“Hồi bẩm phúc tấn, nghe cung nữ Thuần Hoa Viện nói trắc phúc tấn là ở
trong lúc đi dạo hoa viên không cẩn thận bị động thai khí, nên mới phải
sinh trước thời gian.” Cam Thảo mặc dù nghe giọng điệu của chủ tử vẫn ôn hòa, thế nhưng không cách nào biết được tâm trạng hỉ nộ của hắn lúc
này, bởi vậy trả lời cũng rất cẩn thận.
“Bụng của trắc phúc tấn
đều đã lớn như vậy, làm sao có thể tùy tiện tới hoa viên đi lại?” Trữ ma ma bất mãn, nói xong lời này lại nhìn về phía phúc tấn, “Phúc tấn, nếu
thái tử trở về lại không biết đầu đuôi sự tình sợ là muốn đổ tội lên đầu của người.”
Thạch Tuấn Nham lười biếng từ nhuyễn tháp đứng lên, lại không để ý tới lời của Trữ ma ma, mà là đối với Cam Thảo nói: “Bà
đỡ và nhũ mẫu ở đây đều đã đến Thuần Hoa Viện hầu hạ chưa?”
“Hồi bẩm phúc tấn, đều đã đi ạ. Phúc tấn, có điều bà đỡ mà người chọn từ
trước trong phủ nội vụ thì trắc phúc tấn vẫn chưa dùng tới, nghe nhũ mẫu ở Thuần Hoa Viện của trắc phúc tấn nói, thái tử đã ban thưởng cho trắc
phúc tấn mấy bà đỡ còn có các nhũ mẫu tốt nhất.” Cam Thảo nói ra lời này thì có hơi sợ phúc tấn sẽ nổi giận.
Lại thấy vẻ mặt phúc tấn
vẫn điềm nhiên thư thái, trên nét mặt còn lộ ra ý cười, lại càng khiến
cho nàng nhìn không thấu phúc tấn.
Thạch Tuấn Nham thấy thái tử
dè chừng phòng bị với hắn như vậy, sau khi nghe xong lời Lý giai thị
nói, còn cho nàng bà đỡ khác, nhưng thật ra nghĩ cũng buồn cười, nếu hắn thật muốn động đến khối thịt trong bụng Lý giai thị kia, làm sao có thể tìm không ra cơ hội, chỉ là hắn hoàn toàn không có để bụng. Nhìn thấy
Lý giai thị mỗi lần đến trước mặt hắn thỉnh an thì dè dặt cẩn trọng,
thường ngày có ai đó vào trong viện của nàng tặng đồ thì giống như chim
sợ ná vậy, mang thai sống chẳng được yên, cả ngày nơm nớp lo sợ, nếu có
thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh, thì đó cũng là do tổ tiên phù hộ.
Có điều hôm nay Lý giai thị ở trong hoa viên đi lại mới bị động thai phải
sinh non, nếu sinh hạ đứa bé này không được tốt, hắn chỉ e thái tử thật
đúng là sẽ giận chó đánh mèo, hai người đầu sỏ trong cung là Khang Hi và hoàng thái hậu đều là coi trọng đứa con đầu lòng của thái tử, không
chừng cũng sẽ giận cá chém thớt tìm hắn phiền phức. Hắn vẫn muốn đi đến
Thuần Hoa Viện tọa trấn, biểu hiện tốt một chút, để cho hai đại đầu sỏ
kia thấy hắn hiền lành mà rộng lượng cho.
“Phái người đem tin
tức Lý giai thị lâm bồn truyền vào trong cung, nhớ kỹ phải y nhu sự thực mà đáp lời.” Thạch Tuấn Nham nghĩ trong cung chỉ sợ cũng đã biết được
tin tức, nhưng mà hắn vẫn phải để cho người của mình đi thông báo một
chuyến, mà hắn, “Trữ ma ma, gọi Lý ma ma đến, Cam Lâm, Cam Lộ, đều theo
ta đi đến phía tây điện nhìn một chút.”
Cam Thảo nghe Thạch Tuấn Nham nói xong, liền ra khỏi phòng phúc tấn, tìm người đi đến trong cung truyền tin tức, Trữ ma ma nghe phân phó của phúc tấn xong, rốt cuộc vẫn là không cam lòng.
“Phúc tấn, ả ta chỉ là một trắc phúc tấn, mà người đường đường là phúc tấn của thái tử, chỗ đó có thể để cho người
tự mình đi đến sao, không phải là làm giảm đi thân phận của người sao?”
“Ta tự có chủ trương.” Thạch Tuấn Nham nói, chân mang giày đế cao* liền đạp bước đi ra ngoài. (loại giày đế cao độc đáo của người Mãn Thanh, được
gọi với nhiều cái tên ‘Mã đề để’ ; ‘Long ngư để’ ; ‘Tứ thiểm để’… Trong
truyện là ‘Hoa bồn để’ vì có phần đế gỗ giống như chậu hoa)
Trữ
ma ma thấy thế, nhanh chóng đi gọi Lý ma ma, Cam Lâm, Cam Lộ hai đại
cung nữ, lại còn dắt thêm bốn tiểu cung nữ theo bên người phúc tấn cùng
đi.
Đoàn người không nhanh không chậm, đi qua hành lang, vòng
qua điện các, rốt cuộc đi tới Thuần Hoa Viện phía tây điện, cung nữ hầu
hạ trong viện nhìn thấy phúc tấn đích thân đi tới đều nhanh chóng tiến
lên hành lễ thỉnh an.
Thạch Tuấn Nham thấy cả viện đều có chút
hỗn loạn, nghe bên trong phòng sinh Lý giai thị đau đớn thét chói tai,
nhũ mẫu trong phòng càng không ngừng hô hoán mang nước nóng và kéo đến,
cung nữ bưng ra một chậu máu loãng, hắn vừa nhìn thấy thì da gà da vịt
đã nổi hết cả lên, hướng về phía cung nữ canh giữ ở ngoài phòng sanh
khoát khoát tay để cho nàng đứng lên trả lời, “Trắc phúc tấn đi vào
phòng sinh đã bao lâu, tình hình hiện tại ra làm sao?”
Liền
thuận tiện an vị ở trên ghế mà nô tài đã chuẩn bị xong, sau đó chứng
kiến một đám nô tài kinh hoảng ở một bên, liền phất tay để Lý ma ma đi
ra quản lý.
“Trắc phúc tấn đang ở bên trong vì thái tử điện hạ
sinh con đầu lòng, các ngươi hoảng hốt lo sợ như vậy còn có hiểu quy củ
hay không! Đã có phúc tấn ở đây, còn không theo công việc đã được phân
công mà hành sự!” Lý ma ma này nổi tiếng nghiêm khắc, vừa quát thì đám
cung nữ Thuần Hoa Viện này sẽ không dám hoảng loạn như vậy nữa. Dù sao
có phúc tấn ở chỗ này, mọi người coi như là có người cầm đầu.
Thạch Tuấn Nham nhìn thoáng qua chỗ Lý ma ma, sau đó cằm lại hất hất lên, ý bảo cái cung nữ giữ cửa kia đáp lời.
“Hồi bẩm phúc tấn, trắc phúc tấn mới vừa đi vào gần nửa canh giờ, nhưng tình hình thì nô tỳ khó mà nói.” Nói đến đây người cung nữ nọ sắc mặt hơi
bối rối, lại quỳ gối trước mặt Thạch Tuấn Nham, trong mắt mang theo lệ,
“Phúc tấn, chủ tử nhà nô tỳ lúc này động thai khí sợ là gặp phải tiểu
nhân…”
Thạch Tuấn Nham nhận ra được cái người cung nữ này, chính là Xuân Đào cung nữ thiếp thân của Lý giai thị, thấy nàng hình như có
điều muốn nói liền ngắt lời, “Hiện tại chuyện quan trọng nhất đó là chờ
chủ tử của nhà ngươi bình an sinh hạ hài tử, về phần chuyện động thai
khí là nguyên do vì sao, sau đó ta cùng với thái tử gia tự nhiên sẽ tra
rõ việc này.”
Xuân Đào bị phúc tấn nói như vậy, cũng không dám
nói thêm gì nữa. Mặc dù hôm nay phúc tấn tự mình đến trong viện chủ tử,
chỉ sợ cũng không phải thật lòng, nàng vẫn là phải nhìn.
Sau một lát nữa, người được thái tử sủng ái trắc phúc tấn Trình giai thị cũng
tới rồi, nhìn thấy Thạch Tuấn Nham, ôn nhu mà làm phúc lễ, “Phúc tấn,
thiếp nghe nói người đích thân tới, sở dĩ cũng tới xem Lý giai muội muội một chút.”
Thạch Tuấn Nham chỉ là gật đầu không có trả lời, mắt nhìn chằm chằm phòng sinh, trong lòng suy nghĩ chuyện này. Đây là lần
mang thai đầu tiên của Lý giai thị, thái y vốn là dự tính ngày sinh là ở tháng mười hai, mà hôm nay mới trung tuần tháng mười một, nếu một đứa
trẻ chưa đủ tháng sinh ra vào mùa đông này chắc cũng sẽ hay ốm yếu, mà
bây giờ thái tử lại không ở đây, nếu hắn muốn đem đứa bé ốm yếu khó nuôi này đổ lên trên đầu hắn, vậy cũng không hay.
Suy nghĩ một chút, chợt nghe nhũ mẫu bên trong phòng sinh vui mừng hô: “Sinh rồi, sinh rồi, trắc phúc tấn sinh một bé trai!”
Chỉ chốc lát sau, thì có người đi ra báo cho phúc tấn nghe.
Thạch Tuấn Nham tập trung tinh thần lắng nghe, nghe được tiếng khóc yếu ớt
của trẻ con bên trong, liền biết đúng như hắn đã dự đoán, chẳng qua là
rốt cuộc cũng thuận lợi sinh ra, nhân tiện nói: “Mau phái người truyền
tin mừng vào trong cung, Lý giai muội muội vì thái tử gia sinh một đại a ca quả thật là chuyện vui lớn, cứ án theo quy củ mà ban thưởng.”
Nói xong hắn cũng không định bụng tiếp tục ở lại, nếu đã thuận lợi sinh ra
thì đã không còn chuyện gì của hắn nữa. Đứng dậy liền mang theo nhũ mẫu
và cung nữ rời khỏi Thuần Hoa Viện, Trình giai thị vậy mà lại theo hắn,
nói đã đến giờ dùng bữa, nàng cũng đi theo hầu hạ phúc tấn.
Thạch
Tuấn Nham cũng không có cự tuyệt, để một mỹ nữ hầu hạ hắn ăn cũng là một loại hưởng thụ. Chờ dùng cơm xong, chỉ thấy thái tử mặt lạnh dẫn theo
thái giám thân cận của hắn hướng trong viện đi tới.
Dận Nhưng đã đi qua Thuần Hoa Viện, cũng đã gặp tiểu a ca, trông có vẻ rất gầy yếu,
cũng không biết nuôi được hay không, vốn bởi vì nguyên nhân lúc ở tây
sơn mình và đại a ca Dận Thì không hợp nhau có lời qua tiếng lại, bởi
vậy nên rời khỏi tây sơn sớm hơn thời hạn, trở về thấy con mình như vậy, lửa giận trong lòng càng sâu. Lúc đầu biết được phúc tấn tự mình tọa
trấn ở Thuần Hoa Viện, hắn cũng chỉ là thầm châm chọc trong lòng phúc
tấn không có ý tốt, hiện tại biết Lý giai thị bị động thai khí, con nhỏ
gầy yếu hắn càng lập tức đổ trách nhiệm lên trên đầu phúc tấn.
Mà Thạch Tuấn Nham thấy thái tử cũng ngẩn ra, thầm nghĩ thật xui xẻo cái tên này bây giờ không phải đang ở sơn tây sao?
“Cấp gia thỉnh an, gia làm sao lại vội vả chạy về như vậy? Lý giai muội muội vừa vì gia sinh một đại a ca.” Trình giai thị thấy thái tử rất là vui
vẻ, nhanh chóng tiến lên hành lễ, thanh âm càng phát ra vẻ kiều mị.
Có điều nàng đã quên, tuy rằng thái tử điện hạ không định gặp phúc tấn,
nhưng nàng cũng không thể nào ở trước mặt phúc tấn cướp lời.
Thạch Tuấn Nham thấy thế tựa như cười nhưng lại không giống cười liếc mắt
nhìn thái tử, ý tứ là, xem một chút đi, ngươi cưng chiều nữ nhân thật là không còn biết quy củ gì nữa cả.
Hắn biết thái tử là muốn tìm
đến sinh sự, liền vẫy tay để cho cung nữ nhũ mẫu lui ra, Trình giai thị
vốn cũng không muốn lui đi, bất quá vẻ mặt phúc tấn không hờn không giận nàng vẫn có thể thấy, thái tử cũng không nói muốn giữ nàng, nàng không
thể làm gì khác hơn là cũng lui xuống.
Hôm nay tâm tình của thái tử Dận Nhưng vốn đã kém, hiện tại lại phải đón lấy ánh mắt châm chọc
của phúc tấn, tâm tình của hắn lại càng đi xuống, lạnh lùng nói: “Hôm
nay khi cô* trở về, nghe nói Lý giai thị ở hoa viên thì động thai khí!
Phúc tấn, ngươi chính là quản Dục Khánh Cung như thế sao?” (cô là tiếng
tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
Thạch Tuấn Nham nghe vậy, ánh mắt cũng lạnh xuống, cái chuyện này còn chưa có hỏi nguyên nhân hậu quả thì đã liền muốn định tội cho hắn, “Gia cũng đừng quên, ai mới là
chủ nhân Dục Khánh Cung.”
Nếu thật muốn trách tội như thế, vậy
cũng nên tính trách nhiệm lên trên người thái tử gia, tính lên cái cây
gậy của hắn. Thạch Tuấn Nham thấy trong phòng đã không còn ai, thì chính mình liền ngồi ở trên ghế, không thèm nhìn thái tử, tự mình xoa khăn
lụa chơi.
“Hoàng a mã để cô cưới ngươi, không phải là để cho
ngươi ở Dục Khánh Cung ăn cơm không, Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên!” Thái tử
gia bị thái độ của hắn làm cho thở hổn hển, nhịn không được nạt nhẹ,
thời gian cưới Qua Nhĩ Giai thị về càng lâu, hắn lại càng biết người này khó đối phó. Mỗi khi hắn ở trong cung vừa nhắc tới Qua Nhĩ Giai thị,
hoàng a mã, hoàng mã ma vậy mà đều cùng tán thưởng, thậm chí mấy người
phi tử của a mã có đôi khi cũng sẽ khen nàng, để cho hắn chịu không nổi
là ngay đến tứ đệ luôn luôn thân cận với hắn cũng coi Qua Nhĩ Giai thị
như là người chị dâu tốt. Lúc này mới có hai tháng ngắn ngủi, nàng ta
trong ngoài không bằng nhau thế mà lại có thể làm được đến mức này, mặc
cho hắn nói xấu Qua Nhĩ Giai thị như thế nào, tất cả mọi người đều coi
như không nghe thấy, còn tưởng rằng hắn là đang khiêm tốn vì mình cưới
được một phúc tấn tốt!
Khiêm tốn cái đít hắn! Thái tử gia trong đầu nhịn không được thô bạo chửi tục.
“Ta đâu có vô dụng? Không phải ta đem chuyện thuộc bổn phận của mình làm
tốt sao? Lý giai thị không có việc gì thì đi ra bên ngoài để làm chi,
hiện tại là tháng mười một bên ngoài còn có tuyết rơi, ta sớm nói nàng
chờ ở trong viện, nàng không nghe lời chạy tới hoa viên, bây giờ trong
hoa viên có cái gì đâu mà xem? Động thai khí cũng là đáng đời!”
“Ngươi!” Dận Nhưng bị hắn chận họng có muốn tìm lý lẽ để cãi lại cũng không tìm
đâu ra được, tức giận đến vung tay múa chân. Nghe phúc tấn nói như vậy,
hắn biết Lý giai thị tự tìm quả đắng, căn bản không có biện pháp nào đổ
lên trên đầu phúc tấn, nhưng khi nhìn đến phúc tấn nói chuyện với hắn mà đắc ý như vậy, trong lòng hắn hay thấy không thoải mái. Có nữ nhân nào
lập gia đình, còn luôn ở trước mặt chồng mình tự xưng là ta mà không
phải xưng thiếp. Phúc tấn ngay đến tôn xưng nô tì cũng không chịu tự
xưng, hoàn toàn không đem mình để vào trong mắt, có thể thấy được rất
đáng trách.
Con mắt của phúc tấn thấy Dận Nhưng giơ nắm đấm lên, thì trái lại nở ra một nụ cười, từ trên ghế đứng lên, vén tay áo, “Thế
nào, muốn đánh nhau sao, tới đây, chúng ta cũng không phải chưa từng
đánh nhau!”
Dận Nhưng nghe xong lời này thì thật sự là muốn làm
thịt phúc tấn nhà mình, với địa vị của hắn còn có sự sủng ái của hoàng a mã, hắn đánh người trút giận cũng là tùy ý làm, kết quả phúc tấn ở đây
lại hoàn toàn không đánh được! Nghĩ đến trước đây hắn tức giận không để ý mặt mũi động tay chân với phúc tấn, hai người có cái trận đấu đầu tiên, phúc tấn với sức lực quái dị khiến cho mình liên tục gặp phải trắc trở, từ khi đó trở đi, hắn càng thêm khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung đấu vật,
lại kiêm suy nghĩ rất nhiều biện pháp hãm hại phúc tấn, thế nhưng vẫn là không có thể kiềm chế được phúc tấn nhà mình, còn chính là tự ăn rất
nhiều thua thiệt đau khổ.
Hiện tại phúc tấn còn nói muốn đánh
nhau, thấy nàng đã sớm để cho đám nô tài thối lui, chính là có cái chủ ý xấu này! “Cô là quân tử, lười cùng nữ nhân như ngươi tính toán. Ngươi
cũng đừng quá tùy tiện ở trước mặt cô.”
Thạch Tuấn Nham thấy hắn không muốn đánh nhau, còn rất là tiếc hận đây, vỗ vỗ tay phủi bụi một
chút, cũng rất bất đắc dĩ nói, “Gia à, không phải là ta muốn tùy tiện
bừa bãi ở trước mặt ngươi, mà là trừ ngươi ra, ta không có cách nào ở
trước mặt người khác tùy ý bừa bãi được a.” Hắn còn muốn duy trì hình
tượng khoan dung hiền thục hiếu thuận đây.
Thái tử cũng bị lời
này của hắn làm cho tức giận đến ức nghẹn trong lòng, thiếu chút nữa là
phun ra một ngụm máu tươi, “Ngươi sẽ không sợ ngày nào đó bọn họ nhìn ra bộ mặt thật của ngươi sao! Ngươi cái đồ nữ nhân dối trá.”
“Gia, ngài cũng không phải không có ở trước mặt hoàng a mã nói xấu sau lưng
ta rồi sao, mà đây đang là lúc phu thê chúng ta có tình thú nhất, hoàng a mã chắc cũng hiểu được mà, người khác còn rất muốn nhìn dáng vẻ phóng
túng của ta ở trên giường, ta còn không cho bọn họ nhìn đây!” Nói xong,
Thạch Tuấn Nham ném cho hắn một cái ánh mắt tỏ ý ngươi nên biết điều.
Hắn thế nhưng thân con gái tâm hồn nam nhi, trái tim rất kiên cường mạnh mẽ, bị chửi cũng không đau không nhức không ngứa ngáy.
Thái tử
gia thật sự là đứng ngây ngô ở trước mặt phúc tấn đây không tìm được
bước thang nào leo xuống, nếu cứ tiếp tục ở lại đây hắn sẽ giận điên
lên, không biết xấu hổ, nữ nhân này quá là không biết xấu hổ, vốn còn
muốn tìm phúc tấn phiền phức, hiện tại cũng chỉ là không muốn phải nhìn
cái gương mặt đó là tốt rồi, hôm nay tới đây thật sự là quá không sáng
suốt!
Nghĩ đến đây, thái tử gia hung hăng trừng mắt liếc phúc tấn, vung tay áo xoay người rời đi.
Thạch Tuấn Nham thấy vậy, cất giọng hướng về phía bóng lưng thái tử gia hô,
“Nô tì cung tiễn gia, gia đi thong thả nha!” Chỉ thiếu một câu vui vẻ
gọi to, lần tới nhớ trở lại nha, nô tì chờ người.
Thái tử nghe
xong câu này, dưới chân bước hụt một cái, thiếu chút nữa có một suất té
lộn mèo một cái, nhìn lại đám nô tài xung quanh ai ai cũng cúi gằm mặt
không dám nhìn loạn, mới tức giận hầm hầm rời đi.