Trữ ma ma là một nhũ mẫu tận tâm, chuyện thái tử phi phân phó cho tới
bây giờ cũng chưa từng xảy ra sai sót, cho dù bà chỉ là một nhũ mẫu thân tín bên cạnh thái tử phi, nhưng đứng trước mặt đám cung nữ nhũ mẫu khác cũng xếp vào hàng nhất đẳng, cũng rất được kính nể, cho nên việc thủ vệ trước cửa liền để cho bà làm, đồng dạng thiếp thân thái giám bên cạnh
thái tử điện hạ là Hà công công Hà Ngọc Trụ cũng thành thật mà canh giữ ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng cũng không quan tâm bên trong nội
thất có động tĩnh gì, chỉ chờ thái tử cùng thái tử phi truyền lời.
Việc này cũng coi là đơn giản, dù sao có hai người bọn họ thủ vệ, ai còn có
khả năng xâm nhập vào phạm vi trong vòng mười bước? Bất quá, đợi sắp tới hai canh giờ, cũng không thấy thái tử điện hạ để cho bọn họ đi vào đem
Hoằng Thăng Hoằng Tích hai vị a ca về ngủ, Hà Ngọc Trụ cũng có chút
không hiểu. Nghĩ đến ngày mai thái tử điện hạ còn cần phải lâm triều,
nhưng hiện giờ đêm đã khuya mà vẫn còn đang ở trong nội thất cùng thái
tử phi giáo dục hai vị a ca, sợ ngày mai tinh thần thái tử không tốt, dễ buồn ngủ.
Hà Ngọc Trụ cùng Trữ ma ma thương lượng, chủ động
hướng bên trong xin chỉ thị của các chủ tử, để cho bọn họ nhớ tới thời
gian, ban đầu Trữ ma ma không chịu, nhưng Hà Ngọc Trụ lấy việc các tiểu a ca cần ngủ sớm để phát triển, và thái tử điện hạ không nên ở chỗ thái
tử phi ở cữ quá lâu làm lý do thuyết phục Trữ ma ma, Trữ ma ma mới quyết định làm kinh động thái tử phi.
Xin chỉ thị muốn đưa hai vị
tiểu a ca quay về nơi ở nghỉ ngơi xong, Trữ ma ma được cho phép mới đẩy
cửa ra mang theo cung nữ đi vào, lại thấy Hoằng Tích ôm đùi thái tử phi
nhìn mình lom lom, mà Hoằng Thăng đại a ca cũng có vẻ mặt không muốn rời đi. Trữ ma ma có chút áy náy, các tiểu a ca mỗi ngày phải học tập mệt
mỏi, thời gian cùng thái tử điện hạ và thái tử phi ở chung cũng không
dài, không trách bọn họ không muốn rời đi, mà bà lại phải đóng vai ác
nhân, nghĩ đến kế sách là của Hà Ngọc Trụ, Trữ ma ma nhịn không được
quay đầu lại trừng mắt liếc hắn.
“Nhũ mẫu, ngươi mang Hoằng
Thăng Hoằng Tích trở lại nghỉ ngơi đi. Cứ để Cam Thảo Cam Lộ thủ vệ là
được.” Thái tử phi cũng không thể giữ nhi tử ở lại chỗ này qua đêm, nếu
không chuyện này mà bị truyền ra ngoài, vậy coi như sẽ biến thành một
trò cười cho khắp hoàng cung.
“Vâng.” Trữ ma ma đáp, lại nhắc
nhở, “Chủ tử yên tâm, ngài cũng nên sớm đi nghỉ ngơi.” Nói xong, trong
lúc đó dư quang khóe mắt Trữ ma ma hướng chỗ thái tử phi cùng thái tử
luân chuyển một lượt, trên mặt mang ý cười nhìn thái tử phi, thái tử phi nhất định có thể hiểu ý của nàng, thái tử cùng thái tử phi cũng đã lâu
chưa thân mật qua, hôm nay không phải chính là một cơ hội tốt sao.
Đồng chí Trữ ma ma hoàn toàn bỏ quên thái tử điện hạ hiện giờ đang phóng hàn khí ra sau đầu.
Thái tử phi bị ánh mắt của Trữ ma ma khiến cho nhịn không được đầu đầy hắc
tuyến, còn chưa mở miệng cản người, Hoằng Tích đã giành nói với giọng
lưu luyến không rời, “Ngạch nương, Ngày mai con lại tới có được hay
không?” (hắc tuyến là sọc đen để biểu cảm tâm trạng hay thấy trong
truyện tranh á)
“Đúng vậy, ngạch nương, nhi tử còn muốn nghe người và a mã giáo dục.” Hoằng Thăng cũng mở miệng nói.
“Được rồi, nghe lời đi về nghỉ ngơi đi.” Thái tử phi sảng khoái đáp ứng.
Thái tử điện hạ không nhịn được, đem cái khung hình trong tay nắm thật chặt, giọng nói hơi trầm xuống, “Có chuyện gì ngày mai hẵng nói, trở về đi.”
Lúc này thái tử phi ghé mắt sang, mới vừa rồi ở trong không gian còn vui vẻ cơ mà, thế nào vừa trở ra đã nổi sùng lên rồi? Chờ Hoằng Thăng Hoằng
Tích rời đi, cửa nội thất vừa đóng lại, chỉ thấy thái tử điện hạ cầm cái khung hình ném mạnh lên trên giường một cái, chỉ ngón tay tức giận nói, “Ngươi mau nói cho cô, người nam nhân kia là ai!”
“Người nam
nhân nào?” Thái tử phi nghe được càng tỏ ra không hiểu ra sao, đi tới
ngồi vào trên giường, đưa tay cầm lấy thứ thái tử ném, vừa nhìn liền bất mãn, “Ngươi bị bệnh thần kinh gì sao?” Chờ thấy khuôn mặt trong bức ảnh chụp, thái tử phi bật môi có chút sững sờ, trong tấm hình thật nhiều
người quen a, chỉ một bức ảnh chụp đơn giản như vậy đã làm cho người nào đó không thể quên, kiếp trước kiếp này, như mộng như ảo.
“Còn
hỏi là nam nhân nào?” Thái tử nghe được giọng nói không thèm để ý chút
nào của thái tử phi, càng tỏ ra có chút vội vàng xao động, “Chính là
người ngươi giấu ở trong cái khung kia! Hắn là ai!” Thái tử điện hạ hoàn toàn bỏ quên đôi vợ chồng già, trong mắt chỉ nhìn thấy cái vị nam tử
trẻ tuổi kia, được thái tử phi cẩn thận giấu ở trong ngăn kéo trong
không gian kín đáo, chỉ sợ là bởi vì quý trọng nên mới không muốn để cho bất luận kẻ nào phát hiện, nghĩ đến thái tử phi để ý tới nam nhân khác, thái tử liền không thể kiềm chế nổi cơn tức giận hiện lên trên mặt.
Thái tử phi đưa tay nhẹ vuốt khuông hình, cười rất thỏa mãn, chàng thanh
niên còn có đôi vợ chồng già, tuy rằng kiếp trước cách xa như vậy, chỉ
thỉnh thoảng ở trong mộng mới có thể gặp, cũng không biết hốc mắt thái
tử phi từ lúc nào đã có chút đỏ hồng lên, cái ảnh chụp này vẫn còn đây
nhưng đã rất lâu chưa lấy ra nhìn rồi, “Ngươi ở ngăn kéo trong phòng tìm được sao”
“Không sai.” Thái tử thấy vẻ mặt hồi ức của thái tử
phi, với tay liền đem cái khuông hình trong tay thái tử phi đoạt mất,
đổi tay liền ném nó tới một nơi cách thái tử phi xa xa một chút, “Ngươi
còn không có nói cho cô, người nọ rốt cuộc là ai? Tại sao phải giấu ở
trong khung.”
Thái tử thấy bộ dáng như lên cơn hen của thái tử, đột nhiên cơ linh liền hỏi một câu, “Lẽ nào ngươi ghen tị?”
Thái tử điện hạ còn đang nổi lên cơn tức giận lớn hơn bị thái tử phi nói lời này sắc mặt căng lên đỏ bừng, “Nói bậy, cô để làm sao lại ghen! Ngươi
là người của cô, cô hà tất tự hạ thân phận đi ghen với một tên chưa được giáo hóa?”
Ở trong mắt thái tử, đầu tóc cắt ngắn như thế, một
thân áo quần lố lăng tuyệt đối là man di, còn cười đến vẻ mặt xán lạn,
vừa nhìn liền bực bội.
“Ngươi nói ai chưa được giáo hóa? Hử?”
Thái tử phi mất hứng, nhưng thấy thái tử đố kị lại không được tự nhiên,
không khỏi muốn khích hắn, nói, “Ngươi có muốn biết hắn là ai không
vậy?”
“Muốn!” Thái tử không cần phải nghĩ ngợi, bất kỳ một tên tình địch nào đều là đáng ghét!
“Ngươi không cần như vậy, hắn a, nhưng thật ra là…” Thái tử phi nói đến đây
kéo dài âm tiết, liếc xéo hướng thái tử điện hạ, chờ vẻ mặt thái tử như
muốn cầu khẩn mới liền nói, “Nhưng thật ra là ta…”
“Ngươi?” Thái tử
chờ đến không kiên nhẫn, nghe được câu này, trên mặt lộ vẻ như vừa mới
nghe được một chuyện rất hoang đường, biết thái tử phi còn chưa dứt lời, thúc giục, “Nói mau! Càng che giấu càng tỏ ra có vấn đề.”
“Ngươi gấp cái gì! Thì là ta không nói, ngươi nhìn kỹ ảnh chụp cũng nên nghĩ
đến người này có thể là ai a.” Thái tử phi liếc mắt nhìn thái tử, “Ở
trong trí nhớ của ta, hắn là ta… ở quê nhà một người anh em. Ngươi xem
hắn với ta có phải rất giống không? Ngươi nhìn cặp vợ chồng này xem có
quen không.”
Thái tử điện hạ nghe vậy, lấy ảnh chụp tinh tế nhìn kỹ, thấy cặp vợ chồng già kia quả nhiên nhìn quen mắt, trong đầu hồi
tưởng hẳn là mình đã gặp qua, nghĩ đến người phụ nữ kia không phải là
thái tử phi ngạch nương sao, cái lão nam tử kia cũng không phải là nhạc
phụ đại nhân khi không có chòm râu sao, hay so với nhạc phụ nhạc mẫu bây giờ lớn tuổi hơn một chút, lại nhìn đến ca ca thái tử phi, được thái tử phi nhắc, nhìn mặt mũi nam nhân kia lần nữa, quả nhiên so với thái tử
phi rất giống, trong lòng đại định, “Đó là huynh đệ cùng cha mẹ của
ngươi? Cha mẹ ngươi với a mã ngạch nương của ngươi bây giờ rất giống
nhau a, bất quá huynh đệ này của ngươi, so với các ca ca của ngươi bây
giờ cũng không giống nhau lắm.”
“Ta đối những chuyện trước kia
cũng không nhớ rõ lắm, ta biết được chuyện này cũng là bởi vì sinh ra đã có chứa một phần ký ức trước kia mà thôi. Trong trí nhớ ta cùng với ca
ca là song sinh, cũng là con của cặp vợ chồng kia. Ta cuối cùng là hoài
nghi ký ức này là hư ảo, nhưng thấy bức ảnh chụp này, liền biết ký ức
này là thật. A mã và ngạch nương cùng ta có duyến, sinh ra ta, nhưng bọn họ không phải là phụ mẫu của ta, chỉ là giống nhau, về phần ca ca, cũng không biết hắn ở quê nhà thế nào, ta chẳng biết tại sao lại lớn lên ở
Đại Thanh, mà hắn, không biết có sống bình yên ở quê nhà không.” Thái tử phi kể chuyện giả tưởng, dù sao gần đây thái tử cũng tăng nhiều kiến
thức, năng lực tiếp nhận mạnh hơn, thẳng thắn tiếp tục truyền bá một ít
chuyện lạ cho hắn nghe.
“Nguyên lai cái khuông này kêu là ảnh
chụp gì đó, nghe ngươi nói như vậy, bọn họ là không thể từ cái khung nhỏ này đi ra?” Thái tử đã có tâm tư nghe chuyện xưa. “Cái này thật là thần kỳ, đem người thu nhỏ lại ở bên trong.”
“Đương nhiên không, đây chỉ là ảnh lưu niệm, giống như là ngươi soi gương thì đem hình ảnh
trong gương lưu lại vậy, quê nhà ta có thứ có thể làm được, ngươi xem,
cái ảnh chụp này có sắc nét hay không, hoàn toàn giống với người thật,
ảnh chụp dễ dàng bảo tồn, có thể lưu lại cho hậu thế.” Thái tử phi nói.
Thái tử nghe được trợn mắt há hốc mồm, “Quê nhà của ngươi quả nhiên không
phải nơi này. Nhưng cái ảnh chụp này làm sao lại không có ngươi? Một nhà bốn miệng lưu niệm, thế nào lại thiếu ngươi?”
“Lưu niệm gì đó
gọi là máy chụp ảnh, cần có người sử dụng mới chụp được ảnh, giúp bọn họ chụp ảnh là ta, cho nên trong ảnh chỉ có ba người.” Thái tử phi suy
nghĩ mau lẹ đột nhiên cảm thấy tự hào.
Thấy thái tử đã hoàn toàn bị lừa gạt, thái tử phi thầm thở dài một hơi, lại nghe thái tử kỳ quái
hỏi, “Tĩnh Nghiên, trong không gian cí lưu lại ảnh chụp của ngươi sao?
Cô thật tò mò hình dáng của ngươi ở quê nhà.”
“Ta cùng hiện tại
hoàn toàn giống nhau như đúc, ” Thái tử phi lập tức trả lời, “Trong
không gian ta chỉ có một tấm ảnh chụp như thế, trong trí nhớ của ta
những thứ đó ta đều để lại ở quê nhà, hiện tại ta không tìm được phương
pháp trở về, ảnh chụp lưu cho người nhà ở quê hương tưởng niệm cũng
tốt.”
Thái tử nghe vậy, cái lỗ tai tự nhiên dựng thẳng, thái tử
phi là có muốn tìm đường về nhà, nghĩ đến chiếc khăn gấm trong tay áo
kia, thái tử vuốt vuốt ống tay áo, thoải mái nói với thái tử phi, “Cũng
đúng, cho bọn hắn lưu niệm, có lẽ có có cơ hội còn có thể gặp lại.”
Đương nhiên, đợi được cái cơ hội kia đến lúc nào ai mà biết được.
Thái tử phi nghe xong lời này, trong lòng cũng nôn ói, thật có cơ hội này,
trở lại quê nhà, còn không biết đi đâu tìm người anh em song sinh này
đây.
Sự kiện vừa sáng tỏ, thái tử điện hạ khôi phục lại tâm tình tốt. Vốn định lại vào không gian một chuyến, nhưng bởi vì chuyện lên
triều sớm, chỉ có thể nằm xuống ngủ, ngay đến việc yêu đương cũng bị
thái tử phi mượn cớ đêm đã muộn đẩy đưa, một đêm xuân liền mất.
Khang Hi thân thể không khỏe, quá trình bình phục có chút thong thả, thái tử
điện hạ mỗi ngày đều phải đến Càn Thanh Cung làm hiếu tử, còn phải giúp
Khang Hi hỗ trợ xử lý chính vụ tấu chương, tuy rằng biết được bí mật
không gian của thái tử phi, nhưng từ lần đó về sau, cũng rất ít khi có
thời gian đi vào lại một chuyến, thậm chí số lần đi của mấy đứa nhi tử
đều nhiều hơn so với hắn. Hắn thật sự là bận rộn, lần đầu, thái tử điện
hạ chủ động tìm cách chia sẻ quyền lực với mấy người đệ đệ tin được.
Khang Hi đối với biểu hiện của thái tử rất hài lòng, thái tử khi thấy thân
thể mình không được tốt cũng không có tham quyền, như chuyện đại sự cần
xin chỉ thị của mình tuyệt không giấu diếm đè xuống, việc nhỏ cũng không làm phiền đến lão nhân gia ông ta, cũng có dùng đến mấy người huynh đệ, không mạo phạm hoàng quyền, không độc đoán chèn ép huynh đệ, tối trọng
yếu còn là thái tử hiếu thuận, thật tình quan tâm hắn cái vị hoàng a mã
này.
Khang Hi biết quyền lực mê người, thừa dịp lần này dưỡng
bệnh, là cơ hội tốt để thái tử thực hiện chuyện của mình, nhưng không có vượt quá ranh giới cuối cùng của hắn, ông càng tỏ ra coi trọng thái tử.
Thế nhưng, Khang Hi đối với thái tử do chính mình khéo tay giáo dưỡng càng vui mừng, đối đãi lại càng tỏ ra có chút nghiêm khắc. Lần
này thân thể bất hảo, trong lòng hắn cũng có sợ hãi, xưa nay đế vương
mệnh không dài, hắn cũng không biết có thể sống tới khi nào, Khang Hi sợ chính mình đột nhiên ngã xuống, cũng sợ những nhi tử bất hiếu, thái tử
là hoàng đế hắn mong đợi kế nhiệm, Dận Thì bọn họ những huynh đệ này
được tôi luyện cũng là hiền vương phụ tá thái tử, nhưng là sợ thái tử
ngày sau sẽ không chế trụ được những huynh đệ này, huynh đệ tương tàn,
không có một a mã nào nguyện ý thấy.
Cũng là lúc bồi dưỡng phẩm chất đế vương cho thái tử.
Khang Hi nhận được mật báo từ Dục Khánh Cung, thái tử cùng thái tử phi tình
cảm quá mức mãnh liệt, đây vốn là bình thường, nhưng nghĩ tới đoạn ngày
thái tử phi mê man, biểu hiện của thái tử, trong lòng Khang Hi có một
kết luận, đế vương uy tối kỵ để lộ tình cảm ra ngoài. Thái tử phi đối
với thái tử ảnh hưởng quá sâu, đây không phải là một chuyện tốt.
Thái tử điện hạ làm xong chính vụ một ngày đêm, căn bản không thể đoán ra
tâm tư của hoàng a mã nhà mình, hắn thật vất vả mới có khoảng thời gian
rảnh, trở lại Dục Khánh Cung vốn là muốn tìm thái tử phi, sau đó tiến
không gian chơi, thái tử phi nói trong không gian cũng có một máy chụp
ảnh đây, thuận tiện cùng thái tử phi ở trong không đang lúc chơi đùa thì thân mật một chút, nhưng chợt nghĩ tới một việc, khăn gắm từ không gian mang ra ngoài còn chưa có nghiên cứu đây, liền dừng lại đi vòng qua Dục Khánh Cung.
Ai cũng không biết, ở Cung Càn Thanh Khang Hi đã chuẩn bị mở ra hình thức bố chồng độc ác.