Trong cái không khí đáng ghét cùng nặng về vô cùng đó đột nhiên Thiên
bật cười, một nụ cười làm chính bản thân Vô Song cũng cảm thấy không thể nào yêu thương nổi.
“Ngươi năm đó là một thằng nhóc, ngươi bây
giờ cũng là một thằng nhóc, năm đó ngươi hỏi nhiều vô cùng bây giờ cũng
thế, hỏi nhiều vậy ta làm sao có thể trả lời?”.
“Đúng tất cả
những việc ta làm đương nhiên là có mục đích, có rất nhiều việc trong
đời ta làm sai cũng có rất nhiều việc trên đời ta làm đúng, sai và đúng
vốn không chỉ cách nhau một đường ranh giới mà thôi”.
“Đáng lẽ
hôm nay ta không tới đây, bản thân ta sẽ chờ ngươi ở một điểm kết thúc
khác, chúng ta sẽ còn gặp nhau nhưng không phải ở đây có điều ta không
ngờ ngươi lại nhắm mắt nhanh như thế”.
“Nhắm mắt là bóng tối,
xung quanh ngươi chỉ còn hắc ám cũng giống con đường này, con đường này
ta chỉ cần dõi mắt thì có thể nhìn được đến điểm cuối nhưng ngươi thì
không, ngươi không tìm được đáp án của mình”.
“Vân Vũ Vô Song mà
ngươi nhìn thấy là một người rất đặc biệt, hắn sinh ra là một quân cờ,
hắn sống như một quân cờ, hắn chết cũng chỉ là một quân cờ”.
“Ta
biết ngươi không ưa ta đơn giản bởi vận mệnh của ngươi hoàn toàn bị ta
nắm trong tay, trong mắt ta ngươi hiện tại cũng là sâu kiến, tất cả mọi
thứ về ngươi ta đều biết nhưng những thứ về ta thì ngươi lại không nhìn
ra, ta biết điểm này mới làm ngươi khó chịu”.
“Lục Đạo Luân Hồi
Ấn không phải là thứ tầm thường, Lục Đạo Luân Hồi Ấn nó không đơn giản
như ngươi nghĩ, ta ngàn tính vạn tính cũng không tính ra nổi tư chất của ngươi mạnh mẽ đến điểm nào, ngươi nhắm mắt sớm hơn ta tính 20 năm”.
“Nhắm mắt là bóng tối là vô tận hắc ám bao phủ nhưng cũng xin chúc mừng
ngươi, vì ngươi nhắm mắt có thể bảo vệ vận mệnh của ngươi một lần, có
thể giúp ngươi thoát khỏi ánh mắt của ta, lúc này ngươi nhìn ta chỉ là
một màu xám ảm đạm còn ta nhìn ngươi cũng là một mảnh tối vô hồn”.
Vô Song vẫn cứ như vậy im lặng ‘nhìn’ Thiên, lời Thiên nói có câu hắn hiểu có câu hắn không hiểu nhưng Vô Song biết lúc này hắn không nên lên
tiếng, lúc này vốn không phải là lúc cho hắn lên tiếng, hắn vẫn đang
lặng im chờ đợi, hắn đang đợi Thiên nói ra mục đích của lần gặp này.
Tất cả những lần Vô Song gặp Thiên đều như vậy, mỗi lần kẻ này đến gặp hắn
đều có mục đích, quỹ tích cuộc đời Vô Song sẽ luôn thay đổi sau mỗi lần
gặp Thiên, vận mệnh của Vô Song nếu đi lệch khỏi sự tính toán của Thiên
thì Thiên chỉ đơn giản xuất hiện trước mặt hắn sau đó nắn lại vận mệnh
của Vô Song mà thôi.
“Ta đến đây chỉ muốn nói duy nhất một câu,
nếu một ngày ngươi có thể mở mắt ra vậy hãy nhìn cho rõ, hãy cảm nhận
cho rõ trên đời này có bao nhiêu Tố Ngôn, hãy nhìn cho rõ cảm nhận cho
rõ sự việc năm đó rốt cuộc là sao”.
“Cả đời ta làm sai vô số làm
đúng lại chẳng có bao nhiêu chỉ là đúng sai ra sao là miệng thế nhân chỉ cần lòng ta không hối vậy đúng sai cũng không quan trọng, cả đời ta chỉ có một tiếc nuối duy nhất, ta hy vọng ngươi sau khi mở mắt có thể xóa
đi tiếc nuối trong lòng ta”.
Vô Song vẫn dùng ánh mắt đen nhánh
không có một tia sáng nào nhìn Thiên, nhìn bóng lưng của Thiên chậm rãi
biến mất, nhìn không gian xung quanh dần dần sụp đổ, hắn cứ như vậy lặng im mà đứng.
“Ngươi nói nhắm mắt là bóng tối vậy mở mắt là gì?”.
Ngay trước khi hành lang thần bí kia sụp đổ toàn bộ thì giọng nói của Vô
Song vang lên, câu hỏi này đương nhiên hắn đang hỏi Thiên.
“Nhắm
mắt là bóng tối, mở mắt là luân hồi, thoát khỏi luân hồi liền có thể
xưng đế, nắm được luân hồi liền nghịch thiên, nghịch thiên thành công
thì liền là viên mãn”.
“Ta không thể viễn mãn, ngươi cũng không
thể viên mãn. Ta đang đi trên con đường nghịch thiên còn ngươi chỉ là
đang nhắm mắt nhưng ta hy vọng khi ngươi mở mắt có thể giúp ta nhìn thấy viên mãn”.
Những câu nói này của Thiên bản thân Vô Song không hiểu, phải rất lâu sau hắn mới có thể hiểu được.
Nhắm mắt là bóng tối, mở mắt là luân hồi.
Vô Song biết nếu hắn có thể mở mắt ra thì hắn sẽ nhìn thấy gì, hắn có thể
cảm nhận ngày đôi mắt mù này một lần nữa sáng lên hắn sẽ tiếp tục nhìn
thấy bước đi của Vân Vũ Vô Song.
Hắn biết Vân Vũ Vô Song đó cũng
giống như hắn bây giờ, cả hai cùng là đang nhắm mắt, ánh mắt của Vân Vũ
Vô Song đã mù nhưng Vô Song hắn thì không, hắn rốt cuộc muốn nhìn xem
phía cuối cái con đường này này Thiên rốt cuộc cất dấu cái gì, hắn muốn
xuyên thủng tấm màn đen kia để biết thứ gì đang đợi hắn, hắn muốn biết
hắn là ai.
..................
Khi Thiên biến mất, khi cái hàng lang tràn ngập bóng tối do Thiên tạo thành kia cũng biến mất rốt
cuộc cảnh vật xung quanh Vô Song lại một lần nữa thay đổi, ở nơi này có
một luồng thiên địa đấu khí cực kỳ dày đặc, một bầu không khí u ám lành
lạnh cùng một diện tích không gian rộng lớn ngút ngàn, Vô Song biết nơi
này chính là Thiên Mộ.
Vô Song thở dài một hơi cố gắng quên đi
cuộc gặp rất ngắn với Thiên, hắn từng bước từng bước tiến về phía trước, đương nhiên ở trong này Vô Song không phải một lần nữa che dấu thực
lực, Vô Song hắn không còn gì phải cố kỵ, bằng vào thực lực của hắn hiện nay đừng nói là tầng ba của Thiên Mộ cho dù đục thủng một lỗ ở Thiên Mộ hắn cũng làm được.
Thiên Mộ tầng một ngập tràn sương mù giá rét, ẩn bên trong sương mù là vô số năng lượng thể đang di chuyển với tốc độ kinh người, những năng lượng thể này thậm chí không thua kém chút nào
cường giả đấu tôn của nhân loại chỉ là những năng lượng thể này với Vô
Song quá vô dụng.
Vô Song cũng không dành nhiều thời gian ngồi
vào tầng thứ nhất Thiên Mộ này làm gì, tốc độ của hắn lập tức bạo tăng,
thực lực bát tinh đấu thánh toàn bộ xuất hiện khí thế lại càng là cửu
tinh đấu thánh, một đường Vô Song lao vút đi tuyệt đối không gặp bất cứ
vật vản nào cả, đúng hơn là không có một năng luowngjt hể nào dám chán
sống đụng vào hắn.
Những năng lượng thể này khi còn sống cũng có thể
coi là cường giả một phương sau khi chết đi biến thành dạng năng lượng
có điều bản năng vẫn phải có, bọn hắn không có ký ức cũng không có suy
nghĩ nhưng bản năng nhận biết nguy hiểm thì vẫn phải tồn tại, khí tức
của Vô Song đáng sợ như vậy thì sao dám hiện thân cản đường.
Tầng thứ nhất của Thiên Mộ là tầng rộng nhất cũng là tầng nhiều năng lượng
thể nhất chỉ là năng lượng thể của tầng này quá yếu, ở lại đây chỉ thêm
tốn thời gian của hắn mà thôi.
Đương nhiên không thể không nói
Thiên Mộ rộng lớn đến kinh người, chỉ riêng tầng 1 ngày Vô Song cho dù
phi hành hết tốc lực cũng phải mất gần ba ngày mới có thể xuyên qua,
điều này nói lên diện tích của nó không kém gì Tây Bắc Đại Lục do Vô
Song quản lý cả.
Sau đúng ba ngày cuối cùng trước mặt Vô Song
hiện ra một tấm năng lượng thề, đây chính là vách ngăn từ tầng thứ nhất
lên tầng thứ hai, đứng trước mặt vách ngăn ngày Vô Song khẽ thở dài một
hơi rồi lập tức ngồi xuống điều tức hô hấp.
Thiên Mộ có thể nói
là thiên đường tu luyện chỉ là đối với Vô Song lại có chút giống gân gà, ít nhất hắn ở cái tầng 1 này không thu được lợi ích gì mà nhận lại chỉ
là mệt mỏi.
Thiên Mộ luôn có một nguồn áp lực rất lớn không biết
từ đâu đè ép thẳng xuống, thứ này quá yếu so với Vô Song căn bản không
ảnh hưởng đến chiến lực của hắn nhưng nếu bay một khoảng thời gian liên
tục không dừng thì lại làm cho Vô Song mệt mỏi vô cùng, thứ sương trắng ở Thiên Mộ có thể làm cả người như Vô Song cảm thấy có chút uể oải thì
tuyệt đối không tầm thường.
Khoanh hai chân lại nhắm mắt dưỡng
thần khoảng nửa ngày Vô Song mới đứng lên phủi phủi quần áo trên cơ thể, rồi thong thả dùng một tay nhẹ nhàng xé rách vách ngăn tầng thứ hai sau đó tiến thẳng vào.
Ở Thiên Mộ lần này bản thân Vô Song đến cũng
không phải để tu luyện mà là phải mang toàn bộ cả Thiên Mộ ra ngoài thức là hắn phải thuyết phục được Tiêu Huyền, hắn đã từng được quyết đấu với ảnh ảo Tiêu Huyền một lần đương nhiên biết Tiêu Huyền đáng sợ thế nào,
chính vì Tiêu Huyền đáng sợ như vậy mà Vô Song mới cần một quãng thời
gian nghỉ ngơi hồi sức, hắn cần phải giữ cho chiến lực của mình luôn ở
trạng thái toàn thịnh.
Ngay khi Vô Song vừa hiện ra ở tầng thứ
hai Thiên Mộ thì có đến 20 đạo năng lượng thể cường hãn như những viên
đạn lao thẳng vào hắn, tốc độ đáng sợ vô cùng, đương nhiên khi chúng bắn lên người Vô Song thì lập tức tự động nát vụn, đối với Vô Song mà nói
những năng lượng này căn bản không có chút giá trị nào.
Ở Thiên
Mộ tầng 1 thực lực của năng lượng thể chỉ từ nhất tinh đến tứ tinh đấu
tôn còn ở tầng 2 đã mạnh hơn rất nhiều, năng lượng thể đã từ ngũ tinh
đấu tôn cho đến bát tinh đấu tôn chỉ là với Vô Song đăng cấp đấu tôn
không có chút nào giá trị.
Hắn cứ như vậy hiện ra đôi cánh phượng hoàng sau lưng, lao vút về phía trước. Niết Bàn Hỏa vừa ra lập tức làm
vô số linh hồn thể ở đây run sợ tự động dạt ra hai bên, tự động nhường
đường cho Vô Song.
Niết Bàn Hỏa thậm chí đốt cháy cả màn sương mù bá đạo xuất hiên xung quanh Vô Song khiến cấm chế cấm bay của Thiên Mộ
với Vô Song rõ ràng là hoàn toàn vô nghĩa.
Vô Song chỉ suy đoán
nhưng không ngờ lại là thực, Niết Bàn Hỏa đại diện cho bất tử, cho sinh
mệnh, đối với người sống thì sinh mệnh đương nhiên là thứ cầu còn không
được nhưng với kẻ đã chết thì sinh mệnh lực lại thứ đuổi đi còn không
xong, tính đi tính lại đám linh hồn thể ở đây cũng chỉ là vật chết mà
thôi, đã là vật chết đương nhiên sợ hãi Niết Bàn Hỏa vô cùng.
Màn sương mù xung quanh Vô Song cũng vậy, thứ này gần giống oán khí chỉ là
do sự đặc biệt của Thiên Mộ làm chúng biến đổi thành dạng sương mù mà
thôi, oán khí đương nhiên lại càng sợ hỏa diễm huống là Niết Bản Hỏa của Vô Song.
Đáng tiếc khi gọi Niết Bàn Hỏa ra bản thân Vô Song
không biết có một ánh mắt màu vàng khóa chặt hắn, một ánh mắt nhìn Vô
Song đầy hận thì xen lẫn một tia sợ hãi.
Tầng thứ nhất của Thiên
Mộ bản thân Vô Song đi trong ba ngày thì tầng thứ hai hắn chỉ dùng một
ngày thời gian là có thể xuyên qua, tầng thứ hai tuy nguy hiểm hơn tầng
một nhiều nhưng rõ ràng là bé hơn nhiều, tất nhiên nguy hiểm chỉ là với
người khác, với Vô Song mà nói thì nó không có bất cứ cảm giác gì.
Cánh cửa tầng ba tất nhiên không đơn giản như tầng 1 cùng tầng 2, đây là một tấm thạch bích rất dày đã được thực chất hóa chỉ là đối với Vô Song thì khá là buồn cười, hắn thực sự có cảm giác người lớn bắt nạt trẻ con,
thảo nào cường giả chân chính không ai tiến vào Thiên Mộ, thời gian mất
thì nhiều mà thu hoạch chân chính chẳng bao nhiêu
Một quyền cực
kỳ hời hợt của Vô Song đám ra lập tức làm toàn bộ bức tường vỡ tan, thân hình hắn mạnh mẽ xuyên qua vách ngắn cứng rắn tuy nhiên ngay khi Vô
Song xuất hiện ở tầng thứ ba thì bị một bàn tay cực mạnh đánh vào người, một trọng kích này đánh Vô Song dính chặt dưới mặt đất cứng rắn.
.............
Ở tầng thứ ba của Thiên Mộ đã không còn là những viên linh hồn thể bay
lượn vô định mà ở đây đều là linh hồn của cường giả chân chính, kẻ yếu
nhất ở đây chỉ sợ cũng đã là cửu tinh đấu tôn, bán thánh thậm chí mạnh
hơn cũng không thiếu, tất nhiên không tính Tiêu Huyền thì cường giả mạnh nhất tầng thứ ba cũng chỉ là ngũ tinh đấu thánh mà thôi.
Thông
thường tầng thứ ba cho dù không quá nhộn nhịp thì cũng không hề tĩnh
lặng như vậy nhưng khi cái ma thủ khổng lồ kia tấn công Vô Song thì toàn bộ cường giả tại tầng ba đều im thin thít, đều run như cầy sấy đến cả
nói cũng không giám nói.
Thiên Mộ nếu coi như là Âm Giới, coi như là Địa Ngục thì bóng đen này liền là Diêm Vương.
Một quyền của nó đập xuống cực kỳ mạnh, quyền này đánh cho Vô Song hộc cả
máu miệng, một kích này không ngờ có thể so với cửu tinh đấu thánh hậu
kỳ.
Vô Song từ lúc tiến vào Thiên Mộ đã quá dễ dàng, quá tự tin
hơn nữa con quái vật kia chọn thời gian tấn công phi thường thích hợp,
đúng lúc Vô Song đi qua cầu thang giữa hai tầng, ở trong khoảng thời
gian rất ngắn này linh hồn lực của Vô Song quả thực bị phong bế, cho dù
rất ngắn nhưng cũng ảnh hưởng đến hắn tương đối nhiều, ít nhất khi vừa
ló mặt ở tầng thứ ba bản thân Vô Song không tài nào phản ứng kịp với một đòn của đối phương.
Vô Song nếu không sử dụng Thiên Hỏa Tam
Huyền Biến thì cũng chỉ là bát tinh đấu thánh, cho dù thân thể hắn có
thể so với cửu tinh đấu thánh thì cũng không thể nào trong trạng thái
không phòng bị ăn một đòn toàn lực của cửu tinh đấu thánh hậu kỳ mà
không bị thương.
Chỉ cần một đòn duy nhất cũng đã nói lên kẻ ra
tay rất mạnh, nó còn mạnh hơn cả Thanh Ngưu mà Vô Song từng quyết đấu
một năm trước đáng tiếc Vô Song hiện nay cũng không phải Vô Song một năm trước.
Dưới mặt đất Vô Song khó khăn đứng lên lau đi vết máu
trên khóe miệng, hắn cảm thấy có chút buồn cười, hắn đã quên mất Tiêu
Huyền vốn không phải chủ nhân của Thiên Mộ, chủ nhân thực sự của Thiên
Mộ là con quái vật trước mặt.