Trong không gian có chút tĩnh lặng của Dược Tộc, Vô Song ngồi khoanh
chân trên giường, toàn bộ các giác quan của hắn đều đóng lại, đây không
phải là tu luyện đấu khí bởi Vô Song từ lâu đã không còn biết tu luyện
là gì, đây là một cách làm tăng cường linh hồn lực của con người.
Con người sinh ra vốn có sáu giác quan, đương nhiên đây là với người bình
thường, đối với tu luyện giả thì linh hồn lực có thể coi là giác quan
thứ bảy. Với bất kỳ ai khi một giác quan trở nên yếu đi thậm chí hoảng
hẳn thì các giác quan còn lại sẽ mạnh lên để bù đắp vào khoảng trống đó, chính vì vậy trong suốt 1 năm nay chỉ cần có dịp thì Vô Song sẽ tự động tiến vào trạng thái bế tử quan này, hắn tự động phong ấn toàn bộ năm
giác quan còn lại ngoại trừ đôi mắt bởi mắt của hắn đã vốn hỏng từ lâu,
tất cả những thứ Vô Song làm chỉ là để tập trung cho linh hồn lực lượng.
Đấu khí của Vô Song đã sớm ngừng trệ rất lâu, nói đúng hơn nếu chỉ tăng
cường đấu khí bằng cách tu luyện bình thường chỉ sợ không biết năm nào
tháng nào mới có thể làm đối thủ của đám người Hồn Thiên Đế cùng Cổ
Nguyên chính vì vậy Vô Song phải đổi sang con đường linh hồn lực lượng,
Vô Song không thiếu thứ gì chỉ chiếu cái gọi là thời gian.
Đang
lúc Vô Song tu luyện đột nhiên thân hình hắn khẽ run lên, sau đó lập tức trở về trạng thái bình thường bởi hắn bị một người làm tỉnh lại, ở
ngoài ngôi nhà của hắn có hai bóng người thấp thoáng.
Bình thường thì Vô Song sẽ không quan tâm, như hắn đã nói hắn có đủ tự tin cùng
thực lực để rời đi, hắn muốn đi không một ai có thể cản được, nhưng hai
người ở ngoài kia lại làm Vô Song không thể không chú tâm.
Trong hai người một người là Dược Hỏa trưởng lão còn người kia mới thực sự làm Vô Song bất ngờ, một nữ nhân.
Dược Hỏa trưởng lão nhìn chằm chằm vào cô gái kia, nhìn chằm chằm vào bóng
lưng nhỏ yếu của nàng càng ngày càng lại gần căn phòng của Vô Song,
trong ánh mắt có một tia thương tiếc, một tia bất lực sau đó rất nhanh
hai tay chắp về phía trước một cúi rồi lập tức rời đi.
Dược Hỏa
trưởng lão cũng không hề nói gì bởi ông ta biết Vô Song cũng đang quan
sát, bằng thực lực của Vô Song không phát hiện ra hai người bọn họ thì
căn bản chính là việc không tưởng.
Lại nói về nữ nhân kia, nàng
còn rất trẻ chỉ khoảng 17-18 tuổi, ít nhất theo Vô Song quan sát là như
vậy, khuôn mặt của nàng có thể nói là cực kỳ xinh đẹp, mái tóc màu trắng mềm mại tương đối đặc biệt, cơ thể hấp dẫn mê người, chỗ cần lồi thì
lồi chỗ cần lõm thì lõm có điều nữ nhân này cũng không phải loại người
mị hoặc nhân tâm như Vân Vận hay Nhã Phi, nàng cũng không phải là bậc nư vương cao ngạo như Thải Lân hay Tử Nghiên, khí chất của nàng tương đối
lạnh lùng cao ngạo, nữ nhân này quả thực có tố chất của tiểu thư đến từ
đại thế lực.
Điều làm Vô Song thấy thú vị là vẻ lạnh lùng của
nàng lúc này lại xen lẫn chút gì đó xấu hổ, khuôn mặt cao ngạo hàng ngày bị một rặng mây đỏ trên má che đi, cô nàng này hiện nay có thể nói đang cực kỳ mất bình tĩnh.
Bàn tay nhỏ nhắn thon mịn đang nắm chặt
vạt váo màu xanh, đôi môi hồng nhỏ mím chặt lại, nàng cứ như vậy nửa
muốn tiến vào nhưng một nửa lại muốn dừng lại, nàng cứ như vậy đứng
trước cửa phòng Vô Song.
Nàng đương nhiên không biết Vô Song đang quan sát nàng, nàng chỉ là đấu tranh nội tâm mà thôi, nàng đang đấu
tranh rốt cuộc là nên tiến vào hay là không đây?.
Vô Song đương
nhiên không nghĩ nữ nhân này đến đây để hành thích hắn, nếu muốn dùng vũ lực với Vô Song chỉ sợ ngàn người như nàng cũng không đủ, thực lực của
cô gái này không tệ, không hổ là xuất thân trong Viễn Cổ Bát Tộc, mới
17-18 tuổi đã là nhất tinh đấu tông, thiên phú cỡ này nếu mang ra ngoài
Trung Châu thì tuyệt đối được toàn bộ thiên hạ chú mục.
Dung mạo
của nữ nhân này quả thực rất đẹp, ngay cả cơ thể kia cũng vậy có điều
đối với Vô Song mà nói hắn cũng không thiếu nữ nhân, chỉ bằng thiên phú
cỡ kia, chỉ bằng thiên phú cùng dung mạo cỡ này cũng không đủ làm Vô
Song động tâm, muốn dùng mỹ nhân kế với hắn căn bản là không có tác
dụng.
Nữ nhân này cuối cùng cũng hoàn thành chiến tranh nội tâm,
Vô Song có thể thấy thân thể nhỏ nhắn của nàng run rẩy để rồi đôi bàn
tay trắng ngần kia run run mở cửa, nữ nhân này cuối cùng cũng bước vào
thế giới của riêng Vô Song.
Nhìn khuôn mặt cao ngạo lúc này đỏ
như một quả mận chin thế kia bản thân Vô Song cũng không đành trêu chọc
nàng, hắn khẽ nhếch miệng lên tiếng chỉ là trong giọng nói có chút lạnh
lùng.
“Ngươi là?”.
Nữ nhân nghe thấy Vô Song hỏi toàn thân một lần nữa run lên sau đó hai tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng lại,
ánh mắt cúi thẳng xuống nhìn mặt đất, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt
Vô Song.
“Tiểu nữ là Dược Linh, đêm này tiểu nữ muốn đến hầu hạ công tử”.
Nói ra một câu này như làm toàn thân của nàng mất hết sức mạnh, Dược Linh
không biết phải dùng bao nhiêu dung khí mới có thể lên tiếng.
Dược Linh là Dược Tộc tiểu công chúa, nàng trong nguyên tác cũng là một
trong hai thiên tài cuối cùng của Dược Tộc thoát khỏi cuộc thảm sát của
Hồn Tộc, cái tên Dược Linh này cho dù phi thường mờ nhạt nhưng Vô Song
vẫn có thể nhớ được.
Dược Linh không biết Vô Song là ai, nàng
thậm chí mới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng không rõ kẻ trước mặt đến
từ thế lực nào, cũng chẳng rõ đối phương rốt cuộc mạnh thế nào, thiên
tài thế nào, Dược Linh chỉ biết nàng đêm này là của hắn.
Nếu hỏi
Dược Linh có cam lòng không thì chắc chắn là không, năm nay nàng mới 18
tuổi, độ tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ, độ tuổi của những mộng mơ cùng
hoài bão, ánh mắt của Dược Linh rất cao nam nhân trong mắt nàng tuyệt
đối phải là đại anh hung trong danh chấn thiên hạ, nam nhân của nàng
tuyệt đối phải là bạch mã hoàng tử người nam nhân để nàng hạnh phúc, để
nàng tự hào.
Tất nhiên Dược Linh thân là người của Dược Tộc thì
phải biết hy sinh vì Dược Tộc, nữ nhân đến từ đại thế lực cũng có nỗi
khổ của mình, không phải sinh ra giàu sang phú quý thì đã là hạnh phúc
ít nhất để có thể xuất hiện ở đây Dược Linh đã phải đấu tranh rất nhiều, nằm trong vòng tay của một nam nhân mà mình không quen nói thật Dược
Linh không muốn.
Đừng nói là Dược Linh mà cả Huân Nhi năm đó,
nếu không phải Tiêu Viêm mang theo một cái Thiên Phủ Liên Minh, nếu
không phải Tiêu Viêm thiên phú tuyệt luân chỉ sợ Huân Nhi có nguyện lấy
cái chết ra uy hiếp cũng đừng hòng được ở bên Tiêu Viêm, nếu Tiêu Viêm
vẫn là Tiêu Viêm của Ô Thản Thành năm đó thì hai người căn bản không có
tư cách đến bên nhau, đây chính là suy nghĩ trung của tất cả các đại gia tộc, tất cả mọi việc lấy lợi làm đầu.
Dược Linh có mặt ở đây lúc này đã cho Vô Song biết câu trả lời của Dược Đan, Vô Song cũng biết
Dược Linh rốt cuộc đến đây làm gì.
Dược Đan đã chấp nhận điều
kiện của Vô Song, ông ta biết sĩ diện không thể giúp Dược Tộc kéo dài,
bản mặt bên ngoài không thể đổi lại sự an toàn ngàn năm, quanh đi quẩn
lại cũng chỉ vì một chữ ‘lợi’. Giữ Đà Xá Cổ Đế Ngọc để cố gắng nuôi cái
mộng tưởng không thể thành hiện thực hay thức thời quay đầu để tìm một
hy vọng sống.
Dược Tộc từ lâu đã không màng thế sự, trong cuộc
chiến với Tiêu Tộc năm đó bản thân Dược Tộc cũng là thế lực duy nhất
không tham dự, tổ huấn còn rành rành ra đó sao dám làm trái, Dược Thiên
Hào không cầu Dược Tộc có thể huy hoàng, ông chỉ cầu Dược Tộc bất diệt,
Dược Đạo đời đời truyền thừa.
Dược Tộc tồn tại không phải để
tranh đấu với đời, Dược Tộc tồn tại chính là vì luyện dược sư trong
thiên hạ, là nơi luyện dược sư trong thiên hạ hướng về, đây mới là ý
nguyện của Dược Thiên Hào.
Quan trọng nhất còn sống là còn hy
vọng, còn sống là còn tương lai, chết có thể đem lại anh danh nhất thời
nhưng sống mới có thể trường tồn, còn sống mới có thể nghĩ tới ngày mai.
Đương nhiên Dược Đan có muốn quy hàng cũng phải nghĩ cho Dược Tộc, lại là một chữ ‘lợi’.
Thay vì ‘quy hàng’ bản thân Dược Đan muốn dùng từ ‘kết minh’, nếu đã là kết minh thì cách đơn giản nhất chính là hôn nhân.
Dược Đan biết Vô Song là người trọng tình, ít nhất hắn vì nể tình Thần Nông
mới đích thân đến đây cho Dược Tộc cơ hội lựa chọn có điều Thần Nông
chung quy không phải là người Dược Tộc, Thần Nông chung quy cũng phải
chết ông ta không thể sống mãi, Dược Tộc cần một thứ bảo đảm hơn, Dược
Đan muốn Vô Song cho Dược Linh một danh phận.
Vô Song cùng Dược
Đan đều là thượng vị giả, có những điều không cần nói ra cũng hiểu, Dược Linh nữ nhân này chỉ là vật giao dịch giữa hai thế lực mà thôi.
Vô Song khinh thường nhất là loại quan hệ kiểu này, nếu hắn cần một nữ
nhân thì chỉ cần đưa tay ra chỉ sợ Hồn Thiên Đế nếu có con gái cũng sẽ
gả cho hắn có điều hắn vốn không cần tuy nhiên có những việc ngay cả Vô
Song không thích cũng vẫn phải chấp nhận, Dược Linh là một ví dụ.
Danh phận cảu Dược Linh hay còn được hiểu là tương lai của Dược Tộc, Dược
Tộc muốn một cái hứa hẹn, một cái đảm bảo của Vô Song chứ không phải chỉ là lời nói xuông, nói xuông thì ai cũng nói được, thề thốt cũng chẳng
ai tin.
Vô Song đương nhiên cũng có thể không chấp nhận Dược Linh mà đuổi nàng về có điều nếu hắn làm như vậy chính là tự tay chặt đi sợi xích bảo đảm cho quan hệ của Dược Tộc cùng Vô Song thậm chí trường hợp
xấu nhất có thể đẩy Dược Tộc đi vào vết xe lịch sử, có thể làm đại tộc
này một lần nữa bị diệt đi.
Vô Song hướng về Dược Linh, nhìn cô gái nhỏ nhắn này, miệng hắn khẽ cong lên một nụ cười.
“Hầu hạ ta?, thú vị vậy ngươi có thể làm gì, ca hát hay nhảy múa?”.
Dược Linh nào dám nhìn về phía Vô Song, kể từ lúc bước vào nàng còn không
dám nhìn thẳng vào hắn, nàng còn không dám quan sát hắn, đôi bàn tay kia của nàng bấu chặt vào vạt áo, chân tay của nàng cứ như trở nên thừa
thãi vậy.
Giọng nói của Dược Linh có chút run rẩy sợ hãi.
“Tiểu nữ không biết làm những việc đó”.
Giọng nói của nàng rất ngập ngừng, rất sợ hãi.
Nói tu luyện thì Dược Linh biết, nói luyện đan nàng cũng biết, nói giết
người thậm chí nàng cũng dám làm có điều bảo nàng ca múa hầu hạ người
khác thì nàng không biết, nàng chưa bao giờ được học thậm chí nghĩ cũng
không dám nghĩ.
Dược Linh rất sợ, rất sợ Vô Song lúc này nhưng có một thứ luôn vang vọng trong đầu nàng, Dược Hỏa trưởng lão đã đến cầu
nàng, cầu nàng vì tương lai của Dược Tộc hy sinh, việc nàng xuất hiện ở
đây cũng chính là vì Dược Tộc, vì hàng vạn nhân mạng Dược Tộc.
Trên khuôn mặt của Dược linh đột ngột chảy xuống hai hàng lệ, nàng vậy mà
dám ngẩng mặt lên nhìn Vô Song, trong ánh mắt ướt át kia có một tia
quyết tâm, một tia ương bước.
Nàng rất nhanh cởi nút áo trên
người, bộ áo khoác bên ngoài rất nhanh rơi xuống lộ ra một thân thể hoàn mỹ, nàng đến đây vốn chỉ khoác một tấm áo choàng rộng, nàng vốn không
mặt quần áo.
Thân thể Dược Linh rất đẹp, thân thể Dược Linh cứ
như được tạc lên từ bạch ngọc vậy, hoàn mỹ không tỳ vết, cho dù Vô Song ở khá xa nàng cũng cảm nhận được mùi đna hương thơm ngát trên người Dược
Linh, đặc biệt những giọt nước mắt trên khuôn mặt đầy mạnh mẽ kia, nét
ửng hồng trên làn da trắng mịn kia lại có sức hấp dẫn rất riêng,rất khác lạ.
Đôi bờ môi của nàng run lên.
“Tiểu nữ có thể dùng thân thể này hầu hạ công tử”
Một câu nói đơn giản nhưng lại là nghị lực cực lớn, lúc này nàng nhìn thẳng về phía Vô Song, Vô Song không quá cao lớn như nam nhân trong mộng của
nàng, khuôn mặt của hắn ẩn trong chiếc mặt nạ kì dị kia lại càng khác
bạch mã hoàng tử của nàng, người này từ đầu đến chân đều không cho nàng
một chút cảm giác cường đại nào, nhìn từ bên ngoại Vô Song thực sự rất
giống một cây cỏ, một cây cỏ không ai chú ý.
Thứ duy nhất có thể
làm Dược Linh nhớ về Vô Song chỉ có nụ cười nhếch miệng, mái tóc màu
vàng cùng một chiếc mặt nạ vô diện che kín cả đôi mắt, chỉ thế mà thôi.
Nhìn Dược Linh lúc này quả thực làm Vô Song có vài phần kính ý, một nữ nhân
hy sinh hạnh phúc đời mình vì gia tộc đương nhiên được Vô Song cảm phục.
Hắn mỉm cười.
“Đêm lạnh mặc quần áo lại đi”.
Một
câu nói này như sét đánh ngang tai Dược Linh, câu nói này làm nàng run
rẩy sau đó từ từ ngồi xuống nền đất giá lạnh, cánh tay nhè nhẹ run lên
nắm lấy chiếc áo choàng che lên người, nước mắt càng chảy dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng biết Vô Song khinh thường nàng, nàng biết nhiệm vụ
của tộc trưởng giao cho mình thất bại rồi, trách nhiệm của nàng vậy mà
nàng không thể hoàn thành.
Trong lòng nàng không có sự giải thoát, không có sự thanh thản cũng không có vui vẻ, có chăng chỉ còn nỗi tủi hổ mà thôi.
“Xin lỗi đã làm công tử khinh thường, xin lỗi đã làm công tử mất thời gian”.
Giọng nói có chút lạnh lùng, có chút chết lặng của Dược Linh sau đó nàng lại
đứng lên, thân thể xinh đẹp kia như lung lay sắp đổ, nàng hướng về phía
ngoài cửa đi ra, nàng muốn rời khỏi đây, nơi này chỉ làm cho nàng cảm
thấy đắng chát.
Dược Linh muốn đi đương nhiên là không thể, nàng
vừa xoay người bỗng bị một lực hút làm bay thẳng về phía nam nhân lần
đầu tiên gặp mặt kia, thân hình nhỏ nhắn của nàng nằm gọn trong ngực
hắn.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt trên làn da bạch ngọc trắng mịn
của nàng, chạm cả vào những đường nét tinh mỹ cực điểm trên khuôn mặt
nàng, chạm vào cả mái tóc màu trắng cực kỳ bắt mắt của nàng.
Cứ
nơi nào Vô Song đi qua thì thân thể Dược Linh liền run lên, nàng không
dám quay lại nhìn hắn, nàng thực sự rất sợ chỉ là lúc này nàng mới có
cảm giác được giải thoát, tương lai của Dược Tộc ở trên người nàng,
trọng trách của nàng cuối cùng cũng hoàn thành.
Dược Linh cảm thấy Vô Song cúi đầu xuống, hơi thở của hứn phả vào vành tai nàng khiến khuôn mặt Dược Linh ửng đỏ.
“Một nữ nhân vì tương lai của gia tộc mà hy sinh thì có gì để khinh thường,
một nữ nhân dám bỏ đi tự tôn vì cả gia tộc thì ai dám khinh thường, một
nữ nhân bỏ đi hạnh phúc bỏ đi mộng tưởng để đổi lại sự bình yên của gia
tộc thì cớ gì bị khinh thường?”.
Từng câu từng chữ của Vô Song đều rơi vào tai Dược Linh, những câu nói của hắn làm trái tim đã chết lặng của nàng liền đập mạnh.
Vô Song mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Ta biết nàng đến đây làm gì, ta cũng biết nàng nghĩ gì, nàng thực sự rất tốt”.
Vô Song bỗng nhiên lấy từ trữ vật ra một cây đàn huyền cầm, đã lâu lắm rồi hắn không đánh đàn.
Đêm hôm đó Dược Linh cứ như vậy nhè nhẹ dựa vào lồng ngực của nam nhân kia, đôi mi thanh tú nhè nhẹ nhắm lại, linh hồn của thiếu nữ phiêu theo
tiếng đàn huyền cầm du dương, đêm hôm đó với Dược Linh thực sự rất dài
nhưng cũng rất đặc biệt, ít nhất trong mắt nàng người nam nhân này không đáng ghét như vậy, người nam nhân tương lai của nàng thực sự có chút
làm người ta yêu thích.
…………….
3 ngày sau cái đêm định mệnh đó, toàn bộ Trung Châu một lần nữa biến động, toàn bộ Viễn Cổ Bát Tộc run sợ.
Dược Tộc cũng giống như Linh Tộc cùng Thạch Tộc một năm trước, Dược Tộc hoàn toàn biến mất trên thế giới này, toàn bộ không gian của Dược Tộc đều bị đóng lại, cả một mảnh không gian bị hủy diệt.
Dược Tộc chính thức trở thành đồng minh của Yêu Cung, bọn họ chính thức thần phục Yêu Cung.
Liên minh tam tộc Dược Tộc – Viêm Tộc – Lôi Tộc chính thức đổ vỡ.
Điều đáng nói nhất sự việc này còn đáng sợ hơn cả vụ Linh Tộc cùng Thạch Tộc lần trước, Dược Tộc mạnh hơn Linh Tộc cùng Thạch Tộc quá nhiều vậy mà
sau một đêm cũng bốc hơi khỏi không gian còn chưa kể Dược Tộc biến mất
mà đồng minh của họ những người bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp viện họ
là Viêm Tộc cùng Lôi Tộc lại không biết chút nào, sự việc này quá đáng
sợ.
Không khí của Viễn Cổ Bát Tộc sau sự kiến Cổ Tộc tấn công Hồn Tộc vốn đã bắt đầu lắng xuống nay lại căng như dây đàn, rất nhiều người có thể cảm nhận được, thiên hạ này bắt đầu dậy sóng.