Phần Viêm Cốc nằm trong Chính Hỏa Sơn Mạch tại Tây Nam Trung Vực,
dãy núi này hoàn toàn được hình thành thừ các miệng núi lửa, phóng tầm
mắt nhìn ra có thể nhận thấy cả một biển lửa, ở đây toàn bộ không gian
xung quanh bị sắc đỏ bao phủ, ở các đỉnh núi lúc nào cũng có từng làn
khói trắn bay lên, thỉnh thoảng lại có dung nham nóng chảy xuất hiện.
Chính Hỏa Sơn Mạch thực sự là một dãy núi cực kỳ nổi tiếng tại Trung Châu nơi này thậm chí có thể coi là một hung địa của Trung Châu, một phần vì nơi đây là địa bàn của Phần Viêm Cốc còn một phần chính là vì địa hình khu
vực này cực kỳ nguy hiểm.
Trong vô số ngọn núi lửa kia luôn luôn
có khí độc bốc lên, nếu không phải là người thuần tu luyện hỏa thuộc
tính công pháp thì cực kỳ hao đấu khí thậm chí về lâu về dài còn bắt đầu xuất hiện tình trạng tức ngực khó thở bất quá nơi đây lại là thiên
đường của những người tu luyện hỏa thuộc tính công pháp, đệ tử Phần Viêm Cốc khi chiến đấu ở Chính Hỏa Sơn Mạch thực lực liền bạo tăng trong khi những đối thủ của họ lại luôn cảm thấy vướng chân vướng tay, Chích Hỏa
Sơn Mạch cứ như được xây dựng dành cho cường giả Phần Viêm Cốc vậy.
Đường Hỏa Nhi không hổ là Đường Hỏa Nhi, suốt dọc con đường từ Thiên Hoàng
Thành đến Chính Hỏa Sơn Mạch thực sự nói không dứt miệng, cô nàng này
líu lo như một chú chim họa mi vào buổi sáng ban mai vậy, có lẽ với
Đường Hỏa Nhi được về lại Phần Viêm Cốc đối với nàng chính là việc vui
nhất trong những ngày vừa qua.
Đường Hỏa Nhi làm sao có thể không vui khi mà chính miệng Vô Song đã nói sẽ trợ giúp Đường Hỏa Nhi trị
bệnh đồng thời giúp nàng đột phá đấu tông cường giả.
Đường Hỏa
Nhi có vài phần ngây thơ nhưng cũng cá tính vô cùng, bản thân Đường Hỏa
Nhi có thể dùng danh xưng thiên tài để gọi ít nhất nàng còn mạnh hơn đám thiên tài của Tứ Phương Các một bậc, tuyệt học của Phần Viêm Cốc bá đạo tuyệt luân, hỏa diễm có sức công phá vô cùng vô tận liên miên bất diệt, hỏa hệ công pháp trong thiên hạ thực sự không có mấy nơi có tư cách so
sánh với Phần Viêm Cốc cộng thêm Thiên Hỏa Tam Huyền Biến đáng sợ trong
tay Đường Hỏa Nhi kể cả dùng thực lực đấu hoàng đỉnh phong cũng chưa
chắc đã sợ đấu tông cường giả thử hỏi thực lực cỡ như vậy làm sao có thể thua kém đám người Phượng Thanh Nhi.
Điều đáng tiếc nhất của
Đường Hỏa Nhi chính là nàng mang trọng bệnh trong người không thể đi ra
xa khỏi Phần Viêm Cốc, đây mới là lý do hàng đầu cho việc danh tiếng của Đường Hỏa Nhi kém Phượng Thanh Nhi rất nhiều hầu như nếu không phải thế lực phụ cần Phần Viêm Cốc rất ít ai nghe đến danh Đường Hỏa Nhi.
Vô Song một đường cũng không tiện làm cô gái này thất vọng, hắn thủy chung vẫn mỉm cười không nói còn về phần Tiểu Y Tiên đã sớm quen thuộc với
Đường Hỏa Nhi, trên con đường này hai người làm bạn với nhau trực tiếp
gạt Vô Song ra ngoài.
Sơn mạch Chính Hỏa cách Thiên Hoàng thành
cũng không xa lắm, không đến thời gian nửa ngày lộ trình, đám người Vô
Song cuối cùng đã xuất hiện ở chân núi.
Càng đến gần Chính Hỏa
Sơn Mạch thì không gian càng ngày càng cuồng bạo, đấu khí lại càng có
dấu hiệu bạo động, những kẻ có tu vi thấp kém chỉ sợ vừa đến Chính Hỏa
Sơn Mạch đã quay đầu rời đi, những hệ đấu khí không phải dạng hỏa ở
trong Chính Hỏa Sơn Mạch này căn bản không khác gì hành xác.
Đường Hỏa Nhi như cũng nhận ra gì đó, nàng mỉm cười nụ cười tươi rói như ánh
bình minh buổi sáng thêm mái tóc phớt hồng tung bay trong gió, làn da
trắng mịn, Đường Hỏa Nhi kết hợp với màu đỏ của Chính Hỏa Sơn Mạch thực
sự rất hợp, nàng như một con búp bê màu phấn hồng đang nhảy múa trong
không gian đầy hỏa diễm này vậy.
Đến chính cả một người duyệt mỹ
vô số như Vô Song cũng vẫn phải gật đầu công nhận, Đường Hỏa Nhi ở nơi
khác có thể không quá đặc biệt nhưng khi Đường Hỏa Nhi ở Chính Hỏa Sơn
Mạch mới là Đường Hỏa Nhi đẹp nhất, đây mới đúng là một mỹ nhân nghiêng
nước nghiêng thành, Chính Hỏa Sơn Mạch là nơi Đường Hỏa Nhi sinh sống,
là nơi nàng lớn lên cùng trưởng thành, là thiên đường trong mắt nàng.
“Vô Niệm ca ca, Tiểu Y Tiên tỷ hai người nhìn kìa, đây chính là Chính Hỏa
Sơn Mạch của ta, tổng bộ Phần Viêm Cốc nằm ngay trung tâm để ta dẫn hai
người vào bên trong, gia gia cùng phụ thân chắc chắn mong hai người đến
đây lâu rồi”.
“Năng lượng hỏa thuộc tính trong Chính Hỏa Sơn Mạch cực kỳ nồng đậm đồng thời cũng cuồng loạn vô cùng, nếu muốn đem nó hấp
thu thì đều phải trải qua tinh luyện một lần mới có thể sử dụng nếu
không sẽ ảnh hưởng không tốt đến thần trí ngoài ra trong Chính Hỏa Sơn
Mạch này còn có rất nhiều hỏa hệ yêu thú cường hãn, đương nhiên đây chỉ
là muội nói thôi, đối với Vô Niệm ca ca chắc chắn là ca ca không sợ gì
đúng không?”.
Vô Song nghe Đường Hỏa Nhi nói đến đây linh hồn lực lập tức khẽ quét qua toàn bộ Chính Hỏa Sơn Mạch, đương nhiên là loại
trừ Phần Viêm Cốc ra bởi nếu cả Phần Viêm Cốc hắn cũng tra xét thì thực
sự không hợp phép cho lắm.
Sau khoảng vài giây đồng hồ thì Vô
Song cũng thu linh hồn lực về, bản thân Vô Song khi nhìn vào Chính Hỏa
Sơn Mạch cũng phải gật gù, ở đây có đến năm đầu bát giai ma thú trong đó ngay dưới dòng dung nham nóng chảy kia là một con bát giai ma thú đỉnh
phong, thực lực của nó chỉ sợ còn cao hơn Đường Chấn một bậc, Chính Hỏa
Sơn Mạch quả nhiên không phải là nơi tầm thường.
Đường Hỏa Nhi
thấy Vô Song không nói gì cũng không lấy làm lạ, nàng quả thực chỉ muốn
thông báo cho Vô Song bớt chủ quan mà thôi bởi trong mắt nàng bằng thực
lực của Tố Ngôn cùng Vô Song thì thừa sức băng qua Chính Hỏa Sơn Mạch.
Hai ngón tay để trong miệng Đường Hỏa Nhi mạnh mẽ làm động tác thổi sáo sau đó trên bầu trời Chính Hỏa Sơn Mạch một con quái điểu khổng lồ xuất
hiện, thoạt nhìn nó không khác gì một con chim ưng bình thường bất quá
cơ thể khổng lồ hơn rất nhiều đồng thời cả cơ thể là màu đỏ giống hệt
máu sắc chủ đạo của Chính Hỏa Sơn Mạch.
Đường Hỏa Nhi vui vẻ chỉ
tay lên bầu trời “ Kia là Hỏa Điểu một đầu yêu thú cực kỳ hung hãn một
trong những bá chủ bầu trời của Chính Hỏa Sơn Mạch, loài yêu thú này
chính đời đời được Phần Viêm Cốc huấn luyện, chỉ có ở trên lưng bọn
chúng mới không bị yêu thú dưới kia tấn công, hai người lên đi muội dẫn
cả hai và bên trong”.
Con Hỏa Điểu này thực lực đạt đến ngũ tinh
đấu tông của nhân loại có thể nói là rất mạnh cộng thêm đặc tính hung
hãn cùng tốc độ cực nhanh khiến rất ít yêu thú trong Chính Hỏa Sơn Mạch
dám tấn công nó hơn nữa đây là địa bàn của Phần Viêm Cốc, yêu thú có
linh trí nếu không muốn chết thì con nào dám tấn công dấu hiệu nhận biết của Phần Viêm Cốc.
Ba người Vô Song, Tiểu Y Tiên cùng Đường Hỏa
Nhi thản nhiên bước lên người con Hỏa Điểu khổng lồ rồi bay vào bên
trong Phần Viêm Cốc. Bản thân Vô Song khi ngồi trên con Hỏa Điểu này
cũng phải khẽ trầm ngâm, thông thường mà nói yêu thú rất khó thuần hóa
nhưng chỉ bằng việc một bát giai yêu thú lại ngoan ngoãn để cho Đường
Hỏa Nhi mới đạt đến đấu hoàng đỉnh phong điều khiển lại một lần nữa làm
hình ảnh Phần Viêm Cốc trong mắt Vô Song được đề cao lên một bậc.
Khoảng sau 10 phút đồng hồ Đường Hỏa Nhi một lần nữa mỉm cười lại tiếp tục
huýt sáo, Hỏa Điểu liền kêu lên một tiếng vang vọng không trung rồi lập
tức lượn tròn ba vòng, thân hình từ từ hạ thấp xuống trên dãy núi chính
của Chính Hỏa Sơn Mạch, đây chính Đường Viêm Cốc.
Đường Hỏa Nhi
vừa đặt chân xuống Phần Viêm Cốc liền tham lam hít vào vài hơi khí nóng
xung quanh, khuôn mặt tận hưởng vô cùng, nàng mỉm cười “Đến nơi rồi,
được về nhà thật tốt”.
Vô Song cùng Tiểu Y Tiên hai mắt nhìn nhau sau đó đều phát hiện được ý cười trong mắt đối phương, khóe miệng Vô
Song cong lên “Đúng, được về nhà thật tốt”.
Bản thân Vô Song đâu
có muốn phải đi đến Trung Châu, hắn đâu có muốn phải liên tục chém giết
phải đối đầu với vô số đối thủ trong tương lai, ai chẳng muốn ở nhà chỉ
có điều là thân bất do kỷ mà thôi, 'nhà' với Vô Song hắn thực sự là một
danh từ quá xa lạ, hắn gần như đã quên mất 'nhà' của mình rồi.
Đột nhiên lúc này Tiểu Y Tiên không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng nhẹ kéo
vạt áo của Vô Song, ánh mắt nhẹ chớp “Nếu sau này huynh mệt mỏi, nếu sau này bước chân của huynh quá dài khiến muội không thể bước theo thì xin
huynh một lần trở về Thanh Sơn Trấn được không, ở đó muội mãi mãi đợi
huynh”.
Nghe đến đây Vô Song khựng lại rồi nhẹ đưa tay lên xoa đầu Tiểu Y Tiên “Chắc chắn”.Một câu nói đơn giản nhưng lại làm lòng Tiểu Y Tiên xuất hiện một sự hạnh
phúc không tên, nàng còn chưa kịp làm gì thì Vô Song đã nắm lấy đôi tay
nhỏ bé của nàng, lúc này Vô Song mới mỉm cười nói tiếp “Nếu muội không
thể theo nổi bước chân của ta thì ta chắc chắn sẽ nắm chặt tay muội rồi
mang muội đi theo”
Nói dứt lời quả thực Vô Song nắm lấy tay Tiểu Y Tiên rồi đi theo sau lưng Đường Hỏa Nhi.
Chỉ một lát sau nhóm ba người dừng lại trước một mảnh không gian bình
chướng, Đường Hỏa Nhi đứng lại ở đây rồi mỉm cười đưa hai bàn tay nhỏ bé ra trước miệng như một cái loa vậy “Ta đã trở về, mau mau mở cửa”.
Vô Song ánh mắt khẽ đảo qua tầng không gian bình chướng này rồi khẽ lắc
đầu, thứ này có thể đủ sức ngăn cản đấu tôn bình thường một đòn toàn lực có điều trong mắt Vô Song không khác gì một tờ giấy là bao, không phải
ngẫu nhiên Huyết Hà Tôn Giả có thể đánh vào tận trong này bắt Đường Hỏa
Nhi đi.
Có thể với ánh mắt người thường thì tầng không gian này
đủ cường đại nhưng với Vô Song một người luôn tin tưởng Phần Viêm Cốc
còn có hậu thủ sau màn thì mảnh không gian này quá tầm thường.
Bình thường mảnh không gian này có ba cách mở cửa, đầu tiên là từ bên trong
mở ra, thứ hai là có lệnh bài của Phần Viêm Cốc còn thứ ba là mạnh mẽ
đánh nát mà tiến vào, đáng tiếc Đường Hỏa Nhi nàng lần này là bị bắt
cóc, Phần Viêm Lệnh bài của nàng không mang theo bên người.
Khoảng vài phút sau không gian bình chướng từ từ mở ra, bên trong xuất hiện
một thân ảnh lão già, lão già này vừa hiện ra lập tức cung kính cúi đầu
trước mặt Đường Hỏa Nhi “Tiểu thư, người rốt cuộc đã trở về rồi”, trên
nét mặt ông ta không dấu nổi nét vui mừng.
Trên dưới Phần Viêm
Cốc đương nhiên biết Đường Hỏa Nhi bị bắt cóc, việc này căn bản là không dấu được có điều khi Đường Chấn trở về liền đã đảm bảo sự an toàn cho
công chúa Phần Viêm Cốc mới có thể làm ổn định lòng người, đương nhiên
biết Đường Hỏa Nhi an toàn là một việc nhưng thấy Đường Hỏa Nhi trở về
thì lại là một việc khác.
Đường Hỏa Nhi thấy lão nhân này hiện ra liền vui vẻ mìm cười hét to “Xích Hỏa trưởng lão, là ngài à”.
Xích Hỏa trưởng lão thực lực có thể không mạnh chỉ khoảng tứ tinh đến ngũ
tinh đấu tông bất quá làm người nhân hậu biết tiến thối, người này thực
sự rất thân thiết với Đường Hỏa Nhi.
Xích Hỏa trưởng lão mỉm cười sau đó như nhớ ra cái gì ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vô Song cùng
Tiểu Y Tiên, khuôn mặt thoáng xuất hiện một tia dị sắc rồi rất nhanh dấu đi “Tiểu thư, hai vị này là?”.
Không trách Xích Hỏa ông ta cảm
thấy bất ngờ, khi Xích Hỏa dò xét Vô Song cùng Tiểu Y Tiên lại cảm thấy
hai người này sâu không thể lường, hai người này vậy mà ông ta không thể nào nhìn thấu một ai.
Đường Hỏa Nhi cũng không nhận ra dị sắc
trên mặt Xích Hỏa, nàng mỉm cười “Đây là Vô Niệm ca ca còn kia là Tiểu Y Tiên tỷ hai người này đều là khách quý cảu Phần Viêm Cốc, Xích Hỏa
trưởng lão mau mau dẫn đường đi, ta nhớ phụ thân quá ”.
Xích Hỏa
trưởng lão nghe đến đây ánh mắt liền một lần nữa co rụt lại, cho dù ông
ta không đoán nổi Vô Song cùng Tiểu Y Tiên đến từ thế lực nào nhưng nếu
theo lời Đường Hỏa Nhi thì ông ta lại càng không dám coi thường, Phần
Viêm Cốc rất ít tiếp khách từ bên ngoài, là khách nhân của Phần Viêm Cốc thì thực lực tuyệt đối không đơn giản.
“Tiểu thư mời đi theo lão phu, Vô Niệm công tử cùng Y Tiên tiểu thư mời”.
Vừa nói xong Xích Hỏa trưởng lão bàn chân nhẹ đạp vào hư không tiến thẳng
về phía trước, ông ta thậm chí còn không có dấu hiệu giảm tốc độ nào,
Xích Hỏa chính là đang muốn thử sâu cạn của Vô Song cùng Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên che miệng cười duyên sau đó nàng ung dung bước theo Xích Hỏa
trưởng lão, không ngờ nàng cũng đạp không mà đi, càng đáng chú ý hơn
chính là việc nàng di chuyển giống như tiên tử nhân gian không nhiễm bụi trần, mái tóc đen xõa sau lưng cùng bộ quần áo dài màu trắng, mỗi bước
nàng bước ra như làm không gian rung chuyển, mỗi bước của nàng đều làm
Xích Hỏa trưởng lão run lên một nhịp.
Lúc này Xích Hỏa trưởng lão làm sao có thể không biết, Tiểu Y Tiên chính là đang điều động không
gian lực, cho dù một tia thôi nhưng cũng làm Xích Hỏa đoán được vị nữ
nhân đang đi sau lưng mình là đấu tôn cường giả, đấu tông cường giả có
thể đánh nứt không gian nhưng đấu tôn cường giả có thể điều động không
gian, đây chính là hai phạm trù khác nhau hoàn toàn.
Về phần Vô
Song lại càng làm Xích Hỏa trưởng lão sợ hơn, ông ta còn không phát hiện ra được đấu khí trên người Vô Song cũng không phát hiện ra năng lượng
ba động xung quanh cứ như Vô Song chỉ đang đơn giản bước ra một bước
thôi vậy, chỉ là một bước đi hết sức bình thường vậy mà có thể đuổi theo Xích Hỏa trưởng lão toàn lực phi hành.
Về phần Đường Hỏa Nhi
chính là khổ nhất, khuôn mặt trắng trẻo của nàng đỏ lên vì tức giận lập
tức hét lên “Xích Hỏa trưởng lão, Vô Niệm ca ca các ngươi đi chậm một
chút, ta đuổi không kịp”.
Âm thanh của Đường Hỏa Nhi lập tức thu
hút các đệ tử Phần Viêm Cốc bên dưới, bọn họ khi phát hiện ra Đường Hỏa
Nhi liền vui mừng vô cùng.
“Trời ạ, thiếu chủ đã trở về rồi”
“Ta biết ngay là thiếu chủ phúc lớn mạng lớn sao có thể có việc gì”.
“Hai người kia rốt cuộc là ai không ngờ có thể đạp không phi hành, chẳng nhẽ cũng là đấu tông cường giả?”.
“Trời ạ tốc độ của cả hai người vậy mà không thua kém gì Xích Hỏa trưởng lão?, không biết là tiền bối nơi nào”.
Những âm thanh bình luận phía dưới có thể không làm Vô Song hay Xích Hỏa
trưởng lão quan tâm nhưng Đường Hỏa Nhi phía sau thì không như thế, Xích Hỏa trưởng lão lập tức vỗ đầu mình đãng trí, chính vì mải để ý đến Vô
Song cùng Tiểu Y Tiên vậy mà quên luôn tiểu thư nhà mình, có điều ngay
lúc này Xích Hỏa thấy Vô Song đưa tay ra, hắn nhếch miệng “Thu”.
Chỉ một câu nói không ngờ lại dễ dàng kéo thẳng Đường Hỏa Nhi về phía mình, một cái nhấc tay biến khoảng cách của Đường Hỏa Nhi cùng Xích Hỏa
trưởng lão trở thành con số 0.
Vô Song làm xong mới ung dung quay đầu lại nhìn Xích Hỏa “sau này đi chậm một chút”.
Xích Hỏa trưởng lão lập tức cung kính cúi đầu, cuối cùng ông ta đã hiểu hai
nhân vật xuất hiện trong Phần Viêm Cốc hôm nay không phải là ông ta có
thể chọc.