“Còn có chuyện gì!” Giọng nói thái tử gia có chút không nhịn được.
Tác Ngạch Đồ vội hỏi, “Thái tử điện hạ, ngài thật vất vả mới đi ra ngoài
một chuyến, cựu thần tất nhiên là không thể để cho thái tử điện hạ tay
không mà về, ngài trước tiên dừng bước tới nghe hí kịch một chút, cái
này cựu thần sẽ đi xuống phía dưới an bài ngay.”
Thái tử gia
nghe xong đuôi lông mày nhướn một cái, nghĩ Tác Ngạch Đồ lại muốn dâng
kỳ trân dị bảo gì đây, cũng liền không ngăn cản, phất tay để cho Tác
Ngạch Đồ đi chuẩn bị, còn hắn lại dẫn Hà Ngọc Trụ còn có mấy người thị
vệ tới chỗ rạp hát nghe hí.
Đang ở rạp hát Tây Hà Uyển nghe hí
kịch còn có đám môn sinh của Tác Ngạch Đồ đã uống rượu hưởng lạc trước
đó, vừa nhìn thấy thái tử điện hạ đám người liền quỳ xuống nghênh tiếp,
sau đó đem hắn dẫn tới vị trí tốt nhất kia.
Có một quan viên
thoạt nhìn chính là một tên thích xu nịnh, sau khi nhìn thấy thái tử
điện hạ liền đeo dính vào, những người khác thấy vậy rất là bất mãn, vẫn cứ thản nhiên nói lải nhải lảm nhảm với thái tử gia: “Thái tử điện hạ,
hội ca diễn này chính là gánh hát Khánh Hỉ nổi danh trong kinh thành,
đào bên trong đều là đã thành danh a, thanh âm uyển chuyển như chim sơn
ca, tư thái đó cũng là ôn nhu phi phàm.”
Thái tử điện hạ nghe
vậy cảm thấy rất là thú vị, khóe miệng hơi nhếch lên, thấy vậy những
người khác cũng đều xôn xao, đem một ít chuyện trăng hoa phóng đãng mà
bọn họ biết tất cả đều nói ra hết, kết quả trên sân khấu đang hát hí
kịch, mà đám người dưới sân khấu kia cũng đang nói hí, trên đài dưới
đài, tất cả đều là đang hót mà.
Gánh hát Khánh Hỉ này quả nhiên
là danh bất hư truyền, vừa hay có một nhân vật nữ hoá trang tuyệt lệ,
thấy thái tử điện hạ mí mắt vụt chớp vụt chớp long lanh, nhưng mà xong
cảnh đó quay về chỗ cũ thì cũng không ngoái đầu lại nữa, phát hiện này
càng làm cho tâm hồn hắn điên đảo vì vai đào, cho dù thấy bộ ngực phẳng
như bàn là thì thái tử điện hạ vẫn là cảm thấy cái hoa đán* này làm cho
hắn kinh diễm. (hoa đán hay còn gọi là đào; vai nữ trong ca kịch… Tất
nhiên là nam hóa trang nữ sau này mới có nữ thật đóng, điều nay cho thấy thú chơi hoa cúc đã có từ thời xưa, hắc)
Người dựa vào coi sắc
mặt mà đoán ý là luôn luôn có, vừa có người thấy thái tử điện hạ đối với con đào này cảm thấy hứng thú, liền bắt đầu nói với thái tử gia: “Thái
tử điện hạ, cái hoa đán trên đài kia đúng là gần đây nổi danh nhất trong kinh thành mà, tên là Bạch Thuần Dật, nam hoá trang thành nữ thế nhưng
lại quá giống.”
Thái tử nghe vậy, lỗ tai khẽ nhúc nhích, “Nam?”
“Hồi bẩm thái tử điện hạ, đích thị là nam.” Người vuốt mông ngựa không phân
rõ giọng điệu của thái tử điện hạ rốt cuộc là làm sao, có chút không yên tâm nói, cuối cùng lại bỏ thêm một câu, “Tuy nói là nam, nhưng tư thái, bộ dáng kia, cùng đem so người kia với một ít nữ tử thì tốt hơn nhiều
lắm.”
“Thái tử điện hạ, có đôi khi nam nhân so với nữ nhân tư vị kia càng…” Lại có một người cười đến vẻ mặt trông rất hèn mọn nói,
người nọ trong lòng còn ôm một nữ nhân liếm liếm môi đối với thái tử
điện hạ cười hề hề thần bí mà nói rằng, “Cái Bạch Thuần Dật này khí chất thanh cao kiêu ngạo, còn chưa từng xuất đầu, nghe nói còn là một thân
thể thuần khiết đây.” (xuất đầu lộ diện á, ý muốn nói là gì thì chắc các nàng cũng hiểu được mà, hắc)
Thái tử điện hạ ngước mắt nhìn
trên sân khấu bên kia, nơi Bạch Thuần Dật đang hát hí kịch, trong kinh
thành một ít đại quan hay quý nhân yêu thích nuôi mỹ nam hắn cũng có
nghe qua, có điều rốt cuộc hình dáng ra làm sao hắn còn không biết, nếu
đều là bộ dáng giống Bạch Thuần Dật ở trên đài kia, thử một lần ngược
lại cũng chẳng sao, nghĩ vậy hắn đã nghĩ không biết con hát khi tháo lớp trang điểm trên mặt ra thì sẽ động lòng người tới cỡ nào?
Tác
Ngạch Đồ nghe hạ nhân rạp hát bên kia truyền lời xong, trong lòng trái
lại có chút ngạc nhiên bất ngờ, lúc này hắn mời tới đại đa số đều là ca
kỹ nổi danh lừng lẫy, nhưng thật ra không nghĩ tới thái tử điện hạ lại
đối với cái Bạch Thuần Dật kia cảm thấy hứng thú, bất quá cho dù là hắn, thấy tư thế dáng vẻ của Bạch Thuần Dật sau khi hoá trang, trong lòng
cũng là nhộn nhạo không ngớt.
Nếu thái tử điện hạ đã có ý định,
hắn đem người mua lấy rồi đưa cho thái tử điện hạ vui đùa một chút thì
thế nào, chỉ cần thái tử điện hạ vui vẻ, cũng nhất định sẽ nhớ kỹ hắn
cái ông cậu này thật là tốt.
Trong lòng suy nghĩ, Tác Ngạch Đồ
cầm một cái hộp, liền hướng vào trong rạp hát đi đến. Gánh hát hí kịch
Khánh Hỉ đã hát xong, thái tử điện hạ sau khi nghe xong thấy Tác Ngạch
Đồ đã qua tới, sau khi để Hà công công đem cái hộp kia nhận lấy, liền
muốn rời đi.
Trước khi rời đi, Tác Ngạch Đồ còn vụng trộm nói
cho thái tử gia, “Thái tử điện hạ nếu là thích cái con hát họ Bạch kia,
cựu thần sẽ đem hắn đưa cho thái tử điện hạ.”
Thái tử điện hạ
nghe vậy thầm mừng rỡ trong lòng, nhưng mà nghĩ đến mang vào Dục Khánh
Cung rất phiền phức, liền không nói rõ ràng là có đáp ứng hay không, “Cô biết ngươi làm việc thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến danh tiếng của cô.”
Ý nghĩa là hắn đúng là có chút ý tứ với Bạch
Thuần Dật, nhưng không phải là không thể nhận, nếu thật muốn đưa thì an
trí cho hắn ở bên ngoài.
Tác Ngạch Đồ ngầm hiểu, vân vê chòm râu đã có chút hoa râm, cười mắt híp đưa tiễn thái tử điện hạ rời biệt
viện, trong lòng suy nghĩ chẳng qua chỉ là một con hát, thái tử vui đùa
một chút thì thế nào.
Hắn cũng chưa từng lo lắng đến việc lỡ như thái tử điện hạ thật sự đi lên con đường không ngay thẳng, càng lúc
càng chìm đắm vào thứ ái tình này mà nói, ngày lành của hắn cũng chấm
dứt.
Thái tử điện hạ bời vì có một thú vui mới, tâm tình khoái
trá mà trở lại Dục Khánh Cung, hắn còn chưa từng hưởng qua mùi vị của
nam tử, nhiều người yêu thích như vậy, cũng không biết chuyện này sẽ có
cái gì tuyệt vời, trong lòng suy nghĩ cũng có chút hiếu kỳ, có chút mong mỏi muốn nếm thử, nữ nhân hắn có nhiều lắm, thử cảm giác lạ thay đổi
mùi vị trái lại cũng không tệ.
Đem cái hộp Tác Ngạch Đồ sai Hà
Ngọc Trụ đưa cho hắn cất xong, sau đó tâm tình của hắn vô cùng sung
sướng, liền muốn tìm thái tử phi gây phiền toái.
Thạch Tuấn Nham từ sau khi tiến vào nội thất, vẫn chưa có ra ngoài, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua sau khi không gian tiến hóa lại trở nên lớn như vậy, quả thực so với một tòa Tử Cấm thành còn lớn hơn, ô không, phải là một
khu nhà hiện đại ở trên một đảo quốc, mọi nơi xung quanh đều bị nước vây kín, diện tích phải bằng ba hòn đảo lớn hợp lại, một tầng hoa cỏ thật
dày, mùi hương thoang thoảng, một dãy các loại cây ăn quả, xanh um biêng biếc, trên cây ăn trái sai quả nặng trĩu, còn có một cánh đồng tất cả
thửa ruộng đều được phân cách tốt, có nhiều thứ mà đô thị không có, trên ba bốn mẫu đất trồng một ít thảo dược, cách ruộng đồng không xa là một
tòa nhà gỗ.
Lúc hắn phát hiện ra nhà gỗ thì rất cao hứng, trong
lòng quả quyết đây hẳn là gian nhà mà thần tiên ở, hoặc là bên trong có
cất giấu linh dược, có thể để cho hắn từ nam biến trở về thành nữ, kết
quả nhìn thấy nó bị ngăn cách bởi một hồ lớn, vừa không có thuyền hắn
lại không có biện pháp đi qua. Chỉ có thể đứng trên bờ vò đầu bứt tai,
trong thoáng chốc vừa định bơi qua đó, liền thấy trong hồ nhảy lên một
con cá lớn, con cá này vẩy sáng lấp lánh, hàm răng sắc nhọn làm cho hắn
chùn bước.
Thạch Tuấn Nham bắt đầu có chút căm ghét không gian
của mình, tiến hóa thì tiến hóa, tiến hóa được rồi sau đó lại chỉ cho
hắn quyền khống chế khu nhà cao cấp trên cái đảo này, những thứ khác
trên đảo tinh thần lực của hắn đều vô hiệu, thật là thái gạt người.
Sau vài lần thử không có kết quả, Thạch Tuấn Nham trở lại trong khu nhà cao cấp đi nghỉ ngơi, uống nước suối thiên nhiên tinh khiết, ăn quả nho từ
trên cây mới hái xuống, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, sau đó mở tập tranh hắn vẽ ra, chậm rãi trở mình, thưởng thức đến chỗ thú vị liền tấm tắc
cười ha ha, tự tìm niềm vui.
Đang xem tranh, cũng không biết một mảnh giấy từ chỗ nào nhẹ nhàng rơi xuống, Thạch Tuấn Nham vừa nhìn đã
đã biết nó cùng với nét chữ bên trong trái cây tiến cấp giống hệt nhau,
cũng biết là tiểu tinh quái ném tới, nhíu mày một cái, cầm lên vừa đọc,
phốc một tiếng quả nho trong miệng liền phun ra.
“Chủ nhân, ngươi quả không biết tiến thủ.”
Trên giấy viết một câu nói như vậy, mí mắt Thạch Tuấn Nham co giật, sau đó
đem mảnh giấy ném vào thùng rác, thu thập sạch sẽ thứ vừa phun ra, rồi
mới như tự nhủ rằng: “Ta còn thiếu trí tiến thủ sao, ngay đến củ cải đỏ
cũng đều đã sanh ra rồi.”
Không bao lâu, lại có một mảnh giấy
nhẹ nhàng hạ xuống, bên trên vẻ một đôi tròng mắt khinh bỉ, để lại một
câu nói, luyện võ, tăng trưởng tinh thần lực để khống chế không gian.
Lúc này chân mày Thạch Tuấn Nham cau lại, muốn hắn luyện võ a, luyện võ thế nhưng chính là việc chịu khổ, lại không có tuyệt kỹ như cửu âm chân
kinh để cho hắn học, học một lần là xong, nếu để hắn như thái tử luyện
từ nhỏ đến lớn như vậy, cuối cùng khí lực của hắn còn chưa kịp phát
triển, loại cuộc sống gian khổ này đã làm cho hắn kiệt sức trước rồi,
thật khó cho hắn a.
Thạch Tuấn Nham buồn bực, trước đây chưa
từng có nhiều chuyện như vậy, nhưng là phải vào trong nhà gỗ mới có thể
có linh dược, hắn vẫn quyết định luyện võ một chút, về phần có thể tăng
trưởng cái tinh thần lực gì hay không hắn cũng không thể nói chính xác.
Có điều luyện võ sau này cùng thái tử đánh nhau không phải càng chiếm
thượng phong sao? Đây cũng là chuyện tốt, thái tử phi trong lòng suy
nghĩ, nếu thái tử không thích cùng hắn đánh cận chiến, chỉ cần đem cung
tiễn hoặc trường kiếm ra đây, hắn lại chẳng thể nào là đối thủ của thái
tử, có vài ba chiêu thức, đối với việc bắt thái tử rất có lợi.
“Lấy cái gì luyện a, có bí tịch sao?” Thái tử phi lại hô.
Kết quả mảnh giấy tiếp theo tà tà rơi xuống, bên trên vẽ đầy ánh mắt khi dễ, một câu nói cũng không để lại.
Thái tử phi không thể làm gì khác hơn là tự vả nhẹ vào mồm một cái, từ trong không gian cầm ra một chiếc xe gỗ đem cho nhi tử làm đồ chơi mới ra
khỏi không gian, bên trong nội thất rất an tĩnh, hắn suy nghĩ một chút
mới đem Trữ ma ma gọi vào, hỏi bà một ít chuyện dạy dỗ a ca, sau đó để
người đem củ cải đỏ mang vào.
Củ cải đỏ thấy ngạch nương nhà
mình, cao hứng cứ giãy dụa ở trong lòng thái tử phi, chân nhỏ nhưng có
lực mà, đạp một cái là khiến bắp thịt thái tử phi đau nhức, thái tử phi
mang nó đặt lên giường cuốn lại, thấy nó tròn vo đầy thịt là thịt, tứ
chi liên tục vung vẫy, thật sự là quá hoạt bát hiếu động, bởi vậy cũng
sấn tới cù lét hắn, chọc cho củ cải đỏ “A, a” kêu loạn, khuôn mặt nhỏ
nhắn cười làm nước bọt trào tí tách.
Thái tử phi nhìn nó lộ ra
phần lợi hồng hồng, rất là khả ái, hôn một cái thật mạnh, mới đem nước
suối từ trong không gian mang ra ngoài cẩn thận đút nửa chén trà cho nhi tử, nước suối trong không gian có khả năng cường thân kiện thể, để nhi
tử khỏe mạnh, sau này nó cũng phải thường xuyên uống một ít, chờ sau này nó mọc răng, có thể ăn thức ăn, hắn lại đem trái cây trong không gian
này cho nó, nuôi từ nhỏ như vậy, sau này nhất định có thể mạnh khỏe
tráng kiện.
Chờ cho đút nước xong, thái tử phi lấy xe gỗ nhỏ ra
cho nhi tử chơi đùa, đó là một chiếc xe ô tô bốn bánh, cửa xe, nắp ca pô và nắp thùng sau xe đều có chốt nên có thể đóng mở, bên trong còn có
dây cót, vặn một cái, xe đồ chơi có thể từ từ chạy về phía trước, thái
tử phi đều không có cảm thấy cho nhi tử chơi món đồ chơi dành cho trẻ em ba bốn tuổi này là quá sớm, dù sao hắn cũng chưa từng có đứa con nhỏ
nào, có điều bàn tay nhỏ bé của củ cải đỏ nhưng thật ra không ngừng đụng vào thứ đồ chơi thái tử phi cho nó, thái tử phi chỉ không chú ý một
lúc, nó đã để lại bãi nước miếng ngay trên chiếc xe gỗ.
Thì ra, củ cải đỏ bắt đầu xem nó như đồ ăn.
Một lớn một nhỏ ở bên trong phóng chơi rất vui vẻ, thái tử điện hạ lại hùng hổ hấp tấp tìm đến chỗ thái tử phi kiếm chuyện, hắn vừa vào nội thất,
thấy tiểu a ca đã ở đây, vốn là muốn quát to một tiếng cuối cùng cũng
chỉ đành nuốt trở lại, chỉ riêng có đôi mắt là còn trợn thật lớn, trừng
mắt nhìn thái tử phi, làm thái tử phi không hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Gia, ngươi làm sao?” Thái tử phi rất là dịu dàng tiến lên trước hỏi, thái tử nghe vậy lại duy trì ánh mắt trừng lớn, cho rằng thái tử phi uống lộn
thuốc, nếu không sao thanh âm ngày hôm nay lại trở nên dịu dàng như thế.
Vừa mới nghĩ như vậy, chỉ thấy ánh mắt của thái tử phi hướng
sang bên tiểu a ca Giáng Phúc kia hất hất ngầm chỉ điểm cho hắn, trong
nháy mắt hắn mới hiểu được ý tứ, đây là thái tử phi muốn ở trước mặt nhi tử làm hiền thê lương mẫu đây mà, tuy rằng không muốn để cho thái tử
phi thực hiện được, thế nhưng vì tôn nghiêm mà một a mã phải có, hắn
cũng không có đi vạch trần.
Vì vậy thái tử điện hạ bấu lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu a ca mà nựng một cái, dự tính ban đầu là sau khi
cùng nhi tử gặp mặt, sẽ sai người đem Giáng Phúc ôm xuống phía dưới,
không nghĩ tới tiểu a ca lại cứ bám riết lấy phúc tấn không chịu đi, hắn chỉ có thể bỏ qua.
Từ trước lúc hắn tới đây trong lòng đã bình
tĩnh lại, tuy nói ngày hôm qua thái tử phi làm những chuyện kia khiến
cho hắn tức giận, nhưng mà hôm nay gặp một ít chuyện tốt nên tinh thần
lại dâng cao không ít, thấy thái tử phi hỏi, thái tử cũng không gây khó
dễ nàng, liền dùng dăm ba câu đem chuyện Tác Ngạch Đồ nói thuật lại cho
thái tử phi, nói đến chuyện này thì trong ngực rốt cuộc lại có chút
phiền muộn, thấp giọng hỏi: “Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, a mã ngươi và
Minh Châu rốt cuộc có dính líu gì, hôm nay phải nói ra hết cho ta biết.”
Thạch Tuấn Nham nghe vậy, trong lòng cũng có chút kinh ngạc vô
cùng, “Nhất định là lời đồn. Hiện tại ta cũng đều đã là thái tử phi rồi, a mã của ta là một người cẩn thận, sẽ không làm việc này, đừng nói là
ngươi thật sự đi tin những lời này?”
“Cô nếu như tin đã không
trở về đây hỏi ngươi! Cô là người không có đầu óc như vậy sao?” Thái tử
điện hạ bất mãn, hắn nghe được Thạch Văn Bỉnh và Nạp Lạt Minh Châu có
dính dáng với nhau, tuy rằng ngẫm nghĩ chuyện này không thể là sự thực,
nhưng rốt cuộc vẫn là mất hứng, “Có điều không có lửa làm sao có khói,
ngươi nói cho Thạch đại nhân chú ý nhiều một chút.”
“A mã ta bây giờ còn đang ở Phúc Kiến, năm nay ông ấy vừa muốn hồi kinh báo cáo công tác, sao lại có người âm thầm nói xấu cha ta ở bên tai ngươi như vậy a, rốt cuộc là không vừa ý a mã ta hay là không vừa ý ta đây?” Hai tay
Thạch Tuấn Nham khoanh trước ngực, liếc xéo nhìn thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ nghe vậy, bên mép nhếch lên nhìn như có chút cười hả hê, “Ngươi đắc tội với người nào thì sao?”
Thạch Tuấn Nham vừa nghe, hắn thường ngày tuyệt đối hòa hợp với người khác,
làm sao có thể tùy tiện đắc tội với người, nhìn nét cười trên mặt thái
tử, hắn đột nhiên nghĩ đến Tác Ngạch Đồ, hắn thật đúng là có đắc tội với Tác Ngạch Đồ phu nhân, nếu tính như vậy mà nói, lúc đó chẳng phải thái
tử phải có trách nhiệm hay sao?
“Grừ, grử, có người chồng nào
như ngươi vậy sao?” Thạch Tuấn Nham đưa ngón trỏ ra, đâm thẳng vào trong ngực thái tử điện hạ, “Ngạch nương của củ cải đỏ bị người ta khi dễ,
kết quả a mã nó còn lén cười trộm, ngươi còn là người hay không?”
“Cô đúng là rất vui vẻ.” Thái tử điện hạ hừ một tiếng, sau đó cúi đầu khẽ
ngắt thịt trên gương mặt của Giáng Phúc một cái, “Hơn nữa, ai có thể khi dễ được ngươi chứ?”
“Hôm nay ngươi xuất cung là ra gặp Tác
Ngạch Đồ? Có cái chuyện vui gì hãy cùng ta nói ra đi, cũng cho ta biết
một ít tình huống, miễn cho bị người đâm sau lưng mà không hề hay biết,
đến lúc đó ta liền kéo ngươi theo chết chung.” Thạch Tuấn Nham suy nghĩ
một chút nói, “Tác đại nhân còn nói cái gì nữa hay không?”
“Không có, cho dù có, nó cũng không phải chuyện của phúc tấn ngươi.” Thái tử
điện hạ hất đuôi tóc của mình, rất là đắc ý hướng về phía Thạch Tuấn
Nham cười, “Cô làm sao có thể xúi quẩy theo phúc tấn được, dù là vì
Giáng Phúc cũng không được. Bất quá có thể để cho phúc tấn ăn một ít đau khổ, cô còn là mong muốn nhìn thấy đây.”
Không bao lâu sau,
thái tử điện hạ để cho người đem củ cải đỏ ôm xuống phía dưới, còn hắn
lại rất là tiêu sái mà đi dạo trong hậu viện, để lại Thạch Tuấn Nham còn đang suy nghĩ thái tử hôm nay là trúng phải tà thuật gì, nhưng trái lại tâm tình thật ra có chút kỳ quái. (tiêu sái là dáng vẻ ung dung tự
nhiên, nếu được diễn tả trong hoàn cảnh hiểm nguy thì lại càng có sức
lôi cuốn)
Nghĩ, Thạch Tuấn Nham liền để cho người đi tìm Hà công công hôm nay cùng theo thái tử xuất cung, không hỏi rõ ràng không bỏ
qua.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vây xem A: Đánh hắn!
Vây xem B: Ngược hắn!
Vây xem c: Đè chết hắn!
…
Hòn đá nhỏ buông tay: Gia, điều không phải ta muốn khi dễ ngươi, mà là nhân phẩm của ngươi quá kém.