Ở một nơi cách rất xa đỉnh vẫn lạc Vô Song cùng Tiểu Y Tiên tay trong
tay tiến về phía trước, có điều mục tiêu của hai người dĩ nhiên không
phải là Dược Tộc.
Trong số viễn cổ bát tộc thì ngoại trừ Hồn Tộc
thần bí nhất không ai biết căn cứ của bọn họ thì toàn bộ các tộc khác
đều lộ mặt trên thế gian này, càng quan trong hơn khi sư phụ Vô Song có
giao tình rất nặng với Dược Tộc, Vô Song căn bản không xa lạ gì đường
đến Dược tộc cho lắm nhưng mục tiêu hiện nay của hắn dĩ nhiên lại là Đan Tháp.
Nói là Đan Tháp cũng không hẳn là chính xác bởi Vô Song
cùng TIểu Y Tiên thực sự không có bất cứ việc gì phải đến Đan Tháp cả
nhưng bọn họ quả thực hướng đến một nơi gần Đan Tháp, một trong các đại
gia tộc trực thuộc Đan Tháp- Tào gia.
Từ rất lâu rất lâu trước
khi bản thân Vô Song còn nhỏ yếu vô cùng, trong một lần hắn đánh hạ địa
mộ dã nhận được một thứ- một tấm bản đồ.
Không phải Vô Song không muốn đi tìm thứ này có điều để bắt đầu đi tìm một tấm kho báu cổ cần
phải nắm rất chắc địa hình của toàn bộ Đấu Khí Đại Lục này, ít nhất cũng phải là địa hình của Trung Châu, vô số năm qua đi ai biết đị hình thay
đổi như thế nào, chỉ cần hai cường giả đấu thánh nổi hứng chiến một trận thì toàn bộ địa hình đều bị biến đổi.
Tất nhiên việc Vô Song hắn đã muốn thì không có việc nào thất bại, ít nhất sống lại một thế này
hắn vẫn chưa nhận thất bại nào, tìm kiếm kho báu tuy khó khăn vô cùng
nhưng không phải là không thể.
Nắm lấy tấm bản đồ cổ xưa trên đó còn những dòng chữ quen thuộc vô cùng.
..................
“ Thời kì thượng cổ, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thiên tài
xuất hiện như nấm mọc sau mưa, cho dù là đấu đế cường nhân cũng xuất
hiện vài người, nổi bật nhất trong số đó chính là đại danh đỉnh đỉnh
Dược Đế – Dược Thiên Hào “.
“ Nhắc đến Thiên Hào Dược Đế người ta nghĩ ngay đến nhân vật đầu tiên trên đại lục đưa dược đạo đi đến đỉnh
phong, dược đạo thành đế, cũng là cường nhân có linh hồn lực đáng sợ
nhất nhì trong lịch sử đại lục “.
“ Thiên Hào Dược Đế trước khi
đạp vào đế vị trong tay nắm giữ một đỉnh, tương truyền đỉnh này có thể
hấp thu toàn bộ hỏa diễm trong đất trời, đứng hàng thứ hai trong thiên
đỉnh bảng, danh hào hắc minh đỉnh “.
.................
Một cái Hắc Minh Đỉnh còn chưa chắc đã làm Vô Song phải đích thân đi tìm,
đích thân đi đoạt về có điều nếu đây là của Dược Thiên Hào nhân vật xếp
vào hàng lão tổ tiên của Dược Tộc thì lại khác, lần này tiến đến dược
tốc chiếc đỉnh này còn mang theo chút giá trị với Vô Song.
Bình
thường kể cả bằng thực lực của Yêu Cung hiện nay muốn đi tìm một vật như Hắc Minh Đỉnh thì tuyệt đối không dễ dàng gì, cần phải mất kha khá thời gian chỉ là Vô Song hắn từ khi có con mắt thứ ba của mình bản thân hắn
có khả năng cảm nhận phải dùng từ nghịch thiên để hình dùng, chỉ cần có
một chút manh mối, một chút khí tức để lại thì Vô Song quả thực có thể
đi tìm vật mình cần.
Một đường Vô Song cùng Tiểu Y Tiên không hề
dừng lại, hắn cùng nàng đi thẳng về Đan Tháp, chỉ bằng cảm giác Vô Song
đã có phần chắc chắn rất lớn là Hắc Minh Đỉnh tồn tại bên trong Đan
Tháp, đúng hơn là tồn tại ngay trong Tào Gia, tất nhiên là địa bàn của
Tào gia còn Hắc Minh Đỉnh bị Tào gia tìm ra chưa thì Vô Song không quan
lắm.
Một đường không hề bị ai ngăn cản rất nhanh Vô Song cùng
Tiểu Y Tiên đã có mặt ở Tào Gia, Tiểu Y Tiên chỉ đơn giản đi sau lưng Vô Song, đơn giản bước từng bước theo hắn còn Vô Song lại như một người mù nhắm mắt đi về phía trước, hai tay để ra đằng sau.
Tào gia là
một trong ngũ đại gia tộc của Đan Tháp thậm chí trong ngũ đại gia tộc
lúc này Tào gia còn như mặt trời ban trưa ẩn ẩn có xu thế gia tộc đứng
đầu Đan Tháp, đương nhiên đừng nói là Tào gia cho dù là toàn bộ Đan Tháp thì Vô Song cũng không hề quan tâm, đến cả Hồn Tộc bản thân hắn còn
không sợ thì Đan Tháp hà cớ gì phải sợ?, Đan Tháp đã không đặt trong mắt thì Tào gia lại càng không có cái tư cách đó.
Khi đến trước Tào
Thành một tòa thành cỡ vừa của Đan Tháp, tòa thành trực tiếp chịu sự
không chế của Tào gia thì đôi lông mày của Vô Song dĩ nhiên có chút nhíu lại, hắn vậy mà đứng trước cửa thành tương đối lâu không rõ dang nghĩ
gì nữa.
Đan Tháp là nơi có lượng đan dược cùng vật liệu lớn nhất
toàn bộ thiên hạ chính vì vậy Đan Tháp cực kỳ nhộn nhịp, ở nơi này có
thể coi là tấc đất tấc vàng, bất cứ một luyện dược sư muốn bán đan dược
hầu như đều chọn đến Đan Tháp, đương nhiên cái giá để thuê một chỗ cũng
không phải là nhỏ.
Tào Thành đương nhiên cũng cực kỳ nhộn nhịp
bởi nơi đây chính là tổng hành dinh của Tào gia, toàn bộ đan dược trong
Tào Thành đều là do Tào gia chi phối thậm chí có đến 7 thành đan dược ở
đây là xuất ra từ Tào gia, nơi đây căn bản không thể nào không nhộn
nhịp.
Vô Song cùng Tiểu Y Tiên một trước một sau vậy mà dĩ nhiên
đứng trước cửa thành phải đến 10 phút đương nhiên làm rất nhiều người
chút ý, hai người đứng quả thực có chút vướng đường đi lại.
Tào
gia thủ vệ ánh mắt dừng lại trên người Vô Song một lúc sau đó chuyển về
phía Tiểu Y Tiên, khi dừng lại ở Tiểu Y Tiên thì lập tức ánh mắt vài tên thủ vệ sáng lên, Tiểu Y Tiên cho dù dùng khăn che mặt, cho dù không để
lộ ra dung nhan của nàng nhưng chỉ cần khí chất cùng hình dáng của nàng
tuyệt đối làm rất nhiều người trừng mắt mà nhìn, Tiểu Y Tiên quả thực có tố chất yêu nữ mị nước mị dân.
Lập tức có vài tên binh lính của Tào thành lại gần hai người Vô Song cùng Tiểu Y Tiên, ánh mắt hiện lên một tia tà niệm.
Nhìn thấy rất nhiều thị vệ đang tiến dến bên người Vô Song cùng Tiểu Y Tiên
làm những người bên cạnh lặng lẽ dạt ra một bên, ánh mắt có thương hại
cũng có chế giễu, dù sao bọn họ hầy hết không phải là người ngu, chỉ cần nhìn đám binh sĩ của Tào gia cử động đã hiểu được phần nào.
Bính lính của Tào gia nơi đây tuyệt đối không mạnh, có khoảng mười tên đấu
linh đỉnh phong cùng một đấu vương cường giả, thực lực cỡ này bên trong
Tào thành có tất nhiều người có thể đánh bại bọn chúng chỉ là không ai
dám ra tay, trong Tào Thành này ai ra tay thì khác gì xúc phạm Tào gia.
Những binh sĩ này tiến đến càng ngày càng gần có điều Vô Song vẫn không có
một chút cử động nào, căn bản không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh,
về phần Tiểu Y Tiên cũng không có định di chuyển, thân hình của nàng vân đứng nguyên ở chỗ cũ, trên khóe miệng thủy chung giữ nguyên một nụ cười nhạt.
Khi đám binh lính của Tào Gia sắp chạm vào người Vô Song
thì một tiếng gầm rú vang lên, một âm thanh gào thét như con lợn bị cắt
tiết vậy, toàn bộ không khí xung quanh đại môn của Tào Thành lập tức yên tĩnh như chết, trước mặt Vô Song chẳng rõ từ bao giờ hiện ra một tám
chắn vô hình, đám thị vệ kia vừa mới chạm vào lập tức bị hóa thành xương trắng trong chưa đến một cái hơi thở, thậm chí chất độc ăn mòn sang cả
xương cốt, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn bay toàn bộ phán vụn trước mặt
Vô Song đồng thời cơn gió này cũng làm vô số người lạnh cả sống lưng.
Tiểu Y Tiên không hiểu Vô Song đang tính làm gì chỉ là nàng biết hắn đang
suy nghĩ, khi Vô Song suy nghĩ tất nhiên không thích bị người khác làm
phiền, Tiểu Y Tiên một thân ách nan độc thể đại thành không phải chuyện
đùa, nàng tuyệt đối không cho ai làm phiền Vô Song.
Phút chốc
trước của Tào Thành hiện ra một khoảng sơn trống, người nguwofi nhà nhà
lựa chọn cách xa hai người Vô Song cùng Tiểu Y Tiên, muwoif một tên thủ
vị nay chỉ còn đúng một vị đội trưởng thân là dấu vương cương fgiar mà
thôi, ánh mắt của hắn cực độ kinh hoàng chỉ về phía Tiểu Y Tiên cùng Vô
Song.
“Các ngươi... các ngươi dĩ nhiên dám ra tay, các ngươi có biết đây là Tào gia không, các ngươi muốn chết”.
Vị đội trưởng này vừa nói xong thì Vô Song bước lên một bước, một bước
bước ra đầu người bay lên trời, một đóa huyết hoa nở rộ trên không
trung.
Vô Song ghét nhấ là kẻ nào uy hiếp hắn, hắn nhiều khi không hiểu đến tính mạng còn không còn thì uy hiếp cho ai nghe?.
Vô Song phải dừng lại một chút chính vì hắn không quá chắc chắn, rõ ràng
cảm giác của con mắt thứ ba báo cho hắn nơi này chắc chắn là nơi Hắc
Minh Đỉnh được giấu đi nhưng khi đến trước mặt tòa thành này thì lại có
một khí tức làm hắn quả thực phải chú ý vô cùng.
Vô Song gần như
không có cảm giác gì với kẻ mà mình vừa giết, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tiểu Y Tiên “Y Tiên, đoạn đường sau cẩn thận một chút, ngày hôm nay vui hơn tưởng tượng nhiều”.
Tiểu Y Tiên gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp ẩn sau tấm lụa tím khẽ xuất hiện một nụ cười ngọt ngào “Ưm”.
Hai người tiếp tục đi về phái trước bỏ qua toàn bộ ánh mắt của những người
đằng sau, trong mắt hai người này hình như tiêu diệt đám người của Tào
gia căn bản không phải là đại sự gì to tát cứ như gió thoảng qua người
mà thôi.
Sau khi Tiểu Y Tiên cùng Vô Song vào thành thì không ngờ rất nhiều ngươi lại lựa chọn lùi ra xa, trong ánh mắt mang theo vài tia lo lắng cùng sợ hãi.
Bọn họ không biết Vô Song cùng Tiểu Y Tiên
mạnh mẽ bực nào nhưng năm xưa từng có một vị ngũ tinh đấu tôn cậy thực
lực cao tuyệt bỏ qua toàn bộ pháp tắc của Tào Thành, vị cường giả này
không ngờ chỉ sau một ngày đã đầu lìa khỏi cổ, đầu treo trên tường Tào
Thành.
Tào Gia tuyệt đối không yếu, bọn họ nếu thực sự nổi giân
thì hậu quả không ai chịu nổi, năm đó ngoại trừ vị ngũ tinh đấu tôn kia
còn biết bao nhiêu người bị liên lụy, chỉ cần đấu pháp giữa hai bên thôi cũng làm lòng người bàng hoàng, những kẻ cảm thấy không có đủ thực lực
thì lúc này tốt nhất nên sớm rời đi.
...................
Vô Song cùng Tiểu Y Tiên khi vào trong thành một đường thẳng tiến, hai mắt Vô Song vẫn nhắm lại, bộ pháp hắn cực kỳ bình thản, Vô Song cùng tiểu Y Tiên đi đến một ngõ nhỏ vô cùng, ngõ nhỏ này đặt ở bên trong Tào Thành
thực sự căn bản không cách nào nhìn thấy, người đi qua thậm chí còn trực tiếp bỏ mặc, nếu không phải người nào có tâm cố tình đi vào chỉ sợ ngõ
nhỏ này không khác vô hình là bao.
Tại cuối con hẻm không ngờ lại là một cái ngõ cụt, tại đây đừng nói là người mà cho dù là quỷ cũng
không có, cuối cái ngõ hẻm này không ngờ lại ẩn ẩn một con ngách còn bé
hơn nữa, con ngách này vậy mà chỉ đủ cho một người đi qua thậm thậm chí
còn phải ép người dựa gần vào tường mới có thể, cũng may Vô Song cùng
Tiểu Y Tiên hai người hình thể cũng không tính là quá to lớn.
Khi đi qua cái ngách này cuối cùng Vô Song cũng dừng lại, ở bên trong đó
tồn tại một ngôi nhà rách nát vô cùng, một tấm bảng hiện không biết đã
tồn tại từ bao lâu.
“Quỷ điếm”.
Hai chữ quỷ điếm này cũng
không phải đơn giản, Tiểu Y Tiên vừa tập trung nhìn vào vậy mà cảm thấy
đầu đau vô cùng, nếu không phải Vô Song mạnh mẽ bước ra một bước chắn
cho nàng chỉ sợ Tiểu Y Tiên tuyệt đối không dễ chịu gì.
Ánh mắt
Tiểu Y Tiên đang từ tò mò liền biến thánh kinh hãi, nàng cho dù không
phải là đấu thánh cường giả nhưng thực lực cũng có thể coi là vô địch
trong đấu tôn cảnh giới vậy mà cũng không có tư cách nhìn hai chữ kia,
rốt cuộc là nhân vật nào viết ra, rốt cuộc tấm bảng hiệu kia là của thế
lực nào?.
Vô Song như biết được sự lo lắng của Tiêu Y Tiên liền
lắc đầu mỉm cười tỏ ý bảo nàng đừng lo lắng sau đó nắm lấy tay TIểu Y
Tiên tiến vào bên trong “Quỷ Điếm”.
Vô Song khẽ phất tay mở ra tấm cửa gỗ đã vô cùng tàn tạ.
Bên trong là một ngôi nhà tương đối nhỏ, trước mặt là một mảnh sân cũng
chẳng hề to lớn, trong sân không ngờ lại đầy quan tài, cửa tiệm này quả
thực là bán quan tài.
Quan tài được làm bằng gỗ tương đối cao
cấp, nước sơn cũng không hề tệ có điều dùng để mai táng phàm nhân còn có thể chứ người tu luyện chẳng kẻ nào điên mà dùng quan tài này, càng kì
lạ hơn nữa nơi đây vốn là thiên đường buôn bán đan dược dĩ nhiên lại có
kẻ bán quan tài, điều này chẳng khác gì trù cho người ăn đan dược chết
sớm cả.
Bên trong cửa tiệm lúc này có một tiểu đồng làn da trắng
trẻo vô cùng, trên người mặc một cái yếm màu đỏ với hai búi tóc màu đen
hai bên, tiểu đồng này không ngờ lại đang ngủ, có điều rất nhanh hai
hàng lông mày nhỏ nhắn nhẹ nhíu.
Tiểu đồng thoạt nhìn chỉ khoảng
5-6 tuổi, chỉ cao đến đầu gối của Vô Song, lúc này nó khẽ mở mắt nhìn
hai người tiến vào, trong ánh mắt có một tia kinh ngạc sau đó rất nhanh
ngồi dậy, giọng nói của nó cực kỳ dễ thương, giọng nói không khác gì của một đứa trẻ bình thường cả.
“Vị ca ca này không gõ cửa mà xông
vào là rất bất hợp pháp nha, tính không cho ai ngủ hả. Ở đây chỉ bán
quan tài thôi chẳng nhẽ ca ca cùng tỷ tỷ muốn mua quàn tài?”.
Trước ánh mắt thiên chân vô tà của đứa bé này thậm chí làm Tiêu Y Tiên có xúc động muốn ôm nó vào lòng, thằng bé thực sự quá dễ thương có điều Vô
Song không để cho nàng làm vậy, hắn tiến lên một bước sau đó ngồi khoanh chân xuống nền gạch trắng, ánh mắt cuối cùng cũng chịu mở ra, ánh mắt
nhìn chằm chằm vào tiểu đồng.
“Tiểu đồng có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”.
Tiểu đồng cái miệng nhỏ mở ra, rõ ràng bị Vô Song làm cho kinh ngạc có điều
rất nhanh gật đầu “Chuyện xưa chuyện xưa, ta thích nhất chuyện xưa, ca
ca mau kể đi”.
Vô Song nhếch miệng, bên hông hắn Hoàng Kim Chuông nhè nhẹ rung lên.
“Đầu tiên ở một đất nước xa thật là xa, có một vị quốc vương vì muốn tu
thành bất tử, vì muốn có thể chống lại được thời gian đã quyết định tế
luyện 999 đồng nam cùng 999 đồng nữ, ông ta thực sự tin rằng nếu ăn thịt trẻ con cướp đi sinh mệnh của chúng thì quả thực có thể trường sinh bất tử”.
Tiểu đồng ánh mắt chớp chớp ngây thơ nhìn Vô Song sau đó
lắc đầu “Chuyện xưa này không hay, không hay hơn nữa hắn đủ sức ăn tưng
đấy người sao?”.
Vô Song chậm rãi lắc đầu “Quả thực hắn không thể ăn nổi nhiều như thế cuối cùng bị trời phạt mà chết, bị thiên lôi đánh
chết rất thảm rất thảm tuy nhiên có lẽ vì hắn qua tham lam, thay vì căn
cả cục thì ăn một miếng một miếng không phải đơn giản hơn sao?”.
Tiểu đồng tử nhìn Vô Song một chút rồi gật đầu “Có lý có điều cho dù ăn một miếng thì cũng chết nghẹn đấy”.
Vô Song ánh mắt không ngờ bắt đầu chuyển động rồi biến thành nóng rực nhìn tiểu mục đồng “Vậy ta muốn thử xem ăn một miếng có chết nghẹn không, ta cũng muốn ăn thử một lần”.
Vô Song vừa dứt lời thì bàn tay nhỏ
bé của tiểu mục đồng đánh thẳng vào ngực hắn, một chưởng này cực nhanh
mà cũng cực hiểm chỉ là đối với Vô Song mà nói thì chiêu này chưa đủ
nhanh, một chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình cấp tốc lùi lại đồng
thời Hoàng Kim Chuông rung lên lập tức biến thành khổng lồ, chiếc chuông rơi thẳng xuống mặt đất che chắn cho Tiểu Y Tiên.
Hoàng Kim
Chuông vang lên trấn động toàn bộ Tào Thành có điều một âm thanh khác
còn đáng sợ hơn gấp bội, một tiếng ngưu rống vang vọng cửu thiên, một
tiếng ngưu rống chấn bay Vô Song ra ngoài, âm thanh cuồng bạo này làm
tất cả mọi phòng ốc trong Tào Thành đến lung lay như sắp đổi.