Cấp trên truyền đạt ý xuống ở đây cũng không phải là Khang Hi, trừ khi
hoàng tử phúc tấn không cho thái tử cưới vợ bé hoặc là không thể sinh
nở, lão gia tử lúc này mới nói một đôi lời, bình thường hoàng tử thích
ai đó là chuyện trong hậu viện của hắn, Khang Hi còn có thể từ việc các a ca đối với nữ nhân của mình xử trí như thế nào mà trông được ra được
một ít bản tính của đứa con trai này, chỉ cần không làm ầm ĩ như tam
phúc tấn khiến ông bất mãn thì hắn là sẽ không hỏi tới.
Điều
không phải Khang Hi, vậy chỉ còn lại có hoàng thái hậu người không bao
giờ nghĩ tới chuyện thế sự là bận tâm tới thái tử phi, người nhắn nhủ
thái tử phi không thể độc chiếm thái tử đích thật là hoàng thái hậu lão
nhân gia, thậm chí ngay cả thái tử phi chưa từng nghĩ đến là bà sẽ báo
cho chính.
Hoàng thái hậu không phải là không muốn thái tử phi
sống tốt, phải biết rằng thái tử phi rất được lòng bà, chuyện thái tử
bắt đầu thích thái tử phi bà vẫn rất cao hứng. Thế nhưng căn cứ vào tình hình hậu cung, thái hậu vì thái tử phi suy nghĩ từ tận đáy lòng, Vì vậy tự mình cho đòi thái tử phi đến Từ Nhân Cung trò chuyện với nhau, uyển
chuyển nói khéo để truyền đạt ý của bà, để thái tử phi đem chuyện này xử lý êm đẹp thỏa đáng, miễn cho bị người khác ghen ghét.
“Ngươi
a, là thái tử phúc tấn, có lẽ những nữ nhân ở hậu viện kia con có thể
quản lý tốt, nhưng con không quản được các nàng ở đằng sau lưng con suy
tính cái gì. Tĩnh Nghiên, con cũng đã làm thái tử phi đã hơn một năm
thời gian, hậu viện này bên trong cong cong gập ghềnh, dính dáng đủ thứ
chuyện, con cũng không phải không biết. Thái tử hắn cuối cùng vẫn là
thái tử, ”
Hoàng thái hậu ý vị thâm sâu, thái tử là thái tử, sau này không thiếu nữ nhân muốn tiếp cận, hiện tại luôn cưng chiều thái tử phi, thái tử phi nếu như hoàn toàn một lòng trao chọn ở trên người thái tử, chờ đến ngày sau, người phải khổ sở thế nhưng lại là nàng, dù sao
cũng nên để cho nàng suy nghĩ cẩn thận.
Thái tử phi nghe được
thái hậu nói xong, sao có thể không hiểu được ý bà muốn nói cái gì, có
chút nghĩ thái hậu suy nghĩ nhiều, có điều gần đây thái tử hình như là
có chút đeo bám hắn, thái tử phi muốn vào không gian mà bởi vì thái tử ở đó, buổi tối tìm không được thời gian rảnh để đi vào, “Hoàng a ma nói
phải, là Tĩnh Nghiên xử lý việc này không chu toàn.”
Vừa tinh tế suy nghĩ, Thạch Tuấn Nham biết thái hậu lo lắng không phải không có lý.
“Tĩnh Nghiên, hoàng mã ma cũng chỉ là khuyên ngươi chú ý nhiều một chút,
ngươi cũng biết thời gian dài, luôn luôn sẽ có người đem việc này rót
vào trong tai ai gia, chuyện này trước tiên cho ngươi một chỉ điểm.”
Hoàng thái hậu phân tích một chút hiện trạng cho thái tử phi, “Huống hồ, ngươi thế nào lại ngốc như vậy đây, thái tử thường ở lại chỗ ngươi, chỉ cách có một lớp không khí mà, ngươi chừng nào thì mới có thể lại có
bầu, cấp cho hoằng thăng sinh thêm mấy người huynh đệ?”
Mặc dù
bản thân thái hậu chưa từng sinh hài tử, thế nhưng hậu cung thấy nhiều
nữ nhân sanh, bà thì là chưa thấy qua heo chạy nhưng đã biết mùi thịt
heo*, chuyện phu thê thái tử làm chuyện phòng the nhiều lần, lại càng
không có lợi cho việc mang bầu, hẳn là phải ngừng một đoạn thời gian để
theo dõi, nhìn xem có hay không có dấu hiệu mang bầu a, “Con cùng hoàng a ma nói một chút, cái lý này có đúng hay không?” (ý nghĩa ngược lại của
câu: chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy)
Thái tử phi cười
khóe miệng hơi cứng đờ, mấy ngày này cùng thái tử ở chung hài hòa xác
thực làm cả người có chút khoan khoái, thế nhưng hoàng thái hậu nói tuy
có đạo lý, lại làm người ta cảm thấy xấu hổ, thái tử thường ở lại chỗ
thái tử phi, hai người bọn họ căn bản không thường làm chuyện này, hơn
nữa muốn thái tử phi lại có bầu, cũng phải do chính thái tử phi muốn mới được a.
“Hoàng a ma nói phải, Tĩnh Nghiên nhớ kỹ.” Khóe miệng
thái tử phi kéo căng, gật đầu nghe chỉ dạy, để phòng ngừa thái hậu còn
nói ra việc làm sao để thuận lợi có bầu, tìm cái cớ trở về Dục Khánh
Cung.
Vào lúc ban đêm, thái tử sau khi hoàn thành chính sự mà Khang Hi giao cho hắn, liền theo thói quen đi tìm thái tử phi.
Thái tử phi lúc này đang vẽ tranh, là vẽ tập tranh kỷ niệm quá trình củ cải
đỏ lớn lên, vừa vẽ vừa chờ thái tử xuất hiện, rốt cục nghe được bên
ngoài Trữ ma ma truyền báo thái tử đã tới, thái tử phi mới đem tập tranh thu lại cất đi, đứng dậy đi nghênh đón thái tử.
Thái tử vừa vào nội thất, thái tử phi ở trước mặt cung nữ cùng nhũ mẫu trước sau như
một mà giả trang hiền lành, chờ cửa nội thất đóng, thái tử phi xoay
người an vị trên ghế cao, “Gia, đêm nay tự ngươi tìm chỗ qua đêm, ta đây không thể chứa chấp ngươi.”
“Ngươi ngày hôm nay lại nổi điên
cái gì, nói mát cái gì vậy.” Thái tử kỳ quái liếc mắt nhìn thái tử phi
một cái, nhấc chén trà bên cạnh thái tử phi lên uống một hớp, “Ai chọc
ghẹo ngươi?”
“Ai dám chọc ta?” Thái tử phi hỏi ngược trở lại, “Ngươi vẫn cắm chân ở chỗ này không cảm thấy chán sao?”
Thái tử nghe vậy, ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhìn thái tử phi rất là nghiêm
túc gật đầu, “Ngươi nói cũng không tồi, vừa nghe ngươi nhắc cô cảm thấy
thật đúng là có chút chán.”
Lời này vừa ra, sắc mặt của thái tử phi chuyển sang trời nhiều mây, “Ngươi nghĩ muốn ngủ trên sàn nhà sao?”
Thái tử vội vàng ôm thái tử phi cười nói, “Cô nói đùa với ngươi thôi, chúng
ta như vậy vẫn tốt vô cùng, cô thấy thật quen thuộc.” Nói rồi thái tử tự mình cởi giày liền trèo lên giường, “Nói đi, đang tốt đẹp như vậy lại
nói những lời này để làm chi, người nào không có mắt ở trước mặt ngươi
ăn dấm chua?”
“Hắc, Dận Nhưng, ngươi phải ăn nói cho cẩn thận,
hôm nay ta đi Từ Nhân Cung, thái hậu lão nhân gia răn dạy ta, nói ngươi
chỉ cưng chìu một mình ta là không được.” Thái tử phi vừa nghe thái tử
thuyết người nào không có mắt, liền đem thái hậu lôi vào, nhìn có chút
hả hê xem hắn phản ứng thế nào, “Thái hậu không phải là ăn dấm chua, đây là bà vì ta mà suy nghĩ.”
Thái tử không hiểu, hỏi, “Phúc tấn, ngươi gần đây chọc thái hậu tức giận?”
Thái tử phi lắc đầu, “Làm sao có thể, dỗ dành ta còn không kịp.”
“Vậy thái hậu làm sao vừa gặp mặt lại khó chịu như thế? Ngươi muốn giữ cô
thường xuyên ở lại chỗ này đều rất khó khăn a.” Thái tử lời vừa nói dứt
câu, đã bị thái tử phi đá xuống giường, “Ai, ngươi cái nữ nhân thô lỗ
này, không thể nhẹ nhàng một chút sao?”
“Ngươi nói nói cái gì,
ngươi ở lại chỗ ta đuổi cũng không đi, còn nói cô lưu ngươi ở chỗ này
đều rất khó khăn cái gì!” Điều thái tử phi không ưa ở thái tử nhất đó là sĩ diện, chờ thái tử hặm hực bò lên giường, còn nói thêm, “Hừ, thái hậu nói như vậy cũng không phải không có đạo lý, ngươi thường xuyên ở bên
này, các sân viện khác oán khí tận trời, ta mỗi ngày ứng phó cũng phiền
phức. Hơn nữa, chúng ta buổi tối chỉ đắp chăn đơn thuần nói chuyện trời
đất, ngươi cũng không thể cứ ở mãi đây được.”
“Chẳng lẽ ngươi là ngại cô ở chỗ này không cùng ngươi thân thiết? Cũng phải, chúng ta cũng đã vài ngày không âu yếm, lại đây, cô chiều ngươi.” Thái tử nghe được
thái tử phi nói như vậy, chiếu theo suy nghĩ của hắn, thái tử phi chắc
là sẽ không chê hắn, lời thái tử phi vừa nói này rõ ràng chính là oán
giận bọn họ không thường xuyên làm chuyện chăn gói, thật hợp ý hắn. Nghĩ vậy, thái tử kéo thái tử phi qua, đè xuống mà bắt đầu hôn hít.
“Dận Nhưng, ta không nói giỡn với ngươi, ai, đừng hôn chỗ…” Thái tử phi nào
nghĩ tới thái tử người này lại nghĩ sai lệch, vội vàng khước từ, đáng
tiếc thái tử cũng đã quen thuộc thái tử phi như cháo, sớm nắm giữ các vị trí nhược điểm của thái tử phi, mỗi hôn nhẹ lên là mỗi lần hôn xuống
điểm nhạy cảm của thái tử phi.
“Ngoan, đừng nói chuyện, chúng ta hảo hảo thân thân thiết thiết.” Thái tử như lang như hổ, hai ba cái
liền cở bỏ nút buộc xiêm y thái tử phi, thấy thái tử phi vẫn còn giãy
dụa muốn nói chuyện, vội vàng hôn đi lên ngăn chặn miệng của thái tử
phi.
Không bao lâu, trên giường tiếng rên rỉ thở dốc không
ngừng, cảnh xuân tươi tốt. (âm thanh đồng áng và cảnh chú trâu cày ruộng thôi ý mà, ý vị thâm trường muahaha)
Thái tử và thái tử phi lăn lộn xong, hai người lại vẫn chưa thấy buồn ngủ, lúc này tay của thái tử phi xoa lồng ngực thái tử, mò lấy cái núm nhỏ màu đỏ, ti hí mắt liền
nhéo một cái, thành công làm thái tử đau nhức quát, “Ngươi điên ư!”
Thái tử phi buông tay ra, cười hì hì, “Ta cùng ngươi nói chính sự, kết quả
ngươi lôi kéo ta lăn lộn trên giường, rốt cuộc ngươi có để tâm nghe hay
không a.” “Cô nói ngươi phiền não những chuyện kia làm chi! Hoàng a ma
cũng chẳng qua là lo lắng ngươi bị người khác ghen ghét, cho ngươi một
lời nhắc nhở, ngươi chú ý một chút là được, còn cần nói cho cô làm gì.”
Thái tử trừng mắt nhìn thái tử phi một cái, “Huống hồ, lẽ nào cô muốn
cưng chìu ai còn phải nhìn sắc mặt của người phải không? Có người bất
mãn vậy thì thế nào, nói không cho cô cưng chiều thì cô sẽ không cưng
chiều sao, vậy thì thật mất mặt cô! Ngươi cứ yên tâm đi.”
Thái
tử phi mí mắt co giật, “Vậy cho dù có nói ngươi thì ngươi vẫn tiếp tục ở lại chỗ ta nơi này sao?” Người ta khuyên không đi, lúc nào có thể đi
vào không gian đây?
“Ừ, không sai biệt lắm là như thế, có điều
xem tình huống đã.” Thái tử thật đúng là suy nghĩ một chút mới lên
tiếng, hiện tại hắn vẫn là rất thích thái tử phi, lưu lại nơi này mà
cũng không sai, tạm thời không có ý tứ muốn rời đi.
“Ta đã quên
nói cho ngươi biết một chuyện rất trọng yếu, lúc hoàng a ma nói với ta,
còn nói đến nếu ngươi thường xuyên ngủ lại, không gián đoạn thì sẽ bất
lợi cho việc mang bầu.” Thái tử phi đem vấn đề thái tử quan tâm chuyện
con nối dõi nói ra, cũng không tin thái tử lại không coi trọng.
Không nghĩ tới thái tử nghe xong cư nhiên ha hả mà nở nụ cười, “Cô hỏi ngươi
tại sao lại ngu ngốc như vậy, hoàng a ma biết cái gì, không ngủ với
ngươi nhiều thì làm sao có thể có bầu.” Bản thân hoàng thái hậu lão nhân gia cũng chưa sanh bao giờ, thái tử phi thế mà lại bị thái hậu lung
lạc.
Nói rồi hắn chuyển hướng nhìn tới chỗ bụng dưới thái tử
phi, bàn tay đưa qua sờ sờ, “Nói thật, thế nào lại chưa thấy trong bụng
ngươi có động tĩnh.” Tuy rằng hắn biết khả năng thái tử phi lại có bầu
rất nhỏ, thế nhưng hắn vẫn mong muốn có kỳ tích xuất hiện a.
Thái tử phi vừa nghe lời thái tử nói, đánh bay tay hắn, “Ngươi đang cho là
chuyện mang thai hài tử là dễ dàng như mua rau cải trắng ngoài chợ sao.” Vừa nói vừa đem chuyện phòng the nhiều lần sẽ bất lợi cho việc mang
thai mà thái hậu nói, nói cho thái tử, thái tử nghe xong rất không để ý
hình tượng mà liếc mắt một cái, thái tử nhiều ít vẫn là hiểu được những
đạo lý này, không phản bác lời thái tử phi nói, chẳng qua là cảm thấy để trưởng bối đề cập chuyện như vậy cảm thấy rất kỳ quái.
Thái tử
phi thấy thái tử bĩu môi không nói gì, tự mình cũng có suy nghĩ riêng,
mấy ngày này đã quen với việc có thái tử làm bạn chung gối, nhưng vẫn là phải đối mặt với một hiện thực, thái tử là của chung mà không phải của
riêng, trước đây thì không cảm thấy có cái gì đặc biệt, bây giờ lại cảm
thấy khó chịu, bạn đời của mình chỉ có thể có một thái tử, mà thái tử là nam nhân cho nên có thể có rất nhiều nữ nhân, vì sao mình không phải là nam nhân kia chứ!
Thái tử phi nghĩ có chút tức giận đem ánh mắt nhìn chăm chú vào trái dưa chuột của thái tử, thầm nghĩ lần sau thái tử trở lại nhất định phải lấy rượu tinh luyện khử trùng cho hắn. (thiến…)
Thái tử bị ánh mắt cay độc của thái tử phi nhìn trừng trừng đến có chút
ngượng ngùng, hôn gò má của thái tử phi một cái, có chút mờ ám mà thổi
khí, “Phúc tấn, có đúng hay không còn muốn tiếp chiến một hồi a?”
Thái tử phi không hăng hái! Còn muốn tiếp hiệp hai! “Không muốn!”
“Được rồi, đừng suy nghĩ những chuyện khác. Thời gian cô ở nơi này của ngươi
cũng không nhiều, qua nửa tháng nữa sẽ cùng hoàng a mã đi tuần du sông
Hà, mấy ngày này ngươi chỉ cần để ý tới bản thân mình, những chuyện khác đừng để ý tới.”
Thái tử sủng ái thái tử phi trước sau như một, cho dù thái hậu có chỉ điểm
cho thái tử phi, thái tử phi cũng đã nói cùng thái tử, nhưng thái tử vẫn như trước làm theo ý mình, cũng không có cái gì biến đổi, tình hình cứ
như vậy việc thái hậu lo lắng cũng không phải không có căn cứ.
Thái tử chỉ cưng chiều một mình thái tử phi, đây là chuyện phu thê hài hòa
cầm và sắt cùng hợp âm, thế nhưng mỗi ngày đều ngủ lại ở chỗ thái tử
phi, nhiều thầy tu mà cháo ít, thái tử phi luôn được ăn thịt, những nữ
nhân khác ngay đến nước cũng chưa từng được uống, luôn luôn sẽ khiến các nàng thấy bất mãn, nhất là sau ngày thái tử đem Lý giai trắc phúc tấn
đưa vào lãnh sân của Dục Khánh Cung giam giữ, những thứ trắc phúc tấn,
thứ phúc tấn, các thị thiếp khác tất cả đều có cảm giác nguy cơ, rất sợ
thái tử càng cưng chìu thái tử phi, tình cảnh các nàng càng bất ổn, chờ
một ngày kia thái tử phi chỉ bằng một câu nói các nàng không tốt, thái
tử cũng liền đem các nàng cho đi bầu bạn với Lý giai thị, vậy coi như
mọi thứ đều chấm hết.
Có lo lắng như vậy, các nữ nhân ở sân viện khác trong Dục Khánh Cung đều không an phận, thậm chí luôn luôn phỉnh
nịnh ôm chặt bắp đùi thái tử phi là Trình giai thị cũng đứng ngồi không
yên, lúc này, nghìn vạn lần không thể đứng nhìn những nữ nhân này ở đằng sau tạo dựng bộ rễ các mối quan hệ, dù thái tử có ở trong cung, cho dù
thái tử phi cầm giữ hậu viện Dục Khánh Cung có ổn định tới đâu, những
động tĩnh của các nữ nhân kia vẫn có thể truyền tới trong tai các chủ tử trong hậu cung, cho nên luôn sẽ có người biểu dương chính nghĩa cho các nàng.
Thái tử phi là thái tử phúc tấn, là quốc mẫu tương lai,
cho nên càng phải có tấm lòng bao dung, rộng lượng vì con cháu của thái
tử mà suy nghĩ, chuyện độc sủng vừa chuyền ra, thời gian dài đã có thể
truyền ra danh tiếng không tốt, cái này sẽ cho người ta có cơ hội bàn
tán.
Tuy rằng thái hậu không muốn chuyện thái tử phi được độc
sủng bị người nói đến trước mặt, thế nhưng Từ Nhân Cung có nhiều nữ nhân đến thỉnh an, nhiều người miệng lưỡi cũng nhiều, luôn luôn mới một hai
câu đã châm ngòi thổi gió, thêu dệt chuyện lên, lúc này thừa dịp thái tử phi còn chưa tới Từ Nhân Cung thỉnh an, thì đã có người lên tiếng
chuyện thái tử độc sủng.
“Con nối dòng của thái tử còn ít, thái
tử phi lại chỉ có một tiểu a ca, hiện giờ nên vì thái tử khai chi tán
diệp mới là phải.” Đây là Huệ phi lúc rảnh rỗi ở Từ Nhân Cung nhìn thấy
thái hậu thì thổi gió.
Huệ phi khơi mào một câu, cũng liền có
người cùng nhau nói chuyện thái tử chỉ cưng chiều một mình thái tử phi,
tất cả mọi người cùng nói một lúc???, có người ước ao thái tử đối vợ cả
thương yêu, có người giọng nói chua cay đầy mùi axit pantothenic, nhưng
nhiều người nói đến hậu viện thái tử hơn, những nữ nhân kia đã hai tháng không có được thái tử sủng hạnh.
Nói ra, ở đây đều là nữ nhân,
sẽ cảm thấy không hợp lý, các nàng là tuyệt đối sẽ không thừa nhận các
nàng thấy người ta tốt thì sẽ không vui, mà là tìm cái lý do nào đó,
thái tử phi là một nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân thì có vài ngày không
tiện trong tháng, ở trong những ngày đèn đỏ còn muốn chiếm lấy trượng
phu, không cho hắn đi sân viện khác, cái này đúng là hết nói nổi.
“Thái tử phi chị dâu thật đúng là lợi hại, ta thật muốn hỏi nàng làm thế nào
mà làm được.” Tam phúc tấn ăn dấm chua, nhìn chỗ hoàng thái hậu ngồi,
đem lời nói thái tử phi phạm vào tam tòng tứ đức nuốt xuống, nhưng thay
đổi lời nói sao cho dễ nghe nhất.
Nghi phi nghe vậy nổi lên hứng thú, “Tam phúc tấn đi hỏi thái tử phi, chẳng lẽ cũng muốn học một ít,
muốn cho tam a ca độc sủng?” Nói xong nàng ha ha mà cười, coi như đang
nói chuyện rất hài hước vậy, ánh mắt lại xẹt qua sắc mặt của thái hậu,
sau đó cười không nói.
Vinh phi nghe được Nghi phi nói, sự bất
mãn trong mắt chợt lóe lên, liếc mắt trừng tam phúc tấn một cái, chờ tam phúc tấn câm miệng lại sau mới trở lại vẻ mặt bình thản như trước, “Có
một số việc học được cũng là không thể làm, Nghi phi muội muội chẳng lẽ
không biết?”
Vinh phi năm nay cũng rất được Khang Hi sủng ái, tự nhiên biết trong cái hậu cung này nữ nhân nào cũng muốn được trượng phu độc sủng, thế nhưng đó không phải là chuyện ai cũng có thể làm được,
cho dù là hoàng hậu, cũng không có thể hoàn toàn chiếm lấy một mình
hoàng thượng, một phi tử càng không được, Vinh phi tự có trải nghiệm
cũng đã sớm hiểu rõ, cũng không gây khó dễ khi Nghi phi được cưng chiều
người mà nàng xem không thuận mắt, còn có người cung nữ kia bò lên được
vị trí này là Đức phi.
Bởi vậy, lời nàng nói với Nghi phi còn là có hàm chứa ý châm chọc.
Nghi phi cũng là người tinh ranh, sao có thể nghe không hiểu, ngầm liếc mắt, vừa định cãi lại, chợt nghe tiểu thái giám từ ngoài cung truyền báo:
“Thái tử phi giá đáo!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngay ngày mai là trung thu, các cô nương, cả nhà vui vẻ đoàn viên a