*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Say rượu thêm mất ngủ, sáng sớm tỉnh dậy Lê Thúy cảm thấy đầu đau như búa
bổ, Lục Thương cũng chẳng khá hơn là bao, mặt mày phờ phạc tái mét.
Dì Lộ bưng bữa sáng lên bàn, phát hiện hình như hôm nay hai người hơi bị
yên lặng, một câu giao tiếp cũng chẳng có, thỉnh thoảng gắp đồ ăn ngón
tay sơ ý chạm nhau cũng hối hả tách ra.
Cảm giác lúng túng lạ
lùng giữa hai người, dì Lộ không biết xảy ra chuyện gì nữa, chỉ đoán
rằng cãi nhau này nọ thôi, người yêu đầu giường cãi nhau cuối giường huề là chuyện không thể tránh, vả lại xưa nay tình cảm giữa hai người rất
tốt, dì cũng không để ý lắm, làm xong bổn phận của mình rồi biết điều
lui ra.
Nhiệt độ ngày càng lạnh, tuyết rơi đợt trước chưa tan hết, đợt này lại có xu hướng bao trùm lần nữa.
Lúc làm việc cứ nghĩ đâu đâu nên nhiều lần mắc sai lầm, chờ khi Lê Thúy xử
lý xong mọi việc trở về nhà, trời đã sập tối rồi. Trong nhà không một
bóng người, lò sưởi ngoài phòng khách vẫn đang cháy, phát ra tiếng vang
lách tách, trên bàn dọn sẵn cơm nước còn bốc hơi nghi ngút, nhưng không
hề có dấu vết động đũa.
Giờ này còn chưa về nhà, không biết Lục
Thương làm gì nữa. Hai người ít khi cách xa, Lê Thúy cảm thấy toàn thân
bức bối khó chịu, như thể đánh mất vật quan trọng luôn mang theo bên
mình vậy. Muốn gọi điện thoại cho Lục Thương, Lê Thúy lấy di động ra lần lữa một phen, nghĩ đến phản ứng có khả năng xảy ra, cậu lại chán nản bỏ ý định, đổi sang gọi cho chú Viên.
“Ông chủ Lục đi Hải Nam công tác rồi,” Chú Viên ở đầu bên kia cũng sửng sốt, “Ông chủ Lục không dẫn cậu theo à?”
Nào chỉ không dẫn cậu theo, thậm chí chẳng buồn nhắn cậu một lời, rõ ràng là không muốn gặp cậu.
“Con biết rồi…”
Cúp điện thoại, Lê Thúy đứng trong phòng khách trống không, bỗng dưng cảm thấy tim mình trống hoác.
Đêm xuống, đèn trong phòng họp nhân viên cấp cao ở Bờ Biển Cát Vàng vẫn còn sáng. Bên bàn họp, nhân viên phụ trách ai cũng căng thẳng cao độ nhưng
lại cố tình giả vờ bình tĩnh.
Chẳng ai ngờ rằng, chỉ một sự cố
công trình không quá nghiêm trọng lại đưa Lục Thương tới đây, còn gọi kế toán và giám đốc phụ trách đến hỏi chuyện ngay trong đêm.
Loại
công trình nhìn đâu cũng dính dáng đến lợi ích như thế này, nếu muốn làm cho sạch sẽ triệt để, e rằng lật hết cả nước cũng không tìm được công
ty nào. Đông Ngạn cũng không ngoại lệ, quan trọng là… làm sao để thành
phẩm và chất lượng đạt cân đối. Chỉ cần kết quả cuối cùng đâu ra đấy,
mọi mặt đều kiếm lời, mọi người ai cũng vui, giới cấp cao thường sẽ
không quá khắt khe, mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Những việc
này, chắc gì Lục Thương không biết, thế mà đột nhiên chẳng nói chẳng
rằng bắt đầu kiểm toán, thái độ còn rầm rộ như thế, ra chiều trở mặt
không nhận người, nhất thời làm cho lòng người hoang mang. Tổ phụ trách
biết Lục Thương muốn lôi mình ra trảm, chí ít cũng sẽ bắt một hai người
ra giết gà dọa khỉ.
Giữa ngày đông giá rét, trong phòng họp rộng
thênh thang, những người phụ trách căng thẳng đến mức đổ mồ hôi hột, rất sợ vị trí xui xẻo này rớt xuống đầu mình.
Xét thấy cứ tiếp tục
như vậy cũng không phải là cách, Lưu Tinh Minh cười lấy lòng: “Lục tổng, khoản này không tra được trong một sớm một chiều đâu, vả lại ngài vừa
xuống máy bay đã chạy tới đây, sức khỏe làm sao chịu nổi, chi bằng hôm
nay nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta tính tiếp?”
“Tại sao?” Lục Thương quay đầu nhìn thẳng vào Lưu Tinh Minh, lạnh lùng nói, “Công nhân bị đập trúng hiện đang nằm trong bệnh viện cấp cứu, vậy mà công ty còn
chẳng biết vấn đề ở đâu, nghỉ ngơi? Theo tôi thấy, hay là chúng ta đi ăn bữa cơm tiện thể ghé mát xa rồi hẵng về tra tiếp?”
Lời vừa thốt ra, mặt mày Lưu Tinh Minh cũng không giấu được lúng túng.
“Tiểu Diệp, đi đặt thức ăn khuya đi.” Lục Thương ra lệnh.
“Vâng.”
Lục Thương tiếp tục nói với những người còn lại: “Gọi điện thoại báo cho
người nhà một tiếng đi, nếu như hôm nay không tra ra vấn đề, ai cũng
đừng hòng về nhà.”
Từ xưa đến nay, hình thức quản lý của Lục
Thương luôn đi theo tuyến đường nhân tính hóa, y ít khi nổi giận, gần
như không trách cứ ai thẳng mặt bao giờ, mặc dù tính cách lạnh lùng khó
gần, nhưng vô cùng thân thiện với công nhân viên, dễ tạo cho người ta ảo giác y là một người hiền lành dễ nói chuyện. Mãi đến hôm nay, bọn họ
mới sực nhớ, mười năm trước người đàn ông này đã một tay gánh vác Đông
Ngạn, người có năng lực lãnh đạo như thế, tuyệt đối không thể nào là
người dễ nói chuyện, sở dĩ phần lớn thời gian y không thèm so đo là vì y không muốn nói mà thôi, một khi bắt đầu nghiêm túc, bất cứ ai cũng phải dạt sang một bên.
Tra đến phần tài liệu kia mới từ từ mò ra manh mối, bấy giờ đêm đã khuya, người trong phòng họp từ căng thẳng ban đầu
dần dà chuyển sang chấp nhận số phận, cuối cùng chỉ còn lại uể oải và
mệt mỏi. Thế rồi kế toán dự án vừa mở miệng, cả phòng họp thức tỉnh
ngay, Lục Thương lật lật sổ sách, trầm ngâm cười lạnh một tiếng, ném cho Lưu Tinh Minh.
“Chơi mánh khóe đổi trắng thay đen này cơ đấy.”
Lưu Tinh Minh cầm sổ sách xem thử, sắc mặt cũng tái mét: “Tôi sẽ liên hệ với nhà cung ứng vật liệu ngay.”
“Khỏi liên hệ, kết toán phần còn lại, bảo bọn họ cút ngay cho tôi.”
Nói xong, Lục Thương lướt mắt nhìn nhân viên phụ trách các bộ phận: “Tôi
không biết ai trong các người đã nhận tiền lót tay, tiền tôi mặc kệ,
nhưng vật liệu nhất định phải đổi. Xây dựng công trình này, các người
cũng phải ký tên chịu trách nhiệm, nếu như xảy ra chuyện, không ai thoát được trách nhiệm đâu. Tôi xây công trình giải trí chứ không phải mấy
trò giết người, nếu ngay cả nguyên tắc an toàn cơ bản nhất cũng không
đảm bảo được thì còn xây công viên vui chơi làm gì nữa, xây nghĩa địa
luôn đi.”
Vài người nghe mà đổ mồ hôi lạnh, phòng họp lặng ngắt như tờ, lúc này di động của Lục Thương bất chợt rung lên, ngắt lời y.
Lục Thương khẽ nhíu mày, lấy di động ra nhìn thử, động tác hơi khựng lại.
“Lục tổng, vậy chúng ta đổi sang nhà cung ứng bản địa đúng không?” Bên dưới có người hỏi.
Lục Thương thản nhiên tắt di động: “Phát thông báo, công khai gọi thầu.”
Lê Thúy đợi đến nửa đêm, đầu bên kia vẫn không có bất cứ hồi âm nào, cảm
giác trong lòng cậu thật khó diễn tả, vừa lo lắng, vừa sợ sệt, hệt như
con nít làm sai muốn xin lỗi người ta nhưng mãi không được đáp lại.
Lê Thúy không dám lơi lỏng, nhưng cũng không dám truy cùng đuổi tận làm
người ta phiền thêm. Mấy ngày tiếp theo, cậu chọn giờ làm việc và nghỉ
ngơi của Lục Thương, thỉnh thoảng gửi cho y vài tin nhắn, nội dung toàn
là chuyện vặt vãnh hằng ngày, còn dùng danh nghĩa việc công quấy rầy
nữa. Đáng tiếc tin nhắn gửi đi như đá ném vào biển rộng, một câu trả lời cũng chẳng có.
Lục Thương giống như quyết tâm muốn lơ cậu vậy, Lê Thúy thử lần nào bại lần nấy, dần dần cảm thấy tủi thân.
Tối một hôm nọ, Tư Mã Tĩnh Vinh gọi điện thoại cho cậu, mời cậu đến nhà Tư
Mã ăn cơm mừng năm mới. Thật ra ăn hay không Lê Thúy không quan tâm, vất vả lắm mới túm được một người rảnh rỗi để tâm sự, Lê Thúy gọi lại cho
Tư Mã Tĩnh Vinh, nửa úp nửa mở kể lại chuyện đã xảy ra, trưng cầu ý kiến của đối phương.
Thế mà sau khi nghe xong, Tư Mã Tĩnh Vinh ở đầu
bên kia cười sằng sặc: “Ổng giận mới phải chứ, cậu thử nghĩ xem, nếu ổng không giận cũng không ngại chút xíu nào, tiếp tục ngủ chung với cậu như anh em, cậu có vui không?”
Một câu đánh thức người trong mộng, Lê Thúy đứng phắt dậy.
“Ổng trốn tránh chứng tỏ trong lòng ổng cũng bối rối, nếu ổng thật sự xem
cậu như đứa con nít tiện tay nhận nuôi, ổng sẽ cho phép cậu làm thế với
mình sao? Với thủ đoạn của ổng, chẳng biết cậu đã bị vứt xuống con sông
nào cho cá ăn từ lâu rồi.”
Hô hấp cũng trở nên dồn dập, Lê Thúy vội nói: “Cậu, ý cậu là…”
“Xin lỗi đi người anh em!” Tư Mã Tĩnh Vinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lê Thúy nhụt chí: “Tôi gửi cả đống tin nhắn mà anh ấy không trả lời cái nào cả.”“Vậy giáp mặt luôn đi, tặng hoa, tặng quà, tặng tiền… Ổng thích cái gì cậu
tặng cái nấy, chọc ổng cười, dỗ dành ổng, trên đời này không có chuyện
nào tiền không giải quyết được cả…”
Ban đầu Lê Thúy còn cảm thấy chí lý, sau thấy Tư Mã Tĩnh Vinh càng nói càng lố, cậu bèn vội vã cúp máy, xoay người đi tìm dì Lộ.
“Thích cái gì hả?” Dì Lộ đang cắt trà thụ cô, nghe vậy hơi ngạc nhiên.
Trà thụ cô
Lê Thúy gật đầu, luýnh quýnh nói: “Phải ạ, dì chăm sóc anh ấy hơn mười năm, anh ấy có tỏ ra hứng thú với cái gì không?”
“Cái này hả…” Dì Lộ trầm tư, “À, dì nhớ ra rồi, ngài ấy thích câu cá lắm,
mấy năm trước sức khỏe còn tốt, ngài ấy thường đến hồ Thanh Minh câu
cá.”
Lần đầu nghe nói thế, Lê Thúy không khỏi ngạc nhiên, Lục
Thương gần như không nhắc đến quá khứ của mình, cũng ít khi tỏ ra hứng
thú với thứ gì, cứ tạo cho người ta cảm giác y không ăn khói lửa nhân
gian, không ngờ thì ra y còn có sở thích này.
Lê Thúy nở nụ cười: “Con biết rồi, cảm ơn dì Lộ.”
Gọi thầu lần nữa không phải chuyện dễ dàng, công trình đang tiến hành được
phân nửa, chênh lệch giá thành theo thời gian rất cao, không thể chờ dù
chỉ một ngày. Gặp phải phiền phức thế này, người bình thường chắc chắn
sẽ thỏa hiệp, nhưng chẳng hiểu sao Lục Thương lại cố chấp đến lạ, giày
vò cả tổ phụ trách suốt hai tuần lễ, cuối cùng… giày vò đến mức mình
bệnh luôn.
Chịu ảnh hưởng của gió mùa, thời gian này trên đảo lúc lạnh lúc nóng, sức chống cự của Lục Thương vốn đã đáng lo ngại, cộng
thêm mấy nay chạy ngược chạy xuôi trên công trường, không nghỉ ngơi đàng hoàng, y mắc bệnh cảm nặng, trái tim cũng bắt đầu kháng nghị.
Bên đây không thể so với ở nhà, bệnh viện chưa từng nhận ca bệnh phức tạp
như y, lại không dám tùy tiện chẩn bệnh, chỉ kê chút thuốc giảm viêm và
tiêm thuốc hạ sốt kiểu có cũng như không.
Từ nhỏ Lục Thương đã
xem thuốc như cơm, thuốc bình thường căn bản không có tác dụng gì với y, đến đêm vẫn sốt, trời sáng đỡ được chút. Ban ngày đã mệt, tối lại ngủ
không ngon, hành hạ đến mức cả người gầy xộp, sắc mặt vốn đã xanh tái
trông càng nhợt nhạt hơn.
Sắp đến Tết, trên công trường đa số
toàn là công nhân lao động di trú, ngày nào cũng đếm ngày ngóng trông về nhà mừng năm mới, trong cả năm ròng rã, bây giờ là thời điểm lòng người dễ tan rã nhất. Lục Thương biết việc này nên tốc chiến tốc thắng, không thích hợp kéo dài, chỉ đành cố gắng giữ vững tinh thần, triệu tập nhân
viên khắp nơi, chọn ra một nhà cung ứng có thể cung cấp hàng sẵn có
trong thời gian ngắn nhất. Tuy rằng giá thành hơi cao, nhưng chí ít chất lượng vật liệu rất tốt, tốc độ vận chuyển cũng vừa khéo bắt kịp kỳ hạn
công trình.
Tát một cái rồi cho một viên kẹo, Lục Thương hiểu rõ
đạo lý này hơn bất kỳ ai, trước khi nghỉ cố ý bảo Lưu Tinh Minh phát quà mừng Tết hậu hĩnh cho nhân viên, công nhân trên công trường thì trực
tiếp phát tiền lì xì, phần lớn những công nhân này phải đón xe đón máy
bay, phát quà cũng không mang theo được, tiền mặt tiện hơn nhiều.
Suy tính kỹ càng đến vậy, ngoại trừ Lục Thương thì còn ai. Sau khi xử lý
xong đống việc lớn việc nhỏ này, y mệt đến mức bệnh tim suýt tái phát,
ngay cả tiệc liên hoan cuối năm cũng không còn sức tham gia, nằm trong
khách sạn ngủ li bì. Chú Viên không yên tâm, đích thân qua đây đón
người.
“Ngày mai về phải không?”
Lục Thương nằm trên sô pha, nhấn huyệt thái dương, “ừ” một tiếng.
Chú Viên ấp úng, vừa nói vừa quan sát phản ứng của y: “Thằng nhóc kia nói muốn qua đây mấy lần, tôi cản rồi.”
Lục Thương vẫn không có phản ứng gì, chỉ thờ ơ “ồ” một tiếng.
Trước khi chú Viên đi, Lục Thương nói: “Ngày mai bảo Lưu Tinh Minh qua đây một chuyến, tôi có lời muốn nói với ông ta.”
Thời tiết không tốt, hanh khô mà u ám, gió thổi vào mặt rát như dao cắt. Đi
giữa lá cây cuốn lượn, Lê Thúy nhịn không được mà nghĩ, cũng may Lục
Thương đã đến Hải Nam, nếu y ở đây trong thời tiết thế này, thể nào cũng tay chân lạnh ngắt cho mà xem.
Hôm nay cậu vui lắm, hai tuần qua chạy một lượt khắp các tiệm bán dụng cụ câu cá trong ngoài thành phố,
cuối cùng cậu đã mua được một chiếc cần câu xịn nhất. Chất liệu carbon,
lại thêm sợi nano boron, vị trí tay cầm được phủ một lớp ngọc chạm trổ
tinh xảo, chất ngọc trong suốt, chạm vào rất ấm, mùa hè cầm sẽ không bị
nóng, mùa đông cầm cũng sẽ không bị lạnh. Điểm quan trọng nhất là, chủ
tiệm nói cho cậu biết, bên trong tay cầm có thể khắc chữ, Lê Thúy suy
nghĩ một lát, nổi chút tư tâm, bảo ông chủ khắc hai chữ cái, “LS”.
Là Lục Thương, cũng là cậu.
*Pinyin của Lục Thương là Lu Shang, của Lê Thúy là Li Sui.
Tiệm bán dụng cụ câu cá nằm ở ngoại ô, còn một chặng đường dài phải đi, Lê
Thúy cẩn thận cất hộp vào cốp sau, lúc đóng cửa, thân thể theo bản năng
phát hiện có điều khác thường.
Mình bị theo dõi.
Địch
trong tối ta ngoài sáng, Lê Thúy lẳng lặng tắt đèn xe, đoạn đến gần thân xe, trở tay lấy búa đập kính dự phòng bên cửa kính xe.
Khu vực
này không có đèn đường, đèn xe vừa tắt, cả con đường đều chìm vào bóng
tối, Lê Thúy mới vừa lấy búa tới tay, chợt nghe tiếng cười khinh miệt
truyền ra từ rừng cây cách đó không xa.
“Đúng là cảnh giác, nhanh như vậy đã bị mày phát hiện.”
Lê Thúy giật mình, quay phắt người lại, chỉ thấy một bóng người bước ra từ sau tàng cây, người nọ mặc áo khoác có nón trùm đầu nên không thấy rõ
mặt. Chẳng qua không cần phải thấy, giọng nói này, Lê Thúy quen quá rồi.
“Là anh.” Cậu theo bản năng đề phòng giọng nói này.
Lý Nham vỗ tay ra tiếng, bấy giờ Lê Thúy mới thấy trên sườn núi đằng xa
còn có một chiếc xe môtô hạng nặng, hai người đấu một người, thoạt nhìn
không khó đối phó.
“Đừng căng thẳng,” Lý Nham cười nói, “Tao không phải tới kiếm chuyện với mày.”
Lê Thúy nhìn hắn một lát, không trả lời. Lục Thương từng dạy cậu, trước
khi nắm rõ ý đồ của đối thủ, nói càng ít càng tốt, tránh bộc lộ nhược
điểm của mình.
“Mày đúng là càng lớn càng tẻ nhạt,” Lý Nham thở
dài, “Mày không cần căng thẳng mọi lúc mọi nơi như thế, bây giờ tao cũng đâu làm gì mày được, xem như mày tạm thời theo đúng người.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Chẳng muốn nói gì cả, đang rảnh đúng lúc gặp phải mày, định dùng thân phận
ông chủ cũ tới trao đổi tâm đắc đi ăn máng khác với mày thôi,” Lý Nham
nói, “Biết vì sao tao lại nói mày chỉ tạm thời theo đúng người không?”
Thấy Lê Thúy không nói lời nào, Lý Nham cười một tiếng, nói: “Bởi vì Lục
Thương không phải người tốt gì cho cam, sớm muộn gì mày cũng sẽ biết
điều đó.”
Lê Thúy lườm Lý Nham một cái, xoay người muốn đi.
“Thế mày không muốn biết, rốt cuộc tại sao Lục Thương lại thu nhận mày à?” Lý Nham ở phía sau nói.