Thái tử dùng thiện* xong, lại chợp mắt một lúc rồi chuẩn bị đi vào
triều, thấy thái tử phi và củ cải đỏ vẫn đang ôm nhau ngủ say, hắn nhíu
mày một cái liền thúc giục, “Mau đứng lên, Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, cô
biết ngươi chưa ngủ, nhanh hầu hạ cô thay đồ vào triều.” (thiện là bữa
ăn)
Ngày hôm nay Thạch Tuấn Nham từ bên ngoài cung trở về đến
bây giờ vẫn chưa từng nghỉ ngơi, đã sớm mệt muốn chết rồi, làm sao nghe
thái tử nói gì nữa, bưng cái lỗ tai, trở mình thì thào nói nhỏ: “Gia, tự ngươi đi vào triều nhanh đi, chớ có đánh thức củ cải đỏ.”
Thái
tử điện hạ xoay người lại thấy củ cải đỏ trong lòng thái tử phi đang mở
cặp mắt to tròn rất tỉnh táo, duỗi tay bóp mũi thái tử phi, “Giáng Phúc
còn hiểu chuyện hơn ngươi, biết cô cái người a mã này sắp phải thượng
triều, còn tỉnh lại muốn đưa tiễn cô, dáng vẻ này của ngươi, coi như là
làm ra vẻ cho có cũng phải đứng lên cho cô.”
Hắn đã mệt lã nào có nghe lời, thái tử phi lại tiêu diêu tự tại vùi đầu ngủ khò khò.
Thạch Tuấn Nham bị nắm mũi trực tiếp hé miệng hô hấp, kết quả thoáng cái đã
bị thái tử cầm nắm tay củ cải đỏ cho vào miệng, không thể làm gì khác
hơn là chỉ có thể mở mắt ra, thở hổn hển trừng mắt nhìn thái tử điện hạ, “Ngươi thì không thể im lặng tự mình đi vào triều sao, bên ngoài cũng
không phải là không có cung nữ phục vụ, còn muốn ta đứng lên, dẫu gì ta ở bên ngoài còn khen ngươi chu đáo với ta đây.”
Quả nhiên là lấy
oán báo ân, ở đại a ca quý phủ bỏ cả sĩ diện đi khoe thái tử điện hạ đối xử tốt với hắn ra làm sao, đi lên triều cũng là lặng lẽ không đánh thức hắn, kết quả ngày hôm sau thái tử điện hạ lại phản ứng hoàn toàn ngược
lại.
“Gì, chẳng biết thái tử phi của cô ở bên ngài là khen cô
như thế nào?” Thái tử điện hạ giống như nghe được một câu chuyện rất
buồn cười vậy, thái tử phi lại đi nói đỡ cho hắn, tuyệt đối là bị ép
buộc, chờ nàng tự nguyện nói vậy không biết phải chờ tới lúc nào.
“Không biết, ta đã quên.” Thái tử phi cũng không muốn nói ra làm thái tử cười
nhạo hắn, thấy thái độ thái tử nếu không được thỏa mãn nhất định không
buông tha, chỉ có thể từ trên giường đứng lên, “Được rồi, ta đứng lên
hầu hạ ngươi thay y phục vào triều, như vậy đã được chưa. Biết rõ lát
nữa ta còn phải đi Từ Nhân Cung ứng phó một đoàn nữ nhân, không dưỡng
sức làm sao mà đi.”
“Cô còn phải đi ứng phó một đám người thì
sao, lẽ nào nhẹ nhàng thoải mái hơn so với ngươi?” Thái tử liếc mắt,
“Lại còn nói cái gì một đoàn nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không cùng đám nữ
nhân kia chung một hội?”
Thái tử phi nghe vậy nhất thời nghẹn
họng, một chưởng vỗ lên trên lưng của thái tử, “Ta là, ta sao có thể
không phải! Đều phải vào triều còn dây dưa lằng nhằng cái gì.”
Nói xong không đợi thái tử phản ứng, thái tử phi đã đem nô tài canh giữ ở
bên ngoài gọi vào, Hà Ngọc Trụ đã chờ sẵn ở bên ngoài, bên trong vừa có
động tĩnh, hắn là người đầu tiên đẩy cửa đi vào, đem triều phục của thái tử tiến đến, thái tử phi chờ cung nữ hầu hạ thái tử súc miệng rửa mặt
xong, mới tự mình giúp thái tử điện hạ thay triều phục.
Thái tử
điện hạ giang hai tay ra, để thuận tiện cho thái tử phi giúp hắn chỉnh
vạt áo, một bộ dáng hách dịch khiến thái tử phi rủa thầm không ngớt, hắn thấy thế lại còn cười nhếch nhếch miệng như cực kỳ đắc ý, cuối cùng còn không quên dặn dò: “Thái tử phi đừng quên việc cô giao, cô đi vào
triều.”
Thái tử phi gật đầu: Liếc mắt với cung nữ phục vụ hai bên, “Nô tì nhớ kỹ, gia yên tâm đi.”
Việc thái tử dăn dò cũng chính là việc phu thê hai người thương lượng tìm
cách đối phó với người ra tay hãm hại củ cải đỏ, hai người đều quyết
định đánh lâu dài, cùng cái người không ưa Dục Khánh Cung kia so tài
nhẫn nại.
“Được, cô đi.” Thái tử nghe lời thái tử phi nói xong,
hài lòng mà phủ thêm áo choàng lông chồn, cầm thêm lò sưởi đi ra khỏi
cửa.
Thái tử phi đưa tiễn thái tử điện hạ ra tiền điện xong, mới hướng theo bóng lưng thái tử điện hạ phất khăn tay nhún người làm lễ:
“Cung tiễn thái tử gia.”
Cung nữ nhũ mẫu đi theo phía sau cũng đồng loạt hành lễ: “Cung tiễn thái tử điện hạ.”
Trời mới hơi tờ mờ sáng, còn có tuyết bay, gió lạnh quất vào người mạnh đến
nỗi khó có thể mở to mắt ra được, lúc này cách lễ tất niên cũng chỉ còn
nửa tháng thời gian, qua năm mới thì có kỳ nghỉ lễ Hưu Mộc* (lễ hội gội
đầu), đến lúc đó là thời khắc nhàn nhã nhất.
Thái tử điện hạ sau khi rời nơi ở của thái tử phi thì liền lên cỗ kiệu của hắn, theo phía
sau hắn là đám thị vệ, trên đường vào cung đã sớm có thái giám và thị vệ đang làm nhiệm vụ, vẫn như cũ có cảm giác lạnh lẽo buồn tẻ.
Dục Khánh Cung cách Cung Càn Thanh cũng chỉ nửa khắc đồng hồ đi bộ, sau khi cỗ kiệu của thái tử điện hạ đi được hơn phân nửa lộ trình thì nhất định phải dừng kiệu đi bộ, bên trong cỗ kiệu rất ấm áp, Hà Ngọc Trụ vén rèm
xe một trận gió lạnh đập vào mặt, thái tử điện hạ từ nhỏ đã quá quen với việc dù trời đông giá rét hay ngày hè nóng bức thì sáng sớm cũng phải
vào triều, hít sâu một hơi khí lạnh, liền dò dẫm bước xuống kiệu.
Chờ hắn vào chính điện, thấy các đại thần đều đã đến rồi, vây quanh với
nhau tạo thành tốp ba tốp năm nói chuyện, mà đại a ca tam a ca, tứ a ca
bọn hắn cũng đều đến rồi, đại a ca thấy thái tử điện hạ hôm nay vậy mà
lại đến muộn, chào một cái liền trào phúng nói: “Thái tử điện hạ hôm nay tới trễ, chớ không phải là vì thời tiết hôm nay lạnh mà nằm ở trong
vòng tay mềm mại không chịu rời đấy chứ?”
Trong mắt thái tử điện hạ hiện lên vẻ rét lạnh, hôm qua trong Dục Khánh Cung xử phạt trắc phúc tấn và thị thiếp, còn có phạt trượng đánh chết cung nữ chuyện lớn như
vậy đại a ca bọn họ làm sao có thể không biết, lại hết lần này tới lần
khác ở phía sau lưng trêu chọc hắn.
Có vài người hắn không thèm
nhìn đã là đáp lễ lớn nhất hắn có rồi, nghĩ vậy thái tử điện hạ căn bản
không có để ý tới đại a ca, ngay đến một cái liếc mắt cũng không có,
thần sắc lãnh đạm lướt qua đại a ca bước vào chính điện. Đại a ca còn lộ vẻ tươi cười muốn nhìn thái tử đáp lại như thế nào, không ngờ thái tử
ngay đến một cái liếc mắt cũng không liếc nhìn hắn, nhất thời cảm thấy
xấu hổ, thu hồi nụ cười phất tay áo cũng đi vào đại điện, lúc này tiếng
hô lâm triều cũng vang lên, mọi người cũng đều nhập điện.
Một
buổi chầu sáng sớm ngoại trừ thái tử cùng đại a ca, Minh Châu nhất đảng
trước sau như một không hợp nhau, những người khác cũng không có biểu
hiện gì khác thường cả, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng như mọi ngày,
khiến cho Khang Hi và nhóm a ca có nghe phong phanh chút ít về chuyện
phát sinh ở Dục Khánh Cung ngày hôm qua đều âm thầm kinh ngạc vô cùng,
thái độ của thái tử lại càng không đúng.
Nếu như là trước đây, thái tử điện hạ đã sớm nổi giận rồi, đại a ca chọc hắn, sao có thể cứ để yên như vậy?
Khang Hi cũng nghĩ như vậy, nhận được tin tức tiểu a ca của Dục Khánh Cung
thiếu chút nữa bị hãm hại mà mất mạng, sắc mặt của ông cũng là rất khó
coi, có thể tưởng tượng đến thái tử sẽ bởi vì chuyện này mà nổi giận với không ít người, trong lòng ông vẫn có tính toán, đặng lên tinh thần ứng phó cho hôm nay thái tử có khả năng nổi giận.
Nhưng thái tử
không có nổi giận, ngược lại còn kìm nén, khiến cho Khang Hi vừa nghi
hoặc lại vừa lo lắng, sợ hắn một khi không phát tiết ngược lại làm tổn
thương chính mình. Chờ bãi triêu, Khang Hi mời cho gọi thái tử đến trước mặt hỏi.
“Dận Nhưng, Hoằng Thăng thế nào.” Khang Hi vẫy lui hai bên, đi thẳng vào vấn đề hỏi thái tử.
Thái tử đứng ở trước mặt Khang Hi, nghe được câu hỏi của Khang Hi, biểu cảm
hoàn mỹ không sứt mẻ kia có một chút rạn nứt, mím môi nhất định không
nói lời nào.
Khang Hi nhìn thoáng qua rõ ràng thái tử đang nổi
tính bướng bỉnh, nghĩ thầm quả nhiên thái tử vẫn là nuốt không nổi cục
tức này, bất quá đây là chuyện thường tình, “Đây là ngươi đang mất
hứng?” Khang Hi dùng móng tay gõ mặt bàn một cái.
“Hoàng a mã, nhi
thần oan ức a.” Khóe miệng thái tử rũ xuống, thanh âm rất ủy khuất, ngồi chồm hổm như hài tử, ôm lấy hông của Khang Hi, đem đầu tựa ở trên đầu
gối Khang Hi, “Người dám hạ thủ đối với Hoằng Thăng quá độc ác, rõ ràng
chính là không ưa nhi thần. Hoàng a mã, người cung biết, Hoằng Thăng rất có thể là con trai trưởng duy nhất của nhi thần, nếu như nó không còn,
nhi tử cũng không còn con trai trưởng nữa!”
Từ sau khi thái tử
thành niên, Khang Hi khó mà bắt gặp dáng dấp nũng nịu trẻ con của hắn
hồi trước, lần này thái tử đột nhiên hướng ông kể lể, trong lòng của ông cũng mềm nhũn ra, bàn tay to vuốt đầu thái tử, “Trẫm biết, nếu như tìm
ra người hạ độc, trẫm nhất định cho ngươi một công đạo.”
Thái tử nghe vậy mắt nhắm lại, nếu như không tra được người sau lưng, có phải
cái gì công đạo cũng đều không chiếm được hay không? Quả nhiên cùng suy
nghĩ của hắn như nhau, nếu không chạm đến điểm mấu chốt của hoàng a mã,
ông sẽ luôn luôn dẹp yên chuyện đặng yên thân, thế nhưng lần này không
giống như vậy, chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của ông, ông tuyệt
nhiên sẽ không để yên như vậy.
“Hoàng a mã, nhi thần đã hiểu.
Hoằng Thăng lần này coi như đã tránh thoát một kiếp nạn lớn, cũng không
thể để yên như vậy, nhi thần sẽ tiếp tục điều tra cặn kẽ, sớm muộn phải
bắt được cái kẻ đứng đằng sau bức màn hạ độc thủ kia.” Thái tử điện hạ
biểu đạt thái độ của mình rất rõ ràng.
Khang Hi cúi đầu nhìn
thoáng qua thái tử, trong mắt có chút tiếu ý, hắn biết thái tử sẽ không
bỏ qua, vậy cứ để cho hắn tìm những người này phát tác một chút, phát
tiết xong cũng liền thông suốt, có điều dám đối với huyết mạch dòng
chính hoàng gia hạ thủ, ông cũng là không thể dễ dàng tha thứ, thái tử
nếu thật sự có thể tra ra cái gì, vậy ông cũng sẽ không dễ dàng cho qua, “Ngươi cứ đi làm, trẫm sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng mà, ngươi đừng
quên thân phận của ngươi còn chuyện thuộc bổn phận của ngươi nữa.”
“Nhi thần hiểu, nhi thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng a mã.” Thái tử
thấy hoàng a mã vẫn còn thiên vị mình, trong lòng cuối cùng cũng cao
hứng một chút, ngẩng đầu liền cam đoan.
Nhìn xem hắn lần này
không quậy cho một cái đầm đục ngầu nước, thì thật có lỗi với thân phận
đường đường là một thái tử gia của hắn!
Thái tử điện hạ và Khang Hi nói chuyện tình cảm xong, liền cùng Khang Hi cùng nhau phê duyệt tấu chương, chờ đến khi thời gian không còn sớm, thái tử điện hạ mới bị
Khang Hi kêu đi nghỉ ngơi.
Ra khỏi Cung Càn Thanh, thái tử điện
hạ nghĩ lúc này thái tử phi cũng đã đến Từ Nhân Cung thỉnh an, liền
chuẩn bị đi qua Từ Nhân Cung nhìn một cái, mới vừa đi qua ngự hoa viên
thì xa xa liền thấy thái tử phi thẳng thừng phất tay tát vào mặt tam a
ca phúc tấn, làm cho hắn mở to hai mắt nhìn.
Hà Ngọc Trụ tiến lên hỏi thái tử điện hạ, “Gia, cần phải qua đó không?”
Tay thái tử liền nhấc lên: “Đừng nhúc nhích, chúng ta lui về.”
Thái tử điện hạ mang người thối lui đến chỗ một bụi hoa núp mình vào đó,
nhìn xuyên thấu qua bụi hoa, còn có thể thấy tình huống bên kia của thái tử phi, Huệ phi, đại a ca phúc tấn, Vinh phi, Đức phi, Nghi phi đều đến rồi, thậm chí ngay cả Ôn Hi quý phi cũng chậm chạp chạy tới. Thái tử
điện hạ chẳng biết phát sinh chuyện gì, lại thấy nhiều người, lo lắng
thái tử phi ứng phó không được, vừa định thay đổi chủ ý, chỉ thấy Vinh
phi đám người đều lui về phía sau mấy bước, càng cảm thấy kỳ quái.
Thì ra hôm nay thái tử phi đến Từ Nhân Cung thỉnh an, không đề cập tới
chuyện củ cải đỏ chút nào, thế nhưng hắn không đề cập tới cũng không có
nghĩa là người khác không muốn nói, Nghi phi mở lời đầu tiên, Vinh phi
liền tiếp chuyện, thái tử phi cũng không có để lộ chuyện ra ngoài, lại
buông lời nói: “Hôm nay bổn cung ở trước mặt hoàng mã ma đã nói một câu, hoằng thăng nếu như đã xảy ra chuyện gì, bổn cung chắc chắn đã cho
những kẻ liên quan thiên đao vạn quả!” (nghìn đao, mười nghìn lần róc
xương lóc thịt)
Lời này vừa nói ra, phi tần đang ngồi ở đây sắc
mặt đều khẽ biến, bất quá chỉ là uy hiếp mà thôi, các nàng rất nhanh thì sắc mặt trở lại như thường, Vinh phi thậm chí nói: “Thái tử phi chớ nói lời quá độc ác, nếu là người liên lụy kỳ thực chỉ là vô tội, đó không
phải là giết oan sao?”
Tam phúc tấn cũng chen miệng vào, “Nhị tẩu hay là vì tiểu a ca tích đức đi, thủ đoạn như vậy thật quá tạo nghiệp chướng.”
Thái tử phi lạnh lẽo liếc mắt nhìn tam a ca phúc tấn một cái, hoàng thái hậu nghe xong lời tam phúc tấn nói sắc mặt cũng thay đổi, ngăn thái tử phi
mở miệng, quay sang Vinh phi bô bô nói một chuỗi tiếng Mông Cổ, Vinh phi nghe nhũ mẫu phiên dịch xong, sắc mặt đỏ rồi lại trắng, tam phúc tấn
nhìn lên chỉ biết thái hậu đang vì thái tử phi xuất đầu, vừa tức vừa sợ.
Thái tử phi hiểu Mông ngữ, nghe được thái hậu mắng tam phúc tấn trong lòng
một trận hả giận, nguyên văn là thái hậu chất vấn tam phúc tấn thường
ngày có làm bậy nhiều lắm hay không, mới làm xảy thai con trai trưởng
tam a ca! Con dâu hoàng gia ngay đến loại câu nói bực này cũng dám nói
ra khỏi miệng, thực sự cần cấm túc tự xem xét lại. Vinh phi giáo dục con dâu không tốt, cũng phải răn dạy.
Tuy rằng thái tử phi hết giận, thế nhưng đây là thái hậu giúp một tay, chính hắn nhìn đám phi tử này
vẫn chưa hả dạ, để xuất ra ám khí, sau khi hắn rời Từ Nhân Cung, tất cả
tứ đại phi tử của Khang Hi hắn đều tìm cơ hội nhân lúc cùng các nàng xin cáo lui không có ai thấy thì lén đụng chạm quần áo và đồ dùng hàng ngày của các nàng, sáng sớm lúc ở trong không gian luyện ra nhựa mật thực
vật không màu đậm đặc chuyên môn hấp dẫn muỗi, đây là từ một quyển sách
cổ lưu giữ trong một hộp ở túi không gian, hắn vẫn ưu tiên làm. Sản phẩm từ không gian làm ra đều tinh phẩm. Dính một chút ở trên y phục, trên
người các nàng liền thấm đẫm mùi nhựa mật, cho dù là thay quần áo đi
tắm, hiệu quả cũng phải sau một ngày đêm mới biến mất.
Thái tử
phi rất đen tối mà nghĩ, ngày mai chờ xem các nàng bị cắn đến vẻ sưng
mặt, xem Khang Hi thấy mặt của các nàng rồi còn có thể ăn uống nổi
không.
Ôn Hi quý phi bởi vì thân thể không khỏe rời đi chậm chạp, cho nên rất may mắn không đụng phải trò đùa dai của thái tử phi, thế
nhưng thái tử phi tát vào mặt tam a ca phúc tấn lại làm cho nàng thoáng
nhìn.
Thái tử phi kỳ thực cũng không muốn động thủ đối với tam a
ca phúc tấn, chỉ là bị tam a ca phúc tấn bức bách, ra khỏi Từ Nhân Cung
còn tỏ thái độ cho hắn nhìn, nàng cho nàng là ai a.
Vừa vặn trước đó thái tử phi lén bôi thuốc lên người nàng, ra khỏi Từ Nhân Cung, khi
tam a ca phúc tấn lắc lư trước mặt hắn thì, trên mặt kia giống như viết
ra bốn chữ thử đánh ta xem, vừa vặn gò má phải của nàng đã có một con
muỗi đáp ở bên trên, thái tử phi không nói hai lời phất tay chính một
cái tát đáp lên, trong ngực thầm nghĩ, thật là một cơ hội tốt.
Khí lực của thái tử phi cũng không phải thấp, đánh cho lỗ tai nghe rất đã,
đem tứ đại phi tử đã rời đi xa lại hấp dẫn trở về, cả đám muốn đòi cho
tam phúc tấn một lời giải thích thì, thái tử phi mở lòng bàn tay ra, rất là vô tội mà làm giọng bực tức nói: “Thấy muỗi trên mặt tam đệ muội,
tình thế cấp bách nhất thời mới ra tay. Ai, các vị thứ ngạch nương xem
một chút đi, nghe nói muỗi là dơ bẩn nhất, bổn cung nên đi rửa tay ngay, miễn cho lây cái bệnh gì không tốt.”
Nói xong, thái tử phi đưa
tay tiến đến trước mặt đám người Vinh phi, Vinh phi thoáng nhìn thi thể
con muỗi dẹp lép vẻ mặt chán ghét rút lui vài bước, nhưng tam phúc tấn
bị một cái tát kia đánh cho mặt sưng vù lên, nước mắt đều chảy xuống,
thật sự là làm cho lòng người không khỏi thương cảm, cho dù Vinh phi
không hài lòng tam phúc tấn cho lắm, những nàng cũng phải ra mặt thay
tam phúc tấn.
“Thái tử phi, cho dù vì một con muỗi, ngươi cũng
không thể đem viên chân châu xinh đẹp đánh cho nặng như vậy. Như ngươi
vậy thật sự là làm mất thân phận của ngươi!” Vinh phi cũng tức lên rồi.
Thái tử phi còn là khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp người, hơi sức đâu để ý
tới miệng các nàng nói cái gì, dù sao các nàng cũng không dám động thủ
với hắn, “Vinh ngạch nương, bổn cung lỡ tay, cho tam đệ muội một lời xin lỗi là được rồi chứ gì.” Nói xong phi thường không có thành ý.
Tam phúc tấn hung hăng giậm chân, bụm mặt nước mắt không tốn tiền cứ thế mà chảy.
“Nói xin lỗi cái gì? Thái tử phi không hề có lỗi cần gì phải nói xin lỗi?”
Thanh âm rất không thoải mái của thái tử điện hạ vang lên, “Thái tử phi
ra tay tương trợ tam a ca phúc tấn, sao còn phải nói xin lỗi? Cô sao lại chưa nghe qua chuyện vô lý như vậy!”
Thái tử điện hạ nén giận
giương cao thanh âm áp đảo Vinh phi, còn có Huệ phi chuẩn bị nói phụ họa cũng nghẹn ở trong họng, từng người ngơ ngác nhìn nhau, thái tử đã chen vào thì còn có thể làm được gì nữa?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 1000-956=44 rốt cục thấy có một nghìn bình luận hy vọng