Thiên hạ này có rất nhiều thứ không phải ngẫu nhiên mà xảy ra, ít nhất
giây phút này Vô Song cũng hiểu tại sao hắn xuất hiện ở Đông Thiên Yêu
Giới mà không phải bất cứ nơi nào khác.
Vô Song cho dù bị trọng
thương rất nặng nhưng hắn cũng không phải là lần đầu tiên đi từ thế giới này qua thế giới khác thậm chí hắn đã di chuyển rất rất nhiều lần.
Mục tiêu của Vô Song từ đầu đến cuối cũng chỉ có Nam Thiên Đại Địa mà thôi
bởi ở nơi đây là nơi Vô Song có nhiều liên hệ nhất, vì nơi đây có Tố
Ngôn của hắn.
Đương nhiên nếu Vô Song rơi xuống Tây Thiên Pháp
Giới cũng không hẳn là không được, ở Tây Thiên Pháp Giới hắn là Sát Điện thiếu đế, sau lưng hắn còn một vị Sát Đế còn một cái Sát Điện khổng lồ.
Nam Thiên cùng Tây Thiên bản thân Vô Song đều có thể chấp nhận được hơn nữa cho dù rơi xuống Bắc Thiên Cương Lĩnh hắn cũng không phải quá lo lắng
ít ra hắn còn có chút giao tình với Chiến Tộc, ở đó còn có Mio đang đợi
hắn, đen đủi nhất là rơi xuống Vô Tận Hải thì ít ra Vô Song cũng có thể
sớm ngày thực hiện lời hứa với Hắc Ám Mị Linh Tộc vậy mà hết lần này tới lần khác hắn rơi xuống Đông Thiên Yêu Giới, một nơi không liên quan đến Vô Song.
Đông Thiên Yêu Giới có Phượng Tộc tuy nhiên Vô Song lúc này bản thân là Hắc Phượng Hoàng, Phượng Tộc nhìn thấy hắn không chém
hắn mới là lạ, về phần Quang Minh Thánh Long Tộc cùng Địa Ngục Ma Long
Tộc đều có quan hệ huyết mạch với Vô Song đặc biệt là Địa Ngục Ma Long
Tộc, bản thân Vô Song còn nắm giữ trình độ Long Ngữ không tệ tuy nhiên
thủy chung hắn cũng không biết gì về hai đại thế lực này.
Vô Song từng nghĩ Đông Thiên Yêu Giới với hắn không có bất cứ quan hệ nào mà
cũng chẳng có chỗ tốt nào cho kế hoạch của hắn cho đến khi hắn nhìn thấy thứ mà Bôn Lôi Vương cầm trên tay.
...
Tử Tinh Hàn Băng
Tâm thứ này sau khi tiến vào người Vô Song quả thật đã thể hiện công
hiệu của nó đặc biệt trong việc nối liền kinh mạch bị đứt của hắn nhưng
tất nhiên Tử Tinh Hàn Băng Tâm cũng không tốt đẹp gì, nó có thể đóng
băng toàn bộ cơ thể của Vô Song sau đó trực tiếp đóng băng cả thần cách
của hắn.
Thông thường mà nói khi Tử Tinh Hàn Băng Tâm xâm chiếm
toàn bộ cơ thể thì vẫn có khả năng cứu được nhưng để đến khí thần cách
cũng bị đóng băng thì khác, gần như nắm chắc cái chết bởi thần cách của
thần cấp cường giả chính là quyết định cả thực lực cùng sinh mạng của
hắn ta, rất may Vô Song cũng không phải là nhắm mắt làm liều, Đại Địa
Thần Cách của hắn là một mảnh thiên đọa rơi ra, nó căn bản không phải là thứ thần cách khác có thể so sánh.
Bằng vào thần lực hộ thân của Đại Địa Thần Cách thì Vô Song cũng không đến nỗi sợ Tử Tinh Hàn Băng
Tâm, hắn có thể cho nó muốn làm gì thì làm, muốn phá hủy bao nhiêu thì
phá hủy nhưng chỉ cần còn Đại Địa Thần Lực thủ hộ Vô Song tuyệt đối có
thể an an ổn ổn vượt qua, nhiệm vụ của hắn chỉ là chịu đựng cái lạnh
thấu xương này mà thôi.
Tất nhiên Đại Địa Thần Cách có mạnh mẽ
như thế nào cũng có giới hạn, đúng ra khi ba vị Cực Đạo Chân Thần xuất
hiện trên bầu trời Bôn Lôi Thành thì Vô Song chưa thể mở mắt ra nhanh
thế chỉ là thực sự rất trùng hợp khi Bôn Lôi Vương rút cây Khai Thiên
Chiến Phủ kia ra.
Khi Vô Song mở mắt ra thứ đầu tiên đập vào mắt
hắn chính là Khai Thiên Chiến Phủ, vừa nhìn thấy cây vũ khí này hắn liền hiểu lý do tại sao mình xuất hiện ở Đông Thiên Yêu Giới, cơ thể hắn khi rơi tự do xuống thế giới này liền bị chính cây chiến phủ kia thu hút,
chính nó là lý do làm Vô Song rơi xuống Đông Thiên thậm chí chỉ cách Bôn Lôi Thành hơn trăm dặm mà thôi.
Vô Song sao có thể quên một
trong những trận chiến hung hiểm nhất cuộc đời hắn?, cuộc chiến với bốn
vị 25 Trùng Thiên Viễn Cổ Đại Thần.
Bốn kẻ này bao gồm Vũ Trụ Đại Thần, Đại Địa Đại Thần, Sinh Mệnh Đại Thần cùng Vận Mệnh Đại Thần, cho
dù Vô Song là kẻ thù của bọn họ, cho dù Vô Song đánh bại được bọn họ
liên thủ thì hắn cũng không thể không thừa nhận thực lực của đối phương.
Trận chiến đó Vô Song không đánh với tư cách Nghịch Thiên Tà Đế mà là tư
cách của Yêu Tộc Chí Tôn, thực lực của hắn còn kém thời kỳ đỉnh cao rất
nhiều tuy nhiên cũng là bước thứ ba đỉnh phong cường giả vậy mà bất cứ
ai trong bốn vị Viễn Cổ Đại Thần đều có sức đánh cùng Vô Song một trận.
Nếu chỉ là cuộc chiến 1 vs 1 đơn thuần thì Vô Song tự tin có thể đánh bại
từng người một tuy chẳng dễ dàng gì có điều cuộc chiến 4 vs 1 thì lại
khác, bốn vị Viễn Cổ Đại Thần này hợp sức thực sự vẫn mạnh hơn Vô Song
một bậc.
Vô Song năm đó nếu không sử dụng Bất Tử Thể, nếu không
phải là Bất Tử Phượng Hoàng có sinh mệnh bất tử bất diệt chỉ sợ người
gục xuống phải là hắn.
Trận chiến năm đó tổng cộng chỉ có 5 người và cũng chỉ có 5 người này biết rốt cuộc cái gì xảy ra, đúng là Vô Song đã thắng nhưng nếu đánh đến cuối cùng chỉ sợ ai cười ai khóc còn chưa
thể biết.
Một trong những thứ làm Vô Song nhớ nhất về cuộc chiến
không thể không kể đến chiến lực kinh khủng khiếp của Đại Địa Đại Thần
thậm chí trong mắt Vô Song vị Đại Thần này hoàn toàn có thể trở thành kẻ đứng đầu toàn bộ tứ thần cũng không phải là không thể, sức mạnh tuyệt
luân đủ để đập nát mọi thứ, trong trận chiến năm đó cây chiến phủ trong
tay Đại Địa Đại Thần có lẽ Vô Song sẽ tuyệt đối không quên.
Vũ
khí cũng có chia đẳng cấp ví dụ như Thần Khí dành cho Tiên Hoàng cường
giả, Tiên Thiên Thần Khí là dành cho Hạ Vị Thần, Trung Vị Thần cùng
Thượng Vị Thần về phần Truyền Kỳ Thần Khí là vũ khí của Hỗn Nguyên Chân
Thần cùng Vĩnh Sinh Chân Thần, ở trên Truyền Kỳ Thần Khí một bậc là Khai Thiên Chi Khí, đây là thứ vũ khí chỉ có thể cầu, loại vũ khí dành riêng cho Cực Đạo Chân Thần.
Khai Thiên Chi Khí rất hiếm, phi thường
hiếm, toàn bộ thiên hạ này chỉ sợ mới có 30 bộ Khai Thiên Chi Khí, đám
người Phượng Sùng Minh, Nam Lao cùng Đại Đồng phải đích thân tới Bôn Lôi Thành thậm chí tam đại gia tộc của Đông Thiên Yêu Giới còn phải đứng ra cùng nhau lập hiệp định cũng vì nghĩ cây Khai Thiên Chiến Phủ kia là
Khai Thiên Chi Khí đáng tiếc bọn họ nhầm rồi, bọn họ đánh giá quá thấp
cây Khai Thiên Chiến Phủ này rồi.
Giây phút Bôn Lôi Vương rút cây chiến phủ chỉ về phía Vô Song là giây phút Đại Địa Thần Cách của hắn
như được thất tỉnh, một luồng lực lượng mạnh mẽ từ trong người Vô Song
như thức giấc, Đại Địa Thần Cách rốt cuộc cũng thể hiện uy quyền của nó, một thứ sức mạnh đáng sợ chảy trong huyết mạch của Vô Song giúp hắn
vượt qua toàn bộ cấm chế mà Tử Tinh Hàn Băng Tâm tạo ra, giúp hắn mở
mắt.
Đại Địa Thần Cách kích động như vậy đương nhiên là vì cây
Khai Thiên Chiến Phủ kia, Vô Song hạ xuống Đông Thiên Yêu Giới có lẽ
cũng vì Đại Địa Thần Cách cảm nhận được hơi thở của cây chiến phủ, cảm
nhận được một phần của chính mình.
Đứng trên Khai Thiên Chi Khí
còn có một loại vũ khí khác, một loại vũ khí đủ để làm toàn bộ thế giới
này bước vào một màn gió tanh mưa máu bởi bất cứ một phong hào chân thần nào nắm được thứ này liền vô địch cùng giới, loại vũ khí này được gọi
là Thiên Đạo Thần Binh.
Đại Địa Thần Cách của Vô Song không hoàn
hảo, bản thân Vô Song cũng biết nó không hoàn hảo có điều hắn lại không
nhận ra Đại Địa Thần Cách thiếu khuyết cái gì nhưng hiện tại hắn nhận ra rồi.
Năm đó Đại Địa Đại Thần không ngờ lại dám lấy một phần mảnh vỡ Thiên Đạo ra để rèn vũ khí, hắn vậy mà dám thử tạo ra một thanh
Thiên Đạo Thần Binh.
Đại Địa Thần Cách cộng với Đại Địa Thần Binh hợp lại mới thực sự là hoàn hảo, mới thực sự có phong thái của một
trong bốn mảnh vỡ Thiên Đạo năm đó.
Sát Thần – Nghịch Thương
Thiên kẻ này là bá chủ Tây Giới cũng là cường giả 24 Trùng Thiên mạnh
nhất Vô Song đã gặp mặt tuy nhiên tính về thủ đoạn, tính về thần lực
thậm chí cả tính về cảnh giới Sát Thần đều thua kém Tà Thần rất nhiều,
hắn có thể đứng cao được như hôm nay, có thể song hành cùng Tà Thần
Medusa chính là vì vũ khí của hắn, một mảnh Thiên Đạo Thần Binh.
...
Vô Song bị Đại Địa Thần Binh hấp dẫn mà hạ xuống Đông Thiên thì thanh Đại Địa Thần Binh này cũng vậy.
Cũng đã gần 80 năm trôi qua từ cuộc chiến của Vô Song với tứ đại 25 Trùng
Thiên Viễn Cổ Đại Thần, trong trận chiến đó Đại Địa Thần Binh bị biến
thành vật vô chủ có điều nếu Bôn Lôi Vương có thể bằng thực lực của mình tìm được thanh Đại Địa Thần Binh này thì lẽ ra nó phải được kẻ khác tìm thấy từ lâu rồi mới phải dù sao Bôn Lôi Vương chỉ là một cái Tiên Hoàng không hơn không kém, kẻ mạnh hơn hắn căn bản không thiếu, kể cả trong
khu vực ngàn dặm xung quanh Bôn Lôi Thành hắn cũng đâu phải cường giả
mạnh nhất?.
Đại Địa Thần Binh sau khi mất đi chủ nhân liền chìm
vào đại địa, liền ẩn minh trong Đông Thiên Yêu Giới bởi đây là nơi xuất
thân của Đại Địa Đại Thần, nó cứ như vậy tiến vào một giấc ngủ say cho
đến khi ở Đấu Khí Đại Lục xa xôi Vô Song thành công thu phục mảnh Đại
Địa Thần Cách trở thành chủ nhân tiếp theo của Đại Địa Phép Tắc, kể từ
giây phút đó Đại Địa Thần Binh mới lại hiện thế, nói đi cũng phải nói
lại vận khí của Bôn Lôi Vương quả thực phi thường nghịch thiên.
...
Nói thì dài nhưng mọi việc lại xảy ra rất nhanh, khi Vô Song mở mắt ra đột
nhiên thiên không rung chuyển, toàn bộ đại địa của Đông Thiên Yêu Giới
rung chuyển, không chỉ có toàn bộ Đông Thiên bị ảnh hưởng thậm chí rung
động này làm Vô Tận Hải cũng bị lan đến.
Chấn động kia đến rất
nhanh mà đi cũng nhanh có điều nó làm cho tất cả các nhân vật ở phạm vi
Đông Thiên Yêu Giới cùng Vô Tận Hải đều khẽ biến sắc, loại rung động
đáng sợ như vậy quả thật lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy, được cảm
nhận cứ như toàn bộ đại địa đang cuồng hoan, toàn bộ đại địa đang điên
cuồng chuyển động vậy.
Tiếp theo một thứ áp lực kinh khủng khiếp
xuất hiện ở Bôn Lôi Thành, toàn bộ nhà cửa đổ sập, tường thành vỡ vụn,
tất cả cường giả không cần quan tâm là cảnh giới cao hay thấp đang đứng
trên không trung liền bị ép thẳng xuống dưới đất, tất cả chỉ trong một
cái mở mắt của Vô Song.
Cánh tay của Vô Song lần đầu tiên cử
động, lần đầu tiên kể từ khi đến Đông Thiên Yêu Giới bản thân Vô Song
mới có thể lại nâng cánh tay của mình lên sau đó rất nhanh nắm lại.
Khi tay Vô Song nắm lại là lúc Đại Địa Thần Binh cũng biến mất, thanh thần
binh nay xoay tròn trong tay Bôn Lôi Vương sau đó một loại hủy diệt hơi
thở lan sang người Bôn Lôi Vương khiến toàn bộ thân hình Bôn Lôi Vương
vỡ vụn thành bụi phấn.
Bôn Lôi Vương kẻ này chưa bao giờ được Đại Địa Thần Binh nhận chủ đúng hơn là Đại Địa Thần Binh không chấp nhận
bất cứ ai ngoại trừ Vô Song làm chủ nó, điều đáng nói là Đại Địa Thần
Binh bất cứ kẻ nào sử dụng nó cũng được nhưng lại không ai có thể nhận
chủ.
Đám người tam tộc gọi Đại Địa Thần Binh là Khai Thiên Chiến
Phủ cũng không phải là không có lý dù sao cái tên này tương đối kêu,
tiếp theo cũng không phải ánh mắt những kẻ này kém cỏi mà không nhìn ra
Thiên Đạo Thần Binh cùng Khai Thiên Chi Khí khác nhau mà là Đại Địa Thần Binh khi không nhận chủ nó chỉ là Khai Thiên Chi Khí mà thôi.
Bôn Lôi Vương quả thật dùng hết may mắn cả đời mình để được chạm vào thanh
Đại Địa Thần Binh sau đó cuộc đời ông ta toàn gặp xui xẻo, lấy Đại Địa
Thần Binh chỉ vào chính chủ nhân của nó?, lấy Đại Địa Thần Binh muốn
giết chết Đại Địa Chân Thần?, Bôn Lôi Vương không chết mới là lạ.
Khi tay Vô Song nắm lấy Đại Địa Thần Binh thì cả người hắn đều rung lên,
lần đầu tiên hắn cảm nhận được sức mạnh vẹn toàn đến từ Đại Địa Thần
Cách, hắn như một con cự long vươn mình sau một giấc ngủ dài vậy, toàn
bộ lớp băng trong cơ thể hắn đều bị đập nát, hắn cứ như vậy mạnh mẽ vươn vai, một luồng sức sống mới chảy trong huyết quảng, lần đầu tiên Vô
Song có thể đứng bằng đôi chân của mình.
Hắn không thích dùng
phủ, cả đời Vô Song xem rất nhiều kẻ sử dụng thứ này nhưng hắn thực sự
không biết dùng, Vô Song chưa bao giờ thích hợp với những thứ vũ khí
phải dùng man lực có điều khi cảm nhận được sức mạnh kinh khủng chảy
trong người đến cả Vô Song cũng phải giật mình, lúc này hắn biết rốt
cuộc cái gì mới là nghiền ép tất cả, hắn biết rốt cuộc cái gì mới là sức mạnh tuyệt đối, chỉ có cây chiến phủ to hơn cả chính bản thân Vô Song
mới phát huy được hết sức mạnh cuồn cuộn trong người hắn chứ không phải
bất cứ thứ vũ khí nào khác.
Đứng trên thiên không ánh mắt Vô Song lạnh lùng nhìn Phượng Sùng Minh bên dưới cùng cả Nam Lao và Đại Đồng hai bên.
Ba vị Cực Đạo Chân Thần 23 Trùng Thiên này hiện nay đến cả tư cách ngước
nhìn Vô Song cũng không có, bọn họ bị lĩnh vực của Vô Song tạo ra ép đến tắc thở, trước thứ sức mạnh kinh khủng khiếp này có thể khiến tất cả
cúi đầu, có thể nghiền ép tất cả.
Vô Song không dơ cây chiến phủ lên, ánh mắt hắn nhè nhẹ nhíu lại sau đó một bàn tay ấn xuống.
Một bàn tay của Vô Song không có chút cầu kỳ, không có chút hoa mỹ nào
nhưng áp lực của nó trực tiếp ép thẳng xuống ba thân ảnh đang quỳ bằng
bốn chân ở bên dưới, Vô Song hoàn toàn tin tưởng một bàn tay hắn có thể
đánh nát xương ba vị 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần.
Trước áp
lực khủng khiếp của Vô Song tạo ra rốt cuộc ba vị đại nhân vật của Đông
Thiên liền lập tức phải hóa thành bản thể, chỉ có trở về trạng thái
nguyên thủy nhất của yêu tộc bọn họ mới có thể thoát khỏi lĩnh vực áp
chế của Vô Song, ba nhân vật này lại có thể một lần nữa bay trên bầu
trời, ánh mắt cả ba đầy kinh sợ nhìn Vô Song trong đó Phượng Sùng Minh
liền biến thành kinh hãi.
Hắn là Đại Trưởng Lão của Phượng Tộc,
bản thân là Bất Tử Phượng Hoàng đã tu thành 5 giọt tổ huyết, hắn đã
không biết bao nhiêu năm chưa cảm nhận được nỗi sợ hãi, cảm nhận được
sinh tử lo lắng nhưng lúc này hắn cảm nhận được rồi.
Ánh mắt
Phượng Sùng Minh nhòe đi thậm chí dần dần có chút khô khốc, không hiểu
tại sao khi nhìn thấy Vô Song cầm chiến phủ đứng trên bầu trời hắn lại
nhớ đến một hình ảnh, một hình ảnh đã thành tâm ma trong lòng hắn.
Năm đó...
Phượng Sùng Minh năm đó cũng dùng ánh mắt sợ hãi ngước nhìn một nữ tử.
Nàng có khuôn mặt như hoa như nguyệt, mái tóc dài màu đen tuôn bay trong gió.
Nàng mặc một bộ chiến giáp màu đen nhưng đã bị nhuộm đỏ máu của kẻ thù trong đó có rất nhiều máu của chính Phượng Hoàng Thần Thú.
Nàng đứng
hiên ngang trên bầu trời, trong tay cầm một cây hắc cung, ánh mắt cao
ngạo mà đầy lạnh lùng, năm đó nàng nhìn Phượng Sùng Minh ngoại trừ khinh thường cũng chỉ có khinh thường, nàng là đệ nhất Cực Đạo Chân Thần – Tà Thần Medusa.
Vô Song hiện nay rất giống Tà Thần – Medusa, giống
một cách kinh khủng bởi cả hai đều cho Phượng Sùng Minh cảm giác vô
địch, cảm giác không thể cản.
Phượng Sùng Minh cắn chặt hàm răng
không nói lên lời, thân hình của hắn lao vút đi trên không trung, hắn
không dám đánh, hắn chỉ biết bỏ chạy, trong lòng hắn chỉ tồn tại một chữ chạy.
Phượng Sùng Minh thân là Phượng Hoàng Thần Thú đương nhiên tốc độ của nó cực kỳ đáng sợ thậm chí hơn xa cả Đại Đồng cùng Nam Lao
bên cạnh có điều ngày hôm nay hắn không chạy nổi, đừng nói là hắn cho dù ai đến cũng chạy không nổi.
Cây chiến phủ đưa lên, không cầu kỳ
hoa mỹ cũng chẳng có động tác nào thừa thãi, một bổ đơn giản đánh xuống, đây không còn là lực lượng Thần Lực bình thường nữa, đây là Thiên Đạo
Lực, đây là lực lượng một giới.
Một bổ đánh xuống thân hình Phượng Hoàng khổng lồ của Phượng Sùng Minh lập tức bị đánh tan nát.
Phượng Sùng Minh tất nhiên chưa có chết, hắn có năm giọt tổ huyết, có thể cho
hắn năm cái mạng, dính một phủ của Vô Song hắn rốt cuộc còn bốn giọt tổ
huyết.
Phượng Sùng Minh vẫn tiếp tục chạy, hắn cực kỳ sợ hãi,
trong ánh mắt hoảng loạn vô cùng, hắn chỉ có thể cầu mong đủ số tổ huyết để bản thân có thể chạy thoát khỏi cây Khai Thiên Chiến Phủ đáng sợ kia mà thôi.
Vô Song thấy đối phương di chuyển chỉ khẽ nhếch miệng, một phủ nữa lại đưa lên rồi tiếp tục bổ thật mạnh xuống.
Bầu trời lập tức bị chia làm đôi, thân hình Phượng Sùng Minh lại bị đánh
nát như tương, tất nhiên hắn vẫn phải chạy, cho dù đau đớn thế nào hắn
cũng vẫn phải chạy.
“Ba phủ, nốt một chiêu này ngươi không chết ta tha cho ngươi một mạng”.
“Đại Địa Thần Binh, Diệt Giới Phủ”.
Một phủ này không phải đánh từ trên xuống mà là từ dưới lên, lúc này Phượng Sùng Minh không cách nào tin được khi thấy một hư ảnh cự phủ khổng lồ
xuất hiện từ dưới mặt đất sau đó đập mạnh vào 7unHd9X cơ thể hắn.
Một đòn này không có đánh chết Phượng Sùng Minh nhưng tác dụng còn đáng sợ
hơn thế, một phủ này đập nát thần cách của lão, một đòn này làm Phượng
Sùng Minh lập tức rơi từ trên trời xuống mặt đất, thân hình run rẩy liên tục sau đó cả cái cổ Phượng nghẹo sang một bên không rõ sống chết.
Xoay tròn cây cự phủ trong tay, Vô Song rốt cuộc khẽ liếc hai vị khách còn
lại, một con Hắc Long cùng một con Bạch Long, khi ánh mắt hắn quét qua
cả hai vị cự đầu long tộc này liền run lên có điều bài học Phượng Sùng
Minh trước mặt bọn họ không dám quên nhất là một chiêu cuối cùng của Vô
Song, rốt cuộc là loại lực lượng gì có thể đập nát thần cách?.
...
Yên tĩnh, vô tận yên tĩnh.
Hoảng sợ, cực độ hoảng sợ.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, Phượng Sùng Minh hùng hùng hổ hổ xuất hiện cùng hai vị cường giả Cực Đạo Chân Thần khác.
Bôn Lôi Vương tay nắm Khai Thiên Chiến Phủ ánh mắt đầy sát khí cùng điên cuồng chỉ về phía Vô Song.
Tiếp theo Vô Song mở mắt ra, trong tay hắn đột nhiên nắm Khai Thiên Chiến
Phủ, Bôn Lôi Vương bị uy áp nghiền thành huyết vụ, việc tiếp theo thì
lại càng khiến người ta không tin được, ba chiêu, chỉ cần ba chiêu đánh
cho một con Phượng Hoàng đạt đến 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần không
rõ sống chết.
“Hai vị, không biết hai vị đến tận đây có việc không?”.
Vô Song nhoẻn miệng cười với Nam Lao cùng Đại Đồng có điều nụ cười của hắn lúc này như ác ma vậy, nụ cười khiến hai vị cự đầu long tộc lạnh cả
sống lưng.
...
Giây phút Vô Song vung lên phủ cuối cùng,
giây phút hắn đánh nát thần cánh của Phượng Sùng Minh thì tại Đông Thiên Yêu Giới không thiếu kẻ bị dọa sợ, không thiếu kẽ bị Vô Song làm cho
kinh hãi.
...
Tại Đông Thiên Yêu Giới có một nữ tử tóc đỏ, nữ tử đang ôm một quả cầu bông cực kỳ mềm mại, khuôn mặt của nàng cực
kỳ hoảng sợ, ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn về phương trời xa
xa.
“Gia gia, áp lực kinh khủng kia rốt cuộc là cái gì?”.
Giọng nói của nàng rất dễ nghe, giọng nói ngọt như đường vậy.
Khi nàng lên tiếng một lão nhân tóc trắng nhè nhẹ quay lại, thân hình to
lớn gần như che toàn bộ cửa ra vào, bàn tay của ông ta nhẹ xoa lên đầu
cô bé, bàn tay còn to hơn chính đầu của nàng ta.
“Thú vị, thú vị, lão phu cũng thực sự tò mò, Đông Thiên đã ngủ quên không biết bao nhiêu năm rốt cuộc cũng có một kẻ đạt đến thực lực Phong Hào Chân Thần, không biết kẻ này là ai?”.
...
Phượng Giới – Phượng Tộc.
Trong mật thất ngập tràn hỏa diễm màu đỏ, trong mật thất ngập tràn hỏa hệ
nguyên tố có một đôi mắt đẹp dần dần mở ra trong biển lửa, đôi mắt đó
rất nhanh xoáy thẳng vào hư không.
“Đại Trưởng Lão của Phượng Tộc mà cũng dám giết, kẻ này chán sống rồi”.
“Khà khà cũng chưa chắc đâu, một phủ kia cực kỳ đáng sợ, kẻ này thực lực có
lẽ chưa đạt đến Phong Hào Chân Thần nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu”.
Một giọng nói già nua lên tiếng, lúc này người ta mới phát hiện trong mảnh
không gian này lấy nữ nhân kia làm trung tâm, xung quanh có bảy lão nhân ẩn trong biển lửa, giọng nói lúc nãy phát ra cũng chính là từ một người trong số đó.
Nữ nhân kia có chút trầm ngâm sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
“Hừ để hắn sống thêm một lúc vậy, chỉ cần ta hấp thụ thành công đóa hỏa
liên này ta liền cho hắn biết Phượng Tộc rốt cuộc đáng sợ thế nào”.
...
Không chỉ có Phượng Tộc cảm nhận được một phủ kia của Vô Song mà rất nhiều thế lực tại Đông Thiên Yêu Giới cũng cảm nhận được.
Chỉ cần là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần đều có thể thấy một phủ này
mạnh mẽ ra sao, chỉ cần là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần đều có một
suy nghĩ chung về thực lực của Vô Song.
“Phong Hào Chân Thần”.
...
Ở một nơi xa hơn, cũng có một người đang để ý đến Vô Song.
Nàng có mái tóc dài xuôn mượt, nàng có khuôn mặt như thiên tiên cùng một thân thể hoàn mỹ.
Nàng cả người không có một mảnh vai che thân, toàn thân thả lỏng trong bồn nước nóng, ánh mắt có chút mê ly.
“Ba phủ đập chết một con Bất Tử Phượng Hoàng, kẻ kia cũng nắm giữ Thiên Đạo Thần Binh, đáng tiếc lại là dạng phủ...”.
Nói xong nàng lại nhắm mắt lại, toàn thân ẩn trong bể nước nóng, trong mắt
nàng thủy chung từ đầu đến cuối chưa bao giờ có một tia kiêng kị thậm
chí coi trọng Vô Song bởi với nàng hắn còn chưa có tư cách uy hiếp.
Thiên hạ này không có bất cứ ai có tư cách uy hiếp nàng, tuyệt đối không có ai.