Mãi đến khi hai người trở lại phòng bệnh, Lê Thúy vẫn còn cảm giác không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy.
Cuối cùng cũng yên tâm, trên đường về Lục Thương lại thiếp đi, thân thể yếu
ớt tựa vào vai Lê Thúy, một chút sức lực cũng không có. Sờ trán Lục
Thương thấy còn hơi nóng, Lê Thúy không khỏi lo lắng cho sức khỏe của
y. Tuyết lớn còn chạy đi xa như vậy, người thường cũng chịu không nổi,
huống chi Lục Thương còn đang bệnh. Trở lại phòng bệnh, Lê Thúy thay
quần áo bệnh nhân giúp Lục Thương, lúc cởi áo ra thấy dấu hôn do mình
gây nên trước ngực y vẫn chưa phai, nhiều chỗ cắn rất mạnh, vết đỏ lẫn
màu xanh tím, cậu nhìn mà đau lòng vô cùng.
Lục Thương ngủ rất say, nằm yên không nhúc nhích, Lê Thúy đắp kín chăn cho y rồi ra ngoài gọi Lương Tử Thụy.
Cả tầng lầu trống hơn phân nửa, phòng chủ nhiệm không có ai, chỉ có vài
bác sĩ trực ban trong phòng cấp cứu, bấy giờ Lê Thúy mới nhớ hôm nay là
giao thừa, đa số mọi người đã về nhà mừng năm mới.
Bác sĩ khác
cậu không yên tâm lắm, suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho
Lương Tử Thụy. Đầu bên kia đang đốt pháo hoa nên ồn ào khủng khiếp, nghe Lê Thúy kể xong, bác sĩ Lương thở dài: “Không có gì đâu, để cậu ấy ngủ
đi, mấy hôm cậu không ở đây, Lục Thương tưởng cậu đi rồi nên tinh thần
sa sút lắm, hồi phục cũng chậm, bây giờ có cậu bên cạnh, cậu ấy mới yên
lòng ngủ được.”
Lê Thúy dời mắt về phía người trên giường, hai tay vô thức siết chặt.
“Lê Thúy, cậu ấy yêu đương một lần chẳng dễ dàng gì, quyết định này giống
như lấy mạng ra cược vậy, mai mốt hai người sống vui vẻ được ngày nào
hay ngày nấy, đừng cãi nhau…”
Tiếp sau Lương Tử Thụy còn nói thêm gì đó, nhưng Lê Thúy đã hết nghe lọt tai, trong đầu toàn là Lục Thương, cậu ngồi bên giường nắm chặt tay y, chỉ cảm thấy trái tim xót xa từng
cơn.
Lục Thương đối xử với mình thế nào, Lê Thúy cứ tưởng mình
hiểu rõ lắm rồi, nhưng quay đầu nhìn lại, cậu mới phát hiện, trên thực
tế những gì y làm vượt xa tưởng tưởng của cậu. Ngoài mặt y không nói,
sau lưng lại sắp xếp hết mọi việc, hơn nữa bao giờ cũng đặt an nguy của
cậu lên hàng đầu.
Đoán chừng do cảm thấy nóng, Lục Thương hơi hé
miệng, làn da trên cổ ửng đỏ, hầu kết trượt lên trượt xuống, vì gầy gò
mà xương quai xanh lồi lên, phập phồng theo từng nhịp thở.
Lê
Thúy kéo chăn xuống một chút, rút khăn ướt đầu giường lau mồ hôi cho Lục Thương. Mặc dù ngủ rất sâu, Lục Thương như vẫn còn một tia ý thức, cứ
nắm chặt tay cậu không chịu buông. Cảm giác được cần khiến lòng Lê Thúy
nhũn ra, cậu dứt khoát tắt đèn, cởi áo khoác, giống như vô số buổi tối
trước đây, ôm y chìm vào giấc ngủ.
Có Lê Thúy ở đây cũng có lợi,
chí ít bệnh nhân chịu ngoan ngoãn phối hợp với trị liệu của bác sĩ. Lục
Thương xem thuốc đắng như tai họa ập đầu, cho dù là thuốc chống nôn cũng cạch mặt, hễ tránh được là tránh ngay, đến giờ Lê Thúy mới hiểu tại sao Lương Tử Thụy cứ hay bực tức như thế, cậu cũng phải vừa dỗ vừa dụ mới
khuyên Lục Thương nuốt thuốc được.
Lê Thúy chân thành nói: “Không đắng thật mà, ngọt lắm.”
Lục Thương như lấy hết can đảm, hé miệng ngậm thuốc vào, lập tức phát hiện
mình bị lừa, vừa định lè lưỡi nhả ra, Lê Thúy đột nhiên nhích lại lấp
kín môi y, hôn y, đến khi y nuốt xuống mới buông ra, cười hỏi: “Không
đắng đúng không?”
Bị cậu chọc cười, Lục Thương cũng không so đo cảm giác đắng chát nơi cổ họng: “Ừm, ngọt.”
Qua tết nguyên tiêu, Lục Thương mới được cho phép về nhà. Lê Thúy tranh thủ thời gian mua đồ tết, bảo dì Lộ nấu một bàn đồ ăn đón gió tẩy trần cho
Lục Thương, có điều cuối cùng đều vào bụng cậu hết.
Không biết có phải do giải tỏa nỗi lòng hay không, lần này xuất viện tinh thần của
Lục Thương rõ ràng khá hơn trước nhiều, mặt mũi cũng hồng hào hơn, hễ
rảnh là ở nhà ngắm nghía chiếc cần câu mà Lê Thúy tặng mình, trước khi
ngủ còn không nỡ đem cất.
“Muốn đi câu cá không?” Lê Thúy ra khỏi phòng tắm, thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của y, bèn hỏi.
“Ừa, nhưng mà bây giờ chưa vào mùa.” Lục Thương cất cần câu vào hộp, ngoắc tay với cậu, “Qua đây nói chuyện với tôi chút đi.”
Lê Thúy bò lên giường, choàng tay lên hông Lục Thương, kéo y vào trong
ngực. Hai người mặt đối mặt, Lê Thúy biết Lục Thương muốn ước pháp tam
chương (quy định ba điều) với mình, vừa nghĩ đến việc người trước mắt đã là người yêu của mình, cậu lại kiềm lòng không đặng cảm thấy thỏa mãn
và mừng rỡ tận đáy lòng.
“Cậu hứa với tôi hai chuyện,” Lục Thương nhìn Lê Thúy, nói: “Thứ nhất, bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, đừng nghĩ đến việc ghép tim nữa, nếu ngày nào đó tôi tỉnh lại phát hiện tim
mình đổi thành tim cậu, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là dùng dao móc nó
ra, nhớ chưa?”
Tâm tình trong mắt Lê Thúy vô cùng phức tạp, cuối
cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu: “Được, nhưng anh cũng phải chăm sóc mình cho tốt, không được thức khuya, không được uống rượu, gặp rắc rối nhất định phải nói cho em biết, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Lời này
coi như xuôi tai, Lục Thương tựa vào người cậu một lát, nói: “Mặt khác,
cậu vẫn phải đi học, bên trường đã xếp chỗ cho cậu rồi, thời hạn hai
năm, chọn ngày qua đó báo danh đi.”
Vừa nghe phải xa nhau, cả
người Lê Thúy cứng đờ, tỏ vẻ không tình nguyện, Lục Thương thấy vậy thì
nở nụ cười: “Nhưng một tháng cậu có thể về một lần, chỉ cần cậu không
ngại chạy tới chạy lui phiền phức.”
“Không phiền không phiền,” Lê Thúy vội nói, “Một tháng về hai lần được không anh?”
“Về một lần chỉ tính chặng bay đã mất hai ngày rồi, thế cậu không cần nghỉ
ngơi à.” Lục Thương cười mới đẹp làm sao, hai mắt hơi rũ xuống, hầu kết
khẽ nhúc nhích, cả người tản ra vị biếng nhác, ngọn đèn ấm áp trong
phòng rọi lên gò má của y, khiến y trông vừa quyến rũ vừa gợi cảm.
Trong lòng rung động, Lê Thúy nhịn không được hôn y một cái.
Thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cậu, Lục Thương nhếch miệng cười: “Muốn làm không?”
Lê Thúy sửng sốt, lỗ tai từ từ đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Được không anh?”
Lục Thương nhổm dậy, kéo tủ đầu giường lục lọi một lát, lấy ra một hộp bao
cao su và gel bôi trơn, nói: “Nếu đã đến với nhau, chuyện này tất không
tránh khỏi.”
Lê Thúy cảm thấy vô cùng áy náy, bèn nhích lại ôm y: “Lần trước… xin lỗi anh.”
Lục Thương vỗ vỗ lưng cậu: “Đừng suy nghĩ nhiều, lúc đó chú Viên chưa đi
xa, nếu tôi thật sự không muốn, gọi một tiếng là chú ấy vào ngay.”
“Anh…” Viền mắt Lê Thúy đỏ lên.
Lục Thương nắm tay cậu, bình thản nói: “Lê Thúy, yêu hay không yêu, lời này tôi không nói ra miệng được, thời gian còn lại của tôi không nhiều lắm, tình cảm mà đời này có thể trao ra, tôi đặt hết ở nơi cậu.”
Đáy
lòng dâng lên một trận chua xót, nước mắt cố nén nửa ngày cuối cùng vẫn
không nén được, vốn dĩ đã chuẩn bị chôn giấu người này dưới đáy lòng cả
đời, bỗng nhiên có một ngày cậu phát hiện, thì ra trong lòng người ấy
cũng có mình. Trái tim trống rỗng đã lâu thoáng chốc được lấp đầy, cậu
nghẹn ngào đến không thốt nên lời, chỉ biết ôm Lục Thương thật chặt, cúi đầu gọi tên y: “Lục Thương…”
Lục Thương mặc cậu ôm một lát, cười hỏi: “Được rồi, cậu muốn tôi đợi bao lâu nữa?”
Cả người Lê Thúy khựng lại, cậu dụi sạch nước mắt, lùi lại một chút,
nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Thương, giống như được chấp nhận, cậu nhích
tới cúi đầu hôn nhẹ lên môi, lên mắt, lên mũi, lên môi y… tay còn lại
thì luồn vào vạt áo, nơi đó quả nhiên đã cứng ngắc từ lâu rồi.
Đáy lòng như có thứ gì ấm áp tan chảy, hơi thở Lê Thúy dồn dập hơn, tuân theo bản năng lưu luyến mơn trớn trên da y.
Do quanh năm tiếp xúc với thuốc giảm đau và thuốc gây mê, thật ra cảm quan của Lục Thương không nhạy lắm, bây giờ chẳng biết có phải do bị bầu
không khí tác động hay không, phản ứng của đầu dây thần kinh như bị
phóng đại, những nụ hôn vụn vặt vẫn kích thích đến mức ngọn lửa lòng y
bùng cháy.
Lê Thúy không có kỹ xảo gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve da
thịt y, nhưng cho dù là vậy, động tác này vẫn đủ khiến hơi thở của y
ngày càng rối loạn, cả người run bần bật, dây thần kinh dưới da nhạy cảm tột độ, gần như cảm nhận được cả vân tay của Lê Thúy.
Nhìn dáng
vẻ cấm dục của Lục Thương, Lê Thúy càng cảm thấy động tình khó nhịn,
thậm chí còn nhen nhóm dục vọng phá hủy mạnh mẽ. Cậu nâng tay cởi áo Lục Thương ra, hôn một đường xuống dưới, mút liếm trên bụng y một phen.
“Đừng…” Đoán được Lê Thúy muốn làm gì, Lục Thương đưa tay định ngăn cản.
“Để em thử xem.” Lê Thúy nghiêm túc nói, đẩy tay Lục Thương ra, cố ý ngẩng
đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của y, ngậm vật kia vào miệng.
“A!” Lục Thương chau mày, miệng hơi hé, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, cùng lúc
đó cơ thể không kiềm được run rẩy, hiển nhiên kích thích này quá lớn đối với y, bất luận trên thể xác hay tinh thần.
Đã quen nhìn điệu bộ trịnh trọng nghiêm trang của Lục Thương, giờ đây nhìn y bị tình dục
hành hạ đến mức chẳng biết phải làm sao, suýt nữa Lê Thúy đã mất kiểm
soát lần nữa. Thật sự rất muốn chiếm đoạt y, chơi chết y, muốn nhìn y tự xé nát mặt nạ thanh cao lạnh lùng của bản thân, muốn nhìn y lửa dục đốt người không thể kiềm chế chỉ có thể van xin mình, muốn nhìn y mặt mày
ửng đỏ áo quần xốc xếch nằm dưới thân mình xin tha thứ.
Được
tiếng rên rỉ cổ vũ, Lê Thúy càng ra sức liếm, cậu cũng không biết nhiều
kỹ xảo, nhưng chỉ riêng thành ý dốc sức lấy lòng của cậu đã đủ khiến Lục Thương bay mất hồn vía, cảm giác như bị ném lên đám mây, theo động tác
phun ra nuốt vào của đối phương, toàn thân chìm vào mê say.
Nhiệt độ trong phòng ngủ liên tục tăng cao, tiếng ngậm mút hòa với tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng.
Khoái cảm liên tiếp nhanh chóng đánh cho Lục Thương nhịn hết nổi, kích thích
tê dại tích lũy tới cực hạn, năm giác quan như bỗng bay lên trời, một
loại cảm giác sung sướng chưa bao giờ trải nghiệm xộc lên não, dây thần
kinh đứt đoạn vài giây đồng hồ. Chờ khi ba hồn bảy vía cuối cùng quay về bản thể, Lục Thương mới phát hiện mình sắp thở không ra hơi, lục phủ
ngũ tạng truyền đến từng đợt cảm giác kiệt quệ.
Lê Thúy rút khăn
giấy đầu giường, xử lý sạch sẽ thứ trong miệng, đoạn xoay người cạ cạ
đầu Lục Thương, nói bằng giọng đòi khen: “Thích không?”
Lần đầu tiên
thân mật với người khác, Lục Thương tựa bên gối thở dốc một phen, mắt
nhìn chằm chằm Lê Thúy, một câu cũng không nói nên lời. Lê Thúy nhìn vào mắt Lục Thương, cúi người ôm y vào lòng.
Lục Thương vùi mặt vào
cần cổ của cậu, khóe miệng nhếch thành nụ cười khẽ, vẻ mặt thoạt nhìn có phần lúng túng không biết làm sao. Lê Thúy ngầm hiểu mỉm cười, nghĩ
bụng lúc sinh thời có thể nhìn thấy vẻ mặt này của ông chủ Lục, chỉ sợ
mình là người duy nhất.
“Cơ thể anh ổn không?” Lê Thúy xoa ngực Lục Thương.
“Ừm,” Lục Thương tựa vào gối nghỉ ngơi chốc lát, giật giật hai chân, “Đến đi.”
Lê Thúy hôn trán y: “Khó chịu nhớ nói em biết ngay.”
Đưa tay lấy gel bôi trơn bên cạnh, Lê Thúy dằn cảm giác nôn nóng xuống đáy
lòng, thoa một chút gel lên ngón tay, tìm đến vùng cấm nọ, trước tiên
thoa một vòng xung quanh cửa huyệt. Cả người Lục Thương mềm nhũn, ngay
cả vách ruột cũng không ngoại lệ, nhất là sau khi đã bắn một lần, cơ thể gần như không hề phòng bị, rất dễ dàng xâm nhập, Lê Thúy vừa quan sát
phản ứng của Lục Thương vừa thong thả đẩy ngón tay vào.
“Đau không?” Lê Thúy hỏi, nhớ tới chuyện lần trước, lòng cậu vẫn còn lo ngại, sợ mình làm đau y lần nữa.
Lục Thương nhắm mắt lại, lắc đầu, nét mặt còn có vẻ rất hưởng thụ.
Lê Thúy cũng phát hiện, so với lần trước cứng đơ và nóng hổi khi mình thô
bạo xông vào, lần này có lẽ do thả lỏng, bên trong mềm mại mà ấm áp,
ngón tay vừa vào đã bị kẹp chặt, đẩy vào cũng dễ hơn nhiều, cậu lần lượt tăng đến ba ngón tay, vừa dùng giọng trấn an Lục Thương, vừa cẩn thận
ma sát mở rộng.
Đằng trước đã cương đến phát đau, Lê Thúy nhịn
hết sức vất vả, cả người ứa mồ hôi nóng, tay vẫn không nóng không vội,
ngón tay xoay vòng đè nhấn trong vách ruột.
Lục Thương bị cậu giày vò đến mức hô hấp hỗn loạn, hầu kết nhúc nhích một cái, cho cậu ánh mắt ý bảo “được rồi”.
Cuối cùng Lê Thúy cũng dừng lại, xé bao cao su đeo vào, cúi người hôn môi
Lục Thương, hơi thở nóng rực của hai người giao hòa. Trong phòng ngủ,
lửa dục không thể át chế bốc lên đến đỉnh.
“Lục Thương…” Lê Thúy
kề sát tai y nỉ non một câu, ánh mắt chìm xuống, một tay vịn vòng hông
mềm yếu của Lục Thương, tay còn lại nắm ngón tay y, buộc y cùng đỡ lấy
thứ đứng thẳng kia, nhắm ngay cửa huyệt chậm rãi đẩy vào, “Cảm nhận được không? Anh là… a… của một mình em…”
“Ưm…” Cảm nhận quá trình
mình bị người ta xâm phạm và chiếm hữu một cách tỉ mỉ như thế, khoảnh
khắc ấy Lục Thương chỉ muốn trốn. Tự tay cầm vật cứng bỏng người đó, đẩy từng chút một vào cơ thể mình, kết hợp chặt chẽ với mình, hòa làm một
với mình, y há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà. Cùng lúc đó, cảm giác bị xâm nhập vừa đau vừa khó
diễn tả bằng lời lan tỏa khắp cơ thể, vách ruột như tan chảy, gắt gao
kẹp chặt vật lạ đang từ từ đẩy vào hòng đánh dấu chủ quyền.
Tốc độ đẩy vào rất chậm, nhưng không hề có ý định dừng lại, mới lần đầu đã đâm sâu tận cùng.
“Ha…”
Quá trình xem như thuận lợi, hai người đều thở dài một hơi, nhìn Lục Thương cố nhịn cảm giác khó chịu mà phối hợp với mình, Lê Thúy cảm động không
thôi, cúi người âu yếm ôm hôn y.
Động tác này ảnh hưởng đến nửa
người dưới, nóng rực và mềm mại ma sát lẫn nhau, phảng phất như bị điện
giật. Hai người chưa từng trải nghiệm chuyện chăn gối bao giờ, thần kinh mẫn cảm đến cực độ, lần này ai cũng hưng phấn đến mức rên khẽ một
tiếng.
Lê Thúy mồ hôi đầm đìa cúi đầu nhìn Lục Thương ngửa cổ nằm dưới người mình, ánh mắt mơ màng, cửa huyệt bị banh ra đến mức lớn
nhất, chặt chẽ bao bọc dương vật của mình, cảnh tượng này quả thật kích
thích hơn ảo tưởng của cậu gấp trăm lần.
Lê Thúy thực tủy biết
vị, nâng đùi Lục Thương lên, thúc nhẹ vài cái, Lục Thương bị cậu thúc
đến nỗi liên tục lùi ra sau, muốn rụt eo lại nhưng eo ếch mềm oặt, chỉ
có thể giang rộng hai chân mặc người xâm phạm. Sau vài lần đâm rút,
khoái cảm lũ lượt ùa tới, Lục Thương chống không nổi, khóe mắt từ từ phủ một tầng hơi nước.
*Thực tủy biết vị: ăn một lần biết vị rồi muốn nếm thêm lần nữa.
Nhiệt độ trong phòng cao ngất, mùi dục vọng tràn ngập, Lê Thúy dịu dàng cử
động, thi thoảng lại cúi người hôn Lục Thương, giường lớn không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng cót két, cả căn phòng chỗ nào cũng nghe tiếng
nước và tiếng thở dốc làm người ta xấu hổ.
Trên người chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ, bấy giờ Lê Thúy cũng cảm thấy vướng tay vướng chân, thoắt cái cởi luôn.
Lục Thương ngửa cổ nằm trên giường, cứ thế yên lặng nhìn cậu, chỉ cảm thấy
thân thể trước mắt chói lóa đến mức mình không tài nào dời mắt nổi.
Lê Thúy đã không còn là cậu bé năm nào, chẳng biết nẩy nở từ bao giờ, lồng ngực trở nên rắn chắc, khung xương còn cường tráng hơn y, trên bụng còn có múi cơ rõ ràng, đẹp như người mẫu nam trong tủ kính.
Lục
Thương thở phì phò, duỗi tay ra vuốt ve. Phát hiện ý đồ của y, Lê Thúy
nắm tay y áp lên bắp thịt căng đầy của mình, còn cố tình nhúc nhích nữa.
Hông thúc nhẹ vài cái, Lê Thúy đè hai tay Lục Thương bên gối, cúi người
nhích lại gần, cố ý thở ra khí nóng bên tai y: “Đẹp không, kiểu anh
thích nhất đó.”
Lê Thúy rất sợ làm y bị thương, cho nên động tác
vẫn nhẹ như gãi ngứa, Lục Thương bị kiểu rút ra đẩy vào chậm rì này dằn
vặt đến mức cả người lóng nga lóng ngóng, chỉ biết gật đầu loạn xạ.
Được thừa nhận, Lê Thúy mừng hết biết, cậu cúi người lấp kín bờ môi y, giống như hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Cả phòng kiều diễm, phòng ngủ nồng nặc mùi tình dục. Phát hiện hơi thở của Lục Thương ngày càng hỗn loạn, Lê Thúy dứt khoát nâng hông y lên, đỡ y
ngồi xổm trên háng mình. Thể lực của Lục Thương không tốt, làm sao chịu
nổi sức dằn vặt của Lê Thúy, sợ mình đỡ không nổi, y không thể làm gì
hơn ngoài vịn chặt vai cậu, như thể chỉ cần tách khỏi cậu là sẽ tan
thành vũng nước vậy. Dục vọng độc chiếm tức khắc bành trướng, Lê Thúy ôm y thúc mạnh vào chỗ sâu một cái, sung sướng đến mức hai người đều híp
mắt.
Tư thế này giúp cho vật cứng đâm vào sâu hơn, ôm nhau thắm
thiết một hồi, hai người đều mồ hôi nhễ nhại, nhưng mặt ai cũng hạnh
phúc thoả mãn. Lục Thương đã bị Lê Thúy đâm rút đến mơ mơ màng màng,
khóe mắt vương vệt nước, ngón chân cũng vô thức cuộn lại.
Nhìn
người trong lòng bị mình thao đến mức cả người rã rời, thể xác lẫn tinh
thần của Lê Thúy đều được thỏa mãn tột độ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn
thấy Lục Thương như thế, thâm tình dịu dàng, hai mắt mê man, đầy ắp tình dục…
Lê Thúy ra vào một cách quy luật, khoái cảm chồng chất
khiến cậu cảm thấy xa lạ, và cũng sắp bức cậu phát điên. Trước khi đến
đỉnh cao trào, cậu không kiềm được xúc động trong lòng, cuối cùng bất
chấp thúc mạnh lên trên vài cái, bắn ra giữa tiếng rên khẽ của Lục
Thương.
Toàn thân đổ đầy mồ hôi, Lục Thương cũng chẳng khá hơn là bao, tóc mái ướt nhẹp, Lê Thúy đặt một nụ hôn lên trán y, phát hiện hô
hấp của y xem như thông thuận, chỉ là có vẻ mệt lắm rồi, mắt cũng mở
không lên, môi yếu ớt khép mở.
Nhẹ nhàng rút ra ngoài, đỡ người
nằm lên giường, kiểm tra cửa huyệt một chút, xác nhận không bị thương Lê Thúy mới thấy yên tâm, cậu xuống giường vắt khăn lông giúp Lục Thương
lau mình, sau đó lục tấm ra giường mới ra thay.
Ngoài phòng bóng
đêm dày đặc, Lê Thúy không có ý định ngủ, cậu cúi đầu hôn người thuộc về mình trong lòng, dụi dụi cần cổ y, thỏa mãn đến mức viền mắt cay cay.
Cậu đã từng tự hỏi, tại sao từ nhỏ mình không được như người khác, tại
sao mình không thể ngồi trong lớp học bài, tại sao mình không thể có một gia đình hoàn chỉnh, tại sao mình không thể sống cuộc sống mà người
bình thường nên có, mãi đến hôm nay cuối cùng cậu đã hiểu, đó là do ông
trời chuẩn bị cho cậu tất cả những thứ hiện tại. Chuyện cũ như mây khói, căm phẫn, vui sướng, đau xót… đã không còn quan trọng nữa, lòng cậu tựa như giếng cổ chứa đầy nước sâu, phẳng lặng nhiều năm cuối cùng cũng lăn tăn phản chiếu ánh trăng.
…
Lục Thương xin nghỉ dài hạn,
hai người tiện thể xem như tuần trăng mật, ở nhà nấu cơm đọc sách, trải
qua vài ngày sinh hoạt vợ chồng đúng nghĩa.
Hiếm khi hai người
mới có thời gian yên bình nhàn nhã như thế, Lê Thúy quả thật chẳng muốn
đi đâu, bây giờ cậu mới hiểu tại sao các quân vương cổ đại lại sa vào mỹ sắc không chịu lâm triều, nếu không phải lo lắng cho sức khỏe của Lục
Thương, cậu chỉ hận không thể bám dính vào người y cả ngày lẫn đêm.
Nhưng trong lòng Lê Thúy hiểu, năm tháng êm đềm tất sẽ khiến người ta đắm
chìm, nhưng vẫn còn hơi sớm đối với cậu, chí ít bây giờ vẫn chưa được.
Bệnh của Lục Thương chính là quả bom hẹn giờ, không biết ngày nào đó sẽ
tái phát, nếu cậu không mau chóng mạnh mẽ lên, tìm một cách giải quyết
hoàn hảo, thì cho dù hiện tại tốt đẹp cỡ nào, mai này rồi sẽ tan thành
bọt nước, đó là điều mà bất luận thế nào cậu cũng không muốn nhìn thấy.
Mỗi lần nghĩ đến đó, cậu lại cảm thấy trách nhiệm trên vai trọng đại vô
cùng.
Sang năm mới, mọi thứ đều lật sang trang, Đông Ngạn và Mục
Thịnh vận hành như bình thường, dự án ở Hải Nam đang tiến hành vững
chãi, không cần bận tâm quá nhiều. Lục Thương dành thời gian tụ họp với
vài người bạn, dẫn luôn cả Lê Thúy theo, tuy hai người không nói gì,
người ngoài vẫn nhìn ra manh mối từ những chi tiết nhỏ nhặt.
“Hai người yêu nhau rồi à?” Lúc về, Từ Úy Lam len lén hỏi Lục Thương.
Từ Úy Lam bùi ngùi một phen, tuy nhiên cũng không cảm thấy quá bất ngờ,
chỉ cười nói nhất định phải mời hai người ăn bữa cơm. Lục Thương đồng ý, quả nhiên y đoán không sai, chẳng ai phản đối y yêu đương cả, không
biết chuyện này đáng vui hay đáng buồn.
Buổi tối về nhà, Lê Thúy
đưa giá đặt cần câu đã làm xong cho Lục Thương, chế tác hoàn toàn bằng
thủ công, thành ý khỏi phải nói. Nhìn chữ cái khắc bên trên, Lục Thương
mỉm cười: “Là tôi hay là cậu?”
Lê Thúy hôn y: “Là chúng ta.”
Tuổi tác càng lớn, phản ứng với thế giới này càng nhạt nhòa, hồi bé nghe
chuyện cười có khi còn hớn hở lăn vòng vòng trên giường, lớn rồi ngay cả miệng cũng khó nhếch lên, vì thế sau khi thành niên, nhiều người thường có xu hướng cho rằng những ai dễ bị cảm động quá giả tạo.
Thật
ra cũng không hẳn vậy, cùng nếm đau xót vui buồn, cùng bị dòng đời xô
đẩy, chung quy vẫn sẽ có người giữ được cảm giác ban sơ dành cho thế
giới này, yêu và hận thuần khiết đến không thể nào thuần khiết hơn, mặc
cho thời gian như nước chảy qua cầu, người nọ tự giữ hồn mình thanh
tịnh.
Xưa nay thế giới này chưa từng có quỹ đạo định sẵn, trẻ con chưa chắc đều ấu trĩ ngây thơ, người lớn chưa chắc đều hiểu chuyện biết điều, có người dùng thời gian khắc tim, có người dùng tim khắc thời
gian, nước chảy bèo trôi rất dễ, một lòng son sắt mới khó.
Lục
Thương ngồi trên ghế mây, nhìn Lê Thúy trong phòng khách chăm chú thu
dọn hành lý của mình, thầm nghĩ có lẽ chính vì như thế, người trước mắt
mới càng đáng trân trọng, bởi vì cậu ấy có một trái tim nghệ nhân sâu
sắc, sáng trong đích thực.