Rời khỏi Yêu Cung tiến về Quyền Lực Bang trong cơ thể Vô Song đột nhiên
lại có thêm một thứ đã từ nguội lạnh từ lâu, máu trong người hắn lại một lần nữa sôi lên, trong người hắn lại mang theo cái gọi là nhiệt huyết.
Con người càng mạnh thì càng tịch mịch, con người càng lên cao thì lại càng cô đơn, Vô Song hắn từ lâu đã không còn cái cảm giác đưa minh vào giữa
sinh tử, vào những cuộc chiến chính bản thân mình cũng không dám chắc
toàn thân trở ra, đã qua rồi những cuộc chiến không có chỗ cho tính toán mà chỉ có sinh tử.
Máu trong người hắn đã nguội đi rất nhiều
nhưng chính dòng máu đó ngày hôm nay lại tiếp tục sôi trào bởi Vô Song
biết đây là đối thủ mạnh nhất của hắn, đây là sứ mệnh của hắn ở Đấu Khí
Đại Lục này.
Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên tuy rất mạnh nhưng muốn
làm đối thủ chính của Vô Song căn bản là không đủ, về phần Tiêu Viêm mai sau hắn không rõ nhưng hiện tại chắc chắn không đủ tư cách, thiên hạ
này rộng lớn nhưng kẻ có thể ngăn cản bước tiến của Vô Song hắn đã hết
rồi, thứ duy nhất còn giữ hắn lại chỉ có Thiên Đạo, mục tiêu cuối cùng
của hắn cũng chỉ có Thiên Đạo.
Tiêu Viêm lúc này vẫn đang trong
trạng thái bế quan, thực lực của Tiêu Viêm so với một năm trước đã tăng
lên rất nhiều chỉ là muốn đạt đến yêu cầu của Vô Song còn quá xa.
Một năm trước Tiêu Viêm chỉ là tứ tinh đấu tông nhưng sau một năm gần như
dốc toàn bộ lực lượng của Quyền Lực Bang trợ giúp Tiêu Viêm thì lúc này
hắn đã là tam tinh đấu tôn cường giả.
Tam tinh đấu tôn tính ra đã là rất mạnh bởi Vô Song thừa biết bằng thực lực của Tiêu Viêm thì loại
cường giả nhưng Phong Tôn Giả hay Lôi Tôn Giả căn bản không cách nào là
đối thủ có điều Tiêu Viêm hiện nay muốn so sánh cùng thiên tài đỉnh tiêm của Viễn Cổ Bát Tộc còn kém một đoạn chứ chưa nói gì đến cảnh giới đấu
đế trong nguyên tác.
Thân hình của Vô Song rất nhanh xuất hiện
trong mật thất bí mật, nơi này chính là nơi Tiêu Viêm đang bế quan, đáng nói nhất ngoại trừ Vô Song ra cũng chỉ có Đường Hỏa có tư cách tiến
vào, ngay cả Huân Nhi cũng rất hiếm khi được nhìn thấy Tiêu Viêm ở bên
trong.
Thân hình của Tiêu Viêm có chút gầy gò nhưng các bắp thịt
lại săn chắc cực kỳ, khí huyết của hắn cực kỳ sung túc, mái tóc dài màu
đen đã chạm thẳng đến lưng, hô hấp có chút đều đều lồng ngực phập phồng.
Căn phòng này có một lượng hỏa hệ đấu khí cực kỳ đáng sợ phải nói là lượng
hỏa hệ đấu khí trong căn phòng này dày nhất thiên hạ, tất nhiên đây cũng là đại thủ bút của Vô Song, dưới căn phòng này là vô số nội đan của hỏa hệ yêu thú thậm chí để Tiêu Viêm có thể một đường tu luyện đến cả yêu
đan của cửu giai yêu thú hắn cũng dám bỏ ra.
Nhìn Tiêu Viêm vẫn
đang im lặng vận chuyển đấu khí đi khắp cơ thể không hề phát hiện ra bản thân Vô Song tồn tại ánh mắt Vô Song liền khẽ híp lại, trong ánh mắt
xuất hiện một tia hắc ám.
Tiêu Viêm là quân cờ mà Vô Song đã ẩn đi quá lâu, con át chủ bài của hắn rốt cuộc ngày hôm nay đã có thể sử dụng.
Bàn tay Vô Song nhẹ nhàng kết những thủ ấn kỳ dị, từng thủ ấn mang theo
những hắc tự thần bí dần dần che phủ không gian, linh hồn của Vô Song từ từ bành trứng nuốt chọn lấy căn phòng này.
Thứ áp lực kinh khủng đến từ linh hồn của Vô Song làm cho Tiêu Viêm có chút động dung, hắn
như phát hiện ra cái gì đó có điều Tiêu Viêm lại kinh ngạc phát hiện
mình không thể cử động, đừng nói là cử động mà cho dù là lên tiếng cũng
không làm được.
Vô Song là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong còn Tiêu Viêm chỉ là tam tinh đấu tôn, Vô Song muốn chế trụ Tiêu Viêm lại căn
bản là không hề mất một chút công sức nào, ngay cả linh hồn lực lượng mà Tiêu Viêm tự tin nhất cũng hoàn toàn bị Vô Song khóa chặt lại, Tiêu
Viêm hiện tại đâu khác gì cá nằm trên thớt là bao.
Nhìn thân thể
Tiêu Viêm đang liên tục run lên, mồ hôi rơi như mưa bản thân Vô Song chỉ khẽ nhếch miệng, một nụ cười tà dị lại xuất hiện trên khuôn mặt của
hắn, chiếc mặt nạ cười lại càng thềm phần quỷ dị.
“Song đế cuộc chiến sẽ bắt đầu nhanh thôi, Viêm Đế của ta ạ”.
Nói dứt lời đôi cánh Hắc Phượng Hoàng lại một lần nữa xuất hiện, đôi cánh
mang theo sự hắc ám tột cùng, một trong hai thần thông của Hắc Phượng
Hoàng – Mộng Giới.
Mộng Giới chung quy chỉ là mộng, với một người mới đặt chân bước đầu vào mộng cảnh như Vô Song mà nói hắn còn kém rất
nhiều so với Tịnh Liên Yêu Thánh chỉ là nếu kẻ bị dùng ảo thuật quá yếu
so với bản thân hắn thì lại là một việc khác.
Ảo thuật của Vô
Song muốn không chế đám người Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế căn bản là
không thể nhưng với Tiêu Viêm vậy là đủ dùng rồi.
Thứ linh hồn
lực màu đen khổng lồ từ cơ thể Vô Song lao thẳng về phía mi tâm Tiêu
Viêm, một luồng linh hồn lực khổng lồ mang theo sức công phá kinh khủng
dễ dàng vượt qua vòng tuyến linh hồn của Tiêu Viêm làm thân hình hắn lại càng run lên dữ dội hơn.
Cơ thể Tiêu Viêm chống cự cực kỳ kịch
liệt bởi linh hồn của Tiêu Viêm căn bản không hề yếu chỉ là có phản ứng
thế nào đi nữa cũng không thể nào trốn thoát được bàn tay của Vô Song,
linh hồn lực tiên cảnh còn chưa đạt đến viễn mãn sao có thể so sánh cùng linh hồn đế cảnh?.
Căn phòng bí mật đột nhiên bẵng đi một lúc, không khí bất chợt trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
…............
Cổ Tộc – Thiên Mộ.
Lại một lần nữa Vô Song quay lại nơi này có điều lần này hắn đến đây với một tâm thế rất khác, hắn đến để đòi nợ.
Khí tức của Vô Song đối với Hắc Miêu đã phi thường quen thuộc, bản thân Hắc Miêu mở ánh mắt to tròn của mình ra nhìn Vô Song một lúc sau đó chép
miệng đầy nhàm chán rồi lại tiếp tục say ngủ, đối với Vô Song căn bản là mắt không thấy tâm không phiền.
Vô Song cũng nhìn thấy hành động của con mèo nhỏ này, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu sau đó lại rất
nhanh cúi đầu về phía Hắc Miêu, tất nhiên Vô Song sẽ không chào Hắc Miêu làm gì hắn cũng không ưa con mèo chết tiệt này, người mà Vô Song chào
hỏi là chủ nhân Thiên Mộ – Họa Thần.
Vô Song không cảm nhận được
Họa Thần tồn tại cũng không nhận được sự đáp trẩ của Họa Thần chỉ là
xuất phát từ bản năng thuần tùy hắn biết Họa Thần đang nhìn mình, đang
dõi theo từng bước đi của mình.
Vô Song sau khi khẽ cúi chào Họa
Thần liền thản nhiên bước tiếp, hắn cứ như như vậy thẳng lưng mà bước,
mỗi bước hắn tiến lên liền mang theo một tầng khí thế, khí thế của hắn
không ngừng tăng cao, thứ khí tức hắc ám như muốn đè nát cả mảnh không
gian này.
Ở trong Thiên Mộ có vô số linh hồn thể cường đại nhưng tuyệt đối không có kẻ nào dám đối đầu với Vô Song, không có một cái
linh hồn thể nào dám cản đường hắn, một đường Vô Song đi thẳng đến động
phủ của Tiêu Huyền không gặp chút ngăn cản nào.
Cảnh tượng này
trong Thiên Mộ cực kỳ hiếm thấy, Thiên Mộ vốn là nơi không ai chịu ai
nhưng một kẻ có thể dùng khí thế đè ép toàn bộ Thiên Mộ căn bản là
chuyện không thể tưởng tượng được, vô số ánh mắt kính sợ từ trong Thiên
Mộ theo dõi từng bước từng bước đi của Vô Song, tất nhiên bọn họ cũng
không thể nào không để ý thấy sau lưng Vô Song có một hắc bào nhân bước
đi cực kỳ cứng ngắc không khác gì con rối cả.
…........
Tiêu Huyền là một đại nhân vật cho dù sống hay chết, cho dù bất kể thời đại
nào thì Tiêu Huyền luôn luôn là đỉnh tiêm cường giả, khi còn sống hắn là bá chủ đại lục còn khi chết đi hắn cũng là đại cự đầu Thiên Mộ, một tồn tại không ai dám dây vào.
Bằng sức mạnh cảu Tiêu Huyền tất nhiên nhận ra khí thế mà Vô Song cố tình tạo ra, thứ khí thế này hướng thẳng
về phía hắn cứ như một cái hạ mã uy vậy, một sự khiêu khích thẳng thừng
với bản thân Tiêu Huyền đáng tiếc cho dù thế nào Tiêu Huyền cũng sẽ
không chiến, nếu không phải bị dồn đến đường cùng bản thân Tiêu Huyền
tuyệt đối sẽ không liều mạng với kẻ cùng đẳng cấp.
Tiêu Huyền còn có việc phải làm, hắn còn có sứ mệnh phải gánh vác, chỉ có khi hắn còn
tồn tại mới có thể mở ra một tia hy vọng cho Tiêu Tộc, Tiêu Huyền không
sợ chết chỉ là hắn không cam tâm một cái truyền kỳ Tiêu Tộc cứ như vậy
đổ gục trong tay hắn, ước mơ lớn nhất của Tiêu Huyền cũng là để Tiêu Tộc một lần nữa tìm lại được vị thế năm xưa của mình.
Rất nhanh
trong tầm mắt của Tiêu Huyền xuất hiện hai cái nhân ảnh từ từ bước lại,
kẻ đi đầu lúc này dang phát ra một thứ khí thế kinh hãi thế tục khóa
chặt Tiều Huyền còn hắc y nhân phía sau lại bước theo phi thường phi
thường chậm.
Đối mặt với cái khí thế hướng thẳng về phía mình tất nhiên Tiêu Huyền cũng không hề tỏ ra yếu thế, lôi điện bắt đầu xuất
hiện xung quanh người hắn, lôi điện của Tiêu Huyền đáng sợ bởi nó là
thiên kiếp, thứ thiên kiếp màu đỏ chuyên dùng để tẩy lễ toàn bộ thiên
hạ, cho dù bất cứ ở đâu bất cứ thời đại nào thì lôi điện luôn là thứ sức mạnh đáng sợ, luôn là loại sức mạnh đại diện cho Thiên Đạo.
Đối
mắt với khí thế cực độ tà ác cùng quỷ dị của Vô Song là một thứ sức mạnh cuồng bạo và mạnh mẽ đến cực điểm, ánh mắt Tiêu Huyền lóe lên từng tia
sáng lạ, Tiêu Huyền quả thực cũng muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào ghé thăm Thiên Mộ.
Cuối cùng cũng không bắt Tiêu Huyền đợi
lâu, Vô Song bước một bước vào trong động phủ của Tiêu Huyền, ánh mắt
mang theo thuần một màu đen khóa chặt Tiêu Huyền ngược lại Tiêu Huyền
cũng đang thản nhiên nhìn Vô Song, điều đáng nói là Tiêu Huyền vậy mà
cũng không thể đoán ra được thân phận của Vô Song, khí tức của Vô Song
thay đổi quá nhiều quá nhiều muốn Tiêu Huyền nhận ra cũng khó.Nhìn thấy
khí thế của Tiêu Huyền cường ngạnh chống lại mình bản thân Vô Song chỉ
khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn ẩn dưới lớp mặt nạ kia lại càng thêm phần
quỷ dị.
Tiếp theo đến lượt Tiêu Huyền cả người run lên, ánh mắt
không thể nào tin được nhìn về phí Vô Song, tất nhiên Tiêu Huyền lúc này không hề quan tâm đến Vô Song mà quan tâm đến người đứng sau Vô Song
hơn.
Hiện nay Vô Song có thể tạm thời khống chế hành động của
Tiêu Viêm, chỉ cần thực lực của hắn đủ để nghiền nát Tiêu Viêm thì Tiêu
Viêm vẫn không có cách nào để thoát ra được khỏi sự khống chế của Vô
Song, đây là cách biệt về sức mạnh cũng giống như Tịnh Liên Yêu Hỏa
khống chế Tiêu Thần suốt hơn ngàn năm vậy.
Tiêu Viêm ở sau lưng
Vô Song sau khi nhận được mệnh lệnh cả người lên run lên một chút sau đó khí thế hắn không ngừng tăng cao, tam tinh đấu tôn đỉnh phong, tứ tinh
đấu tôn đỉnh phong, ngũ tinh đấu tôn đỉnh phong, lục tinh đấu tôn.
Một mạch tăng từ tam tinh đấu tôn lên lục tinh đấu tôn không thể không nói
là đáng sợ có điều thứ này căn bản không có tư cách làm Tiêu Huyền giật
mình mà quan trọng nhất là Tiêu Tộc tộc văn trên trán Tiêu Viêm, thứ này mới khiến Tiêu Huyền không thể tưởng tượng nổi.
Huyết mạch Tiêu
Tộc đã sớm khô kiệt thì làm gì có chuyện xuất hiện tộc văn, ngay cả khi
nắm được Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cũng không cách nào tu luyện ra tộc
văn ngoại trừ khi kẻ sau lưng Vô Song có thiên phú kinh khủng đến mức
huyết mạch bắt đầu có xu hướng phản tổ, đây là điều Tiêu Huyền chưa bao
giờ nghĩ đến.
“Tiêu Tộc?”.
Sự kích động của Tiêu Huyền là
không cần phải nói, thân hình của hắn như một tia chớp nhanh đến cực độ
lao về phía Tiêu Viêm ở sau lưng Vô Song, ánh mắt Tiêu Huyền cứ như
trước mặt mình là tuyệt thế chân bảo vậy.
Tiêu Huyền tất nhiên
rất nhanh nhưng Vô Song cũng tuyệt đối không chậm, một bước bước ra, một quyền mang theo kinh thiên động địa đấu khí đấm thẳng về phía Tiêu
Huyền, một quyền đấm nát cả một mảnh không gian.
Tiếng long ngâm
vang vọng toàn bộ tầng ba Thiên Mộ, một quyền này mang theo kinh khủng
kình lực đến mức cho dù là Tiêu Huyền cũng không thể không đề phòng.
Tốc độ Tiêu Huyền rất nhanh dừng lại, ở tay của hắn hiện lên một vòng thái
cực xoay tròn mạnh mẽ ngạnh kháng một quyền của Vô Song đáng tiếc Tiêu
Huyền của ngày hôm nay đâu phải là Tiêu Huyền của ngày xưa?.
Dưới một quyền của Vô Song cả người Tiêu Huyền bay thẳng ra ngoài như một
quả bóng xì hơi, quả thực một Tiêu Huyền đã chết bao nhiêu năm sao có
thể là đối thủ của Vô Song.
Tiêu Huyền bị đánh bay đi cũng rất nhanh ổn định lại thân hình, khuôn mặt của ông ta một lần nữa biến sắc.
“Thiên Kiếp cảnh?, không thể nào ngươi rốt cuộc là Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế?”.
“Không giống không giống, ta quá quen thuộc với cả hai, ngươi không thể là ai
trong số họ, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”.
Không thể trách Tiêu Huyền thất thố, Thiên Kiếp cảnh cao thủ ở Đấu Khí Đại Lục từ sau thời Tiêu Huyền vốn đã không có thêm một ai, để đạt được đến Thiên
Kiếp cảnh cường giả đầu có dễ, Tiêu Huyền là người hiểu rõ điều này nhất lúc này lại nhìn thấy một người chưa bao giờ xuất hiện trong trí nhớ
của mình Tiêu Huyền sao có thể không bất ngờ.
Vô Song nhìn thấy
Tiêu Huyền bất ngờ liền nhè nhẹ lắc đầu, hắn cũng không có lý do gì để
che giấu đối phương, thản nhiên tháo chiếc mặt nạ của mình ra, thản
nhiên dùng khuôn mặt thật đối diện với Tiêu Huyền.
“Tiêu Huyền
tiền bối, không phải lúc này là lúc chúng ta thực hiện giao ước sao,
Thiên Phạt Lôi Đồ tiền bối còn chưa đưa cho ta, về phần kẻ sau lưng
đương nhiên là Tiêu Tộc truyền nhân chỉ là hắn không bình thường cho lắm mà thôi”.
Câu nói cuối cùng của Vô Song làm Tiêu Huyền lập tức
gạt đi toàn bộ sự bất ngờ hay bất cứ câu hỏi nào khác trong đầu, đối với Tiêu Huyền không gì quan trọng bằng tương lai Tiêu Tộc, không gì quan
trọng bằng Tiêu Viêm sau lưng Vô Song.
“Nếu đứa nhóc kia có mệnh
hệ gì ta thề ta sẽ xé xác ngươi ra, cho dù chết ta cũng có thể lôi ngươi theo, đừng thử thách giới hạn của ta”.
Tiêu Huyền không có sát khí cũng chẳng có giận dữ, ông ta chỉ có sự nghiêm túc mà thôi.
Vô Song đối mặt với áp lực Tiêu Huyền tạo ra chỉ nhếch miệng khoanh tay.
“Tiêu Huyền nếu ngươi muốn ngay lúc này ta và ngươi cũng có thể đánh một
trận, Thiên Phạt Lôi Đồ của ngươi mạnh nhưng bản thân ta căn bản không
có sợ ngươi, hơn nữa ngươi nghĩ ngươi thực sự có tư cách đánh bại ta ở
đây?, nơi khác ta không rõ nhưng đây là Thiên Mộ”.
Vô Song vừa
dứt lời thì có một tiếng “ngao” cực kỳ lớn vang vọng toàn bộ Thiên Mộ,
Hắc Miêu nhỏ bé cho dù không vừa mắt với Vô Song nhưng cũng như đang thị uy giúp hắn, không cần đến Họa Thần không chịu ra mặt chỉ cần có Hắc
Miêu cộng sự thì Tiêu Huyền chết chắc, kể cả không có Hắc Miêu thì Vô
Song cũng căn bản không tin Tiêu Huyền có thể làm gì được mình.
Tiêu Huyền nhìn thật kỹ Tiêu Viêm, ánh mắt vô hồn dại ra không có chút thần
trí nào, điều này làm trong lòng Tiêu Huyền xuất hiện một luồng nộ khí
có điều nộ khí là nộ khí Tiêu Huyền vẫn biết hắn không làm được gì Vô
Song, kẻ trước mặt cho Tiêu Huyền một cảm giác cực kỳ đáng sợ, thứ cảm
giác nguy hiểm còn hơn xa cả Hồn Thiên Đế cùng Cổ Nguyên năm xưa.
Thở dài một hơi buông lỏng hai tay, Tiêu Huyền cuối cùng cũng chịu nhượng bộ với Vô Song, giọng nói mang theo chút chán nản.
“Rốt cuộc ngươi có kế hoạch gì, ngươi đã làm gì đứa bé kia?”.
Vô Song thản nhiên gật đầu, thân hình Tiêu Viêm lập tức ngã xuống như một con rối mất đi sợi dây vậy.
“Một ý niệm ta có thể khiến hắn mãi mãi ngu ngốc có điều tiểu tử này quả
thực có tư cách để ta sử dụng, tiểu tử này hiện nay hoàn toàn bị ta
không chế có điều cũng không hẳn là không thể thoát ra, chỉ cần linh hồn của nó đột phá đế phẩm là được ngươi hiểu ý ta chứ?”.
Tiêu Huyền nghe vậy lập tức hít một hơi khí lạnh, ông ta thừ hiểu đế phẩm linh hồn là khó khăn thế nào, cho dù dùng cả linh hồn ông ta tặng cho Tiêu Viêm
cũng chưa chắc đã giúp Tiêu Viêm đột phá đế phẩm linh hồn, việc phá tan
xiềng xích cho Tiêu Viêm ít nhất Tiêu Huyền lúc này chưa làm được.
“ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì, nói thẳng ra đi”.
Vô Song từ từ đeo lại chiếc mặt nạ của mình sau đó liếc mắt nhìn Tiêu Viêm như cái xác không hồn nằm đó, hắn ung dung đáp.
“Ngươi không thể giúp hắn thoát khỏi bàn tay ta có điều ta lại có thể tự động
thả hắn đi việc này ta có thể đảm bảo, giao ra Thiên Phạt Lôi Đồ sau đó
ngươi chỉ cần giúp hắn kích hoạt tộc văn là được. Tiểu tử này đương
nhiên không thể tự điều khiển cơ thể, sau này cơ thể hắn cùng việc hắn
tu luyện ta cũng lo toàn bộ”.
…............
Kế hoạch của Vô Song rất đơn giản, hắn cần có hai con cờ đấu đế cho hắn sử dụng.
Con cờ đầu tiên là Tiêu Viêm vậy con cờ thứ hai không ai khác ngoài Hồn Thiên Đế.
Trong tay nắm chặt khẩu quyết của Thiên Phạt Lôi Đồ, ánh mắt Vô Song xuất
hiện một tia hứng thú, lại một lần nữa hắn phải đi đến Hồn Tộc một
chuyến.
Lần trước hắn đến Hồn Tộc là cáo mượn oai hùm nhưng hiện tại hắn đủ tự tin để đến rồi đi như chốn không người.
Vô Song thiếu nhất là đấu kỹ có sức sát thương cực mạnh, lúc này với sự có mặt của Thiên Phạt Lôi Đồ thiên hạ đệ nhất công phạt đấu kỹ thì Vô Song đã tự xóa đi toàn bộ điểm yếu của mình, cuối cùng hắn cũng có thể dùng
tư thái mạnh nhất đối diện cường giả trong thiên hạ.