Trong một vùng núi non hoang vu, lúc này một thân ảnh thoạt nhìn có chút đơn bạc nhưng lại cho người khác cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, thân ảnh này
ngồi ngay bên dưới thác nước cao cả nghìn met cắn răng chịu mọi đau đớn
đổ lên cơ thểm áp lực của thác nước lớn vô cùng nhưng đối với người này
có lẽ là tập mãi thành quen, nam tử này không phải Tiêu Viêm thì có thể
là ai ?.
Đã một tháng kể từ khi Phượng Huyền rời đi, bản thân
Tiêu Viêm trong một tháng này ngoại trừ chữa trị thương thế không ngờ
nhở đan dược Phuongj Huyền để lại cũng có thể đột phá từ nhất tinh đấu
tông lên nhị tinh đấu tông, đây cũng là một thành công nho nhỏ có điều
suốt một tháng qua Tiêu Viêm cũng không thể ra khỏi phạm vi ngọn núi
này, nơi đây có cấm chế của Phượng Huyền một bị bán thánh cường giả thì
sao Tiêu Viêm có thể đi ra.
Tiêu Viêm cũng không phải là kẻ ngu
ngốc, hắn đương nhiên biết có muốn bỏ chạy cũng không có cách nào thoát
được Phượng Huyền, Phượng Huyền thân đã là bán thánh cường giả lại xuất
thân từ Thiên Yêu Hoàng Tộc, tốc độ của Phượng Huyền toàn lực phi hành
chỉ sợ nhất tinh đấu thánh cũng chỉ biết ngước mắt mà nhìn.
Đột
nhiên lúc này không gian trước mặt Tiêu Viêm có chút biến động, ánh mắt
Tiêu Viêm lập tức nhíu lại, hai mắt đang nhắm dần dần mở ra, trong mắt
Tiêu Viêm một thân ảnh thướt tha hiện ra, Phượng Huyền sau một tháng
cuối cùng đã quay trở lại.
Phượng Huyền đạp không mà đứng, mị
nhãn khẽ quan sát Tiêu Viêm sau đó không hề có báo trước, bàn tay đưa ra nhẹ kéo, một kéo khiến toàn thân Tiêu Viêm không có chút phản kháng nào bay thẳng về phía Phượng Huyền sau đó khi cách Phượng Huyền khoảng 2m
thì thân thể hắn bị thả ra, rơi tự do xuống mặt đất.
Đương nhiên
Tiêu Viêm thân là đấu tông cường giả tuyệt đối sẽ không chết vì bị ngã
từ trên cao xuống, thân hình Tiêu Viêm rất nhanh bình ổn lại, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Phượng Huyền nhưng sau đó rất nhanh cúi đầu “Huyền
tiền bối, người rốt cuộc cũng đã đến rồi”.
Phượng Huyền gật đầu
sau đó thân thể của nàng cũng từ từ hạ xuống “Nhị tinh đấu tông, thực
lực của ngươi còn chưa đủ mạnh, nếu muốn có thể trợ giúp cho ta thì thực lực ít nhất cũng phải đạt đến tam tinh đấu tông trình độ, đương nhiên
người ta cần không chỉ có tu vi mà còn cần phải có chiến lực cường đại,
ta không rõ chiến lực của ngươi đạt đến mức nào, vì vậy ra tay đi, dùng
hết toàn bộ sức mạnh tấn công đi có điều ta cũng nói thẳng đối luyện
cùng ta đảm bảo ngươi cũng không dễ chịu”.
Tiêu Viêm nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, Dược Trần năm đó được gọi là Dược Tôn Giả có điều
hắn nổi tiếng nhất vê luyện dược thuật, khả năng chiến đấu của Dược Trần quả thực không được đánh giá cao, nếu Dược Trần cùng Phượng Huyền đều
đạt đến cảnh giới bán thánh thì chắc chắn người thắng là Phượng Huyền,
về phần Thiên Hỏa Tôn Giả lại càng chưa từng dậy Tiêu Viêm thứ gì, có
thể cùng một cường giả bán thánh đối luyện thì còn gì tốt hơn.
Tiêu Viêm một lần nữa cung kính cúi đầu “Tiền bối, vãn bối tấn công đây”.
Tiêu Viêm hiện nay không có Huyền Trọng Xích bên người, lúc này chính là lúc Tiêu Viêm trở nên nhanh nhất.
Tốc độ Tiêu Viêm như một tàn ảnh lao thẳng về phía Phượng Huyền, trên người dị hỏa lập lòe bảo vệ bàn tay hắn, điều đáng nói là dị hỏa trên người
Vô Song lấy Vẫn Lạc Tâm Viêm làm chủ từ đó có thể khiến dị hỏa của hắn
trở nên vô hình, trở nên rất khó đề phòng.
“Bát Cực Băng”.
Một đòn toàn lực của Tiêu Viêm xuất ra, đương nhiên Tiêu Viêm cũng biết cho dù mình làm thế nào cũng không thể gây thương tổn cho Phượng Huyền, một đấu thánh cho dù đứng im không làm gì để đấu tông tấn công cũng tuyệt
đối không hề hấn thậm chí dấu tông mới là người bị thương, cho dù đấu
tông có ôm dấu thánh sau đó tự bạo thì người chết chắc chắn vẫn cứ là
đấu tông, về phần đấu thánh đảm bảo đến cả quần áo trên người cũng không ảnh hưởng.
Một đòn này của Tiêu Viêm đủ cả tốc độ lẫn lực lượng
chỉ là khi hắn sắp lại gần Phượng Huyền thì nàng phất tay một cái, một
cái phất tay hất bay thân thể Tiêu Viêm ra ngoài, chỉ một đòn tùy tiện
làm ngực của Tiêu Viêm đau đớn vô cùng, cả người cúi xuống thở hổn hển,
ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Phượng Huyền.
Phượng Huyền nheo mắt lại
sau đó lạnh giọng, giọng nói của nàng hiện nay làm gì có chút tình cảm
nào, Phượng Huyền căn bản không có ý định nương tay với Tiêu Viêm “Tốc
độ như vậy chưa đủ, nếu ngươi không còn thứ gì khá hơn thì ngươi trong
mắt ta trở nên vô dụng”.
Tiêu Viêm cắn răng nhưng không nói, trữ
vật giới chỉ trong người Tiêu Viêm lóe lên, Huyền Trọng Xích lại xuất
hiện trên tay hắn, sau lưng Tiêu Viêm là một đôi thiểm điện dực, một đôi cánh mỏng màu vàng, bằng đôi cánh này tốc độ Tiêu Viêm một lần nữa bạo
tăng.
“Diễm Phân Phệ Lãng Thước”.
Đây chính là địa giai
đấu kỹ, loại đấu kỹ này là mạnh nhất mà Tiêu Viêm có thể nắm giữ hiện
nay, một đòn này mang theo toàn bộ lực công kích mà Tiêu Viêm có thể đạt được, đáng tiếc một đòn này không đủ, Phượng Huyền chỉ cần khẽ búng
ngón tay cũng làm Tiêu Viêm bay ngược ra ngoài.
Đột nhiên thân hình Tiêu Viêm đang bị hất bay đi bỗng trở thành hư ảo.
Một Tiêu Viêm khác chẳng biết từ bao giờ đã vòng ra phía sau Phượng Huyền,
Huyền Trọng Xích trong tay hắn xoay tròn liên tục đồng thời trên thanh
Huyền Trọng Xích này xuất hiện một ngọn hỏa diễn vô hình nhưng nóng bỏng vô cùng.
“Lục Hợp Du Thân Thước”
Một đòn này của Tiêu
Viêm chính là sử dụng gần như toàn bộ vốn liếng của hắn lúc này, Tam
Thiên Lôi Động, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cùng Lục Hợp Du Thân Thước toàn bộ đều có thể coi là địa giai đấu kỹ.
Tiêu Viêm khí tức lập tức
tăng thẳng lên đến tam tinh dấu tông đỉnh phong, một đòn mạnh mẽ đập
xuống chỉ là khi mới đến gần cơ thể Phượng Huyền lập tức không thể nào
đánh xuống được nữa, thấy vậy Tiêu Viêm liền biến sắc, hắn buông tay ra
cả Huyền Trọng Xích khổng lồ lao thẳng đi, cơ thể Tiêu Viêm tung người
trên không trung rồi cấp tốc lùi lại thở hổn hển.
Phượng Huyền
lần này ánh mắt đã có chút kì dị nhìn Tiêu Viêm sau đó chậm rãi gật đầu
“Không tệ, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cho dù chỉ có đệ nhất biến nhưng
dùng trên thân thể ngươi lại có khả năng tăng cường thực lực hơn hẳn kẻ
khác”
“Tam Thiên Lôi Động cho dù chỉ là cảnh giới thứ nhất nhưng kết hợp với đôi cánh kia quả nhiên có chút môn đạo”.
“Trên người ngươi ta lại cảm nhận được khí tức của dị hỏa, có chút giống với
Vẫn Lạc Tâm Viêm nhưng lại có thểm cả Thanh Liên Địa Tâm Hỏa thậm chí cả Hải Tâm Diễm”.
Nói đến đây Phượng Huyền liền che miệng mỉm cười, nụ cười của nàng ưu nhã vô cùng, đẹp vô cùng “Tiểu tử ta không biết
ngươi là nghé con không sợ cọp hay là ăn gan hùm nữa”.
“Tam Thiên Lôi Động là vật áp hòm của Phong Lôi Các, chỉ cần bọn chúng biết ngươi
nắm giữ Tam Thiên Lôi Động kể cả không hoàn chỉnh thì ngươi cũng chết
chắc, Phong Lôi Các tuyệt đối không phải dạng tốt lành gì, bọn chúng rất bá đạo, đương nhiên Phong Lôi Các ta có thể không thèm nhìn”.
“Thiên Hỏa Tam Huyền Biến chính là tính mạng của Phần Viêm Cốc, cũng như Phong Lôi Các ngươi dám tu luyện thứ này cho dù chỉ là đệ nhất biến thì ngươi cũng chết chắc, không phải đệ tử của các đại phái lại dám tu luyện bất
truyền đấu kỹ đúng là không biết sợ, Phần Viêm Cốc ngay cả ta cũng không dám dây vào”.
“Lấy tinh huyết của Thiên Yêu Hoàng Tộc, học thấn
pháp đấu kỹ bất truyền của Phong Lôi Các lại còn đệ nhất bí kỹ của Phần
Viêm Cốc, tiểu tử ngươi sống được đến giờ cũng có chút lạ”.
“Trên người của ngươi khiến ta cảm nhận được khí tức của ba loại dị hỏa thậm
chí không muốn nói là bốn, ta không biết đám luyện dược sư ngoài kia
thấy ngươi sẽ làm gì nữa, không biết có giải phẫu ngươi luôn không chưa
kể Viêm Tộc cùng Dược Tộc trong Viễn Cổ Bát Tộc lại càng nóng mắt với dị hỏa hơn, ta bắt đầu cảm thấy ngươi con cường hãn hơn ta, những việc ta
không dám làm, những thế lực ta không dám chọc mình ngươi chọc vào hết
rồi”.
Tiêu Viêm cũng chẳng biết nói gì chỉ có thể lặng im nhìn
Phượng Huyền, bản thân Tiêu Viêm khi ở Bắc Vực sử dụng những thứ này có
thể không sao vì Bắc Vực làm gì có Phong Lôi Các, làm gì có Phần Viêm
Cốc hay Viễn Cổ Bát Tộc chỉ là sau khi vào Trung Châu lần đầu tiên Tiêu
Viêm nghĩ đến việc này, tất cả đấu kỹ hay con bài chưa lật của Tiêu Viêm đều liên quan đến các đại thế lực, chỉ cần thông tin hắn truyền đi thì
cực kỳ nguy hiểm chưa kể Tiêu Viêm từ lâu đã đắc tội Hồn Điện cùng Hồn
Tộc rồi, Tiêu Viêm từ lâu đã coi hai thế lực này là cái gai trong mắt.
Phượng Huyền thấy Tiêu Viêm mặt đầy lo lắng lại một lần nữa mỉm cười “Tiểu tử
bây giờ mới biết sợ phải không có điều nếu ngươi đủ mạnh mẽ, nếu ngươi
có thể trợ giúp ta trong việc này Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng có thể để ý
ngươi một hai”.