Ở Đại Thiên Thế Giới rộng lớn vô cùng thì Nhân Giới căn bản không đáng
là gì. Nhân giới chưa bao giờ bị người khác coi là yêu ớt nhưng Nhân
Giới cũng chưa bao giờ mạnh mẽ trong mắt bất cứ ai, bởi vì Nhân Giới căn bản không có bánh xe luân hồi của riêng mình, Nhân Giới không có vận
mệnh của riêng mình.
Người Nhân Giới khi chết liền biến thành ma
nhân, khi chết liền được coi là làm lại cuộc đời một lần nữa, chết ở chỗ này là sống ở chỗ khác, khoảng cách giữa sống và chết cực kỳ mơ hồ, nói Nhân Giới là sân sau của Ma Giới cũng không hề sai bởi vận mệnh của
toàn bộ Nhân Giới vốn do một tay Ma Đế chưởng quản.
Tại Đại Thiên Thế Giới tồn tại ba vị cường giả bước thứ tư lần lượt là Ma Đế, Thần Đế cùng Quỷ Đế có điều nếu nói về thế lực chưởng khống chỉ sợ thế lực Ma
Tộc dưới quyền Ma Đế liền là mạnh nhất, lấy Nhân Giới làm ví dụ, rất
nhiều siêu cấp cường giả sống tại Nhân Giới cũng đều thần phục Ma Đế chỉ để cầu một sự bắt đầu mới khi kết thúc cuộc sống này, nhờ vào một điểm
này Quỷ Giới cùng Thần Giới luôn luôn trong tình trạng phải đề phòng Ma
Giới.
Tất nhiên Ma Tộc của Ma Đế căn bản cũng không đủ sức dẹp
bất cứ một đối thủ nào cả, chỉ cần Thần Đế cùng Quỷ Đế còn sống căn bản
không có cách nào thống nhất Đại Thiên Thế Giới ngoại trừ khi Ma Tộc lại sản sinh ra một vị Ma Đế thứ hai.
Không ai tin tưởng việc này có thể thành công, Thần Đế không tin, Quỷ Đế không tin, bất cứ cường giả
bước thứ ba nào cũng không tin nhưng Ma Đế lại tin, Ma Đế hắn làm được
một việc mà trên đời không kẻ nào dám làm, hắn muốn tạo ra thêm một vị
đại đế, thêm một cường giả bước thứ tư.
Khống chế một cường giả
bước thứ ba là việc hoàn toàn có thể nhưng muốn khống chế một vị cường
giả bước thứ tư lại khác, toàn bộ thiên địa này căn bản không ai làm
được, đừng nói là làm mà cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ, Thần Đế không
làm được Quỷ Đế cũng không làm được chỉ có Ma Đế hắn dám thử một lần.
Ma Đế người này chưa bao giờ suy nghĩ theo thường thức, việc kẻ khác không dám làm hắn dám làm, việc kẻ khác không làm được hắn làm được, từ đó
trên thế gian này xuất hiện một vị Nghịch Thiên Tà Đế, nói không ngoa
chính Ma Đế là kẻ đứng sau Vân Vũ Vô Song, là kẻ thao túng toàn bộ cuộc
đời của hắn.
…………..
Vĩnh Hằng Quốc Độ tồn tại một thanh
Vĩnh Hằng Cổ Kiếm thanh kiếm duy nhất trong thiên hạ có thể kích thương
cường giả bước thứ tư là thanh thần binh mạnh nhất trong thiên hạ này
đáng tiếc Vĩnh Hằng Quốc Độ lại không có cường giả bước thứ tư, nếu bọn
họ có một vị chí cường giả đạt đến bước thứ tư thì hoàn toàn có tư cách
mang Nhân Tộc hùng bá thiên hạ, mở ra luân hồi ép cho bách tộc thần phục chỉ là trên đời không có chữ nếu.
Vĩnh Hằng Quốc Độ mạnh mẽ bởi
vì Vĩnh Hằng Cổ Kiếm nhưng nó bị diệt cũng bởi Vĩnh Hằng Cổ Kiếm, thứ vũ khí có thể giúp cường giả bước thứ ba khiêu chiến cường giả bước thứ tư căn bản không được phép tồn tại, Vĩnh Hằng Cổ Kiếm bắt buộc phải bị
tiêu diệt bởi thanh Khai Thiên Chi Khí này càng không được phép rơi vào
tay cường giả bước thứ tư, không có vị cường giả bước thứ tư nào không
thèm khát nó và không có vị cường giả bước thư tư nào chấp nhận nó rơi
vào tay kẻ khác.
Kết cục của Vĩnh Hằng Quốc Độ cùng Vĩnh Hằng Cổ
Kiếm dễ đoán vô cùng, ba vị cường giả bước thứ tư liên thủ rat ay thì
cho dù là kẻ nào cũng phải chết, cho dù bất cứ ai cũng phải quỳ xuống,
chỉ sau một đêm duy nhất Vĩnh Hằng Quốc Độ từ trên xuống dưới trăm triệu nhân khẩu đều biến thành quỷ hồn.
Một đêm duy nhất Nhân Tộc đệ
nhất thế lực cứ như vậy bốc hơi như chưa từng tồn tại, thanh thần kiếm
mạnh nhất lịch sử cũng hộ quốc mà chết, thanh kiếm nghịch thiên nhất
trong lịch sử ngạo nghễ tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi cũng đến
lúc đứt gãy, cuộc chiến kinh thiên động địa đó không được ai chứng kiến, trận chiến duy nhất tính đến lúc khiến ba vị đại đế phải liên thủ, cho
dù Vĩnh Hằng Quốc Độ có thua cũng là vinh dự cho họ, sau này chỉ sợ
tuyệt đối không còn bất cứ một thế lực nào có thể khiến ba vị cường giả
bước thứ tư phải hợp sức chỉ bởi Vĩnh Hằng Cổ Kiếm đã bị đánh gãy, Vĩnh
Hằng Cổ Kiếm mãi mãi không thể xuất hiện lại trên thế gian.
Sau cuộc
chiến này toàn bộ Vĩnh Hằng Cổ Quốc bị phong ấn lại, từ đó Băng Sơn cũng hình thành, từ đó một cấm địa của Đại Thiên Thế Giới cứ thế xuất hiện
càng đáng nói hơn là lớp tường bên ngoài của Băng Sơn chính là do ba vị
đại đế liên thủ mà thành, một bức tường không thể bị phá hủy, một mảnh
cấm địa không cho phép bất cứ ai tiến vào.
Mọi chuyện có lẽ liền kết thúc ở đây đáng tiếc đây chỉ là sự khởi đầu, sự khởi đầu cho một kinh thiên kế hoạch.
Vĩnh Hằng Cổ Kiếm quả thực đã chết, thanh kiếm này hoàn toàn biến mất khỏi
thiên địa nhưng đừng quên nó là Khai Thiên Chi Khí thứ thần bình được
chính thiên đạo tạo ra, Vĩnh Hằng Cổ Kiếm quả thực tồn tại kiếm linh,
kiếm linh bên trong nó quả thực chưa chết.
Kiếm linh của Vĩnh
Hằng Cổ Kiếm rất mạnh nhưng mạnh đến mấy mà không có phôi kiếm thì căn
bản không đáng để cường giả bước thứ tư phải liếc nhìn, kiếm linh là
linh hồn của kiếm nhưng một linh hồn không có thân xác thì mãi mãi không còn là chính nó, mãi mãi không còn tìm lại hào quang quá khứ.
Không biết ngày đó Ma Đế rốt cuộc đã bỏ ra thứ gì nhưng hắn quả thực có thể
mang kiếm linh của Vĩnh Hằng Cổ Kiếm về Ma Giới mà Thần Đế cùng Quỷ Đế
không hề phản đối.
Bằng vào thực lực của Ma Đế mà nói muốn ban
cho kiếm linh một sinh mạng mới căn bản không khó nhưng kiếm linh trong
mắt hắn vốn không có giá trị để đào tạo, cho dù cố gắng thế nào cũng
không thể tạo ra một thành Vĩnh Hằng Cổ Kiếm thứ hai, cho dù Ma Đế có
mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng không thể giúp kiếm linh có tư cách
khiêu chiến cường giả bước thứ tư nhưng hắn vẫn quyết định làm, hắn vẫn
quyết định phải thử một lần.
Bằng vào bánh xe luân hồi Ma Đế liền tặng cho kiếm linh một thân phận mới, tặng cho cây băng kiếm một cái
tên mới, một sự khởi đầu mới từ phàm thân, khi đó nàng được gọi là Tố
Ngôn.
Tố Ngôn trước khi sống lại là kiếm linh của Vĩnh Hằng Cổ
Kiếm, cho dù thân là kiếm linh nhưng nàng cũng không khác gì một con
người bình thường, nàng căn bản không cách nào quên được những việc Ma
Đế, Quỷ Đế cùng Thần Đế đã làm, nàng chính là thống hận ba người bọn
chúng tới chết.
Tố Ngôn bản thân nàng đã là thần của Vĩnh Hằng
Quốc Độ, ở nơi đó từng khóm cây ngọn cỏ đều cực kỳ thân thương với nàng, từng con người trong quốc gia cổ đều là nàng tận mắt nhìn bọn họ lớn
lên, nàng không phải là con người nhưng cuộc sống của nàng gắn liền với
nơi đó, đó là nhà của nàng, là quê hương của nàng.
Nàng không nhớ rõ mình được tạo ra như thế nào nàng chỉ biết mình thuộc về Vĩnh Hằng
Quốc Độ, nơi duy nhất để nàng đi về chỉ là nước mất thì nhà tan, trăm
triệu sinh mạng trong một đêm bị tế sống, máu cùng xương cốt quyện vào
nhau cùng thứ oán khí kinh thiên động địa.
Tố Ngôn lúc đó chỉ có
thể vô lực, nàng nhìn thấy những ánh mắt cuồng nhiệt mong đợi mình, nàng nhìn thấy những ánh mắt thơ ngây lặng lẽ nhìn bố mẹ nằm xuống, nàng
nhìn thấy sự hoảng loạn xen lẫn sợ hãi tột độ, nàng nhìn thấy nhiều lắm
nhiều lắm ….
Tố Ngôn ngày hôm đó chỉ có duy nhất một thứ không
nhìn thấy đó chính là ánh mắt trách móc nàng, ánh mắt thất vọng về nàng. Nàng không thể bảo vệ nhà, không thể bảo vệ quê hương nhưng ở đây không ai trách móc nàng, bọn họ cho đến chết vẫn tin nàng, vẫn cuồng nhiệt
hướng về nàng, ngày hôm đó là Tố Ngôn phụ trăm triệu oan hồn Vĩnh Hằng
Cổ Quốc.