Hoằng Tích đang từ Dục Khánh Cung chỗ thái tử phi đi ra, muốn đi tới sở a ca tìm Hoằng Thăng ca ca, còn có mấy người tiểu hoàng thúc chơi đùa,
bởi vì cũng không vội nên bước chân nhàn nhã, đi theo phía sau là thiếp
thân thái giám cùng thị vệ, chậm rãi vòng qua hành lang, thỉnh thoảng
còn ngắm hoa cây cỏ, giả vờ như tài tử phong lưu. Vốn là một đứa con
nít, làm điệu bộ như vậy thực chọc người cười.
Cửu a ca cùng
thập a ca vừa vặn từ sở a ca đi tới, từ xa xa đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ
của tiểu Hoằng Tích, thập a ca chỉ vào hoàng chất xa xa, cười ha ha một
tiếng, quay sang cửu a ca nói, “Cửu ca, tiều Hoằng Tích như vậy, cũng
không biết từ chỗ nào học được.”
Cửu a ca nghe vậy cũng gật đầu, định nói bộ dáng Hoằng Tích như vậy không phải là học theo thái tử cùng một cái khuôn đúc đi ra ngoài sao, ý niệm trong đầu vừa chuyển, đã nổi
lên chủ ý khác, phe phẩy quạt giấy trong tay một cái, che giấu tiếu ý
bên mép nói, “Hoằng Tích như vậy quả là có nhiều thú vị mà, không trách
hoàng a mã lại thích, lão thập, chúng ta quá bên kia đình đi.”
Cửu a ca nói liền trước tiên đi đến đình nghỉ mát phía trước, cái đình vừa
hay lại nằm ở trên đường đi của Hoằng Tích, thập a ca nhìn theo, liền
hiểu ra cửu a ca là muốn ngồi ở trong đình chờ Hoằng Tích đến, hảo trao
đổi tình cảm chú cháu một chút, mặc dù biết ý tứ cửu a ca nhưng lại nói, “Cửu ca, ngươi không phải là muốn vội vàng ra cung đi làm chuyện bại
hoại danh tiếng của mình sao, sao giờ lại không đi?”
“Không vội, chờ Hoằng Tích đến rồi hẵng nói.” Cửu a ca có dự tính trong lòng, khoát tay áo, đến chòi nghỉ mát liền chờ Hoằng Tích đi tới. Thập a ca thấy
vậy, chẳng biết cửu a ca tìm Hoằng Tích có chuyện gì, cũng lười suy
nghĩ, cùng nhau qua chòi nghỉ mát, còn đưa lưng dựa vào đình trụ nhìn về phía hành lang, “Cửu ca, Hoằng Tích có lẽ là không tới đây.”
Cửu a ca thấy Hoằng Tích, lại nảy lòng tham muốn để Hoằng Tích ở trước mặt
Khang Hi nói tốt cho hắn vài câu, để hoàng a mã thích loạn phối uyên
ương nhà mình sửa lại ý chỉ ban hôn, nghĩ đến điều tốt đẹp như vậy, đã
thấy hoàng chất ngồi xa xa ở một gốc cây đỗ quyên đằng trước bất động.
Quên đi, núi không đến tìm ta, vậy ta phải đi tìm núi.
“Lão thập, Hoằng Tích không đến, chúng ta qua đó.” Dứt lời liền đi.
Hoằng Tích cũng đã nhìn thấy cửu a ca cùng thập a ca, thấy bọn họ chờ ở đình
phía trước liền biết nhất định là đang đợi hắn, trong lòng vừa nghĩ
chính mình gần đây cũng chơi thân với hai vị thúc thúc này, lần này đợi
hắn phía trước hẳn là có chuyện gì? Hình như nghe ngạch nương nói cửu
thúc đang buồn phiền chuyện cưới phúc tấn mà, nếu tâm tình đang khó
chịu, vậy việc chờ phía trước hắn không phải chuyện gì tốt. Tiểu tử kia
đầu óc cũng dạo qua một vòng, nghĩ không nên dây sự vào thân, cho rằng
mình không nhìn thấy hai vị thúc thúc, dù sao khoảng cách cũng còn rất
xa đây, hắn chỉ ngắm hoa… Ngắm hoa… Năm nay hoa nở thật tươi đẹp.
Tiểu chủ tử không đi, bọn nô tài thị vệ theo sau cũng chỉ có thể đợi, nhiều
người tụ lại thế này mục tiêu cũng thật sự là quá lớn, thái giám đi theo đều nghĩ phía trước có hai vị hoàng tử, còn là trưởng bối của tiểu a
ca, có điều đi bắt chuyện trước cũng là thiếu lễ phép, Hoằng Tích lại có thể đứng ở đây thật sự là làm cho bọn hắn bội phục sự bình tĩnh thong
dong của tiểu a ca, tuy rằng sự thong dong này cũng là làm cho người ta
nhìn.
“Hoằng Tích, ngươi nhìn chăm chú lâu như vậy, cái cây hoa
đỗ quyên này lại có cái gì bất phàm?” Cửu a ca đã đi tới, đến bên người
Hoằng Tích, vòng quanh cây hoa đỗ quyên nở rộ một màu hồng diễm kia quan sát một phen, đối với tiểu hoàng chất cười hỏi.
Hoằng Tích thấy hai vị thúc thúc chờ không được đã đi tới trước mặt hắn, khuôn mặt béo
có chút hơi giật giật, nghe được cửu a ca nói, biết rằng hắn cố ý, mím
môi một cái, gương mặt hai lúm đồng tiền hiển hiện, “Hoàng chất gặp qua
hai vị thúc thúc. Cửu thúc, cái cây hoa đỗ quyên này nở hoa thật đẹp mà
thôi. Cửu thúc, ngươi và thập thúc chuẩn bị đi đâu vậy.”
Cửu a
ca không để ý tới Hoằng Tích ngắt lời, đi thẳng vào vấn đề, “Không phải
đang muốn chờ ngươi sao.” Nói xong, nghịch ngợm nháy mắt, giơ tay lên
liền sờ lên cái trán bóng của Hoằng Tích, xoa xoa vài cái, “Cháu ngoan,
Cửu thúc tìm ngươi có việc.”
Khóe miệng Hoằng Tích hơi cứng một chút, quả nhiên có việc, lại nói, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Thập a ca trong khoảng thời gian đi tới đã nghĩ thông suốt cửu a ca tìm
Hoằng Tích là vì chuyện gì, lúc này lại không coi trọng hành động của
cửu a ca, cũng biết cửu a ca đối với chuyện cưới vợ này có chút bất mãn, lười hùa theo cửu ca đi kích động Hoằng Tích, liền chỉ đứng ở một bên
chờ, nhắc nhở, “Lão Cửu, có việc mau nói, chúng ta còn phải đi tới bát a ca quý phủ đây.”
Cửu a ca nghe vậy, rốt cuộc là đem tầm mắt đưa ngang một cái, cúi người đối với Hoằng Tích nói rủ rỉ bên tai một phen, Hoằng Tích đầu tiên là mở to mắt, tiếp theo là há hốc miệng, cuối cùng
ngậm miệng vẻ mặt hoài nghi nhìn cái vị cửu hoàng thúc này. “Cửu thúc,
ngươi thực sự muốn ta làm như vậy?”
“Ừ, nếu được việc cửu thúc
ta nợ ngươi một cái ân tình.” Cửu a ca không để ý tới Hoằng Tích không
tán đồng cũng không tin tưởng, khó có khi nào sảng khoái dùng nhân phẩm
của mình làm bảo chứng.
“Chuyện này có được không vậy?” Hoằng
Tích cũng không quản có thể miệng quạ đen hay không, nhịn không được bỏ
thêm một câu, tuy rằng hắn còn nhỏ, nhưng cùng hoàng mã pháp ở chung một chỗ lâu như vậy không có nghĩa là hắn không hiểu một ít tính tình của
hoàng mã pháp. “Nếu không được cửu thúc cũng không có thể nói ta không
tận lực.”
“Được, có thành hay không cửu thúc đều nhớ kỹ công lao của ngươi.” Cửu a ca nhẹ vỗ tiểu tử không muốn đem chuyện dính trên
thân kia một cái, tiểu hồ ly.
“Cửu thúc ngươi làm sao tìm được
ngươi mà thuyết phục vậy?” Khang Hi hiếm khi nào nhìn xong tấu chương mà dư ra nửa ngày rãnh rỗi, nhấp một hớp hương trà, Hoằng Tích đã rất có
hiệu suất làm việc mà trở lại Cung Càn Thanh cùng Khang Hi nói đến
chuyện cửu a ca.
Khang Hi gần đây cũng biết một ít động thái của cửu a ca, không muốn cưới Đổng ngạc gia khuê nữ, cư nhiên lại gây ra
nhiều chuyện như vậy, hôm nay thậm chí ngay cả Hoằng Tích đều tìm tới,
ông chỉ cần nghe Hoằng Tích nói ra hai chữ Cửu thúc, đã biết nó đến nói
chuyện gì. Hừ, lão cửu quả nhiên là không hiểu chuyện.
“Cửu thúc vừa vặn nhìn thấy tôn nhi mà, liền tới tìm ta nói.” Hoằng Tích cười đến vẻ mặt hàm chứa khả ái, bất quá chỉ là truyền lời mà thôi, lại không
thể nói thẳng Cửu thúc không muốn cưới người được hoàng mã pháp chỉ
định, chỉ có thể đổi giọng, “Hoàng mã pháp, cửu thúc nói hắn không muốn
cưới vợ, hắn còn nhỏ. Muốn hỏi ngài có chịu hay không?”
“Hắn còn
nhỏ? Ha hả.” Khang Hi sờ sờ đầu Hoằng Tích, cười đến có chút ý tứ hàm
xúc không rõ, Hoằng Tích lại thấy nổi da gà trên cánh tay, không thể làm gì khác hơn là cũng ha hả cười theo hai tiếng. “Hoằng Tích, quay lại
nói cho cửu thúc ngươi biết, trẫm đã biết.”
Việc Hoằng Tích làm
không qua bao lâu thái tử và thái tử phi cũng biết, thái tử sau khi
nghe, không nhịn cười được, “Lão cửu đây không phải là buộc hoàng a mã
sớm ngày chỉ hôn cho hắn sao. Ha ha, đúng như ý hắn.”
Cho dù ai
đều có thể nghe ra ý cười nhạo trong lời nói thái tử, thái tử phi lúc
này đang chờ sanh, lại bất đắc dĩ phải phân chút tâm trí cho kỳ tuyển tú bên, không có gì làm rãnh rỗi cùng thái tử xem người khác bị chê cười,
đưa tay kéo thái tử một cái, “Ngươi trước tiên đến xem cái này, con gái
của tổng binh Trương Hạo Thượng, Huệ phi gần đây đối với cái vị tú nữ
này rất có ý tứ.”
Thái tử nghe vậy liếc một cái, tổng binh
Trương Hạo Thượng, hình như đã nghe qua cái tên này, là người của binh
bộ, “Không phải là Huệ phi muốn chọn cho đại a ca chứ?”
“Trong
phủ đại a ca giờ đã có hai người trắc phúc tấn, vị trí đã đầy, ái nữ của tổng binh cũng không có khả năng vào phủ với thân phận một cách cách,
ngươi nói xem Huệ phi có ý định gì?” Thái tử phi gạt gạt khóe miệng,
“Đại phúc tấn từ lúc sinh con trai trưởng xong, thân thể vẫn không tốt,
bệnh không thế nào xử lý công việc, gần đây nghe nói bệnh lại nặng hơn,
không biết có thể chữa khỏi hay không, Huệ phi có lẽ là tìm cho đại a ca một vợ kế.” Con gái của một tổng binh có thực quyền, và một nhà mẹ đẻ
đại phúc tấn đã thất thế từ lâu, người nào đối đại a ca có lợi hơn vừa
nhìn là biết, chỉ là đại phúc tấn vẫn còn đây, Huệ phi lại có hành động
như vậy làm cho lòng người nguội lạnh.
Ánh mắt thái tử tối lại,
“Đại phúc tấn thật sự không chống đỡ nổi sao?” Hắn là không muốn nhìn
thấy kẻ địch có thêm trợ lực mới, nhất là khi hắn vẫn luôn không thể
động vào mặt quân sự, mà đại a ca lại có thể làm mưa làm gió binh bộ.
Thái tử phi cân nhắc trong lòng một chút, nói, “Không chắc lắm.” Thái tử phi cố tình giúp đại phúc tấn một tay, thế nhưng hai người thực sự khó gặp
mặt một lần, nhất là bây giờ mình hành động bất tiện, khó có thể xuất
cung, mà đại phúc tấn lại ở triền miên trên giường bệnh, nếu là phái
cung nhân đưa hảo dược đến, cũng chưa chắc nàng có thể dùng tới. Suy
nghĩ một chút lại nói, “Nếu không ta tìm thời gian đi xem đại phúc tấn.”
“Không được.” Thái tử một ngụm phủ quyết, “Ngươi bây giờ còn
đang mang thai, qua đó nhiễm bệnh khí thì phải làm sao? Huống hồ ngươi
đi xem thì thế nào, cái được không bù cái mất.”
Thái tử phi sờ sờ bụng dưới, không thèm nói lại, nhìn phía ngọn đèn chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Thái tử thấy thái tử phi yên tĩnh hồi lâu cũng không nói gì, lo lắng thái tử phi để tâm vào chuyện vụn vặt, cho là hắn với đại a ca bạc tình như
nhau, là cái loại chờ thê tử chết đi cưới người khác, liền nói, “Tĩnh
Nghiên, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ tốt thôi, cô cũng không giống như đại a ca.” Về phần thế nào, hắn nhưng thật ra không nói ra miệng.
Thái tử phi lấy lại tinh thần, nghe được thái tử nói, liền kinh ngạc, “Ngươi nói cái gì đó? Đang êm đẹp nhắc đại a ca làm gì? Đại a ca lúc này vì
đại phúc tấn đang vô cùng khẩn trương, rốt cuộc vẫn là phu thê từ thời
niên thiếu, ngươi lại nhìn ra cái chuyện méo mó gì vậy?”
“Gì,
hắn mà cũng sẽ cấp bách?” Thái tử nghe vậy có chút kinh ngạc, “Thật
không nhìn ra đây. Không chừng đại phúc tấn nhìn hắn lo lắng cho nàng
mấy tháng trời cũng đã mãn nguyện rồi.” Có thể chống đỡ qua kỳ tuyển tú
đó là hay nhất, tuyển tú vừa xong, đại phúc tấn liền mất, đại a ca cũng
không tìm được người thay thế.
Thái tử phi sao có thể không biết suy nghĩ của thái tử, đưa tay nhéo nhéo vành tai thái tử, “Thái tử điện hạ, tâm phải nhân hậu, đối đãi người khác không thể quá hiểm độc.”
Thái tử cười lạnh hai tiếng, có thể thấy kẻ đối đầu gặp chuyện không may
chính là việc khiến hắn vui vẻ, có điều cùng đại phúc tấn tính toán rốt
cuộc là có chút không hay, liền bắt lấy cái tay kia xoa bóp một cái, “Cô rốt cuộc cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ta sẽ đến trước mặt bọn họ cười vài câu.”
Tuyển tú hừng hực khí thế, cuối cùng qua hai
tháng, thân thể ốm yếu của đại phúc tấn cũng vượt qua kỳ tuyển tú và đã
có khởi sắc, khiến một đám người trong hoàng cung bội phục, mà bên kia
cho dù cửu a ca có làm như thế nào đi nữa, lúc kỳ tuyển tú còn chưa kết
thúc, Khang Hi liền nhanh chóng cấp cho tên tự xưng mình còn nhỏ cửu a
ca một đạo thánh chỉ ban hôn, khiến cửu a ca nửa tháng sau liền cùng con gái đô thống Tề Thế thành hôn, sớm ngày ra cung khai phủ.
Bởi
vì lúc trước cửu a ca làm huyên náo có chút quá phận, rất nhiều người
cũng không cho rằng cuộc hôn nhân này là tốt, ngũ phúc tấn bát phúc tấn
những chị em dâu này đã nổi lên đồng cảm với cửu phúc tấn, chỉ chờ cửu
phúc tấn thêm vào đại gia đình hoàng cung này thì đi trấn an một phen,
mà cửu a ca cũng biết ý chỉ ban hôn truyền xống nhanh như vậy, hoàn toàn là bởi vì lần nọ Hoằng Tích trợ giúp một tay nói.
“Cửu thúc
không muốn cưới vợ, hắn còn nhỏ.” Thập tứ a ca mỗi lần nói lên những lời này, liền không nhịn được cười to một phen, mấy a ca khác nghe được
cũng đều không thể nhịn cười.
Cửu a ca hận hận nhìn chòng chọc
thập tứ, dùng nhãn thần uy hiếp nếu hắn còn dám nói thêm một câu nữa sẽ
xử đẹp hắn, bát a ca thu liễm nụ cười trên mặt, đối với cửu a ca nói,
“Từ lúc ngươi nói cho ta đã tìm Hoằng Tích hỗ trợ, ta đã nói với ngươi
là chuyện này không khả quan, nên tìm Hoằng Tích về bảo nó đừng đi,
nhưng đứa bé kia đã đem chuyện này làm ngay lập tức. Cho nên đây cũng là không có biện pháp.”
“Cửu ca cũng đừng trách Hoằng Tích. Hắn
chỉ là một đứa bé, còn phí tâm tư kiếm cớ cho ngươi không phải kết hôn,
cũng coi như tận lực.” Thập tứ a ca nghĩ đến lý do Hoằng Tích tìm cho
cửu a ca để không phải kết hôn, lại không nhịn được cười.
Thập a ca đến giờ mới chỉ cảm khái một câu, “Hoằng Tích tiểu tử kia làm việc
rất nhanh, sau này nhờ hắn phải suy nghĩ một chút.”
“Các ngươi
cứ cười đi cười cho đã đi!” Cửu a ca càng tỏ ra tức giận, thẳng thắn
nghĩ bình đã vỡ thì đập cho nát luôn, “Cười xong đừng quên chuẩn bị lễ
vật thành hôn cho ta. Hừ, lão thập, thập tứ, các ngươi sớm muộn cũng có
một ngày như vậy!”
Chuyện của cửu a ca dần chìm vào quên lãng
thì cũng là lúc phủ nội vụ bắt đầu xử lý hôn sự, khó khăn lắm nửa tháng
mới xong, Dục Khánh Cung thái tử phi đã đến lúc sinh đẻ, mọi người đều
nghe ngóng Dục Khánh Cung sẽ có thêm một tiểu a ca nữa, trên dưới Dục
Khánh Cung tràn đầy không khí tân sinh vui mừng.