc cùng Hoang”.
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng khi Vô Song quay đầu lại Thập Tam Đại Đồng cũng đã biến mất từ bao giờ.
Phượng Tộc thì Vô Song biết nhưng Hoang là gì?, cái này đúng thật là Vô Song không có chút thông tin nào.
...
Sau sự kiện ở Bôn Lôi Thành danh tiếng của Vô Song chỉ sợ sẽ truyền khắp
cao tầng Đông Thiên Yêu Giới đương nhiên những cường giả ở tầng thấp hơn cũng có thể không biết hắn, một trận chiến của Vô Song quá kinh người
nhưng dù sao Bôn Lôi Thành cũng chỉ là một thành nhỏ nằm trong một góc
của Đông Thiên Yêu Giới mà thôi.
Sau khi toàn bộ cơ thể trở về
bình thường thì Vô Song tiếp tục quay lại với lối ăn mặc trước đây, cả
người mặc bộ áo khoác mang theo hai màu trắng đen, chiếc mũ rộng vành
che kín màu tóc cùng một chiếc mặt nạ vô diện che kín nửa khuôn mặt, Vô
Song tiếp tục cuộc hành trình của chính mình.
Sau một ngày một
đêm cực tốc phi hành thân hình của Vô Song rốt cuộc cũng hiện ra trên
bầu trời, phía dưới chân hắn lúc này cũng là một tòa đại thành chỉ là
tính về diện tích nó lớn hơn Bôn Lôi Thành hàng chục lần, một trong 7
tòa đại thành lớn nhất ở mặt phía đông Đông Thiên Yêu Giới.
Vô
Song hoàn toàn mù đường, trong Đông Thiên Yêu Giới hắn không biết bất cứ nơi nào để đi vì vậy hắn chỉ biết dùng linh hồn lực tìm một tòa thành
khác, một nơi để hắn hỏi thăm chút tin tức cùng mua một tấm bản đồ.
Tòa thành trước mặt Vô Song có tên là Bạch Hổ Thành, chỉ cần nghe tên này
thôi bản thân Vô Song cũng biết Bôn Lôi Thành không cách nào so sánh,
Bạch Hổ Thần Thú là một trong những huyết mạch cao quý nhất của hổ tộc,
Bạch Hổ Thành là nhất phẩm thành trì của Hổ Tộc đồng thời cũng có thể
coi là thủ đô của toàn bộ Hổ Tộc, là thánh địa mọi hổ nhân đều muốn tiến đến.
Vừa mới phá sập Bôn Lôi Thành một tộc tương đối lớn của hổ
tộc điều này khiến Vô Song cũng không muốn tiếp tục gây thù với hổ tộc,
hắn chỉ lặng lẽ như một lữ khách bình thường tiến vào Bạch Hổ Thành mà
thôi.
Bạch Hổ Thành khác Bôn Lôi Thành, không chỉ rộng lớn và
hùng vĩ hơn, mà còn ở ngay chính địa thế của tòa thành này, nơi này là
thành trì duy nhất ở gần Tử Vong Sa Mạc vùng đại sa mạc lớn nhất toàn bộ phía đông của Đông Thiên Yêu Giới thậm chí được coi là đệ nhất sa mạc
của Đông Thiên Yêu Giới cũng không phải là không thể.
Bạch Hổ
Thành không chỉ có hổ tộc bình thường mà còn là nơi rất nhiều lữ khách
lựa chọn đi qua, ở nơi này chuẩn bị tất cả mọi thứ trước chuyến hành
trình đi đến Tử Vong Sa Mạc thậm chí ở Bạch Hổ Thành này còn có không ít nhân tộc cường giả lựa chọn nghỉ ngơi, ở đây Vô Song cũng không phải cố gắng làm ra hơi thở giống yêu thú làm gì.
...
Vô Song sau khi chậm rãi di chuyển trên vài con phố của Bạch Hổ Thành thì bị một âm thanh huyên náo làm chú ý, ánh mắt hắn nhè nhẹ đảo qua một khách sạn
bên đường, một khách sạn không ngờ lại cao đến 7 tầng lầu, một khách sạn có chút đặc biệt so với những khách sạn Vô Song thường thấy.
Tất nhiên độ cao của khách sạn này không phải là thứ Vô Song chút ý, thứ
hắn chú ý là những âm thanh đang phát ra từ bên trong khách sạn hơn.
Bước vào đại sảnh, Vô Song có thể nhìn thấy trong này tập trung rất nhiều
loại người, có hổ tộc, lang tộc, hồ tộc, miêu tộc, ưng tộc thậm chí có
cả nhân loại cường giả, những người này hầu hết đang tập trung lại giữa
đại sảnh ánh mắt tập trung toàn bộ vào một trung nhiên nhân.
Vô Song chậm rãi đi vào bên trong, chậm rãi tiến về phía đám người đó, linh hồn lực từ từ tản ra.
“Ta không cần quan tâm các ngươi là ai, cũng chẳng cần quan tâm các ngươi
đến từ thế lực nào, chỉ cần có đủ thực lực đi theo đoàn, chỉ cần sống
sót qua chuyến hành trình này thì mỗi người các ngươi được nhận 1 vạn tử kim tệ”.
Giọng nói của trung niên nhân rất hùng hồn, người này
chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt tương đối bình thường nhưng lại ẩn ẩn
khí thế không giận mà uy, thực lực của trung niên nhân này không ngờ lại là Thượng Vị Thần, quan trọng nhất ông ta là nhân tộc cường giả.
Vị lão nhân này hình như rất có danh vọng trong Bạch Hổ Thành, khi ông ta vừa dứt lời lập tức có kẻ lên tiếng.
“Hạ lão đầu, lần này thực lực tối thiểu là gì?”.
“Hạ lão đầu, lần này lão tính đi đến tận đâu?”.
“Hạ lão đầu, lần trước ta không đi được nhưng lần này nhất định phải kéo ta đi chung, ta cũng thực sự muốn xem Tử Vong Sa Mạc rốt cuộc là như thế
nào”.
“Hạ lão đầu... Hạ lão đầu”.
Vô Song mới nghe một
chút liền có thể nhận ra vị cường giả nhân tộc kia đang tuyển người, ông ta muốn tổ cức đoàn đội tiến vào Tử Vong Sa Mạc, nghe đến đây Vô Song
liền chỉ lắc đầu, hắn không quan tâm cho lắm.
Vừa xoay người rời đi đột nhiên Vô Song lại khựng lại, hắn không ngờ vị Hạ lão đầu kia lại nhắc đến Hoang.
Hạ lão đầu nhìn rất nhiều người trong đại sảnh, rất nhiều cường giả nhiệt
huyết bừng bừng muốn theo ông ta kiếm ít tiền, muốn theo ông ta trải
nghiệm Tử Vong Sa Mạc có điều ánh mắt Hạ lão đầu không chút vui mừng
trái lại còn có một tia lo lắng bởi ông ta biết khi ông ta lên tiếng
xong thì việc tuyển người căn bản là quá khó khăn.
“Các vị cũng
biết, Hắc Kỳ thương hội chúng ta thường xuyên đi qua Tử Vong Sa Mạc, mọi lần cũng đều là thường thành công dù sao Hắc Kỳ thương hội không thiếu
cao thủ chỉ là lần này có chút đặc biệt, mấy lần trước một chuyến tuyển
quân chúng ta chỉ đưa ra giá 3000 tử kim tệ nhưng lần này nâng lên 1 vạn tử kim tệ cũng không phải không có lý do”.
“3 ngày trước không ngờ Hắc Kỳ thương hội nhận được tin Hoang để ý đến số hàng lần này cho nên...”.
Quả thật không ngoài dự đoán của Hạ lão, một chữ ‘Hoang’ vừa vang lên đủ
làm toàn bộ đại sảnh biến sắc, Vô Song có thể đếm được lú trước vài trăm kẻ tạo thành vòng tròn đứng xung quanh Hạ lão thì chỉ một từ ‘Hoang’
thôi rất nhiều kẻ lập tức lùi lại vẻ mặt đầy hốt hoảng sau đó liền tản
đi.
Cuối cùng toàn bộ đại sảnh rộng lớn đang tập trung lại bỗng
chốc giống ong vỡ tổ thậm chí rất nhiều kẻ trực tiếp rời khỏi khách sạn
hoặc đi thẳng lên cầu thang, Hoang là một cái gì đó cực kỳ đáng sợ là
một từ cấm kỵ tại Đông Thiên Yêu Giới trong những năm gần đây.
Hạ Lão đương nhiên cũng có thể đoán trước được việc này, Hoang công khai
đòi món đồ lần này của Hắc Kỳ thương hội quả thật là một giáng rất mạnh
vào đoán thương hội khổng lồ này, tất nhiên người cũng có người này
người kia, có vài kẻ quả thật cảm thấy tiền lớn hơn tính mạng.
Ngoại trừ Vô Song vừa quay đầu lại thì bên cạnh Hạ Lão còn bốn người, bốn người chưa hề rời đi.
Bốn kẻ này hai kẻ bịt mặt không nhìn ra loại yêu thú nào, một kẻ là nhân
tộc cường giả, cuối cùng là một nữ nhân hổ tộc, nếu tính thêm Vô Song
chưa rời đi thiền là năm người.
Nhìn thấy vẫn còn năm người ở lại khuôn mặt Hạ Lão lập tức tươi cười, con số này quả thực đã vượt qua kỳ
vọng của ông ta rồi, hơn nữa trong năm người này tất cả đều là Trung Vị
Thần cường giả, tất nhiên ngoại trừ Vô Song một người Hạ Lão không nhìn
ra thực lực.
Hạ Lão khẽ dùng ánh mắt già nua quan sát Vô Song thật kỹ sau đó chớp động con ngươi.
“Tiểu hữu, tiểu hữu không biết là cảnh giới gì?”.
Tất nhiên Hạ Lão sẽ không nghĩ đến việc Vô Song mạnh hơn ông ta cũng không
nghĩ đến việc Vô Song là thường nhân chưa qua tu luyện, đáng tiếc đáp
lại lời nói của Hạ Lão chỉ là cái lắc đầu của Vô Song, hắn đút hai tay
vào túi áo sau đó chậm rãi xoay người rời đi.
Hoang cái tổ chức
này nghe phi thường kêu có điều chỉ cần Hoang chưa đụng đến hắn bản thân hắn cũng lười để ý đến Hoang, tổ chức đến cả Thập Tam Đại Đồng còn muốn Vô Song cẩn thận tốt nhất không nên dây vào, đương nhiên Vô Song hắn
không sợ cái chính bởi vì hắn lười mà thôi.
Xoay người, chọn phòng, thân hình Vô Song đi thẳng lên tầng mặc kệ Hạ Lão đang ‘bàn bạc’ với bốn Trung Vị Thần bên dưới.
...
Sau một ngày một đêm bôn ba không hề nghỉ ngơi, vừa bước vào cửa phòng Vô
Song liền nằm luôn lên chiếc giường mềm mại sau đó chiếc chuông vàng bên tai của hắn khẽ rung lên, trong căn phòng này bất chợt hiện ra hai nữ
tử giống hệt nhau, Hạ Vũ cùng Hạ Linh.