Vô Song không hiểu Địa Ngục Đạo dùng thế nào, hắn chỉ biết lúc này hắn
không thể dừng lại được nữa, con mắt thứ ba ngày càng sáng nhưng đổi lại ánh mắt của Vô Song không ngờ bắt đẩu có hai hàng huyết lệ chảy xuống,
cho dù hai con mắt của hắn nhắm lại thì hai hàng máu vẫn lăn dài trên
khuôn mặt, một hình ảnh quỷ dị vô cung.
Vô Song cũng không có cảm giác gì, không đau đớn cũng không buồn vui, hắn chỉ có thể lặng im phá
mặc tất cả, hắn đã gọi ra cánh cửa Địa Ngục, gọi ra Luyện Ngục hai chữ,
lúc này hắn không quay đầu lại được nữa rồi.
Toàn bộ Đấu Khí Đại
Lục này cũng lặng đi cùng hắn, bất kể Hồn Thiên Đế, Cổ Nguyên, Chúc
Khôn, bất kể Tiêu Huyền hay Phượng Khinh Huyền hay thậm chí cả Thiên
Đạo, toàn bộ đều dừng lại.
Trong tia sáng màu bạc Vô Song hắn
nhìn thấy rất nhiều rất nhiều nhân vật hắn từng gặp trong đời, những
nhân vật đích thân hắn ra tay giết chết như Thiên Tàn Thánh Nhân, Nam
Long Vương, Tây Long Vương….. cũng có những nhân vật hắn chỉ có thể dùng ánh mắt hậu thế để quan sát như Khinh Huyền, Tiêu Huyền, Hoàng Tuyền
Yêu Thánh.
Vô Song có cảm giác rằng chỉ cần hắn muốn hắn có thể
gọi ra bất cứ nhân vật nào trong kí ức hắn, đây chỉ là cảm giác vô cùng
hoang đường nhưng lại là thật sự, cảm giác của hắn từ khi có con mắt thứ ba này căn bản chưa bao giờ đánh lừa hắn.
Vô Song không biết
mình phải đánh đổi ra sao, cũng không biết mình phải bỏ đi thứ gì có
điều hắn có một niềm tin, hắn tin chỉ cần hắn muốn thì Tiêu Huyền hay
Hoàng Tuyền Yêu Thánh tuyệt đối sẽ sống lại vì hắn ra tay, có một trong
hai người này hắn thừa sức giết chất Thanh Ngưu.
Vô Song hoàn
toàn tin vào cảm giác của mình chỉ là ẩn sâu trong người hắn còn có một
cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều, ngưng thực hơn nhiều, thứ này thôi thúc hắn
đi tiếp, thôi thúc con mắt thứ ba tiếp tục mở ra, thôi thúc thứ ánh sáng màu bạc tiến vào bên trong Luyện Ngục, thôi thúc hắn tìm tòi.
Vô Song không rõ tại sao nhưng hắn biết nếu lần này hắn dừng lại thì hắn
sẽ hối hận, hối hận đời đời kiếp kiếp, hắn nhất định phải nhìn một sự
vật, hắn nhất định phải nhìn thấy một thứ.
Đại não của hắn điên
cuồng rung động, thức hải như võ tan, linh hồn lực như hoàn toàn cạn
kiệt nhưng Vô Song hiện nay triệt để điên cuồng, để nhìn thấy hình ảnh
này cho dù có chết hắn cũng cam tâm, có chết hắn cũng phải nhìn một lần.
Hắn không biết lý do, hắn không quan tâm đến lý do, hắn chỉ biết nếu hắn
dừng lại ở đây thì cả đời hắn sẽ không bao giờ có thể trở lại được nữa.
Hình ảnh di chuyển càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức chính Vô Song cũng
không biết được rốt cuộc những nhân ảnh lướt qua đầu hắn là ai, tu vi ra sao, sức mạnh thế nào, hắn hoàn toàn không nhận ra cũng hoàn toàn không rõ chỉ là rất nhanh hai tay Vô Song nắm chặt lại, hắn nhìn thấy một nữ
nhân.
Nữ tử này hiện ra trong ánh mắt Vô Song làm cả người hắn
như dại đi, Vô Song không nhìn ra mặt nàng, đến thân hình của nàng cũng
phiêu miễu vô định, thứ Vô Song có thể nhìn thấy chỉ là một bóng trắng
cùng một mái tóc màu đen.
Người nữ nhân này không có bất cứ một tia khí tức nào nhưng lại làm Vô Song rung động.
……………
Con mắt thứ ba lần thứ hai mở ra hết công suất, ở lần thứ nhất hắn nhìn thấy Kiếm Tổ.
Trong lần thứ hai này hắn nhìn thấy nàng chỉ là không cách nào nhìn rõ khuôn
mặt nàng, cũng chẳng cách nào nhìn rõ khí tức của nàng.
Khi nhìn
thấy hình bóng kia bản thân Vô Song có đau khổ, có không cam tâm, có tức giận nhưng lại tràn ngập tình cảm, một cảm giac quá khó để tả thành
lời. nàng rốt cuộc là bạn hay là thù?, nàng rốt cuộc còn sống hay đã
chết?, Vô Song cùng nàng rốt cuộc gặp nhau khi nào?.
Con mắt thứ
ba tiếp tục chiếu rọi vào bên trong Luyện Ngục, lần này không chỉ đôi
mắt của Vô Song chảy máu mà con mắt thứ ba cũng như vậy, bản thân Vô
Song như một kẻ điên chỉ biết lao về phía trước trong vô thức, chỉ biết
đuổi theo hình bóng mờ mờ ảo ảo đó mà bất chấp tất cả.
………………
Năm đó có một nam tử trẻ tuổi, năm đó có một nam tử đứng dưới chân một toàn tiên sơn.
Năm đó nam tử trẻ tuổi đứng lặng lặng dưới tiên sơn rất lâu rất lâu, suốt
ba ngày ba đêm không ăn không uống cũng chẳng cần nghỉ ngơi bởi hắn biết chỉ cần hắn đợi rất có khả năng hắn sẽ nhìn thấy thứ mà minh muốn thấy.
Năm đó nam tử trẻ tuổi rất háo hức, năm đó hắn biết chắc nàng sẽ xuống núi, nàng sẽ đi khắp thiên hạ phổ độ thế nhân.
Nam nhân không tài nào nhớ nổi đây là đâu cũng chẳng nhớ cái sơn môn kia
tên gọi là gì, thời gian đi qua, thế sự vô thường, có rất nhiều thứ thay đổi, ngay cả kí ức con người cũng vậy.
Cuối cùng hắn cũng đã
nhìn thấy nàng, nhìn thấy thần nữ trong miệng toàn bộ tu tiên giới ngày
đó, ánh mắt hắn dại ra nhìn chằm chằm vào dung mạo như thiên tiên kia,
nàng vẫn xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp động lòng người, vẻ đẹp làm cả bầu
trời có lẽ cũng đố kỵ với nàng.
Nam tử trẻ tuổi không quan tâm
đến bất cứ thứ gì, hắn cứ như vậy vượt qua toàn bộ thủ vệ của nàng, hắn
cứ như vậy một người một kiếm lao đến gần bên nàng, hắn muốn nhìn thấy
nàng, hắn muốn nàng cũng nhìn thấy hắn, lời hứa năm đó nàng nói với hắn
làm hắn đợi chờ mòn mỏi nhưng cũng không gặp được nàng chính vì vậy hắn
chấp nhận bỏ đại giới cực lớn, chấp nhận một thân một mình đạp vào tiên
lộ, một thân một mình đi tìm nàng.
Lời hứa năm xưa nàng không thực hiện thì để hắn vì nàng thực hiện.
Điều kì lạ nhất nam nhân này không phải tiên nhân, hắn là phàm nhân.
Bằng vào phàm nhân thân có thể đi đến nơi đây đã là không tệ, là phàm nhân
thân có thể vượt qua tiên nhân thủ hộ để chạy đến gần nàng thì lại càng
không tệ nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Ánh mắt hắn cuối cùng cũng dừng lại trước mặt nàng, trên người hắn hiện nay dính vô số vết thương nhưng hắn không quan tâm.
Không đau tuyệt đối không đau, tất cả chỉ có sự vui vẻ cùng hạnh phúc, hắn
cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nàng,, nhìn thấy thần nữ, nhìn thấy Tố
tiểu thư của mình.
Tố tiểu thư cũng nhìn thấy hắn, đôi long mày
lá liễu khẽ cau lại, bàn tay nhẹ nhàng dơ lên, ngay trong lúc thanh đao
sắp lấy đầu hắn, nàng cũng nhận ra hắn.
Hắn nhìn thấy hành động của nàng liền ngọt ngào mỉm cười, trong lòng hắn lúc này mừng như điên như dại chỉ vì nàng còn nhớ hắn.
Bản thân hắn rất ngốc rất ngốc, hắn chưa bao giờ tự hỏi tại sao nàng không
đến gặp hắn, tại sao lời hứa năm xưa nàng không thực hiện được, toàn bộ
đều được hắn gói gọn trong bốn chữ “Thân bất do kỷ”, hắn không trách
nàng, hắn như si như mê đi theo bước chân của nàng, nữ nhân đẹp nhất
thiên hạ.
Hắn nhớ ra rồi, nàng họ Tố tên một chữ Ngôn.
Chỉ là hắn mãi mãi không ngờ những hình ảnh tiếp theo, những hình ảnh cắt vụn trái tim của hắn.
Tố Ngôn ánh mắt chớp động nhìn nam tử, một nụ cười lạnh như băng hiện ra
trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nụ cười của nàng đẹp như thiên tiên.
“Phàm nhân có thể giết tiên nhân thực sự không tệ, đáng tiếc ngươi lại là phế thể không có cách nào tu tiên, cả đời ngươi chỉ có thể đi đến bước này, không biết ngươi bất chấp tất cả để đến gần ta làm gì?”.
Một câu nói chỉ gói gọn bằng một chữ ‘lạnh’. Không phải cái lạnh của bên ngoài mà là cái lạnh của người lòng người.
Hắn nhìn nàng ánh mắt có chút thất thố, có chút kinh ngạc “Tố tiểu thư,
người không nhớ sao, ta là A Soái đây, ta là Đầu Đất đây”.
Nàng
nghe vậy không ngờ cười rộ lên, nàng cười rất thoải mái, bàn tay ngọc
khẽ che miệng “ A Soái?, hóa ra là ngươi, thật ra ta thấy cái tên Đầu
Đất hợp với ngươi hơn, không ngờ lại ngu si đến mức chạy đến nơi này tìm ta?”.
Hắn khựng cả người lại, thân thể run lên liên tục không
cách nào tin được nhìn nàng “Tố tiểu thư, lời hứa năm đó, năm đó tiểu
thư nói ….”.
Tố Ngôn nhè nhẹ lắc đầu, nàng khẽ phất tay, bốn vị
hộ pháp liền không đoái hoài gì đến kẻ đang quỳ dưới đất toàn thân là
máu kia, chiếc kiệu xa hoa nhẹ tiếng veef phía trước, nàng lạnh lùng
bước qua hắn để lại hắn như chết lặng. “Đúng là ngu không ai bằng, năm
đó ngươi khóc quá lớn, năm đó ngươi làm ta mất mặt vô cùng chính vì vậy
ta mới nói ra câu đó, ngươi nghĩ ngươi là ai cũng dám mơ tưởng ta?,
Phượng Hoàng sao có thể làm bạn cùng quạ. Tu tiên kị nhất là nhân quả,
biết vậy ta sớm giết ngươi rồi chỉ trách ngày bé ta quá nhân từ. Ta là
đệ nhất thiên tài còn ngươi chỉ là phế vật, kể cả ngươi có thể lấy phàm
thân chém tiên nhân thì sao?, trong mắt ta ngươi mãi mãi là kiến hôi”.
Nam tử lặng cả người sau đó hắn òa khóc như một đứa bé, năm đó hăn đã hơn
30 tuổi vậy mà vẫn cứ òa khóc, nước mắt nước mũi chảy xuống khó coi vô
cùng “Tố tiểu thư, năm đó ta khóc vậy hiện nay ta cũng khóc được không,
Tố tiểu thư đừng bỏ Đầu Đất”.Nam tử như si như dại chạy theo nàng, chạy theo trước kiệu giống hệt năm đó, giống hệt 30 năm về trước.
Chỉ là nếu 30 năm trước cô gái kia chịu quay lại tặng hắn một lời hứa thì
30 năm sau ánh mắt nàng hiện ra một tia sát khí, bàn tay nhẹ đánh ra một chương, một chưởng đánh xuyên ngực nam tử, một chưởng hất bay hắn về
phía sau, nàng không ngần ngại gì rat ay giết hắn.
…………..
Tất cả với nam tử như sụp đổ, hắn không có đạo tâm kiên định, hắn không có
tư chất tuyệt hảo, hắn chẳng có gì. Hắn không phải loại nhân vật kiêu
hung cũng chẳng phải anh hung, hắn chỉ là một tên khờ, một tên đầu đất.
Toàn bộ bầu trời của hắn biến thành một màu xám chỉ là đúng lúc này hình
bóng mờ mờ ảo ảo kia xuất hiện, nàng không xinh đẹp, khuôn mặt của nàng
cực kỳ tầm thường, mái tóc đen xuôn dài chấm lưng, trên người mặc một bộ quần áo vải làm bằng sợi gai đã sờn theo năm tháng.
Nàng cứ như
vậy dùng thân thể nhỏ bé của mình cõng nam nhân trên vai, đôi môi hồn
nhíu chặt, trên trán lấm tấm từng hạt từng hạt mồ hôi, nàng cũng giống
như hắn, nàng là phàm nhân.
Nàng cũng giống như Tố tiểu thư, nàng họ Tố tên một chữ Ngôn nhưng nàng là nàng, nàng không có tư chất tuyệt
hảo, không có kinh thiên ngộ tĩnh, không có dung mạo tuyệt thế, cô gái
này chẳng có gì nhưng nàng lại là thứ duy nhất mà nam tử còn lại lúc
này.
Đáng tiếc đôi mắt của nam tử đã mù, đôi mắt không cách nào nhìn được nụ cười giản dị kia.
Hắn ở trên lưng nàng, hơi thở yếu ớt vô lực nhưng hắn thực sự không có chết, sức sống của hắn mãnh liệt một cách đáng sợ.
“Để ta chết đi”.
Nàng lắc đầu “Không đời nào”.
“Ta nói để ta chết đi”.
“Không đời nào”, nàng mạnh mẽ lắc đầu, thân hình nhỏ nhắn cố gắng từng bước
từng bước mang hắn xuống núi, trong ánh chiều tà thân hình hai người chứ đơn độc như vậy, cứ lẻ loi như vậy.
Hắn toàn thân vô lực nhưng vẫn gầm lên.
“Chết tiệt, để ta chết đi xú nữ nhân, ngươi đến đây làm gì”.
Nàng vẫn mạnh mẽ lắc đầu, lần này nàng im lặng không nói, đôi chân nhỏ bé tiếp tục bước xuống.
“Khốn kiếp, ngươi không phải Tố Ngôn, ngươi không xứng với cái tên này, nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ còn ngươi quá xấu”.
Thân hình nàng khẽ run lên nhưng vẫn đôi tay lại càng dùng sức giữ chặt hắn, nàng bước xuống.
“Tên là do cha mẹ đặt, tư chất là do ông trời định, xấu trong mắt người này
là đẹp trong mắt người khác, trong mắt ngươi nữ nhân kia là đẹp nhất
thiên hạ, trong mắt ta nữ nhân kia còn xấu hơn cả ta”.
Hắn gầm
lên, hắn muốn đánh chết nàng ngay tại đây, nàng dám bôi nhọ nữ thần của
hắn chỉ là hắn vô lực, kinh mạch toàn thân đều đứt gãy, chỉ sợ hắn cách
cái chết không xa.
“Câm miệng, ngươi không có tư cách mắng nàng”.
Nữ nhân nhè nhẹ mỉm cười sau đó không ngờ cũng to tiếng, đây là lần đầu tiên xú nữ nhân này dám to tiếng với hắn.
“Câm miệng, ngươi cũng không có tư cách ngăn ta mắng nàng, ngươi là gì của nàng chứ?”.
“Ngươi cũng không có tư cách ngăn ta cứu ngươi, ngươi là gì của ta chứ?”.
Chỉ hai câu nói làm hắn chết lặng, hắn vốn đâu là gì, đến cả cái lý do sống trên đời cũng chẳng có, lấy tư cách gì bảo vệ ai, lấy cái tư cách gì
mắng ai.
Đôi chân nhỏ nhắn tiếp tục dùng sức mang hắn xuống tiên
sơn, đường lên tiên sơn rất khó đi, đường xuống tiên sơn lại càng khó đi thậm chí còn mang theo một nam tử, đôi chân kia đã rỉ máu từ bao giờ,
bộ quần áo nàng đang mặc không biết từ bao giờ đã xuất hiện vài vết rách trên vai nhưng ánh mắt nàng càng ngày càng chăm chú.
Trong không gian yên tĩnh, giữa đất trời này nàng vậy mà mỉm cười nói một câu.
“Ngươi yêu cô ta là việc của ngươi, cô ta không yêu ngươi là việc của cô ta
cũng như ta yêu ngươi là việc của ta, ngươi không yêu ta bản thân ta
cũng chẳng biết làm thế nào”.
“Ngươi khinh thường ta cũng được,
chửi bới ta cũng được, ta cũng giống ngươi đều là phàm nhân nhưng ngươi
có thể giết tiên nhân, so với ngươi ta chẳng khác gì con kiến nhưng thế
thì làm sao?, ta vẫn cứ thích ngươi, ta vẫn nhất quyết không để ngươi
chết”.
Cô gái nhỏ tiếp tục mang một kẻ chết tâm đi xuống tiên sơn, hai người đi mãi đi mãi.
…………
Cánh cửa Luyện Ngục lúc này không ngờ lại hiện ra một nhân ảnh, nói là nhân
ảnh cũng không đúng vì chỉ có một bàn tay hiện ra, bàn tay nhẹ bấm lại
sau đó toàn bộ cánh cửa Luyện Ngục biến mất.
Không gian lại trở
lại như bình thường, Thiên Đạo mở ra lại quan sát Vô Song nhưng không
ngờ không phát hiện ra thứ gì, nó rất nhanh lại biến mất.
Cảm giác làm đám người Chúc Khôn, Hồn Thiên Đế, Cổ Nguyên… rùng mình cuối cùng cũng không cánh mà bay cứ như là ảo giác vậy.
Chỉ có duy nhất một thứ không phải là ảo giác, Thanh Ngưu đã chết, khí
tuyệt bỏ mình chỉ là trên người nó không có vết thương nào, không một ai rõ vì sao nó lại chết, ai là kẻ ra tay, thủ pháp ra tay như thế nào chỉ là nó quả thực chết rồi, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đan Tháp lão tổ lúc này cũng gục xuống bất tỉnh chỉ là chưa chết.
Hoàng Kim Chuông bay về bên hông Vô Song, Tiểu Y Tiên có thể thoát ra ngoài
nhưng nàng như chết lặng nhìn đống đổ nát xung quanh, đặc biệt là Vô
Song.
Vô Song lúc này mở mắt ra nhìn nàng nhưng đôi mắt của hắn biến thành màu trắng đục, hắn mù rồi.
Kế hoạch tấn công Dược Tộc chính thức thất bại, Vô Song một lần nữa gục xuống.
Tiểu Y Tiên rất nhanh đỡ lấy hắn, hình ảnh này thực sự quen thuộc vô cùng,
cũng là một nữ nhân nhỏ yếu cõng lấy một nam tử hai mắt mù lòa.
TIểu Y Tiên rất nhanh thu luôn cả xác Thanh Ngưu sau đó một tay tóm lấy Đan
Tháp lão tổ đang bất tỉnh, thân hình nàng rất nhanh rời khỏi nơi này chỉ là Tiểu Y Tiên thực sự sợ, nàng rất sợ.