Phệ Hồn Tuyệt Sinh Đại Trận là một trận pháp phải tế sống toàn bộ Trung
Châu thậm chí vô số cường giả Hồn Tộc táng theo, điều này căn bản đi
ngược đạo lý làm người của Vô Song hắn.
Vô Song từ trước đến nay
giết người như ngóe, hắn căn bản chưa từng run tay khi giết người nhưng
kẻ hắn giết chưa bao giờ là phàm nhân, Vô Song từ trước đến nay chưa một lần đụng tới phàm nhân, hắn giết chỉ có tu sĩ.
Phệ Hồn Tuyệt
Sinh Đại Trận trân pháp này có thể nói là mạnh nhất trong lịch sử Đấu
Khí Đại Lục chỉ là trong mắt Vô Song hắn tuyệt đối không chấp nhận thứ
này tồn tại ít nhất việc tế luyện trăm vạn người vô tội hắn nhất định
không chấp nhận, nếu không phải hắn có việc cần sử dụng Hồn Thiên Đế thì chỉ riêng một hành động này của hắn thôi cũng đáng chết ngàn lần vạn
lần.
Khi con người ta bước lên địa vị càng ngày càng cao thì có
những thứ càng ngày càng trở nên nhỏ bé, con người càng mạnh thì những
khái niệm về nhân sinh quan cùng thế giới quan đều thay đổi, bản thân Vô Song cũng như vậy, hắn là Nghịch Thiên Tà Đế, hắn giết người chưa bao
giờ cần lý do, số người hắn giết có thể làm kinh cả thiên hạ này, đối
với hắn sinh mạng kẻ khác nhiều khi cực kỳ không đáng tiền có điều hắn
có một quy tắc, quy tắc hắn không bao giờ vượt quá.
Vô Song hắn
không đụng đến phàm nhân bởi hắn đi ra từ phàm nhân thân, có nhiều kẻ
khi nghe đến quy tắc này của hắn đều chỉ bật cười coi thường, có những
kẻ coi hắn là ngu ngốc nhưng ngu ngốc như vậy mới là Vô Song, cố chấp
như vậy mới là Vô Song, năm đó nếu không phải hắn quá chấp nhất chưa
chắc hắn đã thua Ma Đế thảm đến vậy nhưng nếu hắn thay đổi thì không còn là chính hắn, đến cả đạo tâm của mình còn giữ không nổi sao có thể đi
tới bước cuối cùng.
Tất nhiên Vô Song cũng hiểu nếu không có Phệ
Hồn Tuyệt Sinh Đại Trận thì Hồn Thiên Đế căn bản không còn đòn sát thủ
nào, không còn gì để đấu với Phật Nộ Hỏa Liên của Tiêu Viêm chính vì vậy hắn mới cần xuất thủ, hắn liền thay Hồn Thiên Đế tiếp một chiêu này.
Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Địa Ngục Ấn – Thiên Diệt Thủ.
Nhắc đến Thiên Diệt Thủ tuyệt đối có thể khiến người khác khiếp sợ, ít nhất ở Đại Thiên Thế Giới toàn bộ Thập Nhị Ma Tổ nghe đến hắc thủ này đều sợ
mất mật chỉ bởi Thiên Diệt Thủ là thủ đoạn giết người của Đệ Nhất Ma Tổ - Niệm Diệt Sinh.
Cánh tay kia mang theo một luồng tử vong chi
lực, năng lượng tử vong kết hợp với huyết khí trong thiên địa này tạo ra một thứ sức mạnh kinh khủng, thứ sức mạnh hướng thẳng về phía Tiêu Viêm như muốn xé hắn thành trăm ngàn mảnh.
Tất nhiên Tiêu Viêm tuyệt
đối không chịu chết ở đây, hắn còn có một con át chủ bài của riêng mình, một con át chủ bài mạnh nhất của Đấu Khí Đại Lục này, thứ đấu kỹ có sức sát thương đáng sợ nhất thiên hạ - Hủy Diệt Hỏa Liên.
Tiêu Viêm
hít sâu một hơi, sắc mặt hắn lúc này càng lúc càng nghiêm trọng, hiện
tại nếu không đón đỡ được một đòn này, chỉ sợ hắn sẽ chân chính chết đi.
“Hồn Thiên Đế, ngươi có chuẩn bị, ta cũng có vậy...”
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm Hồn Thiên Đế, thủ ấn đột nhiên biến đổi, rồi hắn há miệng phun ra một chùm sáng rực rỡ. Chùm sáng càng lúc càng lớn, biến
thành một khoảng không cực lớn tràn ngập ánh sáng.
Nếu như ngôi
sao hắc ám kia của Hồn Thiên Đế mang theo khí tức tử vong cùng hủy diệt
thì ở dưới chân Tiêu Viêm lúc này lại mang theo nguồn năng lượng khủng
khiếp, sức nóng của nó như đốt cháy toàn bộ thế gian này – Dị Hỏa Quảng
Trường.
Dị Hỏa Quảng Trường trôi nổi trên không trung, Tiêu Viêm
khẽ chuyển thân liền xuất hiện trên khoảng sân đó tiếp theo tại mi tâm
hắn dấu ấn ngọn lửa rực rỡ đột nhiên chấn động kịch liệt, sự chấn động
không cách nào hình dung từ trong dấu ấn cực nhanh truyền ra, rồi dùng
một tốc độ vô cùng khủng bố, lan truyền khắp đại lục Đấu Khí.
“Ta lấy tên Viêm Đế Tiêu Viêm, lệnh cho vạn hỏa trong thiên hạ, nghe lời bản Đế sai khiến!”
Hai mắt Tiêu Viêm xoay chuyển, ngọn lửa rỡ từ trong cơ thể cuộn cuộn tuôn
ra, hắn cất tiếng quát vang, âm thanh chấn động toàn bộ đại lục Đấu Khí.
“Bảng Dị hỏa bài danh thứ hai mươi ba, Huyền Hoàng Viêm, trở về!”
Ngọn lửa huy hoàng lượn lờ quanh thân Tiêu Viêm, phảng phất hắn như là đế
vương của lửa. Theo tiếng quát vang rền, từ trong cơ thể của Tiêu Viêm
một ngọn lửa màu vàng sẫm xuất hiện rồi lao thẳng về Dị Hỏa Quảng
Trường.
Ầm!
Khi ngọn lửa màu vàng sẫm nhập vào trụ đá, nó
lập tức bốc cháy hừng hực rồi đột ngột lớn vụt lên, Huyền Hoàng Viêm tạo thành một cột lửa khổng lồ đâm thẳng trời cao...
“Dị hỏa bảng, đứng thứ hai mươi hai, Vạn Thú Linh Hỏa, trở về...
“ Dị hỏa bảng, đứng thứ hai mươi mốt...”
...
“ Dị hỏa bảng, đứng thứ mười chín, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, trở về...”
Một luồng lửa xanh nhạt từ trong cơ thể Tiêu Viêm phun mạnh ra, nhập vào một trụ đá.
...
“ Dị Hỏa bảng, đứng thứ bảy, Cửu U Kim Tổ Hỏa, trở về...“ Dị hỏa bảng, đứng thứ ba, Tịnh Liên Yêu Hỏa, trở về...”
“ Dị hỏa bảng, đứng thứ hai, Hư Vô Thôn Viêm, trở về”.
Tiêu Viêm lần này một hơi gọi ra 22 loại dị hỏa trong trời đất có điều sau
khi mở mắt ra ánh mắt Tiêu Viêm liền lập tức khẽ nhíu lại thậm chí bản
thân hắn còn có chút rùng mình.
Dị Hỏa Quảng Trường, Phần Quyết
cùng với truyền thừa của Đà Xá Cổ Đế trên lý thuyết hoàn toàn có thể
triệu hồi toàn bộ dị hỏa trong trời đất này chỉ là Tiêu Viêm mãi mãi
không thể nào tin được trên Dị Hỏa Quảng Trường thiếu mất vài loại dị
hỏa.
Ở quảng trường rực lửa này không có dị hỏa đứng thứ 21 – Lục Đạo Luân Hồi Viêm.
Dị Hỏa đứng thứ hai mươi – Long Phượng Diễm.
Dị Hỏa đứng thứ năm – Sinh Linh Chi Diễm.
Dị Hỏa đứng thứ hai – Hư Vô Thôn Viêm.
Trên Dị Hỏa quảng trường lúc này vừa vặn thiếu bốn loại dị hỏa đồng nghĩa
với việc Hủy Diệt Hỏa Liên của Tiêu Viêm yếu hơn trong nguyên tác rất
nhiều, ba loại dị hỏa kia có thể không có tăng lên bao nhiêu tăng phúc
nhưng thiếu Hư Vô Thôn Viêm tuyệt đối là đại tổn thất.
Tất nhiên
Tiêu Viêm cho dù cố gắng hơn nữa cũng không có cách nào gọi được bốn
loại dị hỏa kia trở về bởi bốn loại dị hỏa đều thuộc về Vô Song, Phần
Quyết Tiêu Viêm có nhưng Vô Song hắn cũng có, muốn cướp đồ từ trong tay
Vô Song hắn căn bản chỉ là mơ tưởng.
Tiêu Viêm hiện nay cũng
không hề có cơ hội để suy nghĩ quá nhiều nữa, đại hắc thủ đang đánh
thẳng về phía hắn, nếu hắn còn ngập ngừng tuyệt đối sẽ trọng thương thậm chí phải đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.
Nếu đủ cả 22 loại
dị hỏa thì Tiêu Viêm có thể gọi ra Dị Hỏa Hằng Cổ Xích, bằng một chiêu
này của Đà Xá Cổ Để hắn thắng chắc chỉ là hiện nay hắn không gọi ra được đủ dị hỏa.
Tiêu Viêm lập tức cắn lưỡi sau đó phun ra một ngụm
tinh huyết, khí thế của hắn tăng lên đến đỉnh điểm, hắn gầm lên một
tiếng kinh động thế gian.
“Mười tám loại dị hỏa hợp nhất – Hủy Diệt Luân Hồi”.
Khi mười tám loại dị hỏa hợp nhất đánh ra va chạm cùng Thiên Diệt Thủ của
Vô Song cũng là lúc khóe miệng Vô Song cong lên một nụ cười quỷ dị, hắn
đợi thời khắc lâu lắm rồi.
Đúng lúc hai đại sát chiêu va chạm vào nhau cũng là lúc bầu trời tối sầm lại, toàn bộ thiên không nứt ra làm
hai phần, một con mắt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, con mắt vừa hiện thân lập tức khóa chặt Hồn Thiên Đế cùng Tiêu Viêm.
Sấm chớp nổ
vang, không gian quay cuồng, thiên địa biến sắc, toàn bộ thế gian này
đứng trước mặt con mắt kia đều trở nên bé nhỏ không đáng kể, cho dù là
Hồn Thiên Đế hay Tiêu Viêm trong mắt nó cũng chỉ là kiến hôi.
Thiên Đạo là kẻ tạo ra thế giới này, nó là người đứng đầu một mảnh thế giới
nhưng Thiên Đạo cũng có một điểm yếu, một điểm yếu để Vô Song khai thác, chỉ cần thế giới này bị hủy diệt thì Thiên Đạo cũng chết đi, Thiên Đạo
cùng Đấu Khí Đại Lục vốn là một thể, nếu mảnh đại lục này là thân xác
thì Thiên Đạo liền là linh hồn, cả hai căn bản cùng một mạng.
Vô
Song biết Hủy Diệt Hỏa Liên của Tiêu Viêm cùng Thiên Diệt Thủ của hắn
mạnh thế nào, hai đòn này va chạm với nhau chưa chắc đã đủ sức hủy đi
Đấu Khí Đại Lục nhưng đánh nát cả Trung Châu là dư sức, hai đòn này thừa sức tạo ra một khe rãnh khổng lồ chia mảnh đại lục này làm hai phần,
việc này Thiên Đạo căn bản không thể chấp nhận.
Thiên Đạo hiện
thân đương nhiên chỉ có một kết cục, Thiên Đạo từ trước đến nay đều vô
tình, đối với nó không một là ngoại lệ, đối với nó bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng đến địa vị của nó trong thế giới này đều chỉ có một kết cục chết.
Con mắt kia mở lớn, một luồng kinh thiên khí thế bắn thẳng lên người Tiêu
Viêm cùng Hồn Thiên Đế, cho dù bọn họ là đấu đế thì vẫn là cư dân của
phiến đại lục này, vẫn giống như Phượng Khinh Huyền không thể nào chống
lại linh hồn khống chế của Thiên Đạo.
Một cái mở mắt liền khống
chế hai đấu đế cường giả, cái mở mắt thứ hai nó khiến không gian của Đấu Khí Đại Lục như dừng lại, thời gian bị đóng băng, toàn bộ sinh vật trên mảnh đại lục này trong tích tắc bị đình trụ, đây là lúc để nó phán
quyết.
Cái mở mắt thứ ba, bầu trời màu đen xuất hiện từng con
huyết long gào thét, có những đầu huyết long to gần vạn trượng che kín
cả một vùng trời đất, huyết long gầm thét mà lao xuống, đây chính là
Tịch Diệt Huyết Lôi của Thiên Đọa, thứ thiên kiếp có sức phá hoại khôn
cùng.
Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế hoàn toàn bất lực, cả hai chỉ
có tư cách dương mắt mà nhìn sinh mạng của mình dần dần kết thúc, có thể một con huyết long không cách nào đánh chết hai người nhưng trên bầu
trời kia có trăm con ngàn con, một màn tế huyết long này thừa sức để
khiến hai vị đấu đế biến mất khỏi thế gian.
Thiên Đạo phi thường
tự tin, nó tự tin khi nó mở mắt ra lần thứ tư mảnh đại lục này sẽ lại
không có đấu đế, sẽ lại không có ai chống lại được nó, một mảnh đại lục
phi thường yên bình đáng tiếc nó không thể nào tưởng tượng được trong hư vô có một ngón tay khẽ điểm ra.
“Hắc Phượng Hoàng Thần Thông – Nghịch Đảo”.
Cuộc chiến của Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế có thể coi là chính thức kết
thúc, phần tiếp theo là của Vô Song, là của Vô Song với con mắt khổng lồ kia.